Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô hai!”, La Túc bước lên phía trước, an ủi rằng: “Có lẽ vị tiền bối đó chỉ trùng hợp đi ngang qua, phát hiện là người của Hắc Ma Giáo đang động thủ nên ra tay chấn nhiếp một phen chứ không có ý định lộ diện!”






“Cao nhân hành sự, chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?”





La Thanh Chỉ gật gật đầu: “Vị tiền bối này đúng là cao nhân đương thời, e rằng cũng phải là nhân vật tầm cỡ trưởng lão của một tông nào đó trong Huyền Môn, thực lực này đúng là thâm sâu khó lường!”





Nghe cuộc đối thoại của hai người mà Lăng Phong mờ mịt, vội vàng hỏi: “Thanh Chỉ, hai người đang nói gì vậy? Tiền bối nào cơ?”







“Không có gì!”, La Thanh Chỉ không trả lời, chỉ điềm tĩnh đáp: “Hắc Ma Giáo luôn rình rập như hổ rình mồi, chúng tôi chuẩn bị chạy cả đêm về Mai Thành, Lăng sư huynh, anh thì sao?”





Lăng Phong ban đầu thoáng ngập ngừng, sau đó mới mỉm cười: “Tất nhiên là anh đi cùng với mọi người, Hắc Ma Giáo chuyến này rất có khả năng sẽ đội đất sống dậy, tới lúc đó hai ta liên thủ cũng có thể chiếu cố cho nhau!”





La Thanh Chỉ vốn không quá muốn thân cận với Lăng Phong, nhưng nghĩ tới sự uy hiếp của Hắc Ma Giáo, cô ấy vẫn phải gật đầu đồng ý, dù sao thì thực lực của Lăng Phong cũng mạnh hơn cô ấy, liên thủ đối đầu với kẻ địch có thể bảo đảo sự an toàn cho đoàn xe của nhà họ La tới mức cao nhất.





Diệp Thiên và những người khác đang nấp sau cồn cát cũng được La Túc và mấy người kia gọi tới. Diệp Thiên đi theo đám đông, thần mang trong ánh mắt đã rút đi từ lâu rồi.





Ban nãy, chính cậu âm thầm sử dụng sức mạnh linh hồn, cứu La Túc trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ là lúc đó mấy người cùng cậu trốn đi đang mải quan sát chiến trường chứ không hề phát hiện ra điều bất thường trong mắt cậu.





Cậu chỉ định âm thầm giúp La Thanh Chỉ và mọi người vượt qua cửa ải gian nan này chứ không có ý định để lộ bản lĩnh của bản thân, thế nên La Thanh Chỉ cầu xin cậu xuất hiện, cậu coi như không nghe thấy.





“Không sao chứ cậu em Diệp!”





La Túc vỗ vỗ vai Diệp Thiên, bật cười hào sảng: “Ban nãy tôi đúng là may thật, nếu không nhờ có vị tiền bối nào đó âm thầm ra tay tương trợ, e là bây giờ cậu không còn thấy tôi nữa đâu!”





Diệp Thiên chỉ mỉm cười chứ không đáp lời, làm sao La Túc biết được, vị tiền bối ra tay tương trợ kia đang ở ngay trước mặt anh ấy?





Bởi vì gặp phải chuyện của Hắc Ma Giáo mà đoàn xe của nhà họ La xuất phát ngay trong đêm, chạy thẳng về Mai Thành, tốc độ so với lúc trước nâng cao hơn không chỉ một lần. Trong điều kiện tăng tốc, cuối cùng họ tới Mai Thành vào buổi trưa ngày hôm sau.





Mai Thành là một tòa thành cổ có lịch sử lâu đời ở tiểu thế giới, nghe nói năm đó từng có một vị đại năng tu tiên họ “Mai” ở nơi này dùng pháp bảo trấn áp được tà ma, cứu vớt rất nhiều tu sĩ luyện khí. Để cảm ơn ông, hậu nhân dùng tên họ của ông đặt cho tòa thành này, hàng trăm năm sau vẫn vậy.





Bên ngoài Mai Thành có đội ngũ canh giữ thành, khoảng hai mươi người, thực lực toàn là siêu phàm phàm phẩm. Điều này cũng gián tiếp tôn lên sự lớn mạnh của các tu sĩ võ giả trong tiểu thế giới.





Những cường giả ở cấp bậc này nếu đặt trong thế giới thế tục đã có thể tung hoành khắp thiên hạ, nhưng ở trong tiểu thế giới chỉ có thể làm người canh cổng thành, hoặc là hộ vệ của một đại gia tộc thôi.





Nhà họ La và nhà họ Lăng ở Mai Thành có địa vị không gì bì được, người gác cổng nhìn thấy La Thanh Chỉ và Lăng Phong dẫn đội trở về, thậm chí không hỏi han gì đã lập tức mở cổng thành.



Tiến vào bên trong Mai Thành, suốt dọc đường có không ít tu sĩ hướng ánh mắt về phía Lăng Phong và La Thanh Chỉ, trong ánh mắt mang theo vẻ ngưỡng mộ và kiêng dè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK