Bóng người đó chính là Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng đến được sao Ly thông qua trận pháp dịch chuyển mà Hoàng Đế tạo ra. Sau khi cậu ra khỏi con đường, màn sáng sau lưng chậm rãi khép lại, biến mất.
Trận pháp dịch chuyển này chỉ là trận pháp dịch chuyển từ sao Tử Khúc đến sao Ly. Một khi Diệp Thiên đến sao Ly, trận pháp sẽ tự động mất hiệu lực, chứng tỏ mối quan hệ của Diệp Thiên với sao Tử Khúc đã cắt đứt.
Lúc này, đại lục mà cậu nhìn thấy lại tràn ngập cảnh tượng thê thảm, giống hệt với hình ảnh cậu nhìn thấy trong màn ánh sáng.
Khắp nơi đều là thi thể thối rữa mục nát, vùng đất khô cằn nứt nẻ, có thể thấy dấu vết các loại binh khí hoặc chân lực va chạm. Rừng cây xa xa nơi nào cũng có thể thấy lửa cháy, muông thú bay tứ phía, tiếng rít gào khắp nơi.
Nơi này không giống với hành tinh từng có nền văn minh tu tiên phát triển, mà lại giống như địa ngục sau khi chết, không hề có sức sống.
Diệp Thiên mở rộng tấm lưới sức mạnh tinh thần, bao trùm khu vực trong vòng trăm dặm, đồng thời tìm kiếm, muốn xem có dấu hiệu người sống hay không. Giây lát sau, cậu mới nhắm được một vùng hoang mạc ở phía Bắc mấy chục dặm. Tính theo đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất, nơi đó có mấy luồng khí tức sức mạnh cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, còn có hai luồng khí tức vừa mới đạt đến hoàng cấp cực kỳ yếu ớt.
Nếu tính theo cảnh giới của thế giới tu tiên, cảnh giới truyền thuyết tương ứng với cảnh giới nhập thần, cảnh giới truyền thuyết thiên cấp sẽ là nhập thần đỉnh cao. Còn hoàng cấp sẽ là cảnh giới thông huyền, vừa mới đạt đến hoàng cấp thì sẽ là thông huyền sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu bước ra một bước, cả người đã biến mất trong không gian.
Lúc này, ở khu vực cách Diệp Thiên mấy chục dặm về phía Bắc, ba bóng người điên cuồng vụt lóe nơi chân trời, không ngừng chạy về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong ba người, đứng giữa là một người trung niên, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt ông ta rõ ràng là đã trải qua vô số chuyện đời biến đổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi trở lên. Hai bên trái phải ông ta là hai cô gái trẻ khoảng hai mươi tám tuổi. Hai người có vẻ ngoài giống nhau đến tám chín phần, rõ ràng là một cặp song sinh, đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt hai cô gái tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên người cũng nhuốm huyết khí. Người đàn ông trung niên thì bị thương nghiêm trọng, một vết thương sâu đến tận xương kéo dài từ ngực trái xuống bụng phải. Nếu không phải ông ta gắng gượng dùng chân lực áp chế huyết mạch thì máu đã tuôn ra không ngừng.
Hóa ra ba người họ đang liều mạng chạy trốn.
“Mặc dù vừa rồi tôi dùng “Vạn Hoa Liễu Loạn” tạm thời mê hoặc bọn họ, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhập thần đỉnh cao, không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra!”.
Người đàn ông trung niên vừa vận chuyển chân lực vừa hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đang bị thương nặng, không thể phát huy tốc độ như ở thời kỳ toàn thịnh. Với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp rất nhanh”.
“Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi, tôi sẽ ở đây chặn bọn họ, kéo dài thời gian cho các cô chạy trốn. Các cô không cần lo cho tôi, mau chạy đi!”.
Hai cô gái nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc, cô gái mặc váy tím trong hai người vội vàng nói: “Thế sao được?! Lữ trưởng lão, ông vì cứu bọn tôi mới bị thương nặng, sao chúng tôi có thể bỏ ông mà đi được?”.
Cô gái mặc váy xanh lá ở bên cạnh cũng nói một cách nghiêm trọng: “Phải đấy, Lữ trưởng lão, theo giáo huấn của môn phái dù là ở tình huống nào cũng không thể vứt bỏ đồng môn, đây là ông dạy chúng tôi mà!”.
“Đây chính là sao Ly sao?”.
Bóng người đó chính là Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng đến được sao Ly thông qua trận pháp dịch chuyển mà Hoàng Đế tạo ra. Sau khi cậu ra khỏi con đường, màn sáng sau lưng chậm rãi khép lại, biến mất.
Trận pháp dịch chuyển này chỉ là trận pháp dịch chuyển từ sao Tử Khúc đến sao Ly. Một khi Diệp Thiên đến sao Ly, trận pháp sẽ tự động mất hiệu lực, chứng tỏ mối quan hệ của Diệp Thiên với sao Tử Khúc đã cắt đứt.
Lúc này, đại lục mà cậu nhìn thấy lại tràn ngập cảnh tượng thê thảm, giống hệt với hình ảnh cậu nhìn thấy trong màn ánh sáng.
Khắp nơi đều là thi thể thối rữa mục nát, vùng đất khô cằn nứt nẻ, có thể thấy dấu vết các loại binh khí hoặc chân lực va chạm. Rừng cây xa xa nơi nào cũng có thể thấy lửa cháy, muông thú bay tứ phía, tiếng rít gào khắp nơi.
Nơi này không giống với hành tinh từng có nền văn minh tu tiên phát triển, mà lại giống như địa ngục sau khi chết, không hề có sức sống.
Diệp Thiên mở rộng tấm lưới sức mạnh tinh thần, bao trùm khu vực trong vòng trăm dặm, đồng thời tìm kiếm, muốn xem có dấu hiệu người sống hay không. Giây lát sau, cậu mới nhắm được một vùng hoang mạc ở phía Bắc mấy chục dặm. Tính theo đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất, nơi đó có mấy luồng khí tức sức mạnh cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, còn có hai luồng khí tức vừa mới đạt đến hoàng cấp cực kỳ yếu ớt.
Nếu tính theo cảnh giới của thế giới tu tiên, cảnh giới truyền thuyết tương ứng với cảnh giới nhập thần, cảnh giới truyền thuyết thiên cấp sẽ là nhập thần đỉnh cao. Còn hoàng cấp sẽ là cảnh giới thông huyền, vừa mới đạt đến hoàng cấp thì sẽ là thông huyền sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu bước ra một bước, cả người đã biến mất trong không gian.
Lúc này, ở khu vực cách Diệp Thiên mấy chục dặm về phía Bắc, ba bóng người điên cuồng vụt lóe nơi chân trời, không ngừng chạy về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong ba người, đứng giữa là một người trung niên, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt ông ta rõ ràng là đã trải qua vô số chuyện đời biến đổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi trở lên. Hai bên trái phải ông ta là hai cô gái trẻ khoảng hai mươi tám tuổi. Hai người có vẻ ngoài giống nhau đến tám chín phần, rõ ràng là một cặp song sinh, đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt hai cô gái tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên người cũng nhuốm huyết khí. Người đàn ông trung niên thì bị thương nghiêm trọng, một vết thương sâu đến tận xương kéo dài từ ngực trái xuống bụng phải. Nếu không phải ông ta gắng gượng dùng chân lực áp chế huyết mạch thì máu đã tuôn ra không ngừng.
Hóa ra ba người họ đang liều mạng chạy trốn.
“Mặc dù vừa rồi tôi dùng “Vạn Hoa Liễu Loạn” tạm thời mê hoặc bọn họ, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhập thần đỉnh cao, không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra!”.
Người đàn ông trung niên vừa vận chuyển chân lực vừa hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đang bị thương nặng, không thể phát huy tốc độ như ở thời kỳ toàn thịnh. Với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp rất nhanh”.
“Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi, tôi sẽ ở đây chặn bọn họ, kéo dài thời gian cho các cô chạy trốn. Các cô không cần lo cho tôi, mau chạy đi!”.
Hai cô gái nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc, cô gái mặc váy tím trong hai người vội vàng nói: “Thế sao được?! Lữ trưởng lão, ông vì cứu bọn tôi mới bị thương nặng, sao chúng tôi có thể bỏ ông mà đi được?”.
Cô gái mặc váy xanh lá ở bên cạnh cũng nói một cách nghiêm trọng: “Phải đấy, Lữ trưởng lão, theo giáo huấn của môn phái dù là ở tình huống nào cũng không thể vứt bỏ đồng môn, đây là ông dạy chúng tôi mà!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Đây chính là sao Ly sao?”.
Bóng người đó chính là Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng đến được sao Ly thông qua trận pháp dịch chuyển mà Hoàng Đế tạo ra. Sau khi cậu ra khỏi con đường, màn sáng sau lưng chậm rãi khép lại, biến mất.
Trận pháp dịch chuyển này chỉ là trận pháp dịch chuyển từ sao Tử Khúc đến sao Ly. Một khi Diệp Thiên đến sao Ly, trận pháp sẽ tự động mất hiệu lực, chứng tỏ mối quan hệ của Diệp Thiên với sao Tử Khúc đã cắt đứt.
Lúc này, đại lục mà cậu nhìn thấy lại tràn ngập cảnh tượng thê thảm, giống hệt với hình ảnh cậu nhìn thấy trong màn ánh sáng.
Khắp nơi đều là thi thể thối rữa mục nát, vùng đất khô cằn nứt nẻ, có thể thấy dấu vết các loại binh khí hoặc chân lực va chạm. Rừng cây xa xa nơi nào cũng có thể thấy lửa cháy, muông thú bay tứ phía, tiếng rít gào khắp nơi.
Nơi này không giống với hành tinh từng có nền văn minh tu tiên phát triển, mà lại giống như địa ngục sau khi chết, không hề có sức sống.
Diệp Thiên mở rộng tấm lưới sức mạnh tinh thần, bao trùm khu vực trong vòng trăm dặm, đồng thời tìm kiếm, muốn xem có dấu hiệu người sống hay không. Giây lát sau, cậu mới nhắm được một vùng hoang mạc ở phía Bắc mấy chục dặm. Tính theo đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất, nơi đó có mấy luồng khí tức sức mạnh cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, còn có hai luồng khí tức vừa mới đạt đến hoàng cấp cực kỳ yếu ớt.
Nếu tính theo cảnh giới của thế giới tu tiên, cảnh giới truyền thuyết tương ứng với cảnh giới nhập thần, cảnh giới truyền thuyết thiên cấp sẽ là nhập thần đỉnh cao. Còn hoàng cấp sẽ là cảnh giới thông huyền, vừa mới đạt đến hoàng cấp thì sẽ là thông huyền sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu bước ra một bước, cả người đã biến mất trong không gian.
Lúc này, ở khu vực cách Diệp Thiên mấy chục dặm về phía Bắc, ba bóng người điên cuồng vụt lóe nơi chân trời, không ngừng chạy về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong ba người, đứng giữa là một người trung niên, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt ông ta rõ ràng là đã trải qua vô số chuyện đời biến đổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi trở lên. Hai bên trái phải ông ta là hai cô gái trẻ khoảng hai mươi tám tuổi. Hai người có vẻ ngoài giống nhau đến tám chín phần, rõ ràng là một cặp song sinh, đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt hai cô gái tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên người cũng nhuốm huyết khí. Người đàn ông trung niên thì bị thương nghiêm trọng, một vết thương sâu đến tận xương kéo dài từ ngực trái xuống bụng phải. Nếu không phải ông ta gắng gượng dùng chân lực áp chế huyết mạch thì máu đã tuôn ra không ngừng.
Hóa ra ba người họ đang liều mạng chạy trốn.
“Mặc dù vừa rồi tôi dùng “Vạn Hoa Liễu Loạn” tạm thời mê hoặc bọn họ, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhập thần đỉnh cao, không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra!”.
Người đàn ông trung niên vừa vận chuyển chân lực vừa hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đang bị thương nặng, không thể phát huy tốc độ như ở thời kỳ toàn thịnh. Với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp rất nhanh”.
“Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi, tôi sẽ ở đây chặn bọn họ, kéo dài thời gian cho các cô chạy trốn. Các cô không cần lo cho tôi, mau chạy đi!”.
Hai cô gái nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc, cô gái mặc váy tím trong hai người vội vàng nói: “Thế sao được?! Lữ trưởng lão, ông vì cứu bọn tôi mới bị thương nặng, sao chúng tôi có thể bỏ ông mà đi được?”.
Cô gái mặc váy xanh lá ở bên cạnh cũng nói một cách nghiêm trọng: “Phải đấy, Lữ trưởng lão, theo giáo huấn của môn phái dù là ở tình huống nào cũng không thể vứt bỏ đồng môn, đây là ông dạy chúng tôi mà!”.
“Đây chính là sao Ly sao?”.
Bóng người đó chính là Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng đến được sao Ly thông qua trận pháp dịch chuyển mà Hoàng Đế tạo ra. Sau khi cậu ra khỏi con đường, màn sáng sau lưng chậm rãi khép lại, biến mất.
Trận pháp dịch chuyển này chỉ là trận pháp dịch chuyển từ sao Tử Khúc đến sao Ly. Một khi Diệp Thiên đến sao Ly, trận pháp sẽ tự động mất hiệu lực, chứng tỏ mối quan hệ của Diệp Thiên với sao Tử Khúc đã cắt đứt.
Lúc này, đại lục mà cậu nhìn thấy lại tràn ngập cảnh tượng thê thảm, giống hệt với hình ảnh cậu nhìn thấy trong màn ánh sáng.
Khắp nơi đều là thi thể thối rữa mục nát, vùng đất khô cằn nứt nẻ, có thể thấy dấu vết các loại binh khí hoặc chân lực va chạm. Rừng cây xa xa nơi nào cũng có thể thấy lửa cháy, muông thú bay tứ phía, tiếng rít gào khắp nơi.
Nơi này không giống với hành tinh từng có nền văn minh tu tiên phát triển, mà lại giống như địa ngục sau khi chết, không hề có sức sống.
Diệp Thiên mở rộng tấm lưới sức mạnh tinh thần, bao trùm khu vực trong vòng trăm dặm, đồng thời tìm kiếm, muốn xem có dấu hiệu người sống hay không. Giây lát sau, cậu mới nhắm được một vùng hoang mạc ở phía Bắc mấy chục dặm. Tính theo đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất, nơi đó có mấy luồng khí tức sức mạnh cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, còn có hai luồng khí tức vừa mới đạt đến hoàng cấp cực kỳ yếu ớt.
Nếu tính theo cảnh giới của thế giới tu tiên, cảnh giới truyền thuyết tương ứng với cảnh giới nhập thần, cảnh giới truyền thuyết thiên cấp sẽ là nhập thần đỉnh cao. Còn hoàng cấp sẽ là cảnh giới thông huyền, vừa mới đạt đến hoàng cấp thì sẽ là thông huyền sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu bước ra một bước, cả người đã biến mất trong không gian.
Lúc này, ở khu vực cách Diệp Thiên mấy chục dặm về phía Bắc, ba bóng người điên cuồng vụt lóe nơi chân trời, không ngừng chạy về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong ba người, đứng giữa là một người trung niên, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt ông ta rõ ràng là đã trải qua vô số chuyện đời biến đổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi trở lên. Hai bên trái phải ông ta là hai cô gái trẻ khoảng hai mươi tám tuổi. Hai người có vẻ ngoài giống nhau đến tám chín phần, rõ ràng là một cặp song sinh, đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt hai cô gái tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên người cũng nhuốm huyết khí. Người đàn ông trung niên thì bị thương nghiêm trọng, một vết thương sâu đến tận xương kéo dài từ ngực trái xuống bụng phải. Nếu không phải ông ta gắng gượng dùng chân lực áp chế huyết mạch thì máu đã tuôn ra không ngừng.
Hóa ra ba người họ đang liều mạng chạy trốn.
“Mặc dù vừa rồi tôi dùng “Vạn Hoa Liễu Loạn” tạm thời mê hoặc bọn họ, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhập thần đỉnh cao, không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra!”.
Người đàn ông trung niên vừa vận chuyển chân lực vừa hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đang bị thương nặng, không thể phát huy tốc độ như ở thời kỳ toàn thịnh. Với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp rất nhanh”.
“Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi, tôi sẽ ở đây chặn bọn họ, kéo dài thời gian cho các cô chạy trốn. Các cô không cần lo cho tôi, mau chạy đi!”.
Hai cô gái nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc, cô gái mặc váy tím trong hai người vội vàng nói: “Thế sao được?! Lữ trưởng lão, ông vì cứu bọn tôi mới bị thương nặng, sao chúng tôi có thể bỏ ông mà đi được?”.
Cô gái mặc váy xanh lá ở bên cạnh cũng nói một cách nghiêm trọng: “Phải đấy, Lữ trưởng lão, theo giáo huấn của môn phái dù là ở tình huống nào cũng không thể vứt bỏ đồng môn, đây là ông dạy chúng tôi mà!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Đây chính là sao Ly sao?”.
Bóng người đó chính là Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng đến được sao Ly thông qua trận pháp dịch chuyển mà Hoàng Đế tạo ra. Sau khi cậu ra khỏi con đường, màn sáng sau lưng chậm rãi khép lại, biến mất.
Trận pháp dịch chuyển này chỉ là trận pháp dịch chuyển từ sao Tử Khúc đến sao Ly. Một khi Diệp Thiên đến sao Ly, trận pháp sẽ tự động mất hiệu lực, chứng tỏ mối quan hệ của Diệp Thiên với sao Tử Khúc đã cắt đứt.
Lúc này, đại lục mà cậu nhìn thấy lại tràn ngập cảnh tượng thê thảm, giống hệt với hình ảnh cậu nhìn thấy trong màn ánh sáng.
Khắp nơi đều là thi thể thối rữa mục nát, vùng đất khô cằn nứt nẻ, có thể thấy dấu vết các loại binh khí hoặc chân lực va chạm. Rừng cây xa xa nơi nào cũng có thể thấy lửa cháy, muông thú bay tứ phía, tiếng rít gào khắp nơi.
Nơi này không giống với hành tinh từng có nền văn minh tu tiên phát triển, mà lại giống như địa ngục sau khi chết, không hề có sức sống.
Diệp Thiên mở rộng tấm lưới sức mạnh tinh thần, bao trùm khu vực trong vòng trăm dặm, đồng thời tìm kiếm, muốn xem có dấu hiệu người sống hay không. Giây lát sau, cậu mới nhắm được một vùng hoang mạc ở phía Bắc mấy chục dặm. Tính theo đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất, nơi đó có mấy luồng khí tức sức mạnh cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, còn có hai luồng khí tức vừa mới đạt đến hoàng cấp cực kỳ yếu ớt.
Nếu tính theo cảnh giới của thế giới tu tiên, cảnh giới truyền thuyết tương ứng với cảnh giới nhập thần, cảnh giới truyền thuyết thiên cấp sẽ là nhập thần đỉnh cao. Còn hoàng cấp sẽ là cảnh giới thông huyền, vừa mới đạt đến hoàng cấp thì sẽ là thông huyền sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu bước ra một bước, cả người đã biến mất trong không gian.
Lúc này, ở khu vực cách Diệp Thiên mấy chục dặm về phía Bắc, ba bóng người điên cuồng vụt lóe nơi chân trời, không ngừng chạy về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong ba người, đứng giữa là một người trung niên, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt ông ta rõ ràng là đã trải qua vô số chuyện đời biến đổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi trở lên. Hai bên trái phải ông ta là hai cô gái trẻ khoảng hai mươi tám tuổi. Hai người có vẻ ngoài giống nhau đến tám chín phần, rõ ràng là một cặp song sinh, đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt hai cô gái tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên người cũng nhuốm huyết khí. Người đàn ông trung niên thì bị thương nghiêm trọng, một vết thương sâu đến tận xương kéo dài từ ngực trái xuống bụng phải. Nếu không phải ông ta gắng gượng dùng chân lực áp chế huyết mạch thì máu đã tuôn ra không ngừng.
Hóa ra ba người họ đang liều mạng chạy trốn.
“Mặc dù vừa rồi tôi dùng “Vạn Hoa Liễu Loạn” tạm thời mê hoặc bọn họ, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhập thần đỉnh cao, không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra!”.
Người đàn ông trung niên vừa vận chuyển chân lực vừa hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đang bị thương nặng, không thể phát huy tốc độ như ở thời kỳ toàn thịnh. Với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp rất nhanh”.
“Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi, tôi sẽ ở đây chặn bọn họ, kéo dài thời gian cho các cô chạy trốn. Các cô không cần lo cho tôi, mau chạy đi!”.
Hai cô gái nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc, cô gái mặc váy tím trong hai người vội vàng nói: “Thế sao được?! Lữ trưởng lão, ông vì cứu bọn tôi mới bị thương nặng, sao chúng tôi có thể bỏ ông mà đi được?”.
Cô gái mặc váy xanh lá ở bên cạnh cũng nói một cách nghiêm trọng: “Phải đấy, Lữ trưởng lão, theo giáo huấn của môn phái dù là ở tình huống nào cũng không thể vứt bỏ đồng môn, đây là ông dạy chúng tôi mà!”.
“Đây chính là sao Ly sao?”.
Bóng người đó chính là Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng đến được sao Ly thông qua trận pháp dịch chuyển mà Hoàng Đế tạo ra. Sau khi cậu ra khỏi con đường, màn sáng sau lưng chậm rãi khép lại, biến mất.
Trận pháp dịch chuyển này chỉ là trận pháp dịch chuyển từ sao Tử Khúc đến sao Ly. Một khi Diệp Thiên đến sao Ly, trận pháp sẽ tự động mất hiệu lực, chứng tỏ mối quan hệ của Diệp Thiên với sao Tử Khúc đã cắt đứt.
Lúc này, đại lục mà cậu nhìn thấy lại tràn ngập cảnh tượng thê thảm, giống hệt với hình ảnh cậu nhìn thấy trong màn ánh sáng.
Khắp nơi đều là thi thể thối rữa mục nát, vùng đất khô cằn nứt nẻ, có thể thấy dấu vết các loại binh khí hoặc chân lực va chạm. Rừng cây xa xa nơi nào cũng có thể thấy lửa cháy, muông thú bay tứ phía, tiếng rít gào khắp nơi.
Nơi này không giống với hành tinh từng có nền văn minh tu tiên phát triển, mà lại giống như địa ngục sau khi chết, không hề có sức sống.
Diệp Thiên mở rộng tấm lưới sức mạnh tinh thần, bao trùm khu vực trong vòng trăm dặm, đồng thời tìm kiếm, muốn xem có dấu hiệu người sống hay không. Giây lát sau, cậu mới nhắm được một vùng hoang mạc ở phía Bắc mấy chục dặm. Tính theo đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất, nơi đó có mấy luồng khí tức sức mạnh cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, còn có hai luồng khí tức vừa mới đạt đến hoàng cấp cực kỳ yếu ớt.
Nếu tính theo cảnh giới của thế giới tu tiên, cảnh giới truyền thuyết tương ứng với cảnh giới nhập thần, cảnh giới truyền thuyết thiên cấp sẽ là nhập thần đỉnh cao. Còn hoàng cấp sẽ là cảnh giới thông huyền, vừa mới đạt đến hoàng cấp thì sẽ là thông huyền sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu bước ra một bước, cả người đã biến mất trong không gian.
Lúc này, ở khu vực cách Diệp Thiên mấy chục dặm về phía Bắc, ba bóng người điên cuồng vụt lóe nơi chân trời, không ngừng chạy về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong ba người, đứng giữa là một người trung niên, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt ông ta rõ ràng là đã trải qua vô số chuyện đời biến đổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi trở lên. Hai bên trái phải ông ta là hai cô gái trẻ khoảng hai mươi tám tuổi. Hai người có vẻ ngoài giống nhau đến tám chín phần, rõ ràng là một cặp song sinh, đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt hai cô gái tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên người cũng nhuốm huyết khí. Người đàn ông trung niên thì bị thương nghiêm trọng, một vết thương sâu đến tận xương kéo dài từ ngực trái xuống bụng phải. Nếu không phải ông ta gắng gượng dùng chân lực áp chế huyết mạch thì máu đã tuôn ra không ngừng.
Hóa ra ba người họ đang liều mạng chạy trốn.
“Mặc dù vừa rồi tôi dùng “Vạn Hoa Liễu Loạn” tạm thời mê hoặc bọn họ, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhập thần đỉnh cao, không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra!”.
Người đàn ông trung niên vừa vận chuyển chân lực vừa hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đang bị thương nặng, không thể phát huy tốc độ như ở thời kỳ toàn thịnh. Với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp rất nhanh”.
“Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi, tôi sẽ ở đây chặn bọn họ, kéo dài thời gian cho các cô chạy trốn. Các cô không cần lo cho tôi, mau chạy đi!”.
Hai cô gái nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc, cô gái mặc váy tím trong hai người vội vàng nói: “Thế sao được?! Lữ trưởng lão, ông vì cứu bọn tôi mới bị thương nặng, sao chúng tôi có thể bỏ ông mà đi được?”.
Cô gái mặc váy xanh lá ở bên cạnh cũng nói một cách nghiêm trọng: “Phải đấy, Lữ trưởng lão, theo giáo huấn của môn phái dù là ở tình huống nào cũng không thể vứt bỏ đồng môn, đây là ông dạy chúng tôi mà!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Đây chính là sao Ly sao?”.
Bóng người đó chính là Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng đến được sao Ly thông qua trận pháp dịch chuyển mà Hoàng Đế tạo ra. Sau khi cậu ra khỏi con đường, màn sáng sau lưng chậm rãi khép lại, biến mất.
Trận pháp dịch chuyển này chỉ là trận pháp dịch chuyển từ sao Tử Khúc đến sao Ly. Một khi Diệp Thiên đến sao Ly, trận pháp sẽ tự động mất hiệu lực, chứng tỏ mối quan hệ của Diệp Thiên với sao Tử Khúc đã cắt đứt.
Lúc này, đại lục mà cậu nhìn thấy lại tràn ngập cảnh tượng thê thảm, giống hệt với hình ảnh cậu nhìn thấy trong màn ánh sáng.
Khắp nơi đều là thi thể thối rữa mục nát, vùng đất khô cằn nứt nẻ, có thể thấy dấu vết các loại binh khí hoặc chân lực va chạm. Rừng cây xa xa nơi nào cũng có thể thấy lửa cháy, muông thú bay tứ phía, tiếng rít gào khắp nơi.
Nơi này không giống với hành tinh từng có nền văn minh tu tiên phát triển, mà lại giống như địa ngục sau khi chết, không hề có sức sống.
Diệp Thiên mở rộng tấm lưới sức mạnh tinh thần, bao trùm khu vực trong vòng trăm dặm, đồng thời tìm kiếm, muốn xem có dấu hiệu người sống hay không. Giây lát sau, cậu mới nhắm được một vùng hoang mạc ở phía Bắc mấy chục dặm. Tính theo đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất, nơi đó có mấy luồng khí tức sức mạnh cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, còn có hai luồng khí tức vừa mới đạt đến hoàng cấp cực kỳ yếu ớt.
Nếu tính theo cảnh giới của thế giới tu tiên, cảnh giới truyền thuyết tương ứng với cảnh giới nhập thần, cảnh giới truyền thuyết thiên cấp sẽ là nhập thần đỉnh cao. Còn hoàng cấp sẽ là cảnh giới thông huyền, vừa mới đạt đến hoàng cấp thì sẽ là thông huyền sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu bước ra một bước, cả người đã biến mất trong không gian.
Lúc này, ở khu vực cách Diệp Thiên mấy chục dặm về phía Bắc, ba bóng người điên cuồng vụt lóe nơi chân trời, không ngừng chạy về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong ba người, đứng giữa là một người trung niên, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt ông ta rõ ràng là đã trải qua vô số chuyện đời biến đổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi trở lên. Hai bên trái phải ông ta là hai cô gái trẻ khoảng hai mươi tám tuổi. Hai người có vẻ ngoài giống nhau đến tám chín phần, rõ ràng là một cặp song sinh, đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt hai cô gái tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên người cũng nhuốm huyết khí. Người đàn ông trung niên thì bị thương nghiêm trọng, một vết thương sâu đến tận xương kéo dài từ ngực trái xuống bụng phải. Nếu không phải ông ta gắng gượng dùng chân lực áp chế huyết mạch thì máu đã tuôn ra không ngừng.
Hóa ra ba người họ đang liều mạng chạy trốn.
“Mặc dù vừa rồi tôi dùng “Vạn Hoa Liễu Loạn” tạm thời mê hoặc bọn họ, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhập thần đỉnh cao, không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra!”.
Người đàn ông trung niên vừa vận chuyển chân lực vừa hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đang bị thương nặng, không thể phát huy tốc độ như ở thời kỳ toàn thịnh. Với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp rất nhanh”.
“Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi, tôi sẽ ở đây chặn bọn họ, kéo dài thời gian cho các cô chạy trốn. Các cô không cần lo cho tôi, mau chạy đi!”.
Hai cô gái nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc, cô gái mặc váy tím trong hai người vội vàng nói: “Thế sao được?! Lữ trưởng lão, ông vì cứu bọn tôi mới bị thương nặng, sao chúng tôi có thể bỏ ông mà đi được?”.
Cô gái mặc váy xanh lá ở bên cạnh cũng nói một cách nghiêm trọng: “Phải đấy, Lữ trưởng lão, theo giáo huấn của môn phái dù là ở tình huống nào cũng không thể vứt bỏ đồng môn, đây là ông dạy chúng tôi mà!”.
“Đây chính là sao Ly sao?”.
Bóng người đó chính là Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng đến được sao Ly thông qua trận pháp dịch chuyển mà Hoàng Đế tạo ra. Sau khi cậu ra khỏi con đường, màn sáng sau lưng chậm rãi khép lại, biến mất.
Trận pháp dịch chuyển này chỉ là trận pháp dịch chuyển từ sao Tử Khúc đến sao Ly. Một khi Diệp Thiên đến sao Ly, trận pháp sẽ tự động mất hiệu lực, chứng tỏ mối quan hệ của Diệp Thiên với sao Tử Khúc đã cắt đứt.
Lúc này, đại lục mà cậu nhìn thấy lại tràn ngập cảnh tượng thê thảm, giống hệt với hình ảnh cậu nhìn thấy trong màn ánh sáng.
Khắp nơi đều là thi thể thối rữa mục nát, vùng đất khô cằn nứt nẻ, có thể thấy dấu vết các loại binh khí hoặc chân lực va chạm. Rừng cây xa xa nơi nào cũng có thể thấy lửa cháy, muông thú bay tứ phía, tiếng rít gào khắp nơi.
Nơi này không giống với hành tinh từng có nền văn minh tu tiên phát triển, mà lại giống như địa ngục sau khi chết, không hề có sức sống.
Diệp Thiên mở rộng tấm lưới sức mạnh tinh thần, bao trùm khu vực trong vòng trăm dặm, đồng thời tìm kiếm, muốn xem có dấu hiệu người sống hay không. Giây lát sau, cậu mới nhắm được một vùng hoang mạc ở phía Bắc mấy chục dặm. Tính theo đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất, nơi đó có mấy luồng khí tức sức mạnh cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, còn có hai luồng khí tức vừa mới đạt đến hoàng cấp cực kỳ yếu ớt.
Nếu tính theo cảnh giới của thế giới tu tiên, cảnh giới truyền thuyết tương ứng với cảnh giới nhập thần, cảnh giới truyền thuyết thiên cấp sẽ là nhập thần đỉnh cao. Còn hoàng cấp sẽ là cảnh giới thông huyền, vừa mới đạt đến hoàng cấp thì sẽ là thông huyền sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu bước ra một bước, cả người đã biến mất trong không gian.
Lúc này, ở khu vực cách Diệp Thiên mấy chục dặm về phía Bắc, ba bóng người điên cuồng vụt lóe nơi chân trời, không ngừng chạy về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong ba người, đứng giữa là một người trung niên, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt ông ta rõ ràng là đã trải qua vô số chuyện đời biến đổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi trở lên. Hai bên trái phải ông ta là hai cô gái trẻ khoảng hai mươi tám tuổi. Hai người có vẻ ngoài giống nhau đến tám chín phần, rõ ràng là một cặp song sinh, đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt hai cô gái tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên người cũng nhuốm huyết khí. Người đàn ông trung niên thì bị thương nghiêm trọng, một vết thương sâu đến tận xương kéo dài từ ngực trái xuống bụng phải. Nếu không phải ông ta gắng gượng dùng chân lực áp chế huyết mạch thì máu đã tuôn ra không ngừng.
Hóa ra ba người họ đang liều mạng chạy trốn.
“Mặc dù vừa rồi tôi dùng “Vạn Hoa Liễu Loạn” tạm thời mê hoặc bọn họ, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhập thần đỉnh cao, không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra!”.
Người đàn ông trung niên vừa vận chuyển chân lực vừa hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đang bị thương nặng, không thể phát huy tốc độ như ở thời kỳ toàn thịnh. Với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp rất nhanh”.
“Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi, tôi sẽ ở đây chặn bọn họ, kéo dài thời gian cho các cô chạy trốn. Các cô không cần lo cho tôi, mau chạy đi!”.
Hai cô gái nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc, cô gái mặc váy tím trong hai người vội vàng nói: “Thế sao được?! Lữ trưởng lão, ông vì cứu bọn tôi mới bị thương nặng, sao chúng tôi có thể bỏ ông mà đi được?”.
Cô gái mặc váy xanh lá ở bên cạnh cũng nói một cách nghiêm trọng: “Phải đấy, Lữ trưởng lão, theo giáo huấn của môn phái dù là ở tình huống nào cũng không thể vứt bỏ đồng môn, đây là ông dạy chúng tôi mà!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Đây chính là sao Ly sao?”.
Bóng người đó chính là Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng đến được sao Ly thông qua trận pháp dịch chuyển mà Hoàng Đế tạo ra. Sau khi cậu ra khỏi con đường, màn sáng sau lưng chậm rãi khép lại, biến mất.
Trận pháp dịch chuyển này chỉ là trận pháp dịch chuyển từ sao Tử Khúc đến sao Ly. Một khi Diệp Thiên đến sao Ly, trận pháp sẽ tự động mất hiệu lực, chứng tỏ mối quan hệ của Diệp Thiên với sao Tử Khúc đã cắt đứt.
Lúc này, đại lục mà cậu nhìn thấy lại tràn ngập cảnh tượng thê thảm, giống hệt với hình ảnh cậu nhìn thấy trong màn ánh sáng.
Khắp nơi đều là thi thể thối rữa mục nát, vùng đất khô cằn nứt nẻ, có thể thấy dấu vết các loại binh khí hoặc chân lực va chạm. Rừng cây xa xa nơi nào cũng có thể thấy lửa cháy, muông thú bay tứ phía, tiếng rít gào khắp nơi.
Nơi này không giống với hành tinh từng có nền văn minh tu tiên phát triển, mà lại giống như địa ngục sau khi chết, không hề có sức sống.
Diệp Thiên mở rộng tấm lưới sức mạnh tinh thần, bao trùm khu vực trong vòng trăm dặm, đồng thời tìm kiếm, muốn xem có dấu hiệu người sống hay không. Giây lát sau, cậu mới nhắm được một vùng hoang mạc ở phía Bắc mấy chục dặm. Tính theo đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất, nơi đó có mấy luồng khí tức sức mạnh cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, còn có hai luồng khí tức vừa mới đạt đến hoàng cấp cực kỳ yếu ớt.
Nếu tính theo cảnh giới của thế giới tu tiên, cảnh giới truyền thuyết tương ứng với cảnh giới nhập thần, cảnh giới truyền thuyết thiên cấp sẽ là nhập thần đỉnh cao. Còn hoàng cấp sẽ là cảnh giới thông huyền, vừa mới đạt đến hoàng cấp thì sẽ là thông huyền sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu bước ra một bước, cả người đã biến mất trong không gian.
Lúc này, ở khu vực cách Diệp Thiên mấy chục dặm về phía Bắc, ba bóng người điên cuồng vụt lóe nơi chân trời, không ngừng chạy về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong ba người, đứng giữa là một người trung niên, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt ông ta rõ ràng là đã trải qua vô số chuyện đời biến đổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi trở lên. Hai bên trái phải ông ta là hai cô gái trẻ khoảng hai mươi tám tuổi. Hai người có vẻ ngoài giống nhau đến tám chín phần, rõ ràng là một cặp song sinh, đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt hai cô gái tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên người cũng nhuốm huyết khí. Người đàn ông trung niên thì bị thương nghiêm trọng, một vết thương sâu đến tận xương kéo dài từ ngực trái xuống bụng phải. Nếu không phải ông ta gắng gượng dùng chân lực áp chế huyết mạch thì máu đã tuôn ra không ngừng.
Hóa ra ba người họ đang liều mạng chạy trốn.
“Mặc dù vừa rồi tôi dùng “Vạn Hoa Liễu Loạn” tạm thời mê hoặc bọn họ, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhập thần đỉnh cao, không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra!”.
Người đàn ông trung niên vừa vận chuyển chân lực vừa hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đang bị thương nặng, không thể phát huy tốc độ như ở thời kỳ toàn thịnh. Với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp rất nhanh”.
“Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi, tôi sẽ ở đây chặn bọn họ, kéo dài thời gian cho các cô chạy trốn. Các cô không cần lo cho tôi, mau chạy đi!”.
Hai cô gái nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc, cô gái mặc váy tím trong hai người vội vàng nói: “Thế sao được?! Lữ trưởng lão, ông vì cứu bọn tôi mới bị thương nặng, sao chúng tôi có thể bỏ ông mà đi được?”.
Cô gái mặc váy xanh lá ở bên cạnh cũng nói một cách nghiêm trọng: “Phải đấy, Lữ trưởng lão, theo giáo huấn của môn phái dù là ở tình huống nào cũng không thể vứt bỏ đồng môn, đây là ông dạy chúng tôi mà!”.
“Đây chính là sao Ly sao?”.
Bóng người đó chính là Diệp Thiên, cuối cùng cậu cũng đến được sao Ly thông qua trận pháp dịch chuyển mà Hoàng Đế tạo ra. Sau khi cậu ra khỏi con đường, màn sáng sau lưng chậm rãi khép lại, biến mất.
Trận pháp dịch chuyển này chỉ là trận pháp dịch chuyển từ sao Tử Khúc đến sao Ly. Một khi Diệp Thiên đến sao Ly, trận pháp sẽ tự động mất hiệu lực, chứng tỏ mối quan hệ của Diệp Thiên với sao Tử Khúc đã cắt đứt.
Lúc này, đại lục mà cậu nhìn thấy lại tràn ngập cảnh tượng thê thảm, giống hệt với hình ảnh cậu nhìn thấy trong màn ánh sáng.
Khắp nơi đều là thi thể thối rữa mục nát, vùng đất khô cằn nứt nẻ, có thể thấy dấu vết các loại binh khí hoặc chân lực va chạm. Rừng cây xa xa nơi nào cũng có thể thấy lửa cháy, muông thú bay tứ phía, tiếng rít gào khắp nơi.
Nơi này không giống với hành tinh từng có nền văn minh tu tiên phát triển, mà lại giống như địa ngục sau khi chết, không hề có sức sống.
Diệp Thiên mở rộng tấm lưới sức mạnh tinh thần, bao trùm khu vực trong vòng trăm dặm, đồng thời tìm kiếm, muốn xem có dấu hiệu người sống hay không. Giây lát sau, cậu mới nhắm được một vùng hoang mạc ở phía Bắc mấy chục dặm. Tính theo đẳng cấp sức mạnh của Trái Đất, nơi đó có mấy luồng khí tức sức mạnh cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, còn có hai luồng khí tức vừa mới đạt đến hoàng cấp cực kỳ yếu ớt.
Nếu tính theo cảnh giới của thế giới tu tiên, cảnh giới truyền thuyết tương ứng với cảnh giới nhập thần, cảnh giới truyền thuyết thiên cấp sẽ là nhập thần đỉnh cao. Còn hoàng cấp sẽ là cảnh giới thông huyền, vừa mới đạt đến hoàng cấp thì sẽ là thông huyền sơ kỳ.
Vừa nghĩ đến đây, cậu bước ra một bước, cả người đã biến mất trong không gian.
Lúc này, ở khu vực cách Diệp Thiên mấy chục dặm về phía Bắc, ba bóng người điên cuồng vụt lóe nơi chân trời, không ngừng chạy về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong ba người, đứng giữa là một người trung niên, nhưng nhìn sự tang thương trong mắt ông ta rõ ràng là đã trải qua vô số chuyện đời biến đổi, ít nhất cũng mấy trăm tuổi trở lên. Hai bên trái phải ông ta là hai cô gái trẻ khoảng hai mươi tám tuổi. Hai người có vẻ ngoài giống nhau đến tám chín phần, rõ ràng là một cặp song sinh, đều mang vẻ đẹp tiềm ẩn, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là giờ khắc này, trên mặt hai cô gái tràn đầy vẻ hoảng sợ, trên người cũng nhuốm huyết khí. Người đàn ông trung niên thì bị thương nghiêm trọng, một vết thương sâu đến tận xương kéo dài từ ngực trái xuống bụng phải. Nếu không phải ông ta gắng gượng dùng chân lực áp chế huyết mạch thì máu đã tuôn ra không ngừng.
Hóa ra ba người họ đang liều mạng chạy trốn.
“Mặc dù vừa rồi tôi dùng “Vạn Hoa Liễu Loạn” tạm thời mê hoặc bọn họ, nhưng bọn họ đều là cao thủ nhập thần đỉnh cao, không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra!”.
Người đàn ông trung niên vừa vận chuyển chân lực vừa hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đang bị thương nặng, không thể phát huy tốc độ như ở thời kỳ toàn thịnh. Với tình hình hiện tại, chúng ta sẽ bị đuổi kịp rất nhanh”.
“Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là tôi, tôi sẽ ở đây chặn bọn họ, kéo dài thời gian cho các cô chạy trốn. Các cô không cần lo cho tôi, mau chạy đi!”.
Hai cô gái nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc, cô gái mặc váy tím trong hai người vội vàng nói: “Thế sao được?! Lữ trưởng lão, ông vì cứu bọn tôi mới bị thương nặng, sao chúng tôi có thể bỏ ông mà đi được?”.
Cô gái mặc váy xanh lá ở bên cạnh cũng nói một cách nghiêm trọng: “Phải đấy, Lữ trưởng lão, theo giáo huấn của môn phái dù là ở tình huống nào cũng không thể vứt bỏ đồng môn, đây là ông dạy chúng tôi mà!”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT