Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Phục vụ cười khổ lắc đầu chỉ có thể xin ý kiến của giám đốc khách sạn, nhưng giám đốc cũng không có cách nào khác, chỉ có thể mỉm cười nói: "Quý khách, vì hôm nay là cuối tuần nên phòng riêng đều đã được đặt trước hết rồi, những vị trí trong đại sảnh cũng được đặt gần hết!"





"Phòng riêng thì chúng tôi thực sự không thể sắp xếp được, nếu anh cần thì chúng tôi có thể sắp xếp cho anh một bàn trong đại sảnh, anh thấy thế nào?"





Thái độ của giám đốc rất chu đáo, vẻ mặt cũng không hề giả dối, Tề Văn Long nghe vậy thì chau mày lại rồi không vừa lòng.






"Không có phòng riêng thì sao được?"





Diệp Thiên lần đầu tiên đến Trung Hải, hơn nữa cậu còn giúp gia đình cậu ta một chuyện lớn, vậy mà mời đi ăn cơm lại để Diệp Thiên ngồi ở đại sảnh, thế thì cậu ta để mặt mũi đâu được.





"Lão đại, chúng ta đổi chỗ đi!"







Cậu ta nhìn về phía Diệp Thiên nói, nhưng Diệp Thiên lại xua tay.





"Không cần đổi, tôi thấy ở đây cũng tốt mà!"





"Nghe nói tiền thân của khách sạn Đệ Nhất Trung Hải là 'ngày không đêm' của Trung Hải thời kỳ trước, cũng được coi là sang trọng, tôi thấy nơi này cũng không tệ, có chút thú vị, cứ để khách sạn sắp xếp cho chúng ta một vị trí ở đại sảnh đi!"





Diệp Thiên vừa nói vừa bước vào trong, hứng thú quan sát cách bày biện trang trí trong khách sạn.





Tề Văn Long thấy vậy, biết Diệp Thiên thật sự không để ý những thứ này, vội vàng cho giám đốc đi sắp xếp.





"Nhớ xếp chỗ đẹp cho chúng tôi đấy, view đẹp, tiền không thành vấn đề, rõ chưa?"





Giám đốc vội vàng đồng ý rồi đưa ba người tới vị trí đẹp của đại sảnh, bên cạnh cửa sổ, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy toàn cảnh Phố Giang tráng lệ.





Diệp Thiên ngồi xuống, vươn vai một cái, giao hết quyền gọi món cho Tề Văn Long.





Tề Văn Long gọi liền lúc toàn món đắt đỏ, các loại hải sản đắt tiền như tôm hùm Australia, trứng cá muối Đảo Tùng, gần như gọi hết cả thực đơn của khách sạn, rồi lại gọi một chai rượu vang tám mươi năm, một bữa cơm mà tốn hơn một trăm nghìn tệ.





Diệp Thiên liếc mắt nói: "Cậu gọi nhiều vậy, ba người ăn có hết không?"





Tề Văn Long lại chẳng để ý: "Lão đại, cậu không cần phải lo, ăn không hết thì bỏ lại, để cậu ngồi ở đại sảnh ăn cơm tôi đã áy náy lắm rồi, chuyện này cậu để tôi!"





Diệp Thiên nghe vậy bất đắc dĩ khoanh tay lại, cậu biết tính cách của Tề Văn Long nên mặc kệ cậu ta muốn làm gì thì làm.





Đàm Băng Băng mặc kệ hai người chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Diệp Thiên, cô ta còn sợ Diệp Thiên đuổi đi nhưng thấy Diệp Thiên không quá để ý cô ta cũng yên tâm.





Thức ăn vẫn chưa dọn lên, Diệp Thiên nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ rồi hỏi vu vơ: "Đúng rồi Văn Long, cậu và Ngô Lễ Phương như thế nào rồi?"





Ngô Lễ Phương là bạn gái thời đại học của Tề Văn Long, bọn họ quen nhau qua bạn bè sau đó yêu nhau nồng nhiệt, nhưng sau khi từ Yellen trở về Hoa Hạ, cô ta không thường xuyên liên lạc với đám Tề Văn Long nữa, nên Diệp Thiên mới muốn hỏi.





"Ngô Lễ Phương?"





Tề Văn Long nghe vậy thì lắc đầu đáp: "Lão đại, cậu nhắc tới cô ta làm gì, cô ta chỉ chơi đùa tôi thôi, loại phụ nữ như vậy, tôi khinh!"





"Cậu không biết thôi, sau khi từ nhà thờ Yellen trở về, cô ta thường xuyên bảo mình gọi điện cho cậu để tăng tình cảm, dùng mọi cách để hẹn cậu đi ăn cơm, phiền phức muốn chết!"








20220323130942-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK