Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hôm nay con không được đi đâu hết, chiều nay con gái lớn nhà họ Mộ Dung là Mộ Dung Thu Đệ sẽ đến đây, bố muốn con dùng mọi cách để làm cho con bé vui!”.





“Làm thông gia với nhà họ Mộ Dung, là cơ hội duy nhất có thể khiến nhà họ Tề chúng ta được bảo toàn!”.





Ông ta nói dứt, hai vệ sĩ bên ngoài đột nhiên bước vào, một người bên trái một người bên phải xách Tề Văn Long lên rồi đẩy vào trong phòng.






“Bố!”.





Tề Văn Long cuống cuồng nhưng lại không thể phản kháng, bị hai vệ sĩ đô con nhốt vào trong phòng.





Nhìn phòng bị khóa chặt cửa, Tề Văn Long đành thở dài lắc đầu.





“Bố, bố rốt cuộc vẫn không tin tưởng con!”.







“Bố phải biết là cậu ta chính là Đế Vương Bất Bại uy chấn thiên hạ đó!”.





Cậu ta thầm nghĩ vậy, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Diệp Thiên.











Diệp Thiên vốn đang ở đại sảnh sân bay chờ Tề Văn Long tới đón, ai ngờ chỉ vài phút sau Tề Văn Long đột nhiên gọi đến.





“Diệp Thiên, xin lỗi nhé, tôi bị bố tôi nhốt ở trong nhà rồi!”.





Giọng nói của Tề Văn Long mang vẻ sốt ruột.





“Ơ?”.





Diệp Thiên hơi cảm thấy kỳ lạ, khẽ cười nói: “Có phải cậu đến mấy nơi chơi bời trác táng, nên khiến bố cậu không vui đúng không?”.





Tề Văn Long xưa nay thích đến những nơi như hộp đêm, thích uống rượu tán gái, tình một đêm với các em bốc lửa ở trong quán bar đều là những chuyện hết sức bình thường.





Những chuyện này bản chất không xấu, nhưng điều này đủ để người lớn trong nhà phải đau đầu, Diệp Thiên còn tưởng Tề Văn Long vẫn đang trong kỳ nghỉ đông, rồi lại làm chuyện gì đó “quá đáng”, nên mới bị nhốt lại.





“Diệp Thiên, cậu hiểu nhầm rồi!”.





Giọng nói Tề Văn Long hơi mang vẻ bất lực: “Không phải là tôi làm cho bố tôi tức giận, mà là nhà tôi dạo này xảy ra chút chuyện!”.





“Ông ấy muốn tôi ở nhà để cùng nghĩ cách giải quyết chuyện trong nhà, nên mới không cho tôi ra ngoài!”.





“Ồ?”.





Diệp Thiên nghe thấy vẻ trịnh trọng trong câu nói của Tề Văn Long, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn.





“Có chuyện gì cậu cứ nói đi, tôi nói rồi, chúng ta là anh em tốt cả đời của nhau!”.





Tề Văn Long ở đầu dây bên kia im lặng một lúc mới nói: “Diệp Thiên, cậu đến nhà tôi đi đã, gặp nhau rồi tôi sẽ nói rõ với cậu!”.





“Phải rồi, con người bố tôi đánh giá người khác hơi phiến diện, tôi đã nói về năng lực của cậu cho ông ấy nghe, nhưng ông ấy căn bản không tin!”.





“Lát nữa nếu ông ấy nói gì có đắc tội với cậu, thì mong cậu đừng giận được không?”.





Nghe thấy Tề Văn Long nói với vẻ e dè, Diệp Thiên đột nhiên bật cười.





“Tôi và cậu chơi thân với nhau, bố của cậu thì cũng coi như là bậc bề trên của tôi, tôi làm sao có thể tức giận với bề trên được?”.





Từ ngày tu luyện xong võ thuật rồi xuống núi đến nay, không biết đã trải qua bao nhiêu lần bị người đời khinh thường rồi. Ban đầu cậu ở Lư Thành bị bọn Tiếu Văn Nguyệt, Lý Tinh Tinh coi thường, nhưng cậu đã tính toán với bọn họ bao giờ đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK