Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thời đại trước?"

Khi người đàn ông nói ra danh xưng của mình thì đám người trẻ tuổi Kỷ Nhược Yên, Liễu Như Thành, Lục Chí Văn đều cảm thấy rất lạ lẫm. Nhưng Quách Dương và Lục Thiên Thư phía sau lưng Diệp Thiên lại cùng lúc thay đổi sắc mặt.

Trong giới võ thuật, dù ở Hoa Hạ hay các nước khác đều công nhận hai mươi lăm năm là một thời đại, dù là hai người họ, hay là ‘Tứ Tuyệt’ của Hoa Hạ thì cũng đều đã trải qua một thời đại. Nhưng đúng ra mà nói, bọn họ có thể coi là cao thủ hàng đầu của thời đại này, nhưng ở thời đại hai mươi lăm năm trước, bọn họ chỉ như những người mới bắt đầu xuất hiện mà thôi.

Những người nổi danh trên thế giới hai mươi lăm năm trước và được xếp vào hàng cao thủ hàng đầu thế giới mới được coi là những cao thủ thực sự của thời đại trước, chẳng hạn như Tiếu Phật Tây Lĩnh đã bị Diệp Thiên giết chết vậy.

Vậy mà lúc này, người đàn ông mặc áo gió nhìn có vẻ không quá ba mươi tuổi này lại nói rằng hắn được người thời đại trước gọi là ‘Chúa Tể Hắc Ám’. Điều này cho thấy tuổi thật của hắn cao hơn gấp nhiều lần so với vẻ bề ngoài của hắn.

Đây là một cao thủ cùng thời với đám người Tiếu Phật Tây Lĩnh kia.

"Chúa Tể Hắc Ám?"

Quách Dương khẽ nhíu mày, ông ta và Lục Thiên Thư cũng xem như đã trải qua hai thời đại. Tuy rằng hai mươi lăm năm trước không phải là nổi tiếng, nhưng cũng đã từng nghe nói qua một số nhân vật nổi danh trong giới võ thuật.

Và Chúa Tể Hắc Ám là một trong số đó.

Theo truyền thuyết, hai mươi lăm năm trước, có một cao thủ chí tôn võ thuật chưa bao giờ khoe khoang và cũng không bao giờ khiêu chiến với người khác. Sau này Thiên Cơ Lâu đã công bố danh sách những cao thủ hàng đầu của Hoa Hạ, nhưng người đó lại không được đưa vào danh sách đó.

Chính vì vậy mà cao thủ chí tôn võ thuật này mới chợt nổi xung lên, liên tiếp khiêu chiến từ chí tôn võ thuật thứ hai đến người đứng thứ mười lăm trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ và đều chiến thắng, làm chấn động giới võ thuật Hoa Hạ hồi đó.

Sau đó, hắn đã giao đấu với Tiếu Phật Tây Lĩnh là người đang xếp thứ nhất lúc bấy giờ, và cả hai kết thúc với tỷ số hòa. Chính vì lẽ đó nên hắn đã nổi danh trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng Thiên Cơ Lâu đã công bố người đứng đầu danh sách cao thủ Hoa Hạ rồi và sẽ không thay đổi, nên hắn vẫn không có cách nào được liệt vào danh sách xếp hạng này.

Vì chuyện này mà hắn đã canh cánh trong lòng bao lâu, sau đó hắn lại đi khiêu chiến với các môn phái võ học nổi tiếng Hoa Hạ lúc bấy giờ khiến cho không ít chưởng môn, bậc trưởng bối bị trọng thương. Thậm chí có ba nhân vật ở cấp bậc trưởng lão cũng chết trong tay hắn.

Vào thời điểm đó, trong giới võ thuật Hoa Hạ vẫn còn sự phân biệt rạch ròi giữa chính và tà, chính vì vậy mà hắn đã trở thành mục tiêu của vô số kẻ tự cho mình là chính nghĩa, đồng thời trở thành kẻ thù không đội trời chung của chính nghĩa. Các thánh địa trong giới võ học Hoa Hạ như phái Hồ Ngọc Nguyệt, chùa Ma Đà Lan Nhược cũng gọi hắn là ‘Tà Đồ’.

Kể từ đó, hắn đã phải hứng chịu sự áp chế của giới võ thuật Hoa Hạ, bị người ta bài xích, cuối cùng rơi vào tuyệt vọng chán nản và sáng lập ra Thế Giới Hắc Ám, chiêu mộ những cao thủ hung tàn độc ác, tạo nên đội sát thủ khiến người khác nghe danh đã khiếp đảm.

Còn bản thân hắn cũng được mệnh danh là Chúa Tể Hắc Ám!

Tính ra thì Chúa Tể Hắc Ám đã không đi lại trong giới võ thuật gần ba mươi năm nay rồi. Rất nhiều người đều nói hắn đã chết, nhưng không ngờ, hôm nay cao thủ truyền kỳ một thời đại lại xuất hiện ở Lư Thành.

Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, trên mặt có chút hứng thú, cậu khẽ cười thành tiếng.

"Thật không ngờ trong một đội sát thủ cỏn con cũng có một người đạt cảnh giới siêu phàm, thú vị đấy!”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì những người có mặt lại chấn động.

Những người trẻ như Kỷ Nhược Yên đương nhiên có nghe nói tới cấp bậc bên trên chí tôn võ thuật chính là cảnh giới siêu phàm!

Và cảnh giới siêu phàm đã gần năm mươi năm chưa từng xuất hiện trên thế giới, là cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nhưng nghe Diệp Thiên nói thì có nghĩa rằng Chúa Tể Hắc Ám ở trước mắt lại chính là một cao thủ thuộc cảnh giới siêu phàm?

Họ khó có thể tưởng tượng được lúc này lại có một tồn tại huyền thoại đang đứng trước mặt mình!

"Cảnh giới siêu phàm?"

Quách Dương và Lục Thiên Thư đều kinh ngạc, cảnh giới này là mục tiêu cả đời của bọn họ, còn Chúa Tể Hắc Ám, cao thủ lừng danh thời đại trước, thật sự đã đạt tới cảnh giới này rồi sao?

Đây là lần đầu tiên trong đời họ gặp được người thuộc cảnh giới siêu phàm thực thụ!

Chúa Tể Hắc Ám không gật cũng không lắc, hắn chỉ bình thản nhìn về phía trước.

"Diệp Lăng Thiên, quả nhiên tôi không nhìn lầm người!"

"Trong danh sách xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hai mươi lăm năm trước, chỉ có Tiếu Phật Tây Lĩnh là người tôi đánh giá cao hơn người khác vài phần. Còn trong danh sách xếp hạng cao thủ Hoa Hạ ngày hôm nay, Mộ Dung Vô Địch thì được đánh giá phân nửa, Diệp Vân Long miễn cưỡng tính là một. Còn cậu là người duy nhất mà tôi coi trọng!”

Những người còn lại đều là thầm cảm thấy ớn lạnh. Tiếu Phật Tây Lĩnh là người đứng số một trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thế hệ trước, thống lĩnh một thời đại, trấn áp quần hùng. Có thể nói đó là cao thủ đỉnh cao thực sự. Còn Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch cũng đều là cao thủ đỉnh cao thực thụ ở thời đại này.

Nhưng trong con mắt của Chúa Tể Hắc Ám, dường như họ cũng chỉ rất tầm thường, không hề được coi trọng. Thậm chí hắn còn nói Mộ Dung Vô Địch và Diệp Vân Long chỉ miễn cưỡng lọt vào mắt hắn mà thôi. Khẩu khí lớn như vậy quả thực khó lòng tưởng tượng.

Trong mắt của Chúa Tể Hắc Ám nổi lên hai tia sáng cuộn xoáy, một đen và một tím, trông vô cùng bí ẩn và huyền bí, hắn ta nói tiếp: “Tôi vốn tưởng rằng Diệp Vân Long sẽ là người đầu tiên bước vào cảnh giới siêu phàm trong thời đại này, nhưng sự xuất hiện của cậu đã hoàn toàn lật ngược quan điểm của tôi!”

"Mấy ngày trước cậu đã một mình giết chết sáu siêu phàm bán bộ ở Kiềm Tây, và giết chết một trọng tài viên tạm thời bước vào cảnh giới siêu phàm, điều đó đủ để liệt cậu vào vị trí cao thủ số một hiện nay!”

"Tuy cậu của hiện tại chưa gia nhập cảnh giới siêu phàm, nhưng đã vượt qua cảnh giới siêu phàm. Tôi thực sự rất muốn lĩnh giáo một chút, xem rốt cuộc cậu sở hữu sức mạnh lớn đến như thế nào!”

Mấy người Quách Dương và Lục Thiên Thư đều cảm thấy kinh ngạc. Họ đều chưa từng nghe nói Diệp Thiên còn có chiến tích kinh khủng như vậy. Ngay cả cảnh giới siêu phàm mà cậu cũng giết chết được, hơn nữa người mà cậu giết còn là người của viện trọng tài.

Diệp Thiên một tay đút túi, khóe miệng cậu cong lên.

"Nếu như ông đã muốn lĩnh giáo thì còn đợi gì nữa? Ra tay đi!”

Ở Trung tâm Thủy Thượng ngày hôm đó, Chiến thần giấu mặt đã thi triển bí pháp, cộng thêm sức mạnh của các trọng tài viên, có thể nói là sức mạnh vô địch, nhưng vẫn bị một chưởng của Diệp Thiên đánh tan xác. Còn Chúa Tể Hắc Ám trước mặt đây tuy nói rằng dựa vào chính sức lực của mình bước vào cảnh giới siêu phàm, mạnh hơn vài phần so với Chiến thần giấu mặt, nhưng đối với cậu mà nói, điều đó không có khác biệt gì lắm.

Nghe vậy, Quách Dương và Lục Thiên Thư đồng thời rút lui về phía sau, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, cao thủ ở cảnh giới siêu phàm chỉ cần giơ tay nhấc chân đã khiến cho trời long đất lở. Nếu như Diệp Thiên và Chúa Tể Hắc Ám đánh nhau, e rằng nội lực tung ra trong không gian sẽ nghiền nát họ mất.

Chúa Tể Hắc Ám nhìn thấy ý chiến đấu nhảy dựng trong mắt Diệp Thiên thì không ra tay nữa mà chỉ khẽ lắc đầu.

"Diệp Lăng Thiên, tuy rằng tôi rất muốn giao đấu với cậu, nhưng tôi không thể không thừa nhận, tôi không phải đối thủ của cậu!”

Ông ta trong Thế Giới Hắc Ám là người thần thông quảng đại. Chuyện xảy ra ở Trung tâm Thủy Thượng ngày trước ông ta nắm rõ như lòng bàn tay. Bản thân ông ta còn mạnh hơn so với Chiến thần giấu mặt thi triển bí pháp để tiến vào cảnh giới siêu phàm kia. Nhưng cho dù có mạnh cũng vẫn có giới hạn. Diệp Thiên có thể dùng một chưởng đánh chết Chiến thần giấu mặt, vậy muốn giết ông ta đương nhiên cũng dễ như trở bàn tay.

Đôi mắt đẹp của Kỷ Nhược Yên lại run lên, cô ta chỉ cảm thấy khó tin, ngay cả cao thủ truyền thuyết của cảnh giới siêu việt cũng thẳng thừng nói hắn không phải là đối thủ của Diệp Thiên, vậy bản thân Diệp Thiên phải mạnh đến mức nào?

Chúa Tể Hắc Ám chắp tay hành lễ với Diệp Thiên và nói một cách đầy chân thành: “Đế Vương, hôm nay tôi tới Lư Thành không hề có ý mạo phạm, tôi chỉ muốn xin cậu tha cho hai người họ một mạng, đồng thời xin hứa với cậu là bất kỳ ai của Thế Giới Hắc Ám sau này cũng đều không làm khó bất kỳ ai có mặt ở đây hôm nay nữa!”

Diệp Thiên đứng yên không nhúc nhích, cậu lạnh lùng nói: "Tôi không cảm thấy hứng thú với đề nghị của ông, tôi chỉ cần giết sạch người của Thế Giới Hắc Ám, kết quả cũng như nhau thôi!”

"Kêu tôi tha cho hai người họ à? Dựa vào đâu chứ?"

Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân đều im lặng, lúc này họ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Chúa Tể Hắc Ám.

Ánh mắt Chúa Tể Hắc Ám hơi ngưng lại một chút, sau đó hắn trầm giọng nói.

"Chỉ cần Đế Vương đồng ý tha cho họ một mạng thì tôi sẽ nói cho cậu một bí mật để làm cái trao đổi!”

"Một bí mật mà rất ít người biết về viện trọng tài!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK