Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ào!”.

Trên mặt hồ, làn gió mạnh nổi lên, ba luồng lốc xoáy nước khổng lồ chia ra các hướng khác nhau, nhốt Diệp Thiên vào bên trong và nó còn không ngừng co lại.

Lốc xoáy nước này vẫn liên tục được Taylor hình thành từ gió bão, càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng hội tụ nhiều dòng nước hơn, diện tích vẫn đang gia tăng, bình thường mà nói, nếu Taylor không chết, những lốc xoáy này đủ để cầm cự đến khi tu vi của Taylor hao kiệt.

Những người và vật bị lốc xoáy cuốn lên đều sẽ bị nghiền nát thành vụn.

“Taylor, một khi hình thành được trận lốc xoáy, thì ngay đến cả cao thủ ở cảnh giới siêu phàm cũng có thể bị nhốt trong một thời gian ngắn, thực sự ngưỡng mộ chị có thể có được dị năng như vậy!”.

Hai mắt Evelyn chớp chớp, giọng nói mang vẻ mong chờ và ngưỡng mộ.

Bà ta tuy tu luyện công pháp mang thuộc tính hỏa, nhưng suy cho cùng cũng không phải người có siêu năng lực, những ngọn lửa mà bà ta phát ra đều là sinh ra từ nội lực, không thể tùy ý điều khiển như Taylor.

Taylor khẽ lắc đầu, chứ không hề trả lời, tuy bà ta có siêu năng lực bẩm sinh, nhưng lại không thể nói được, đây chính là cái giá phải trả khi bà ta có được siêu năng lực này.

“Diệp Lăng Thiên bị cuốn vào trong trận lốc xoáy, cho dù có sống sót được thì cũng sẽ bị thương nặng tại trận, chỉ cần cơ hội đến, chúng ta sẽ có thể bắt sống cậu ta, đưa về viện trọng tài cho trưởng trọng tài quyết định!”.

White nghiêm túc nói với mấy người, mấy người đều gật đầu, cảnh tượng giao đấu với Diệp Thiên bị Diệp Thiên áp đảo trước đó, đến bây giờ bọn họ vẫn ám ảnh.

“Diệp Lăng Thiên thế là thất bại rồi sao?”.

Đôi mắt Tiêu Tường xao động, không biết vì sao trong lòng lại vô cùng không cam tâm.

Cô ta vừa mới nhìn thấy cao thủ lợi hại nhất Hoa Hạ ra tay, nhưng lại có kết cục như thế này, khiến cô ta vô cùng sốc.

“Phù!”.

Tiêu Ngọc Khanh thở phào một hơi, những hành vi vừa rồi của nhà họ Tiêu coi như đã hoàn toàn đắc tội với Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên tìm đến ông ta, ông ta chắc chắn không dám chống lại, mà chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhưng lúc này Diệp Thiên bị bảy người của viện trọng tài áp chế, trong lòng ông ta như trút được một gánh nặng, không còn chút áp lực nào nữa.

“Diệp Lăng Thiên, tuy cậu rất mạnh nhưng cuối cùng vẫn có người trị được cậu!”.

Trong lòng ông ta cười thầm, quay sang nhìn Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng.

Diệp Thiên phế võ công của Tiêu Chí Lâm, ba người lại này đi cùng Diệp Thiên đến, ông ta đương nhiên không thể buông tha.

Ông ta đang định quay ra làm khó ba cô gái, thì một tiếng nổ lớn vọng ra từ mặt hồ.

“Đoàng!”.

Giống như một quả bom rơi vào trong hồ vậy, tại nơi chính giữa ba luồng lốc xoáy đang vây quanh, một cột nước chĩa phụt thẳng lên trời.

“Ào!”.

Bên trong cột nước, hình như có thứ gì đó màu đỏ rực, Tiêu Ngọc Khanh nheo mắt nhìn xong lập tức mặt mày biến sắc.

Cột nước bao bọc bên trong là một ngọn lửa rực sáng một cách chói lọi, như thể thần lửa nhà trời thiêu sạch nhân gian.

“Vù!”.

Cột nước phun mạnh lên trời, rồi nổ tung ở độ cao hơn mười trượng, vô số tia lửa bắn mạnh ra xung quanh, như thể hổ dữ sổ lồng, làn sóng lửa trong phút chốc lan ra cuồn cuộn khắp mặt hồ, ba lốc xoáy nước cũng bị làn sóng lửa nuốt gọn.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

Bảy vị trọng tài đều mặt mày tái mét, bất giác lùi về phía sau, bọn họ cảm nhận được dao động vô cùng nguy hiểm ở trong biển lửa này.

Trong bảy người có mặt ở đây, Evelyn ma nữ Hỏa Mị và Yim Hỏa Nam đều là cao thủ dùng lửa, nhưng bọn họ tự hỏi ngọn lửa mà bọn họ dùng công pháp tạo ra kém xa so với ngọn lửa màu vàng ánh kim đang ngút trời này.

Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, bọn họ có thể cảm nhận được nội lực thuộc tính hỏa của bản thân đều rụt về một cách điên cuồng, như thể gặp phải khắc tinh vô cùng khủng khiếp.

“Đoàng!”.

Một tiếng nổ lớn khiến mặt hồ bốc khói nghi ngút, hơi nước cuồn cuộn lên trời hình thành ba đám mây hình nấm.

Trong làn khói dày dặc, một bóng người đứng sừng sững trên mặt nước, ngọn lửa màu vàng ánh kim trên tay vẫn đang bùng cháy, chính là Diệp Thiên.

“Người có siêu năng lực quả nhiên có chút bản lĩnh đấy, tiếc là vẫn chưa trấn áp được tôi!”.

Diệp Thiên nắm bàn tay lại, ngọn lửa cũng theo đó biến mất, hai mắt sâu xa như sao trên trời, nhìn thẳng về phía bảy người.

“Thế mà lại thoát ra rồi sao? Ngọn lửa màu vàng ánh kim đó rốt cuộc là gì?”.

Tiêu Ngọc Khanh vốn đang định xử ba cô gái kia thì đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn ra mặt hồ.

Bảy vị trọng tài đều tỏ vẻ kinh ngạc nhất là Taylor, bà ta nhíu mày lại, cảm thấy không dám tin vào mắt mình.

Trận lốc xoáy của bà ta mạnh đến mức nào thì chỉ có bản thân bà ta là biết rõ nhất, trên mặt nước này bà ta có thể hội tụ lốc xoáy, trên mặt đất có thể hội tụ thành vòi rồng, trên sa mạc thì có thể hội tụ thành bão cát.

Bà ta chỉ cần điều động siêu năng lực là có thể phát ra cú tấn công mạnh mẽ quy mô lớn bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, ba luồng lốc xoáy cùng lúc bị tiêu tan thì đúng là lần đầu tiên xảy ra trong cuộc đời bà ta, gần như trong tích tắc đã hao kiệt hơn một nửa sức lực của bà ta rồi.

Nhưng Diệp Thiên chỉ dùng một chiêu đã có thể phá vỡ hoàn toàn trận lốc xoáy của bà ta, trình độ này phải nói là lần đầu tiên bà ta gặp phải.

“Nghe nói khi ở trên đỉnh núi Phi Vũ, Tiêu Ngọc Hoàng hội tụ mạng mây Vô Cực, bị bàn tay lửa của Diệp Thiên thiêu rụi, đây chính là Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ sao?

Ánh mắt White chớp chớp, không kìm được thốt lên.

“Được lắm!”.

Diệp Thiên vẫn biểu cảm dửng dưng, giọng nói nhẹ nhàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười ma mị.

“Tuyệt chiêu của các người cũng đều dùng kha khá rồi đó, sau đây sẽ đến lượt tôi!”.

Cậu nói dứt, mặt nước dưới chân nổ tung, như thể bị ném một quả lựu đạn xuống, dấy lên sóng nước mạnh mẽ, những con thuyền nhỏ cạnh đó đều bị lật úp.

Còn Fast đứng ở phía trước nhất chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh thổi đến, một nắm đấm đã chĩa về phía mặt ông ta.

Ông ta sửng sốt, chỉ có thể giơ đao lên chắn ngang.

“Keng!”.

Nắm đấm như cứng như đá đánh mạnh vào bề mặt Huyết Đao, một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, Huyết Đao mang nội lực của Fast thế mà cong thành hình vòng cung.

Sau đó Huyết Đao không thể cầm cự được nữa, đứt luôn làm đôi trước con mắt của tất cả mọi người.

Tất cả mọi người đều sững sờ, Huyết Đao của Fast được mài rũa tạo ra từ kim cương máu Tây Âu trộn cùng kim khí, mức độ sắc bén đứng trong top 20 các loại vũ khí sắc nhọn trên thế giới, chỉ dùng một quyền đánh gãy thì không biết là sức mạnh khủng khiếp đến nhường nào?

Huyết Đao đã gãy, luồng sức mạnh kia vẫn không giảm đi, Fast hự lên một tiếng, phun một ngụm máu và bay lùi ra phía sau.

Nhưng ông ta lùi nhanh bao nhiêu thì Diệp Thiên lại tiến tới nhanh bấy nhiêu, ông ta còn chưa định thần lại thì một chưởng đã đánh thẳng vào bả vai của ông ta.

“Tối hôm đó tôi không giết ông, còn hôm nay ông không có cơ hội đi nữa rồi!”.

Ông ta nghiêng đầu, đúng lúc đón lấy ánh mắt sắc lạnh của Diệp Thiên, tim đập thịch một cái, sau đó chỉ cảm thấy bụng dưới đau dữ dội.

Một nắm đấm mang theo lửa đấm xuyên qua bụng dưới của ông ta, lục phủ ngũ tạng của ông ta cũng bị cháy xẹm khi nắm đấm lửa đi qua.

Ánh mắt Fast tràn đầy hoảng sợ, sau đó ngọn lửa từ bụng dưới bùng lên và lan ra khắp người, thiêu rụi ông ta chỉ còn lại một đốm khói màu xanh bay lên.

“Fast !”.

Sáu người còn lại đều trợn tròn mắt, hét to thành tiếng, trong tiếng hét có cả giận giữ và sự kinh hãi không thể che giấu nổi.

Một trọng tài cũng ngang tầm so với bọn họ, thế mà lại bị chết như vậy ngay trước mắt bọn họ, đây chẳng phải có nghĩa là Diệp Thiên giết bọn họ cũng đơn giản như giết Fast hay sao?

Diệp Thiên dùng một nắm đấm giết chết Fast như thể vừa làm xong một chuyện vô cùng nhỏ vậy, cậu đưa mắt tới.

“Ông ta là người đầu tiên, bây giờ, đến lượt các người rồi!”.

Ngay lập tức một nỗi sợ hãi chưa từng có trào dâng trong lồng ngực bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK