Lí Tinh Tinh không hiểu, rốt cuộc là ngyên nhân gì đã khiến Tiếu Văn Nguyệt trở nên như thế, thậm chí Sở Thần Quang hẹn cô ta mấy lần, cô ta cũng tìm mọi lý do để từ chối, cứ như nhất thời tuyệt giao với thế giới bên ngoài vậy.
Hôm nay Tiếu Văn Nguyệt vẫn như mấy ngày trước, ngồi ngây người nhìn ra cửa sổ, giáo viên đang giảng bài trên bục, cô ta hoàn toàn không hề chú ý.
Lí Tinh Tinh ngồi bên cạnh thấy thế, thực sự không thể nhìn được nữa, thì thầm nói: “Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc dạo này cậu làm sao thế?”.
“Mình cảm giác từ sau hôm mà Diệp Thiên rời đi, cậu cứ như người mất hồn vậy?”.
Cô ta thực sự không hiểu, một hot girl hăng hái, có phong thái cao ngạo bây giờ dường như biến thành một cô gái bình thường đa sầu đa cảm.
“Anh ta đi rồi à?”.
Tiểu Văn Nguyệt như tỉnh lại trong cơn mơ, cô ta dừng một lúc rồi lí nhí nói: “Tinh Tinh, anh ta sẽ về, đúng chứ?”.
Lí Tinh Tinh buông thõng tay, lắc đầu dứt khoát: “Tên đó làm việc cứ kỳ quái sao ấy, toàn làm theo ý mình, độc đoán, ai mà biết được anh ta đi làm cái gì rồi, đã nửa tháng rồi không nhìn thấy bóng dáng đâu!”.
“Giai Lệ bây giờ đã đến Công ty giải trí Thiên Phú báo danh, bắt đầu con đường nghệ thuật, còn cậu, cả ngày cứ mơ mơ hồ hồ, như người thần kinh, mình chỉ có hai người bạn thân thôi, đều bị Diệp Thiên đó làm cho thay đổi, tớ thật không hiểu, tên Diệp Thiên đó có gì tốt chứ?”.
“Ngoài việc có thể đánh đấm, thì kiêu căng ngạo mạn, không sợ ai, cảm giác như không coi ai ra gì, đến cả anh Thần Quang cũng đánh, người như thế cũng đáng để cậu quan tâm à?”.
Nói một tràng xong, Lí Tinh Tinh đột nhiên ngưng lại, ánh mắt khó tin nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, không phải cậu thích Diệp Thiên rồi đấy chứ?”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe câu hỏi đó, vẻ mặt có chút hoảng loạn, vội vàng lắc đầu.
“Cậu nghĩ cái gì thế, chỉ là anh ta cứu mình hai lần, mà mình vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn anh ta hẳn hoi, trong lòng cảm thấy áy náy, cái gì mà thích với không thích, sao mình có thể thích anh ta chứ?”.
Lúc cô ta nói những lời này, biểu cảm kiên định, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại như mất hết sức lực.
Lí Tinh Tinh vỗ vai Tiếu Văn Nguyệt, bỏ tay xuống rồi nói: “Phải đấy, một người như Diệp Thiên, tự cho rằng biết chút võ thuật thì có thể tự tung tự tác, dường như ai anh ta cũng coi thường, ai anh ta cũng không sợ, ai mà lại thích một tên điên tự tin mù quáng vậy chứ?”.
Tiếu Văn Nguyệt gật đầu, Lí Tinh Tinh mới lại nhìn lên bảng, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài, còn Tiếu Văn Nguyệt thì âm thầm tự hỏi.
“Mình… thích Diệp Thiên?”.
Nghĩ đến vấn đề này, cô ta vội vàng lắc đầu, để những suy nghĩ vớ vẩn này bay ra khỏi đầu.
Cô ta sao có thể thích Diệp Thiên chứ?
Giờ giải lao buổi chiều, Tiếu Văn Nguyệt lại đến trước cửa lớp A4 như mọi ngày.
Chiếc bàn của Diệp Thiên vẫn trống không, sự mong ngóng trong lòng cô ta chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài.
Cố Giai Lệ đã không đi học ở trường nữa, dốc toàn tâm toàn lực vào mơ ước trở thành ca sĩ, Tiếu Văn Nguyệt không chào hỏi ai, chỉ đứng ngập ngừng ở ngoài lớp A4 một lúc, đang định rời đi thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành đang tiến về phía cô ta.
“Em này, xin hỏi có phải Diệp Thiên học ở lớp này không?”.
Người phụ nữ đó khoảng chừng 24, 25 tuổi, tướng mạo thanh thoát, tóc ngắn, mặc một bộ đồ da trông rất già dặn, trong sự hoang dại lại có đôi nét quyến rũ, rất nhiều nam sinh xung quanh nhìn không rời mắt.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thế, gật đầu, chân mày hơi cau lại, nhìn những món đồ trên người cô gái này, cái nào cũng là thương hiệu thời trang thịnh hành nhất hiện nay, hơn nữa phối đồ đẹp, trông rất quý phái, vừa nhìn là biết con nhà quyền quý, cô ta lấy làm lạ, sao Diệp Thiên lại quen biết một người phụ nữ như vậy chứ?
Người phụ nữ tóc ngắn khẽ cười với Tiếu Văn Nguyệt, khách sáo nói: “Em gái, có thể phiền em gọi cậu ấy ra đây giúp tôi được không?”.
Tiếu Văn Nguyệt liền lắc đầu.
“Anh ta không có trong lớp, đã gần một tháng này anh ta không đến trường rồi!”.
Lời nói của cô ta có đôi phần tiếc nuối và hụt hẫng, người phụ nữ tóc ngắn nghe thế, ngây ra một lúc, sau đó xua tay nói: “Vậy sao? Tôi hiểu rồi, có thể là tôi tìm sai địa điểm!”.
“Em gái, cảm ơn em đã giúp, tôi đi trước đây!”.
Người phụ nữ tóc ngắn cất bước rời khỏi, bước đi vô cùng dứt khoát.
Tiếu Văn Nguyệt chăm chú nhìn bóng lưng của cô ta, chân mày nhăn chặt hơn, cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ, Diệp Thiên là trẻ mồ côi không cha không mẹ, ngày trước còn sống cùng mẹ con Cố Giai Lệ, đến Lư Thành cũng coi như lạ nước lạ cái. Với tính cách của Diệp Thiên, thì ngoại trừ mấy người bọn họ, đúng ra không thể quen bạn bè nào khác, nhưng người phụ nữ này lại chỉ đích danh nói tìm Diệp Thiên.
Nghi hoặc trong lòng cô ta dâng lên, dường như Diệp Thiên vẫn còn một số chuyện mà người khác không biết.
Ở thung lũng hoa, sân nhà Diệp Thiên vẫn “náo nhiệt” như mọi khi, ngày nào cũng có không ít các cô gái dân tộc Di đến vây xem cậu, đặc biệt là Cát Khắc Tú Uyển, còn tích cực hơn lúc trước, coi nơi đây như là nhà của mình.
Từ sau khi biết năng lực siêu phàm của Diệp Thiên, cô ta rất tha thiết, chỉ mong ngày ngày được kè kè bên cạnh Diệp Thiên, khiến cậu sau này không thể thoát khỏi cô ta.
Ở giữa sân, một chiếc đĩa kim loại được Diệp Thiên chôn xuống dưới đất, Diệp Thiên đứng chắp tay, cảm giác linh khí xung quanh hoàn toàn ổn định, khóe miệng Diệp Thiên lộ ra một nụ cười.
“Vấn đề linh khí không ổn định cũng coi như đã giải quyết xong!”.
Cậu cũng không ngờ là mình lại may mắn đến thế, sau khi giết chết một âm hồn bất ngờ tìm đến cửa, thì lại tình cờ lấy được “đĩa Phục Linh” mà cậu muốn có nhất.
Đĩa Phục Linh có thể ổn định linh khí xung quanh về một trạng thái cân bằng, sự sinh trưởng của cỏ Ngân Lân tự động trở về bình thường, trải qua mấy ngày này, cỏ Ngân Lân gần như cũng đã trưởng thành, chồi non xanh mướt.
“Hai ngày nữa chắc sẽ thành!”.
Cậu tính thời gian, bản thân đến thung lũng hoa cũng đã gần ba tuần rồi.
Cỏ Ngân Lân là cỏ linh bậc nhất trong trời đất, không biết quý giá đến nhường nào, cậu đã phải đi hàng trăm ngọn núi lửa, hái từ miệng núi lửa nóng hừng hực xuống, tổng cộng cũng chỉ có một túi này, đến cả các công ty bán và sản xuất dược phẩm cấp cao cũng chưa từng nhìn thấy, bây giờ có thể trồng nhiều như vậy, đã là vượt quá sức tưởng tượng của cậu rồi.
Cỏ Ngân Lân trên thế giới e là cũng chỉ có bấy nhiêu đó, thí nghiệm của cậu đã sắp thành công rồi, một khi hoàn thành, kế hoạch tàu sân bay của doanh nghiệp sẽ có thể khởi động.
Chính vào lúc này, tiếng động cơ rầm rầm truyền tới, rất nhiều cư dân ở thung lũng hoa chưa từng thấy thế giới bên ngoài đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mười mấy chiếc xe việt dã lũ lượt kéo đến, đang đi về phía sân nhà Diệp Thiên.
Xe việt dã dừng hết phía bên ngoài sân nhà Diệp Thiên, hơn 50 người mở cửa bước xuống, lấy trong cốp ra rất nhiều dụng cụ thiết bị chuyên nghiệp, những người này ai nấy gần như đều mặc áo dài trắng, trông vừa giống bác sĩ, vừa giống các học giả nghiên cứu.
Một người mặc đồ âu màu xanh rêu đi đầu, đến trước Diệp Thiên khẽ khom lưng, chính là Ngô Quảng Phú.
“Cậu Diệp, người đã đến cả rồi, đây đều là những nhân viên nghiên cứu y dược nổi tiếng khắp cả nước, các thiết bị mang theo cũng đều là đồ chuyên dụng nhập khẩu, vào loại tiên tiến nhất thế giới!”.
Người của dân tộc Di xung quanh nào đã bao giờ được thấy cảnh tượng hoành tráng như thế, họ trốn sang một bên, còn Diệp Thiên vỗ vai Ngô Quảng Phú, lững thững đi đến trước mặt những nhân viên nghiên cứu kia.
“Các vị, tôi biết các vị là những nhà phát triển y dược đẳng cấp nhất Hoa Hạ bây giờ, là những chuyên gia có thâm niên thực sự!”.
Giọng nói của Diệp Thiên không to, nhưng lại truyền đến tai từng người một cách rõ ràng.
“Lần này triệu tập mọi người đến, mà các vị đã đứng ở đây, chứng tỏ các vị cũng đã có sự chuẩn bị”.
Khóe mặt Diệp Thiên lóe lên một khí phách cao ngạo, nhìn thẳng lên trời.
“Nếu như các vị đã chuẩn bị xong xuôi, vậy thì từ hôm nay trở đi, vận mệnh của thế giới sẽ do tôi thay đổi!”.