Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu thả lỏng hai tay, duỗi thẳng lưng.





“Lời khuyên của cô, tôi đã nhớ rồi, nhưng bản lĩnh của tôi, không phải thứ cô có thể tưởng tượng được!”





“Đến bây giờ, mà cô cũng không biết rốt cuộc tôi là ai!”



vietwriter.vn






Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên có vẻ thản nhiên chưa từng có, mà Cố Tử Kỳ đứng phía trước Diệp Thiên thì chỉ cảm thấy giật mình trong lòng.





Ánh mắt cô ta tựa như Diệp Thiên bỗng chốc đã biến thành thần linh cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh vậy! Nhưng cảm giác này, chẳng qua chỉ kéo dài một lát, cô ta lập tức lắc đầu, cảm thấy nực cười, bản thân sao lại có “ảo giác” kỳ lạ như vậy?





Người trước mặt chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi thanh mai trúc mã của Cố Giai Lệ, sau này nhân duyên xảo hợp gặp là mà thôi.






vietwriter.vn



Nghĩ đến lời của Diệp Thiên, cô ta khẽ lắc đầu, ánh mắt thương hại và đồng tinh giảm bớt vài phần, rút lại tấm chi phiếu kia.





“Diệp Thiên, những gì tôi nói với cậu đều là lời thật lòng, là tốt cho cậu thôi!”





“Trên thế giới này, không có thực lực, mà chỉ có kiêu ngạo và liều lĩnh, thì chẳng có tác dụng gì!”





“Tấm chi phiếu này, khi cậu rời khỏi Luân Thành thì sẽ có tác dụng, nếu cậu nghĩ thông rồi thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!”





“Nhưng trước lúc đó, tôi khuyên cậu, đừng nên làm những chuyện ngu ngốc!”





Nói xong, cô ta quay người rời đi, cũng không quan tâm gì đến Diệp Thiên.





Còn Diệp Lăng Hiên thì lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiên, khẽ hừ lạnh một tiếng.





“Tên họ Diệp kia, chị tôi có thể nói với cậu đến nước này là chị ấy đã rất nhân từ rồi, là muốn cậu biết khó mà lui!”





“Nhưng nếu cậu tiếp tục không biết sống chết, còn muốn ngoan cố đến cùng, đến lúc xảy ra chuyện thì e rằng sẽ khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng thôi!”





Cậu ta vừa dứt lời cũng rời đi theo Cố Tử Kỳ, còn thanh niên tóc vàng đi theo Cố Tử Kỳ lại liếc nhìn Diệp Thiên, cũng khẽ lắc đầu, rồi rời đi, chỉ để lại một mình Diệp Thiên.





Diệp Thiên khẽ vươn vai, hai tay gác trên ghế dài, từ trong lời nói của Cố Tử Kỳ, cậu đã nắm được thông tin chính yếu, đó là nhà họ Cố đã sắp xếp cho Cố Giai Lệ một mối hôn sự.





Nghe giọng điệu của bọn họ thì đối tượng kết hôn của Cố Giai Lệ, dù là gia thế hay bối cảnh đều không hề kém nhà họ Cố, thậm chí còn vượt bậc.





Chỉ dựa vào điểm này, Diệp Thiên đã không còn chút hảo cảm nào với nhà họ Cố.





“Đã gần hai mươi năm không hề xuất hiện, hôm nay vừa xuất hiện đã định chuyện kết hôn cho Cố Giai Lệ, khiến cô trở thành một quân cờ quyền lợi của nhà họ Cố, đúng là thủ đoạn “cao minh”!”





Diệp Thiên không ngừng cười lạnh trong lòng, sau đó cậu đứng dậy, nhìn chân trời phía Đông, bỗng quỳ một gối xuống.





“Dì Tiêu, lời dì lúc lâm chung, Tiểu Thiên không dám làm trái!”





“Nhưng mọi người trong nhà họ Cố này thực sự khiến người ta quá thất vọng, lần này đến Luân Thành, cháu sẽ khiến toàn bộ nhà họ Cố từ trên xuống dưới phải trả giá vì những gì bọn họ đã làm lúc trước và cả hôm nay!”





“Tiểu Thiên tạ tội với dì!”





Nói xong, Diệp Thiên cúi người xuống đất! Ở phía xa, Cố Tử Kỳ và Cố Lăng Hiên đúng lúc nhìn thấy cảnh này, Cố Lăng Hiên lập tức cười thành tiếng.



“Chị, chị xem cái tên nhà quê kia kìa, tự thấy mình vô năng, nên bắt đầu cầu trời lạy đất rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK