Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thần Quang, Tiếu Văn Nguyệt và những người khác nghe thấy đều âm thầm lè lưỡi, Sở Thần Quang và Tiếu Văn Nguyệt tuy đều là con nhà giàu có, sau lưng có cả một công ty tập đoàn trị giá hàng tỷ tệ, nhưng chỗ đó đa phần là bất động sản, muốn bố bọn họ lấy 100 triệu ra để đầu tư thì e rằng phải suy nghĩ rất lâu, thậm chí cũng phải lấy chỗ nọ đắp vào chỗ kia.

Nhưng Từ Uyên Đình ở thành phố Phán lại sẵn sàng tung ra hàng trăm triệu, chỉ để xây dựng một công viên nước cao cấp, vượt xa bố bọn họ.

Còn Từ Tôn cũng chỉ mới 24, 25 tuổi, đã nắm giữ trung tâm nghỉ dưỡng trị giá hàng trăm triệu tệ này, địa vị ngang với những tỷ phú khác, còn Sở Thần Quang bây giờ mới đang phấn đầu lên đến hàng triệu, sự chênh lệch giữa bọn họ đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

“Anh Từ đúng là tên tuổi ngang tầm với bố nuôi tôi, sự chịu chơi này e rằng cũng chỉ có Lâm Thiên Nam ở Xuyên Nam mới có thể so sánh được nhỉ?”.

Lí Thu Hà không khỏi thốt lên.

“Lâm Thiên Nam?”.

Từ Tôn nghe thấy liền mỉm cười lắc đầu.

“Giờ lấy bố em so sánh với Lâm Thiên Nam đã không còn ý nghĩa gì nữa!”.

“Lâm Thiên Nam đúng là đã từng là ông lớn ở Xuyên Nam, thống lĩnh một nửa thiên hạ, nhưng bây giờ cũng như bố em thôi, đều làm việc cho Diệp tiên sinh, làm gì phân cao thấp nữa”.

Cậu ta vừa nói dứt, bầu không khí trong nhà hàng đều trở nên đông đặc.

“Gì cơ?”.

Sở Thần Quang, Tiếu Văn Nguyệt và mọi người đều kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin.

Lâm Thiên Nam là người như thế nào chứ, là ông trùm của Xuyên Nam đó, một người trấn áp cả nửa thiên hạ, được gọi là vua Xuyên Nam, thế lực mạnh hơn bất kỳ ông lớn nào ở Xuyên Bắc, xưa nay luôn như nước với lửa với các ông lớn ở Xuyên Bắc.

Nhưng Từ Tôn lại nói bây giờ Lâm Thiên Nam cũng như Từ Uyên Đình, đều làm việc cho Diệp tiên sinh? Đây đúng là một tin quá nóng hổi.

Bản thân Lí Thu Hà cũng vô cùng ngạc nhiên, từ lúc Ngô Quảng Phú đến Xuyên Nam một chuyến thì cô ta chưa gặp lại Ngô Quảng Phú, càng không biết có chuyện này.

Từ Tôn nhìn biểu cảm như gặp ma của tất cả mọi người, cậu ta liền mỉm cười giải thích: “Mọi người ngạc nhiên cũng đúng thôi, chuyện này cũng chỉ mới xảy ra được vài hôm!”.

“Lâm Thiên Nam cai quản Xuyên Nam, dựa vào Đường Môn, nhưng nghe đồn Diệp tiên sinh đánh bị thương người của Thục Trung Đường Môn, cho nên người của Đường Môn đến báo thù, hẹn Diệp tiên sinh đến Lư Sơn ở Xuyên Nam đấu một trận!”.

“Đường Môn?”, Sở Thần Quang nghe thấy liền cau mày lại: “Là Thục Trung Đường Môn mà người ta vẫn đồn rằng vô cùng thần bí, nắm giữ sức mạnh hơn người đó sao?”.

Từ Tôn gật đầu nói tiếp: “Diệp tiên sinh đến Lư Sơn theo giấy hẹn, đấu một trận với ông hai của Đường Môn ở võ đài Lư Sơn, trận đấu đó tôi không có ở đấy, nhưng anh cả tôi và bố tôi có đi, tận mắt chứng kiến trận đó, còn quay cả video nữa!”.

“Tôi xem video đó rồi, có thể nói rằng Diệp tiên sinh đúng là thần chứ không phải người, cả võ đài rộng hơn mười mét bị Diệp tiên sinh đánh một cú làm cho vỡ vụn, một cú đấm giết chết người đứng cách xa hơn mười bước chân, ông hai của Đường Môn cuối cùng chết một cách thảm hại!”.

Nói đến đây, trong mắt Từ Tôn tràn đầy vẻ tôn sùng và kính nể.

Những người xung quanh đều thấy mơ hồ, như vịt nghe sấm, cái gì mà một cú đánh vỡ võ đài, một cú đấm giết người từ xa, đây chẳng phải đều là tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp hay sao?

Nếu người đang nói không phải là Từ Tôn con trai của ông trùm thành phố Phán thì bọn họ gần như đều cho là đang nói linh tinh.

Từ Tôn ngập ngừng một lúc mới lại nói tiếp: “Diệp tiên sinh giành thắng lợi xong liền tìm đến Lâm Thiên Nam, Lâm Thiên Nam không dám ho he gì, ngay lúc đó quỳ xuống van xin, sau đó dẫn các ông lớn ở Xuyên Nam đến cúi đầu xin đi theo Diệp tiên sinh!”.

“Thêm vào các ông lớn ở Xuyên Bắc, có thể nói rằng bây giờ cả thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên này đã tôn Diệp tiên sinh lên làm người đứng đầu, Diệp tiên sinh chính là người có vị trí cao nhất ở tỉnh Xuyên!”.

Mọi người nghe mà đầu óc quay cuồng, vẫn chưa thể hiểu được ở Lư Sơn đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ đều nắm được thông tin quan trọng nhất, đó là thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên bây giờ đã không còn phân chia nữa, cho dù là Nam hay Bắc đều thuộc về Diệp tiên sinh.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt vẫn giữ nguyên vẻ kinh ngạc, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động.

Bao nhiêu là ông lớn, gia sản đều ít nhất lên đến hàng trăm triệu, cả Xuyên Bắc và Xuyên Nam gộp lại cũng trên 100 thành phố, mà các nhân vật máu mặt ở mỗi thành phố đều nguyện đi theo Diệp tiên sinh, nghe lệnh của cậu, điều này cũng chính là một mình Diệp tiên sinh nắm giữ khối tài sản hàng chục tỷ, thậm chí lên đến hàng trăm tỷ?

Chỗ tài sản này đã đủ để sánh ngang với những người giàu có trong danh sách các tỷ phú thế giới của tạp chí Forbes rồi, cho dù là nhà họ Hàn đứng đầu tỉnh Xuyên cũng phải kém xa.

“Trời ơi!”.

Lí Tinh Tinh mấp máy miệng thốt lên, lúc này ngoài thốt lên thì cô ta đã không còn tìm ra cách nào để thể hiện cảm xúc nữa.

Mọi người tỉnh lại sau cơn bàng hoàng, một câu nói của Từ Tôn lại một lần nữa khiến bọn họ chấn động.

“Hơn nữa quan trọng là Diệp tiên sinh rất trẻ, nghe anh cả tôi nói, Diệp tiên sinh hình như chưa đến 20 tuổi!”.

Câu nói này khiến bọn Tiếu Văn Nguyệt và Sở Thần Quang đều đứng hình tại chỗ.

Một người thanh niên chưa đến 20 tuổi lại có thể thống lĩnh cả thế giới ngầm, có khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ, đúng là quá khủng khiếp.

Bọn họ không dám tin trên đời này lại có một nhân vật khủng như vậy, nhưng Từ Tôn nói một cách vô cùng chắc chắn, nên bọn họ không thể không tin.

Sở Thần Quang nắm chặt nắm đấm, trong lòng sục sôi, cậu ta luôn cảm thấy bản thân đã đủ xuất sắc, là người tài trong lớp trẻ rồi, nhưng sau khi đến thành phố Phán gặp Từ Tôn, cậu ta mới biết sự khác biệt giữa bản thân và cậu thiếu gia đỉnh cao thực thụ kia.

Còn bây giờ, một người tuổi chưa đến 20 đã trấn áp cả tỉnh Xuyên, thống lĩnh các ông lớn, nắm giữ khối tài sản hàng trăm tỷ, được hàng chục triệu người tôn sùng, đây rõ ràng là một ngọn núi cao không nhìn thấy đỉnh, chắn ngang giữa lòng cậu ta.

Cậu ta muốn đạt đến mức độ như vậy cần bao nhiêu thời gian? 20 năm? 40 năm? Hay là mãi mãi cũng không bao giờ làm được?

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi dịch chuyển, lén nhìn sang phía Diệp Thiên đang mải ăn đồ ăn, trong lòng không khỏi dấy lên suy nghĩ.

Diệp Thiên cũng chưa đến 20 tuổi, mà theo như Từ Tôn nói, Diệp tiên sinh bí mật kia cũng chưa đến 20 tuổi, nếu Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh, vậy cô ta liệu có giữ vẻ cao ngạo thanh cao này khi đứng trước mặt Diệp Thiên nữa hay không? Hay là sẽ ngã vào lòng Diệp Thiên luôn?

“Được rồi chị Hà, những tin này đều là thông tin mới đây thôi, một thời gian nữa chị cũng sẽ biết hết, nên em không nói nữa!”.

“Mọi người ăn đi nhé, tôi có chút việc phải làm, lát nữa gặp mọi người sau!”.

Từ Tôn vẫy tay chào Lí Thu Hà, sau đó nhìn Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ một cái bằng ánh mắt thèm thuồng, rồi định rời đi.

Đúng lúc này, Diệp Thiên cũng đứng lên để lấy đồ ăn, cậu ta đúng lúc nhìn thấy rõ mặt của Diệp Thiên.

“Ơ?”.

Cậu ta dừng bước, hai mắt hơi nheo lại.

Cái tên ăn mặc xuềnh xoàng này sao trông giống Diệp tiên sinh giậm chân làm vỡ võ đài, giết người từ xa trong video thế nhỉ?
Ủng hộ Vietwriter tại MoMo: https://me.momo.vn/vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK