Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nguyên anh?”.





Đám đệ tử Dương Thần Vực đi theo cảm giác được sức mạnh như núi như biển của Diệp Thiên, sắc mặt trở nên tái nhợt.





Diệp Thiên trông không lớn tuổi mà đã đạt đến trình độ này, khiến cho đám người luôn tự hào vì thiên phú như bọn họ bị sốc đến mức tổn thương, đánh mất lòng tin.





Đới Mông Phi vô cùng kinh ngạc, cho dù ông ta biết Diệp Thiên có năng lực không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên lại mạnh đến mức này.





Bọn họ không thể phản kháng, sắp sửa bị chưởng của Diệp Thiên đánh thành mảnh vụn. Đúng lúc đó, một bàn tay ma khí đen kịt từ bên cạnh đánh tới, va chạm chính diện với dải khí màu xanh lam.





“Rầm!”.





Cả bầu trời rung chuyển, vô số vết nứt không gian lan tràn, đất dưới chân cũng nứt nẻ, sóng xung kích năng lượng tỏa ra tứ phía, ngọn núi cách đó trăm mét cũng bị san bằng.





Đám người Đới Mông Phi bị sóng xung kích sức mạnh đánh đến mức phun ra máu, ngã xuống đất. Nhưng may là bàn tay ma khí đó đã ngăn chặn một chưởng của Diệp Thiên thay bọn họ, giữ lại mạng sống cho bọn họ.





“Mặc dù tôi không phải người của Dương Thần Vực, nhưng bây giờ tôi là người dẫn đội của Dương Thần Vực. Giết người của tôi ngay trước mặt tôi, Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi!”.





Thiên Luân giữ nguyên tư thế vung chưởng, ma khí lượn lờ quanh người, vẻ ngạc nhiên trong mắt đã hoàn toàn thối lui.





Gã không biết rốt cuộc làm sao Diệp Thiên thoát ra được không gian đó, nhưng bây giờ băn khoăn chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Diệp Thiên đã đứng trước mặt gã, vậy trận chiến giữa hai người chắc chắn là khó tránh khỏi.





Trải qua sự tẩy rửa và tôi luyện của dòng chảy rối không gian, thoát khỏi cái chết, cộng thêm thời gian này ở thần điện Thái Dương, gã đã hấp thu nhiều linh lực, đã sử dụng không ít thiên tài địa bảo khổ tu. Thực lực của gã bây giờ đã khác xưa, gã không nghĩ rằng mình sẽ thất bại như lúc ở Trái Đất nữa.





“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem bản lĩnh của ông rồi!”.





“Tôi cũng muốn xem xem, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ông đã ở trình độ nào!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, giẫm mạnh chân vào hư không, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu giống như cung tên được kéo căng lao vọt đi, một quyền phủ xuống chỗ Thiên Luân.





Kiểu thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!





“Hắc Hổ Ma Quyền!”.


Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.





Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời. Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.





“Ầm ầm!”.







“Nguyên anh?”.





Đám đệ tử Dương Thần Vực đi theo cảm giác được sức mạnh như núi như biển của Diệp Thiên, sắc mặt trở nên tái nhợt.





Diệp Thiên trông không lớn tuổi mà đã đạt đến trình độ này, khiến cho đám người luôn tự hào vì thiên phú như bọn họ bị sốc đến mức tổn thương, đánh mất lòng tin.





Đới Mông Phi vô cùng kinh ngạc, cho dù ông ta biết Diệp Thiên có năng lực không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên lại mạnh đến mức này.





Bọn họ không thể phản kháng, sắp sửa bị chưởng của Diệp Thiên đánh thành mảnh vụn. Đúng lúc đó, một bàn tay ma khí đen kịt từ bên cạnh đánh tới, va chạm chính diện với dải khí màu xanh lam.





“Rầm!”.





Cả bầu trời rung chuyển, vô số vết nứt không gian lan tràn, đất dưới chân cũng nứt nẻ, sóng xung kích năng lượng tỏa ra tứ phía, ngọn núi cách đó trăm mét cũng bị san bằng.





Đám người Đới Mông Phi bị sóng xung kích sức mạnh đánh đến mức phun ra máu, ngã xuống đất. Nhưng may là bàn tay ma khí đó đã ngăn chặn một chưởng của Diệp Thiên thay bọn họ, giữ lại mạng sống cho bọn họ.





“Mặc dù tôi không phải người của Dương Thần Vực, nhưng bây giờ tôi là người dẫn đội của Dương Thần Vực. Giết người của tôi ngay trước mặt tôi, Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi!”.





Thiên Luân giữ nguyên tư thế vung chưởng, ma khí lượn lờ quanh người, vẻ ngạc nhiên trong mắt đã hoàn toàn thối lui.





Gã không biết rốt cuộc làm sao Diệp Thiên thoát ra được không gian đó, nhưng bây giờ băn khoăn chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Diệp Thiên đã đứng trước mặt gã, vậy trận chiến giữa hai người chắc chắn là khó tránh khỏi.





Trải qua sự tẩy rửa và tôi luyện của dòng chảy rối không gian, thoát khỏi cái chết, cộng thêm thời gian này ở thần điện Thái Dương, gã đã hấp thu nhiều linh lực, đã sử dụng không ít thiên tài địa bảo khổ tu. Thực lực của gã bây giờ đã khác xưa, gã không nghĩ rằng mình sẽ thất bại như lúc ở Trái Đất nữa.





“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem bản lĩnh của ông rồi!”.





“Tôi cũng muốn xem xem, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ông đã ở trình độ nào!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, giẫm mạnh chân vào hư không, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu giống như cung tên được kéo căng lao vọt đi, một quyền phủ xuống chỗ Thiên Luân.





Kiểu thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!





“Hắc Hổ Ma Quyền!”.


Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.





Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời. Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.





“Ầm ầm!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Nguyên anh?”.





Đám đệ tử Dương Thần Vực đi theo cảm giác được sức mạnh như núi như biển của Diệp Thiên, sắc mặt trở nên tái nhợt.





Diệp Thiên trông không lớn tuổi mà đã đạt đến trình độ này, khiến cho đám người luôn tự hào vì thiên phú như bọn họ bị sốc đến mức tổn thương, đánh mất lòng tin.





Đới Mông Phi vô cùng kinh ngạc, cho dù ông ta biết Diệp Thiên có năng lực không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên lại mạnh đến mức này.





Bọn họ không thể phản kháng, sắp sửa bị chưởng của Diệp Thiên đánh thành mảnh vụn. Đúng lúc đó, một bàn tay ma khí đen kịt từ bên cạnh đánh tới, va chạm chính diện với dải khí màu xanh lam.





“Rầm!”.





Cả bầu trời rung chuyển, vô số vết nứt không gian lan tràn, đất dưới chân cũng nứt nẻ, sóng xung kích năng lượng tỏa ra tứ phía, ngọn núi cách đó trăm mét cũng bị san bằng.





Đám người Đới Mông Phi bị sóng xung kích sức mạnh đánh đến mức phun ra máu, ngã xuống đất. Nhưng may là bàn tay ma khí đó đã ngăn chặn một chưởng của Diệp Thiên thay bọn họ, giữ lại mạng sống cho bọn họ.





“Mặc dù tôi không phải người của Dương Thần Vực, nhưng bây giờ tôi là người dẫn đội của Dương Thần Vực. Giết người của tôi ngay trước mặt tôi, Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi!”.





Thiên Luân giữ nguyên tư thế vung chưởng, ma khí lượn lờ quanh người, vẻ ngạc nhiên trong mắt đã hoàn toàn thối lui.





Gã không biết rốt cuộc làm sao Diệp Thiên thoát ra được không gian đó, nhưng bây giờ băn khoăn chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Diệp Thiên đã đứng trước mặt gã, vậy trận chiến giữa hai người chắc chắn là khó tránh khỏi.





Trải qua sự tẩy rửa và tôi luyện của dòng chảy rối không gian, thoát khỏi cái chết, cộng thêm thời gian này ở thần điện Thái Dương, gã đã hấp thu nhiều linh lực, đã sử dụng không ít thiên tài địa bảo khổ tu. Thực lực của gã bây giờ đã khác xưa, gã không nghĩ rằng mình sẽ thất bại như lúc ở Trái Đất nữa.





“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem bản lĩnh của ông rồi!”.





“Tôi cũng muốn xem xem, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ông đã ở trình độ nào!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, giẫm mạnh chân vào hư không, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu giống như cung tên được kéo căng lao vọt đi, một quyền phủ xuống chỗ Thiên Luân.





Kiểu thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!





“Hắc Hổ Ma Quyền!”.


Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.





Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời. Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.





“Ầm ầm!”.







“Nguyên anh?”.





Đám đệ tử Dương Thần Vực đi theo cảm giác được sức mạnh như núi như biển của Diệp Thiên, sắc mặt trở nên tái nhợt.





Diệp Thiên trông không lớn tuổi mà đã đạt đến trình độ này, khiến cho đám người luôn tự hào vì thiên phú như bọn họ bị sốc đến mức tổn thương, đánh mất lòng tin.





Đới Mông Phi vô cùng kinh ngạc, cho dù ông ta biết Diệp Thiên có năng lực không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên lại mạnh đến mức này.





Bọn họ không thể phản kháng, sắp sửa bị chưởng của Diệp Thiên đánh thành mảnh vụn. Đúng lúc đó, một bàn tay ma khí đen kịt từ bên cạnh đánh tới, va chạm chính diện với dải khí màu xanh lam.





“Rầm!”.





Cả bầu trời rung chuyển, vô số vết nứt không gian lan tràn, đất dưới chân cũng nứt nẻ, sóng xung kích năng lượng tỏa ra tứ phía, ngọn núi cách đó trăm mét cũng bị san bằng.





Đám người Đới Mông Phi bị sóng xung kích sức mạnh đánh đến mức phun ra máu, ngã xuống đất. Nhưng may là bàn tay ma khí đó đã ngăn chặn một chưởng của Diệp Thiên thay bọn họ, giữ lại mạng sống cho bọn họ.





“Mặc dù tôi không phải người của Dương Thần Vực, nhưng bây giờ tôi là người dẫn đội của Dương Thần Vực. Giết người của tôi ngay trước mặt tôi, Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi!”.





Thiên Luân giữ nguyên tư thế vung chưởng, ma khí lượn lờ quanh người, vẻ ngạc nhiên trong mắt đã hoàn toàn thối lui.





Gã không biết rốt cuộc làm sao Diệp Thiên thoát ra được không gian đó, nhưng bây giờ băn khoăn chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Diệp Thiên đã đứng trước mặt gã, vậy trận chiến giữa hai người chắc chắn là khó tránh khỏi.





Trải qua sự tẩy rửa và tôi luyện của dòng chảy rối không gian, thoát khỏi cái chết, cộng thêm thời gian này ở thần điện Thái Dương, gã đã hấp thu nhiều linh lực, đã sử dụng không ít thiên tài địa bảo khổ tu. Thực lực của gã bây giờ đã khác xưa, gã không nghĩ rằng mình sẽ thất bại như lúc ở Trái Đất nữa.





“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem bản lĩnh của ông rồi!”.





“Tôi cũng muốn xem xem, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ông đã ở trình độ nào!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, giẫm mạnh chân vào hư không, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu giống như cung tên được kéo căng lao vọt đi, một quyền phủ xuống chỗ Thiên Luân.





Kiểu thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!





“Hắc Hổ Ma Quyền!”.


Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.





Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời. Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.





“Ầm ầm!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Nguyên anh?”.





Đám đệ tử Dương Thần Vực đi theo cảm giác được sức mạnh như núi như biển của Diệp Thiên, sắc mặt trở nên tái nhợt.





Diệp Thiên trông không lớn tuổi mà đã đạt đến trình độ này, khiến cho đám người luôn tự hào vì thiên phú như bọn họ bị sốc đến mức tổn thương, đánh mất lòng tin.





Đới Mông Phi vô cùng kinh ngạc, cho dù ông ta biết Diệp Thiên có năng lực không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên lại mạnh đến mức này.





Bọn họ không thể phản kháng, sắp sửa bị chưởng của Diệp Thiên đánh thành mảnh vụn. Đúng lúc đó, một bàn tay ma khí đen kịt từ bên cạnh đánh tới, va chạm chính diện với dải khí màu xanh lam.





“Rầm!”.





Cả bầu trời rung chuyển, vô số vết nứt không gian lan tràn, đất dưới chân cũng nứt nẻ, sóng xung kích năng lượng tỏa ra tứ phía, ngọn núi cách đó trăm mét cũng bị san bằng.





Đám người Đới Mông Phi bị sóng xung kích sức mạnh đánh đến mức phun ra máu, ngã xuống đất. Nhưng may là bàn tay ma khí đó đã ngăn chặn một chưởng của Diệp Thiên thay bọn họ, giữ lại mạng sống cho bọn họ.





“Mặc dù tôi không phải người của Dương Thần Vực, nhưng bây giờ tôi là người dẫn đội của Dương Thần Vực. Giết người của tôi ngay trước mặt tôi, Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi!”.





Thiên Luân giữ nguyên tư thế vung chưởng, ma khí lượn lờ quanh người, vẻ ngạc nhiên trong mắt đã hoàn toàn thối lui.





Gã không biết rốt cuộc làm sao Diệp Thiên thoát ra được không gian đó, nhưng bây giờ băn khoăn chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Diệp Thiên đã đứng trước mặt gã, vậy trận chiến giữa hai người chắc chắn là khó tránh khỏi.





Trải qua sự tẩy rửa và tôi luyện của dòng chảy rối không gian, thoát khỏi cái chết, cộng thêm thời gian này ở thần điện Thái Dương, gã đã hấp thu nhiều linh lực, đã sử dụng không ít thiên tài địa bảo khổ tu. Thực lực của gã bây giờ đã khác xưa, gã không nghĩ rằng mình sẽ thất bại như lúc ở Trái Đất nữa.





“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem bản lĩnh của ông rồi!”.





“Tôi cũng muốn xem xem, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ông đã ở trình độ nào!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, giẫm mạnh chân vào hư không, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu giống như cung tên được kéo căng lao vọt đi, một quyền phủ xuống chỗ Thiên Luân.





Kiểu thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!





“Hắc Hổ Ma Quyền!”.


Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.





Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời. Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.





“Ầm ầm!”.







“Nguyên anh?”.





Đám đệ tử Dương Thần Vực đi theo cảm giác được sức mạnh như núi như biển của Diệp Thiên, sắc mặt trở nên tái nhợt.





Diệp Thiên trông không lớn tuổi mà đã đạt đến trình độ này, khiến cho đám người luôn tự hào vì thiên phú như bọn họ bị sốc đến mức tổn thương, đánh mất lòng tin.





Đới Mông Phi vô cùng kinh ngạc, cho dù ông ta biết Diệp Thiên có năng lực không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên lại mạnh đến mức này.





Bọn họ không thể phản kháng, sắp sửa bị chưởng của Diệp Thiên đánh thành mảnh vụn. Đúng lúc đó, một bàn tay ma khí đen kịt từ bên cạnh đánh tới, va chạm chính diện với dải khí màu xanh lam.





“Rầm!”.





Cả bầu trời rung chuyển, vô số vết nứt không gian lan tràn, đất dưới chân cũng nứt nẻ, sóng xung kích năng lượng tỏa ra tứ phía, ngọn núi cách đó trăm mét cũng bị san bằng.





Đám người Đới Mông Phi bị sóng xung kích sức mạnh đánh đến mức phun ra máu, ngã xuống đất. Nhưng may là bàn tay ma khí đó đã ngăn chặn một chưởng của Diệp Thiên thay bọn họ, giữ lại mạng sống cho bọn họ.





“Mặc dù tôi không phải người của Dương Thần Vực, nhưng bây giờ tôi là người dẫn đội của Dương Thần Vực. Giết người của tôi ngay trước mặt tôi, Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi!”.





Thiên Luân giữ nguyên tư thế vung chưởng, ma khí lượn lờ quanh người, vẻ ngạc nhiên trong mắt đã hoàn toàn thối lui.





Gã không biết rốt cuộc làm sao Diệp Thiên thoát ra được không gian đó, nhưng bây giờ băn khoăn chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Diệp Thiên đã đứng trước mặt gã, vậy trận chiến giữa hai người chắc chắn là khó tránh khỏi.





Trải qua sự tẩy rửa và tôi luyện của dòng chảy rối không gian, thoát khỏi cái chết, cộng thêm thời gian này ở thần điện Thái Dương, gã đã hấp thu nhiều linh lực, đã sử dụng không ít thiên tài địa bảo khổ tu. Thực lực của gã bây giờ đã khác xưa, gã không nghĩ rằng mình sẽ thất bại như lúc ở Trái Đất nữa.





“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem bản lĩnh của ông rồi!”.





“Tôi cũng muốn xem xem, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ông đã ở trình độ nào!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, giẫm mạnh chân vào hư không, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu giống như cung tên được kéo căng lao vọt đi, một quyền phủ xuống chỗ Thiên Luân.





Kiểu thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!





“Hắc Hổ Ma Quyền!”.


Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.





Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời. Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.





“Ầm ầm!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Nguyên anh?”.





Đám đệ tử Dương Thần Vực đi theo cảm giác được sức mạnh như núi như biển của Diệp Thiên, sắc mặt trở nên tái nhợt.





Diệp Thiên trông không lớn tuổi mà đã đạt đến trình độ này, khiến cho đám người luôn tự hào vì thiên phú như bọn họ bị sốc đến mức tổn thương, đánh mất lòng tin.





Đới Mông Phi vô cùng kinh ngạc, cho dù ông ta biết Diệp Thiên có năng lực không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên lại mạnh đến mức này.





Bọn họ không thể phản kháng, sắp sửa bị chưởng của Diệp Thiên đánh thành mảnh vụn. Đúng lúc đó, một bàn tay ma khí đen kịt từ bên cạnh đánh tới, va chạm chính diện với dải khí màu xanh lam.





“Rầm!”.





Cả bầu trời rung chuyển, vô số vết nứt không gian lan tràn, đất dưới chân cũng nứt nẻ, sóng xung kích năng lượng tỏa ra tứ phía, ngọn núi cách đó trăm mét cũng bị san bằng.





Đám người Đới Mông Phi bị sóng xung kích sức mạnh đánh đến mức phun ra máu, ngã xuống đất. Nhưng may là bàn tay ma khí đó đã ngăn chặn một chưởng của Diệp Thiên thay bọn họ, giữ lại mạng sống cho bọn họ.





“Mặc dù tôi không phải người của Dương Thần Vực, nhưng bây giờ tôi là người dẫn đội của Dương Thần Vực. Giết người của tôi ngay trước mặt tôi, Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi!”.





Thiên Luân giữ nguyên tư thế vung chưởng, ma khí lượn lờ quanh người, vẻ ngạc nhiên trong mắt đã hoàn toàn thối lui.





Gã không biết rốt cuộc làm sao Diệp Thiên thoát ra được không gian đó, nhưng bây giờ băn khoăn chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Diệp Thiên đã đứng trước mặt gã, vậy trận chiến giữa hai người chắc chắn là khó tránh khỏi.





Trải qua sự tẩy rửa và tôi luyện của dòng chảy rối không gian, thoát khỏi cái chết, cộng thêm thời gian này ở thần điện Thái Dương, gã đã hấp thu nhiều linh lực, đã sử dụng không ít thiên tài địa bảo khổ tu. Thực lực của gã bây giờ đã khác xưa, gã không nghĩ rằng mình sẽ thất bại như lúc ở Trái Đất nữa.





“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem bản lĩnh của ông rồi!”.





“Tôi cũng muốn xem xem, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ông đã ở trình độ nào!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, giẫm mạnh chân vào hư không, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu giống như cung tên được kéo căng lao vọt đi, một quyền phủ xuống chỗ Thiên Luân.





Kiểu thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!





“Hắc Hổ Ma Quyền!”.


Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.





Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời. Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.





“Ầm ầm!”.







“Nguyên anh?”.





Đám đệ tử Dương Thần Vực đi theo cảm giác được sức mạnh như núi như biển của Diệp Thiên, sắc mặt trở nên tái nhợt.





Diệp Thiên trông không lớn tuổi mà đã đạt đến trình độ này, khiến cho đám người luôn tự hào vì thiên phú như bọn họ bị sốc đến mức tổn thương, đánh mất lòng tin.





Đới Mông Phi vô cùng kinh ngạc, cho dù ông ta biết Diệp Thiên có năng lực không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên lại mạnh đến mức này.





Bọn họ không thể phản kháng, sắp sửa bị chưởng của Diệp Thiên đánh thành mảnh vụn. Đúng lúc đó, một bàn tay ma khí đen kịt từ bên cạnh đánh tới, va chạm chính diện với dải khí màu xanh lam.





“Rầm!”.





Cả bầu trời rung chuyển, vô số vết nứt không gian lan tràn, đất dưới chân cũng nứt nẻ, sóng xung kích năng lượng tỏa ra tứ phía, ngọn núi cách đó trăm mét cũng bị san bằng.





Đám người Đới Mông Phi bị sóng xung kích sức mạnh đánh đến mức phun ra máu, ngã xuống đất. Nhưng may là bàn tay ma khí đó đã ngăn chặn một chưởng của Diệp Thiên thay bọn họ, giữ lại mạng sống cho bọn họ.





“Mặc dù tôi không phải người của Dương Thần Vực, nhưng bây giờ tôi là người dẫn đội của Dương Thần Vực. Giết người của tôi ngay trước mặt tôi, Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi!”.





Thiên Luân giữ nguyên tư thế vung chưởng, ma khí lượn lờ quanh người, vẻ ngạc nhiên trong mắt đã hoàn toàn thối lui.





Gã không biết rốt cuộc làm sao Diệp Thiên thoát ra được không gian đó, nhưng bây giờ băn khoăn chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Diệp Thiên đã đứng trước mặt gã, vậy trận chiến giữa hai người chắc chắn là khó tránh khỏi.





Trải qua sự tẩy rửa và tôi luyện của dòng chảy rối không gian, thoát khỏi cái chết, cộng thêm thời gian này ở thần điện Thái Dương, gã đã hấp thu nhiều linh lực, đã sử dụng không ít thiên tài địa bảo khổ tu. Thực lực của gã bây giờ đã khác xưa, gã không nghĩ rằng mình sẽ thất bại như lúc ở Trái Đất nữa.





“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem bản lĩnh của ông rồi!”.





“Tôi cũng muốn xem xem, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ông đã ở trình độ nào!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, giẫm mạnh chân vào hư không, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu giống như cung tên được kéo căng lao vọt đi, một quyền phủ xuống chỗ Thiên Luân.





Kiểu thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!





“Hắc Hổ Ma Quyền!”.


Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.





Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời. Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.





“Ầm ầm!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Nguyên anh?”.





Đám đệ tử Dương Thần Vực đi theo cảm giác được sức mạnh như núi như biển của Diệp Thiên, sắc mặt trở nên tái nhợt.





Diệp Thiên trông không lớn tuổi mà đã đạt đến trình độ này, khiến cho đám người luôn tự hào vì thiên phú như bọn họ bị sốc đến mức tổn thương, đánh mất lòng tin.





Đới Mông Phi vô cùng kinh ngạc, cho dù ông ta biết Diệp Thiên có năng lực không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên lại mạnh đến mức này.





Bọn họ không thể phản kháng, sắp sửa bị chưởng của Diệp Thiên đánh thành mảnh vụn. Đúng lúc đó, một bàn tay ma khí đen kịt từ bên cạnh đánh tới, va chạm chính diện với dải khí màu xanh lam.





“Rầm!”.





Cả bầu trời rung chuyển, vô số vết nứt không gian lan tràn, đất dưới chân cũng nứt nẻ, sóng xung kích năng lượng tỏa ra tứ phía, ngọn núi cách đó trăm mét cũng bị san bằng.





Đám người Đới Mông Phi bị sóng xung kích sức mạnh đánh đến mức phun ra máu, ngã xuống đất. Nhưng may là bàn tay ma khí đó đã ngăn chặn một chưởng của Diệp Thiên thay bọn họ, giữ lại mạng sống cho bọn họ.





“Mặc dù tôi không phải người của Dương Thần Vực, nhưng bây giờ tôi là người dẫn đội của Dương Thần Vực. Giết người của tôi ngay trước mặt tôi, Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi!”.





Thiên Luân giữ nguyên tư thế vung chưởng, ma khí lượn lờ quanh người, vẻ ngạc nhiên trong mắt đã hoàn toàn thối lui.





Gã không biết rốt cuộc làm sao Diệp Thiên thoát ra được không gian đó, nhưng bây giờ băn khoăn chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Diệp Thiên đã đứng trước mặt gã, vậy trận chiến giữa hai người chắc chắn là khó tránh khỏi.





Trải qua sự tẩy rửa và tôi luyện của dòng chảy rối không gian, thoát khỏi cái chết, cộng thêm thời gian này ở thần điện Thái Dương, gã đã hấp thu nhiều linh lực, đã sử dụng không ít thiên tài địa bảo khổ tu. Thực lực của gã bây giờ đã khác xưa, gã không nghĩ rằng mình sẽ thất bại như lúc ở Trái Đất nữa.





“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem bản lĩnh của ông rồi!”.





“Tôi cũng muốn xem xem, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ông đã ở trình độ nào!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, giẫm mạnh chân vào hư không, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu giống như cung tên được kéo căng lao vọt đi, một quyền phủ xuống chỗ Thiên Luân.





Kiểu thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!





“Hắc Hổ Ma Quyền!”.


Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.





Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời. Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.





“Ầm ầm!”.







“Nguyên anh?”.





Đám đệ tử Dương Thần Vực đi theo cảm giác được sức mạnh như núi như biển của Diệp Thiên, sắc mặt trở nên tái nhợt.





Diệp Thiên trông không lớn tuổi mà đã đạt đến trình độ này, khiến cho đám người luôn tự hào vì thiên phú như bọn họ bị sốc đến mức tổn thương, đánh mất lòng tin.





Đới Mông Phi vô cùng kinh ngạc, cho dù ông ta biết Diệp Thiên có năng lực không nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ Diệp Thiên lại mạnh đến mức này.





Bọn họ không thể phản kháng, sắp sửa bị chưởng của Diệp Thiên đánh thành mảnh vụn. Đúng lúc đó, một bàn tay ma khí đen kịt từ bên cạnh đánh tới, va chạm chính diện với dải khí màu xanh lam.





“Rầm!”.





Cả bầu trời rung chuyển, vô số vết nứt không gian lan tràn, đất dưới chân cũng nứt nẻ, sóng xung kích năng lượng tỏa ra tứ phía, ngọn núi cách đó trăm mét cũng bị san bằng.





Đám người Đới Mông Phi bị sóng xung kích sức mạnh đánh đến mức phun ra máu, ngã xuống đất. Nhưng may là bàn tay ma khí đó đã ngăn chặn một chưởng của Diệp Thiên thay bọn họ, giữ lại mạng sống cho bọn họ.





“Mặc dù tôi không phải người của Dương Thần Vực, nhưng bây giờ tôi là người dẫn đội của Dương Thần Vực. Giết người của tôi ngay trước mặt tôi, Diệp Lăng Thiên, cậu quá ngông cuồng rồi!”.





Thiên Luân giữ nguyên tư thế vung chưởng, ma khí lượn lờ quanh người, vẻ ngạc nhiên trong mắt đã hoàn toàn thối lui.





Gã không biết rốt cuộc làm sao Diệp Thiên thoát ra được không gian đó, nhưng bây giờ băn khoăn chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu Diệp Thiên đã đứng trước mặt gã, vậy trận chiến giữa hai người chắc chắn là khó tránh khỏi.





Trải qua sự tẩy rửa và tôi luyện của dòng chảy rối không gian, thoát khỏi cái chết, cộng thêm thời gian này ở thần điện Thái Dương, gã đã hấp thu nhiều linh lực, đã sử dụng không ít thiên tài địa bảo khổ tu. Thực lực của gã bây giờ đã khác xưa, gã không nghĩ rằng mình sẽ thất bại như lúc ở Trái Đất nữa.





“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem bản lĩnh của ông rồi!”.





“Tôi cũng muốn xem xem, trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ông đã ở trình độ nào!”.





Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, giẫm mạnh chân vào hư không, trên mặt đất bỗng dưng hiện ra một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu giống như cung tên được kéo căng lao vọt đi, một quyền phủ xuống chỗ Thiên Luân.





Kiểu thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!





“Hắc Hổ Ma Quyền!”.


Thiên Luân ở dưới mặt đất cũng phóng vọt lên trời, sau đó kéo nắm đấm tay phải về, đột ngột đánh ra.





Một đầu hổ dữ tợn lượn lờ ma khí to mấy trăm trượng, ầm ầm phá hủy bầu trời. Đầu hổ rít gào đánh tới, cuối cùng hóa thành ảo ảnh ma quyền, va chạm với quyền kình mà Diệp Thiên đánh ra.





“Ầm ầm!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK