Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sát khí bao quanh Diệp Thiên, ánh mắt cậu lạnh như lưỡi dao, nhưng cậu không ngờ rằng, Yến Khinh Vũ lại nói như vậy.



Sát khí trong mắt anh vơi đi vài phần, xua tay.




“Tôi không có thời gian chơi trò cưới xin với cô. Tôi nhắc lại lần cuối, đừng tới làm phiền tôi nữa!”



Dứt lời, cậu quay người bước vào biệt thự, không để ý đến Yến Khinh Vũ nữa.



Nhìn bóng lưng quay đi dứt khoát của Diệp Thiên, trong lồng Yến Khinh Vũ bỗng cảm thấy chua xót, đây cảm xúc mà trước nay cô ta chưa từng có.




Trên người của Diệp Thiên, cô ta cảm nhận được sự trọng tình trọng nghĩa của một người con trai dành cho một người con gái. Cô ta bỗng bất giác nghĩ đến liệu có một người con trai nào một lòng một dạ với mình mà không màng tới tu vi, bỏ qua gia thế, mặc kệ thiên phú, chẳng kể đến nhan sắc hay không.



Cô ta đứng chôn chân tại chỗ một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định.



“Diệp Thiên, bất luận dùng cách nào tôi cũng sẽ khiến cậu yêu tôi!”



Với một người từ bé đến lớn luôn tranh những vị trí đứng đầu như cô ta, cái người khác có, cô ta cũng muốn có.



Xét về mọi khía cạnh, Hoa Lộng Ảnh đều thua xa cô ta, dựa vào đâu Hoa Lộng Ảnh lại được Diệp Thiên yêu thương không màng gì cả Một người như Yến Khinh Vũ lại không thể khiến Diệp Thiên yêu đến sống đi chết lại?



Nghĩ tới đây, cô ta sải bước, đồng thời cũng đưa tay lên, , cánh cửa biệt thự dùng khoá mật mã chuyên nghiệp tự động mở ra, cô ta cũng đi vào trong.



“Cô vào đây làm gì?”



Diệp Thiên ngồi trên sofa trong phòng khách, đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa thấy Yến Khinh Vũ bước vào, lập tức chau mày.



“Tôi nói rồi, tôi nhất định khiến cậu yêu tôi. Trước khi câu yêu tôi, đương nhiên tôi phải ở chung với cậu để bồi đắp cảm tình rồi!”



Yến Khinh Vũ nói xong câu này, mặt cô ta cũng hơi ửng hồng. Tại nơi cô ta sinh sống, chín phương trời, mười phương đất đều coi cô ta là nữ thần lạnh lùng, cô ta làm gì có trải nghiệm chủ động đòi ở chung với người con trai nào?



Nhưng hiện giờ, cô ta lại rất chủ động với một chàng trai ở nhân gian, nếu để mấy tên thiên tài theo đuổi cô ta biết được, e là tất cả bọn họ đều sẽ đố kỵ đến phát điên, nảy sinh ý muốn giết chết Diệp Thiên.



Diệp Thiên hơi chớp mắt, chỉ về phía Yến Khinh Vũ.



“Yến Khinh Vũ, cô đừng có quá đáng!”



Ánh mắt cậu lạnh tanh, có chút bực bội: “Cô đừng cho rằng mình là con gái nên tôi không dám ra tay. Cô muốn tự mình đi ra hay để tôi ném cô ra ngoài?”



Nếu người khác nói với cô ta câu này, chắc chắn Yến Khinh Vũ sẽ cười khẩy, bĩu môi coi thường, nhưng trên ốc đảo sa mạc, Diệp Thiên nhận một kiếm của cô ta, còn dễ dàng hoá giải được đợt tấn công của Yến Khinh Vũ. Cô ta tin rằng Diệp Thiên có đủ khả năng khống chế mình!
Có điều, Yến Khinh Vũ không hề hoảng loạn, nở nụ cười thân thiện với Diệp Thiên, nằm xuống bên cạnh Diệp Thiên.



“Vậy sao, vậy cậu quẳng tôi ra ngoài đi, tôi không phản kháng đâu, ra tay đi!”




Cô ta dang hai tay, bày ra bộ dạng mặc cho Diệp Thiên muốn làm gì thì làm.



Hai đồng tử của Diệp Thiên hơi động, năm ngón tay đột nhiên nắm lại, phát ra tiếng xương răng rắc, nhưng ngưng một hồi lâu, cậu ta không thể ra tay với người không có chút phản kháng, hơn nữa còn là một cô gái.



Cậu ta thu ánh mắt lại, quay về bộ dạng lạnh lùng, quay người đi vào phòng ngủ.




“Cô muốn ở đây thì tuỳ cô, cô muốn ở phòng nào thì tự chọn, nhưng tôi nhắc nhở cô một điều, đừng có được voi đòi tiên, lòng kiên nhẫn của tôi có giới hạn!”



Dứt lời, cửa phòng của Diệp Thiên đóng sầm lại. Yến Khinh Vũ nằm trên sofa nở nụ cười đầy ẩn ý.



“Hừ, chẳng phải không nỡ ra tay sao!”



Cô ta mừng thầm: “Quả nhiên, tên nhóc này là dạng ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần quấn quanh cậu ta, cậu ta cũng chẳng làm gì được mình!”



Yến Khinh Vũ liếc nhìn cửa phòng của Diệp Thiên, cuối cùng cô ta cũng kìm lại được ý muốn thử thách giới hạn của Diệp Thiên, chọn chiếc phòng dành cho khách ở bên cạnh rồi đi ngủ.



Một đêm yên tĩnh, vào buổi trưa ngày hôm sau, một mùi hương thức ăn thơm nức đánh thức cô ta.



Cô ta khịt khịt mũi, mò theo mùi hương mà ra khỏi phòng, trông thấy Diệp Thiên đang ngồi ăn cháo, hương thơm ngào ngạt toả ra từ bát cháo của cậu ta.



“Đây là gì vậy? Thơm quá!”



Yến Khinh Vũ tò mò, nhìn chăm chăm chiếc bát như một đứa trẻ còn thiếu hiểu biết về thế giới vậy.



Nơi mà cô ta sinh sống, mọi người đều chú tâm đến chuyện tu luyện, tất cả đều chỉ để nâng cao sức mạnh, lấy kẻ mạnh quyết định tất cả.



Thức ăn ba bữa mỗi ngày cũng chỉ có rau với cơm, đồ mà bọn họ ăn nhiều nhất là báu trời vật đất, linh đan diệu dược, đâu được biết đến mùi vị cơm canh.



Xuống dưới nhân gian, mặc dù Yến Khinh Vũ ngửi được hương thơm đồ ăn tươi mát, hấp dẫn ở rất nhiều nơi, nhưng khả năng kiềm chế qua nhiều năm tu luyện đã giúp cô ta khống chế được bản thâm, tâm luôn tĩnh.



Nhưng hiện giờ, người có tu vi cao hơn cô là Diệp Thiên đang bê đồ ăn ngon trên tay, cô ta không thể chống lại được sức hấp dẫn, ngón trò động đậy.



“Cháo thịt nạc rau xanh!”



Diệp Thiên bình thản đáp, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.



Tại ốc đảo sa mạc ở Trung Đông, cậu rất tò mò về thân phận của Yến Khinh Vũ, hiện giờ, cô ta lại không biết tới một món ăn thường ngày, tất cả điều này nói lên Yến Khinh Vũ đến từ một nơi đoạn tuyệt với thế giới, thậm chí là nơi không thuộc về nhân gian.
Thế giới rộng lớn, hiện giờ cho dù những người ở thôn bản trên núi hay ở trong rừng sâu cũng đều tiếp xúc ít nhiều với xã hội hiện hành, còn nơi nào có thể cách ly với thế giowsim không nhuốm bụi trần được chứ?



“Thế giới nhỏ?”




Cậu đột nhiên nhớ đến những lời Yến Khinh Vũ từng nói lúc trước. Đây không phải lần đầu cậu nghe đến nơi này, nhưng những gì mà Diệp Thiên biết đến nơi gọi là “thế giới nhỏ” kia chỉ bằng không.



Mặc dù tám năm qua, Diệp Thiên đã đi bôn ba khắp nơi, trải qua trăm nghìn kiếp nạn, giở đọc vô số cuốn sách cổ đóng bụi nhưng cậu chưa từng thấy manh mối nào liên quan đến “thế giới nhỏ”.



Nhưng dựa trên tình hình hiện giờ để phân tích, sức mạnh và thiên phú của những người ở trong “thế giới nhỏ” cao hơn rất nhiều so với những người học võ bình thường.




Cậu ta chợt nhớ tới lão già thần bí chỉ một chiêu đã đẩy lùi cậu ta tới hàng thước. Tu vi đáng nể đó của ông ấy có phải người này cũng tới “thế giới nhỏ”.



“Múc cho tôi một bát đi! Tôi cũng muốn nếm thử!”



Trong lúc Diệp Thiên đang suy nghĩ, Yến Khinh Vũ đã đi tới, đôi mắt to tròn chớp chớp đầy tò mò.



“Trong nồi vẫn còn, cô tự lấy đi!”



Diệp Thiên ăn hết phần cháo trong bát, sau đó rời khỏi biệt thự.



Yến Khinh Vũ muốn làm gì thì làm, cậu không quan tâm. Hôm nay, câu ta còn một chuyện quan trọng hơn phải làm.



Yến Khinh Vũ chỉ để ý tới mùi của nồi cháo thịt, đến khi định thần lại, không biết Diệp Thiên đã chạy đâu rồi. chỉ đành bực bội hừ một tiếng.



Trước cửa khách sạn Hạo Nguyên, một mình Diệp Thiên đi vào. Sáng sớm nay, cậu nhận được tin từ Lư Chính Vũ, nói rằng vì sự đặc biệt của buổi bán đấu giá này nên buổi đấu giá đã được dời lịch từ buổi tối lên hai giờ chiều.



Ông ấy cũng mời Diệp Thiên tới khách sạn Hạo Nguyên trước, nói rằng có chuyện cần bàn bạc nên cậu mới tới đây từ sớm.



Vừa tới khách sạn Hạo Nguyên, ông cả nhà họ Lư – Lư Phương Húc dẫn theo Lư Tĩnh Tuyết rạng rỡ đi tới đón tiếp, cúi chào Diệp Thiên.



“Nghênh đón đế vương Diệp!”



Trước đây, trong lòng bọn họ luôn kính nể Diệp Thiên, nhưng hiện giờ ngoài kính nể ra còn thêm cả phần cảm kích. Diệp Thiên cứu Lư Chính Vũ một mạng, điều này đối với nhà họ Lư mà nói là lại thêm ân đức, cả nhà họ Lư gặp cậu chẳng khác nào gặp thần.



Diệp Thiên bình thản, lên tiếng hỏi: “Lão Lư đâu?”



Lư Phương Húc cẩn thận đứng thẳng người dậy, cười nói: “Cụ ông nhà tôi đang ở phòng Royal Inn của khách sạn đợi cậu, trên đó còn có những vị khách khác cũng đã tới. Cậu lên trên, ông ấy sẽ giới thiệu từng người”.



“Khách?”,
1646482009228.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK