Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Diệp Thiên khiến cho Andreares tái mặt. Những nhân viên tùy tùng đi theo cũng rơi vào trạng thái khủng hoảng.





Uy lực tấn công của Diệp Thiên, đám đông được tận mắt chứng kiến. Cậu đã phá hủy cả căn cứ hải quân Kitsap. Nếu như cậu tấn công vào Lầu Năm Góc thì có khác gì là là sự kiện 911 chứ.





Lầ một trong những căn cứ và khu tình báo quan trọng, Lầu Năm Góc là nơi làm việc của không ít những quan chức cấp cao của Hợp CHúng Quốc. Nếu như gặp phải sự tấn công của Diệp Thiên thì đồng nghĩa với việc sẽ cả hệ thống chính trị thế giới sẽ bị chết đứng toàn tập.





Hơn nữa, Diệp Thiên sau khi phá hủy Lầu Năm Góc thì ai mà biết được mục tiêu tiếp theo của cậu là ai?





Là White Palace – tòa Bạch Cung hay gì?





Và tiếp theo sẽ lại là căn cứ quân sự cỡ lớn nào đây?





Với tình hình hiện tại, Diệp Thiên đúng là một quái vật mang theo bom nguyên tử trên người, cậu muốn nổ ở đâu thì sẽ nổ ở đó. Hơn nữa vũ khí hiện tại cũng chẳng là gì trước Diệp Thiên. Cậu chỉ cần dùng chiêu chập điện là khiến toàn bộ vũ khí phòng ngự dung hoạt động. Như vậy thì làm sao có thể chặn được Diệp Thiên chứ?





Hợp Chúng Quốc đã chịu đòn tấn công thứ hai rồi. Biểu cảm của Andreares không ngừng thay đổi. Vị thống soái tối cao năm ba tuổi của Hợp Chúng Quốc này lần đầu tiên phải tỏ ra bất lực.





Ông ta trầm mặc một lúc rồi do dự lên tiếng: “Diệp đế vương, yêu cầu của cậu tôi sẽ truyền đạt tới nguyên thủ, mong cậu cho tôi chút thời gian!”





“Trong khoảng thời gian này, mong cậu quay về Hoa Hạ, chúng tôi nhất định sẽ có câu trả lời hài lòng cho cậu!”





“Cho ông thời gian?”





“Kêu tôi quay về Hoa Hạ trước?”





Diệp Thiên nhìn Andreares với vẻ khinh thường.





Đây là kế hoãn binh mà thôi. Bắt Diệp Thiên tạm thời rời khỏi lãnh thổ của Hợp Chúng Quốc, phá bỏ sự uy hiếp đối với họ thì sao cậu có thể đồng ý được chứ?





Diệp Thiên cười một tiếng lạnh lùng, năm ngón tay siết chặt, quả cầu sấm sét màu lam lại nổi lên trong lòng bàn tay tạo thành một con rồng sấm sét đáng sợ.





“Tôi cho ông mười phút. Sau mười phút, dù nguyên thủ của ông hay là người đứng đầu quốc hội thì cũng phải cho tôi một câu trả lời chính xác!”





“Nếu tôi không có được kết quả mà mình mong muốn thì nơi phá hủy tiếp theo sẽ là Lầu Năm Góc, tiếp đến là tòa Bạch Cung!”





“Tôi không ngại tiêu diệt luôn cả những căn cứ quân sự và những tòa kiến trúc quan trọng của giới chính trị đâu. Tới khi đó, để tôi xem Hợp Chúng Quốc còn giữa cái mặt bá chủ và khoa trương kiểu gì!”





Thấy Diệp Thiên không hề khách khí thì Andreares khựng người. Lần này, ông ta thật sự đã hết cách rồi.





Ông ta không hề do dự, lập tức gọi điện cho nguyên thủ. Ý tứ và sự uy hiếp của Diệp Thiên được nói rõ ràng, đầu dây bên kia chìm vào im lặng. Một lúc sau, Andreares lại phải cứng người một lần nữa giống như nghe được một sự việc không dám tin. Biểu cảm của ông ta trở nên rối rắm.





Chưa tới mười phút, Andreares tắt máy, đứng thẳng người nhưng rõ ràng là có phần run rẩy với vẻ mặt uy nghiêm thềm vài phần mệt mỏi và cười khổ với Diệp Thiên.





“Diệp đế vương, cậu thắng rồi!”





“Nguyên thủ đã đích thân hứa rằng, sau một tiếng đồng hồ sẽ tổ chứng buổi họp báo phát ngôn, những nhân vật quan trọng của hai giới chính trị và quân sự đều có mặt. Truyền thông thế giới cũng sẽ được tập trung. Chúng tôi sẽ đích thân công bố, công khai những cạm bẫy đã hãm hại cậu, sau đó là xin lỗi cậu, liên minh võ đạo Hoa Hạ và tập đoàn Lăng Thiên!”





“Như vậy cậu đã hài lòng chưa?”





Là thống soái tối cao của quân sự Hợp Chúng Quốc, Andreares trước giờ luôn vô cùng tự hào, thế giới dường như đều nằm dưới chân ông ta. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng trong thời kỳ nhậm chức của mình Hợp Chúng Quốc lại bị sỉ nhục tới mức này.





Hợp chúng Quốc cúi đầu trước một bên khác, mà bên này lại không phải một quốc gia, chỉ là một con người.





Nhưng đây là hiện thực, từ khoảnh khắc Diệp Thiên phá hủy thì có lẽ mọi thứ đã được định đoạt rồi.



“Được lắm, nguyên thủ của các người cũng không ngốc lắm nhỉ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK