Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh ta tốt nhất là nên cầu nguyện, sau khi xuống máy bay đừng có gây sự với tôi!”.

Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên vẻ coi thường, không hề sợ hãi vì thân phận của Lục Chí Minh.

Khi Kỷ Nhược Tuyết nói ra thân phận của Lục Chí Minh, cậu đã nghĩ đến gia tộc này ở Cán Tây rồi.

Tuy cậu chưa bao giờ qua lại với người nhà họ Lục, nhưng cũng biết lai lịch nhà họ Lục ở Cán Tây, gia chủ là họ Lục là Lục Thiên Thư, đứng thứ 15 trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nghe nói tuyệt kỹ làm nên tên tuổi của ông ta là Tồi Tâm Chưởng, rất được tôn sùng ở tỉnh Cán Tây, nhà họ Lục cũng đứng vững vị trí số một ở tỉnh Cán Tây.

Thân phận này đối với người khác mà nói có lẽ vô cùng đáng sợ, nhưng đối với cậu thì chẳng khác gì một con kiến.

Diệp Thiên nói dứt, Kỷ Nhược Tuyết ngây người ra, trong lòng dấy lên sự bất lực và nực cười.

Cô ấy nói cho Diệp Thiên biết thân phận của Lục Chí Minh là dể Diệp Thiên biết Lục Chí Minh là nhân vật như thế nào, bản thân nên biết liệu mà tránh, đừng có va chạm với Lục Chí Minh để trách rước họa vào thân.

Diệp Thiên thì lại nói với vẻ không hề quan tâm, hơn nữa hình như còn có thái độ hăm dọa Lục Chí Minh, khiến cô ấy chỉ biết lắc đầu.

Cô ấy nhìn kỹ Diệp Thiên từ đầu đến chân, nhìn Diệp Thiên rất bình thường, không giống như những người trong giới thượng lưu, cô ấy đoán Diệp Thiên có lẽ không biết nhà họ Lục ở Cán Tây đại diện cho điều gì, chỉ đành bất lực giải thích.

“Nhà họ Lục ở Cán tây chắc anh chưa từng nghe qua, nhưng tôi có thể nói cho anh biết là nhà họ Lục vô cùng đáng sợ, mạnh đến mức anh không tưởng tượng nổi đâu, cho dù đại sứ biên cương của tỉnh Cán Tây cũng phải khách sáo và nể mặt với nhà họ Lục, cả tỉnh Cán Tây có 40% kinh tế do nhà họ Lục nắm, là một gia tộc lớn dứng đầu Cán Tây!”.

“Anh là người ở Lư Thành, chắc cũng biết nhà họ Hàn ở Thành Môn của tỉnh Xuyên nhỉ? Địa vị nhà họ Lục ở tỉnh Cán Tây tương đương với địa vị nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên, thậm chí còn đáng sợ hơn đó!”.

“Người đang nắm quyền của nhà họ Lục là Lục Thiên Thư, Lục Chí Minh là con trai của ông ta!”.

Cô ấy cảm hấy bản thân đã giải thích quá rõ ràng rồi, Diệp Thiên nhất dịnh sẽ ngạc nhiên, thậm chí còn có chút sợ hãi, nhưng Diệp Thiên lại vẫn là cái biểu cảm lạnh lùng dửng dưng đó.

“Nhà họ Lục ở Cán Tây thì đã sao?”.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, nói với vẻ vô cùng coi thường: “Cho dù là bố anh ta đứng trước mặt tôi thì cũng phải cung kính hành lễ với tôi, dựa vào anh ta mà cũng đòi ra oai trước mặt tôi à? Chờ thêm vài chục năm nữa đi nhé!”.

Sắc mặt Kỷ Nhược Tuyết hoàn toàn sa sầm lại, biểu cảm hết sức kinh ngạc.

Cô ấy thực sự không ngờ Diệp Thiên trông nho nhã nhẹ nhàng, thế mà lại là người nói khoác mà không biết ngượng.

Nhà họ Lục ở Cán Tây lớn đến mức nào chứ, còn có cao thủ trong giới võ thuật là Lục Thiên Thư trấn giữ, cho dù là nhà họ Kỷ bọn họ cũng bị kém một bậc.

Nếu không phải là chị cô ấy là Kỷ Nhược Yên gia nhập Tam Tuyệt Môn, trở thành đệ tử thân cận của Quách Dương “Cuồng Thương”, nhà họ Kỷ bọn họ cho dù có dốc hết sức cũng không thể sánh được với nhà họ Lục, đủ để thấy nhà họ Lục đáng sợ đến mức nào.

Nhưng khẩu khí của Diệp Thiên lại ngông cuồng hết sức, câu nói của cậu không hề coi trọng nhà họ Lục, thậm chí còn nói Lục Thiên Thư gặp cậu phải chắp tay hành lễ một cách cung kính, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhìn khắp Hoa Hạ, những người đủ tư cách được Lục Thiên Thư cung kính đối đãi chắc chỉ có vài người, nhưng muốn để Lục Thiên Thư cung kính đối đãi, lại còn chắp tay hành lễ thì người đó phải đáng sợ đến mức nào chứ?

Cho dù thực sự có người có thể khiến Lục Thiên Thư kiêng nể như vậy, thì đó chắc chắn là nhân vật khủng khiếp chấn động bốn phương, rõ ràng không thể nào là một người trẻ tuổi thuộc lớp sau như Diệp Thiên được.

Diệp Thiên chưa đầy 20 tuổi, trông cùng lắm là sinh viên năm nhất, năm hai, làm gì đủ tư cách để Lục Thiên Thư phải kiêng nể chứ?

Cô ấy cho rằng một mình Lục Chí Minh có lẽ đã đủ để xử Diệp Thiên rồi.

Nhìn bộ dạng bình thản như không của Diệp Thiên, trong lòng cô ấy lại thầm lắc đầu.

Người tự cao tự đại, không biết mình là ai như Diệp Thiên sau này bị dạy dỗ nhiều mới biết thế giới này lớn đến mức nào, nếu ở trường hợp khác, cô ấy chắc chắn sẽ mặc kệ sự sống chết của Diệp Thiên, để cho Lục Chí Minh dạy cho Diệp Thiên bài học.

Nhưng chuyện này là do cô ấy mà nên, cô ấy cảm thấy có lỗi nên quyết định lát nữa xuống máy bay sẽ giữ chân Lục Chí Minh lại, để Diệp Thiên đi trước, để tránh xảy ra xung đột.

Tuy như vậy nhưng những thiện cảm của cô ấy về Diệp Thiên trước đó đều đã tan biến, người tự đại mù quáng, không biết trời cao đất dày đến đâu cũng đều sẽ khiến người ta cảm thấy ghét, và cô ấy cũng không ngoại lệ.

Suốt cả quãng đường Kỷ Nhược Tuyết không nói chuyện với Diệp Thiên một câu nào nữa, ý định bỏ kính râm ra để Diệp Thiên nhìn rõ được dung mạo thật sự của cô ấy trước đó cũng lập tức tiêu tan, cô ấy đã không còn chút hứng thú nào với Diệp Thiên, ngay đến cả họ tên của Diệp Thiên cũng không muốn biết.

Kỷ Nhược Tuyết không chủ động nói chuyện, Diệp Thiên cũng vui vẻ trong yên lặng, cả quãng đường đều để điện thoại ở chế độ máy bay rồi chơi game, cho đến khi máy bay hạ cánh.

Máy bay hạ cánh tại Lư Thành, Diệp Thiên mặc kệ Kỷ Nhược Tuyết, âm thầm đứng dậy.

Lục Chí Minh ở phía sau định đuổi theo, lại bị Kỷ Nhược Tuyết kiếm cớ ngăn lại.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thiên, ánh mắt chớp chớp, cuối cùng cũng nhìn ra hướng khác.

Vì cô cảm thấy Diệp Thiên và “người đó” khá giống nhau cho nên mới để ý nhiều hơn, nhưng bây giờ cô ấy chẳng qua chỉ coi Diệp Thiên như một người lạ, một vị khách qua đường vô tình gặp trên máy bay mà thôi.

Cô ấy làm sao mà biết được cậu thiếu niên lạnh lùng phớt lờ cô suốt cả quãng đường lại chính là người mà cô luôn mong nhớ chứ?

Về đến Lư Thành, Diệp Thiên đi thẳng đến tòa cao ốc của Tập đoàn Thiên Phong.

Tuy Tập đoàn Thiên Phong đã trở thành công ty con của Tập đoàn Lăng Thiên, nhưng Ngô Quảng Phú vẫn giữ thói quen trước đây, thích làm việc trong văn phòng của Tập đoàn Thiên Phong.

Nhìn thấy Diệp Thiên đến, anh ta vội vàng đưa bảng lịch trình cụ thể của buổi từ thiện lần này cho Diệp Thiên xem.

Diệp Thiên nhìn qua một lượt, rồi gật đầu.

“Lịch trình cụ thể rất đầy đủ, mỗi một chi tiết đều suy nghĩ rất chu đáo, tôi đúng là không nhìn nhầm anh, anh rất có thiên phú và năng lực trong thương mại đấy!”.

Nghe thấy Diệp Thiên khen, Ngô Quảng Phú không dám kể công, chỉ khiêm tốn cười: “Đây đều là kết quả do mọi người cùng nỗ lực, do sự lãnh đạo sáng suốt của cậu Thiên thôi!”.

Nói xong, anh ta nghĩ đến điều gì đó, thế là lại lôi một phần tài liệu ra.

“Phải rồi cậu Thiên, đây là danh sách những người đến biểu diễn ở buổi từ thiện ngày mai, còn nữa, ngôi sao chúng ta mời đến đại diện phát ngôn lần này cũng vừa tới Lư Thành, tôi đã sắp xếp cô ấy đến khách sạn Lăng Thiên ở rồi!”.

“Ngày mai sau khi cô ấy biểu diễn trong buổi từ thiện của chúng ta xong sẽ ở Lư Thành ba ngày, quay một vài MV liên quan đến Tẩy Túy Đan!”.

“Đây là thông tin của cô ấy!”.

Ngô Quảng Phú nói xong, đưa một bảng thông tin và vài bức ảnh cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên cầm lấy nhìn rồi nhíu mày, biểu cảm trở nên kỳ lạ.

“Kỷ Nhược Tuyết? Thì ra người đại diện phát ngôn lần này được mời đến là cô ấy sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK