Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao có thể như vậy được?”.

“Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên? Chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên sao?”.

Trước mắt là những tư liệu mà Tiêu Trường Hà chưa bao giờ nghĩ tới, khiến ông ta phải kêu lên kinh ngạc không ngừng.

Tuy thân phận của Diệp Thiên khá bí mật, nhưng dù sao cũng từng lộ mặt mấy lần, với mạng lưới tin tức của nhà họ Tiêu, thì vẫn có thể tìm được manh mối.

Biết được thân phận thực sự của Diệp Thiên, Tiêu Trường Hà chỉ cảm thấy trái tim quay cuồng, gần như không thể hoàn hồn. Ông ta khó mà tưởng tượng, cậu thanh niên thoạt nhìn giản dị, đúng mực kia lại là một nhân vật lớn thống lĩnh tỉnh Xuyên, còn là chủ tịch giấu mặt đứng sau Tập đoàn Lăng Thiên đứng đầu ngành y dược, phát triển mạnh nhất Hoa Hạ hiện giờ.

Ánh mắt ông ta đờ đẫn, trầm ngâm một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

Ông ta đứng dậy, bảo hộ vệ đi tìm Diệp Thiên, hộ vệ đi hỏi một lượt trong biệt thự nhà họ Tiêu, cuối cùng mới biết tin Diệp Thiên đã ra ngoài cùng đám người Tô Mộ Nhu.

“Đến Thủy Ngạn Minh Môn ở khu phát triển mà Lạc Tư Đồ đặt sao?”.

Tiêu Trường Hà nhận được báo cáo của hộ vệ, sắc mặt lập tức sa sầm.

Bữa tiệc này là Lạc Tư Đồ chủ động khởi xướng, với tính cách của cậu ta, Tiêu Trường Hà biết rất có khả năng sẽ xảy ra mâu thuẫn với Diệp Thiên.

Đến lúc đó một người là cậu ấm hàng đầu ở tỉnh Vân, một người là nhân vật sừng sỏ đứng đầu tỉnh Xuyên, hai người mà giao chiến thì chắc chắn sẽ là một trận chiến ác liệt.

“Lãnh đạo, có cần tôi thông báo một tiếng không ạ?”.

Hộ vệ hỏi Tiêu Trường Hà.

“Không cần đâu!”, Tiêu Trường Hà trầm ngâm một lát rồi xua tay.

“Chuyện của đám trẻ thì cứ để bọn chúng tự giải quyết đi, tôi cũng muốn xem rốt cuộc Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên có thể làm đến mức nào”.

Đôi mắt ông ta lóe lên ánh sáng thông tuệ, dường như đã nhìn rõ mọi chuyện.

Ở khu phát triển, cuối cùng Diệp Thiên và hai người Tô Mộ Nhu, Đàm Nguyệt Ảnh cũng đã đến “Thủy Ngạn Minh Môn”.

Thủy Ngạn Minh Môn là quán karaoke mới mở ở khu phát triển Côn Thành, trong đó có gần 60% vốn của Lạc Minh Thư, nửa khu phát triển này đều có các dự án trọng điểm của ông ta.

Phòng riêng cao cấp nhất ở Thủy Ngạn Minh Môn là phòng King, Tô Mộ Nhu đi trước, các nhân viên phục vụ đi qua đều cúi người chào hỏi cô ta, vô cùng cung kính, rõ ràng cô ta là khách quen ở đây.

“Chúng ta cứ qua thẳng đó đi, mấy người Giai Lệ đã đến phòng King rồi!”.

Tô Mộ Nhu lạnh lùng nói với Diệp Thiên.

Diệp Thiên gật đầu, đi theo sau hai người, lướt qua rất nhiều cô gái xinh đẹp mặc xường xám xẻ tà, nhưng cậu đều không liếc nhìn lấy một cái, làm như không thấy.

Đến trước phòng King, Tô Mộ Nhu không đẩy cửa vào mà dừng bước, nhìn về phía Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, cậu hãy nghĩ cho kĩ, nếu cậu bước vào, sau đó có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng phải tự chịu trách nhiệm, không ai giúp cậu đâu!”.

Đương nhiên cô ta có ý chỉ Lạc Tư Đồ, một khi Diệp Thiên bước vào phòng riêng này thì phải đối mặt với Lạc Tư Đồ.

Diệp Thiên chỉ cười mà không có phản ứng gì mấy, nhìn thấy thái độ này của cậu, Tô Mộ Nhu bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cửa phòng.

Trong phòng riêng đã có mười mấy người ngồi, những người còn lại Diệp Thiên đều từng gặp một lần, chính là mấy thanh niên vừa rồi cùng xuất phát ở nhà họ Tiêu, chỉ có hai người cậu thấy lạ hoắc.

Một người trong số đó khoảng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi kẻ caro, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, đang ôm một cô nàng tiếp viên chơi xúc xắc, giọng nói thô lỗ sang sảng, không chút che giấu.

Còn những người khác so với hắn có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều, không ít người còn cười hùa theo hắn, dường như rất kiêng dè, cho dù trong phòng riêng toàn là giọng của hắn thì cũng không ai dám tỏ vẻ bất mãn.

Ngoài cậu thanh niên tràn đầy năng lượng này, còn có một thanh niên khác đeo kính gọng vàng, mặc áo tay ngắn Armani màu xanh da trời.

Cậu ta khẽ cười, dung mạo nho nhã, dường như rất hiền lành, không ít người ở đây lần lượt mời rượu cậu ta, bọn họ ai nấy đều uống cạn, còn cậu ta chỉ nhấp môi gọi là, nhưng chẳng ai dám tỏ vẻ khó chịu chút nào.

Cậu ta chỉ ngồi ở đó đã có phong thái vương giả lấn át tất cả, so với cậu thanh niên thô lỗ kia ngang vai ngang vế, chẳng kém cạnh gì.

Trong số mười mấy người ở đây, rõ ràng hai người này là tiêu điểm, địa vị cao thấp chỉ nhìn một cái là nhận ra.

Cố Giai Lệ, Tiêu Lâm, Lương Dung đã đến, bọn họ ngồi cạnh thanh niên đeo kính gọng vàng kia, cậu ta đang mỉm cười nói chuyện với Cố Giai Lệ, dường như rất ăn ý. Diệp Thiên gần như không cần suy đoán, chỉ nhìn một cái đã chắc chắn cậu thanh niên này chính là Lạc Tư Đồ nổi tiếng tỉnh Vân, có biệt hiệu là “thánh cổ phiếu nhỏ”.

Nhìn thấy mấy người Tô Mộ Nhu đẩy cửa vào, Lạc Tư Đồ và thanh niên thô kệch kia đều cùng quay sang nhìn, hai người gần như đồng thời đứng dậy.

“Mộ Nhu đến rồi, cả cô Đàm nữa, đúng là khách quý, khách quý!”.

Hai người không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo vừa rồi, vô cùng khách sáo với Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh.

Tuy ở tỉnh Vân, hai người có thể nói là lấn át thế hệ trẻ, nhưng Tô Mộ Nhu là nữ hoàng mới nổi trong giới kinh doanh tỉnh Vân, bọn họ đương nhiên rất khâm phục cô ta.

Còn Đàm Nguyệt Ảnh là đệ tử thiên tài của phái Lao Sơn, người nối nghiệp tương lai của phái Lao Sơn, thân phận lại càng cao quý, không thể chọc vào. Cho dù là bậc cha chú của bọn họ ở đây thì cũng phải khách sáo, nhường nhịn Đàm Nguyệt Ảnh.

“Anh Lạc, anh Hứa, giữa chúng ta mà còn phải khách sáo như vậy sao?”.

Đàm Nguyệt Ảnh chỉ khẽ gật đầu với hai người, còn Tô Mộ Nhu lại mỉm cười dịu dàng, bắt đầu cười đùa, có vẻ rất thân thiết với bọn họ.

“Ha ha, Mộ Nhu, cô vẫn thẳng thắn như vậy, mau ngồi đi!”.

Hai người đều vỗ tay cười lớn, ở đây có nhiều người như vậy, nhưng cũng chỉ có Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh là có thể khiến bọn họ nhìn với ánh mắt khác.

Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh bước về phía trước, Diệp Thiên đi theo sau bọn họ, nhưng không định chào hỏi hai thanh niên kia, mà muốn lướt qua.

“Khoan đã!”.

Thanh niên đeo kính gọng vàng sửng sốt, ánh mắt lạnh lùng, chìa tay ra ngăn Diệp Thiên lại.

Trong phòng riêng này không thiếu người quen biết cậu ta, hoặc là muốn lấy lòng cậu ta, trong đó còn có mấy thanh niên nhà họ Tiêu, trước khi mấy người Diệp Thiên đến, bọn họ đã tiết lộ với cậu ta, lần này Cố Giai Lệ đến Côn Thành còn có một thanh niên tên là Diệp Thiên đi cùng, rất thân thiết với Cố Giai Lệ, mối quan hệ đầy mờ ám.

Cậu ta biết Diệp Thiên đến cùng Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh, nãy giờ cũng vẫn chờ cậu đến. Cậu ta rất muốn biết rốt cuộc thằng nhóc có mối quan hệ mập mờ với Cố Giai Lệ là nhân vật như thế nào.

Cậu ta vốn tưởng rằng Diệp Thiên là đối thủ có thể khiến mình coi trọng, nhưng ngay khi nhìn thấy Diệp Thiên, cậu ta đã vô cùng thất vọng.

Cậu ta ngăn Diệp Thiên lại, khóe miệng nở nụ cười chế giễu.

“Xin tự giới thiệu trước, tôi tên là Lạc Tư Đồ, bữa tiệc tối nay là do tôi khởi xướng!”.

“Cậu với tôi không quen không biết, muốn tham gia bữa tiệc này, liệu có phải nên chào hỏi chủ nhân là tôi không nhỉ?”.

Những người có mặt đều hơi biến sắc, không ít người đều nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Cậu ấm số một tỉnh Vân Lạc Tư Đồ cuối cùng đã ra mặt rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK