Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Bích Ba Yên Khách trở nên thờ ơ, ông ta nói ngắn gọn, nhưng lại đầy tin tưởng vững chắc, tựa như Diệp Thiên đã nằm trong tay ông ta rồi.



Khí kình mạnh mẽ đã bao vây chòi nghỉ bát giác, hàng loạt cây cỏ xung quanh đều nghiêng ngả, ngay cả sàn chòi nghỉ được lát đá cẩm thạch cũng xuất hiện vết nứt, gió mây hội tụ trên đỉnh đầu Bích Ba Yên Khách, một đòn này chắc chắn rất chấn động.




Còn Diệp Thiên lại không hề có động tác gì, thậm chí còn nhấc bình trà châm trà, tựa như hoàn toàn không quan tâm đến mọi chuyện.



“Muốn chết mà!”



Ánh mắt Bích Ba Yên Khách giận dữ, bàn tay đánh ra một chiêu, tẩu thuốc lướt qua kéo theo một vệt trắng, khiến không gian tách ra, một tia sáng trắng dài nhỏ xuất hiện trên không, muốn chém xuống giữa chòi nghỉ bát giác.



“Anh Liên, xin dừng tay!”




Trong lúc này, một bàn tay già nua đột nhiên vươn ra, chắn giữa Diệp Thiên và Bích Ba Yên Khách, khiến tia sáng trắng đang tư thế sẵn sàng phải lùi lại một tấc, ngăn chặn thế tiến công mạnh mẽ.



“Lão Lư, ông có ý gì đây?”



Ánh mắt Bích Ba Yên Khách dời qua nhìn Lư Chính Vũ, người ra tay chính là ông ta.



Lư Chính Vũ rút tay về, vẻ mặt nghiêm túc.



“Anh Liên, hôm nay là tôi mời các vị đến, Hoàng Đình Hiên này cũng là nơi thanh tu của tôi, thực sự không nên tranh đấu, mong ông dừng tay!”



Bích Ba Yên Khách nghe vậy, cười lạnh khôn thôi.



“Lão Lư, ông là sợ tôi phá huỷ Hoàng Đình Hiên này sao?”



Lư Chính vũ khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Diệp Thiên bất đắc dĩ, lúc này mới trả lời.



“Hoàng Đình Hiên này của tôi đương nhiên không đáng nhắc đến, tôi nói anh Liên dừng tay, chỉ là còn có lời muốn nói!”



“Nếu tôi nói xong, anh Liên vẫn khăng khăng ra tay thì tôi tuyệt đối không ngăn cản!”



Bích Ba Yên Khách lúc này bừng bừng sát ý, chiến ý sôi sục khắp người, trầm giọng nói: “Có lời mau nói, dù ông có bảo vệ thế nào thì hôm nay tôi cũng phải tính toán với cậu ta!”



Lư Chính Vũ chắp hai tay sau lưng, đột nhiên lắc đầu khẽ than.



“Chắc hẳn các ông còn nhớ Quỷ Vương Tương Tây chứ?”



Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, lập tức phản ứng lại, Bích Ba Yên Khách mở lời trước.



“Ông nói đến hai anh em từng chiếm đóng Tương Tây, tự lập vương kia sao?”



Lư Chính Vũ gật đầu.


Năm đó hai người bọn họ bị Liên minh Võ thuật chúng ta truy kích, bỏ trốn chật vật, nhưng không ngờ qua trăm năm, bọn họ lại ngóc đầu trở lại!”
“Chính là hôm qua, bọn họ đến Lư Thành, với ý đồ báo thù tôi!”



Sắc mặt những người khác đều thay đổi, Bích Ba Yên Khách nhíu mày, có chút hiếu kỳ nói: “Năm đó ông với mấy người Long Định Thiên bao vây Hắc Vu, bọn họ tìm ông báo thù thật ra cũng là bình thường, nhưng chuyện này có liên quan gì chúng tôi?”




Lư Chính Vũ quay đầu nhìn ông ta, vẻ mặt nghiêm nghị.



“Ân oán của Quỷ Vương Tương Tây với tôi đương nhiên không liên quan đến các vị, nhưng tôi chỉ muốn nói cho anh Liên, ngày hôm qua, Quỷ Vương Tương Tây đã bị người giết chết rồi!”



“Mà người giết bọn họ, đang ngồi đối diện với ông!”








“Ông nói cái gì?”



Sắc mặt Bích Ba Yên Khách lập tức trở nên nghiêm túc.



Ánh mắt ba người khác ở bên cạnh cũng nghiêm lại, mỗi người mang một biểu cảm khác nhau.



Bọn họ rất rõ ràng Quỷ Vương Tương Tây là người như thế nào, trăm năm trước thời cuộc rối ren, cao thủ nổi dậy khắp đất Hoa Hạ, hai người Quỷ Vương Tương Tây dùng thủ đoạn sai ma khiến quỷ, thống trị Tương Tây, ép các cao thủ phải cúi đầu, tự lập làm Vương, danh tiếng không kém bất kỳ người nào đang ngồi ở đây.



Đất đai Tương Tây màu mỡ, tài nguyên phong phú, lúc ấy vô số vương cấp đều mơ ước đến nó, nhưng cuối cùng kẻ xưng vương xưng hùng lại là Quỷ Vương Tương Tây, có thể thấy được thực lực bọn họ lợi hại thế nào.



Những người đang ngồi ở đây, mặc dù không nói là yếu hơn Quỷ Vương Tương Tây, nhưng cũng không dám nói là có thể vượt qua Quỷ Vương Tương Tây, nếu không phải về sau Liên minh Võ thuật thành lập, Long Định Thiên khí thế ngút trời xuất hiện, thì không biết thời gian Quỷ Vương Tương Tây thống trị Tương Tây sẽ còn kéo dài đến bao giờ.



Năm đó Quỷ Vương Tương Tây bị Long Định Thiên và mấy vị vương cấp của Liên minh Võ Thuật hợp sức đánh trọng thương, buộc phải trốn chạy thảm hại. Bây giờ qua hơn trăm năm mới ngóc đầu trở lại, còn tìm Lư Chính Vũ báo thù, chắc chắn phải có chỗ tự tin, thực lực tăng tiến, chỉ mạnh chứ không hề yếu hơn năm đó.



Nhưng Lư Chính Vũ lại nói, Quỷ Vương Tương Tây bị người ta giết chết, mà người giết bọn họ lại đang ngồi đối diện Bích Ba Yên Khách?



Không phải người ngồi đối diện Bích Ba Yên Khách là Diệp Thiên sao?



Cũng tức là, người giết chết Quỷ Vương Tương Tây chính là Diệp Thiên, điều này sao có thể?



Tẩu thuốc trong tay Bích Ba Yên Khách bất chợt dừng lại giữa không trung, chân nguyên khí kình vốn đang ngưng kết cũng tiêu tán đi rất nhiều, một kích này vẫn chậm chạp chưa đánh ra.



Ông ta nhìn chằm chằm Lư Chính Vũ, trầm giọng nói: “Lư lão, chúng ta quen biết đã hơn trăm năm, cho dù ông không muốn tôi ra tay ở nơi này thì cũng không cần bịa chuyện lung tung!”



Nói Diệp Thiên giết chết Quỷ Vương Tương Tây, Bích Ba Yên Khách tuyệt đối không muốn tin.



Thực lực của Quỷ Vương Tương Tây, nếu chỉ là một người có lẽ ông ta không có gì phải sợ hãi, nhưng hai người hợp sức thì lại khiến ông ta cực kỳ đau đầu, ông ta đã từng đi qua khu vực Tương Tây, cũng từng có một cuộc chiến ngắn ngủi với Quỷ Vương Tương Tây, đến giờ ký ức đó vẫn chưa hề phai nhạt.



Nếu như nói Diệp Thiên có thể giết Quỷ Vương Tương Tây, vậy chẳng phải nói, Diệp Thiên cũng có thể giết ông ta?



1646534283989.png

Nhưng sắc mặt Lư Chính Vũ vẫn như cũ, đều là nghiêm túc.




“Anh Liên, ông cũng biết rằng chúng ta đã quen biết hơn trăm năm rồi, vậy ông càng phải hiểu rõ con người của tôi, từ ngày đầu tiên quen biết các ông, tôi từng nói dối lời nào chưa?”



Ông ta nhìn Diệp Thiên rồi lại dời mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Bích Ba Yên Khách.



“Diệp Đế Vương không chỉ giết chết Quỷ Vương Tương Tây, hơn nữa còn xé rách lĩnh vực của bọn họ, lấy một địch hai, tôi đã nói đến nước này, nếu như ông cho rằng mình mạnh hơn Quỷ Vương Tương Tây thì có thể ra tay, tôi tuyệt đối không ngăn cản!”




Tất cả mọi người ở đây đều im lặng, bầu không khí trong đình nghỉ mát hình bát giác như bị đông cứng lại, chỉ có một mình Diệp Thiên vẫn rót trà thưởng thức, hưởng thụ lá trà hảo hạng của miền nam đất nước này.



Đôi mắt Bích Ba Yên Khách nheo lại, bên trong mang theo rung động rất nhỏ, quả thật là vậy, từ ngày đầu tiên ông ta quen biết Lư Chính Vũ đến giờ, Lư Chính Vũ chưa từng nói dối một lời, vẫn luôn nói lời thật lòng, lời của Lư Chính Vũ, ông ta không thể không tin.



Như vậy, người đánh chết Quỷ Vương Tương Tây quả thật là Diệp Thiên này, ông ta không nhịn được chấn động trong lòng, rốt cuộc thực lực của Diệp Thiên mạnh đến nhường nào?



Đình nghỉ mát im lặng hồi lâu, cuối cùng Bích Ba Yên Khách buông tẩu thuốc trong tay xuống.



“Trong buổi đấu giá một tiếng sau, làm phiền Lư lão dặn dò con cháu nhà họ Lư các ông, nhất định phải mang ‘món đồ kia’ đến, ông hẳn phải rõ ràng, tôi là vì thứ này mà đến!”



Ông ta nói xong, ánh mắt quét về phía Diệp Thiên, nơi sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ kiêng kị, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Diệp Lăng Thiên, chuyện giữa tôi và cậu chưa xong đâu!”



Vừa dứt lời, cả người ông ta nhảy vọt bay lên chín tầng trời, thoáng cái đã biến mất khỏi không trung phía trên khách sạn.



Sau khi Bích Ba Yên Khách rời đi, ba người khác cũng rối rít đứng dậy.



“Anh Lư, đến cấp độ này của chúng ta đã sớm không để tiền tài quyền thế vào trong mắt, thứ chúng ta theo đuổi chỉ có võ đạo và sinh mạng, ông rất rõ ràng món đồ kia có ý nghĩa như thế nào đối với tôi!”



“Nhà họ Lư các ông đã có được ‘món đồ kia’, nhưng ông không thể hiểu thấu, vậy thì giao cho người có duyên đi!”



“Nếu như buổi đấu giá hôm nay không nhìn thấy ‘món đồ kia’, vậy đừng trách tôi không để ý đến tình cảm bạn bè, náo loạn nhà họ Lư ông!”



Ông lão áo lam nhiều tuổi nhất khẽ vuốt chòm râu, nghiêm mặt nói xong với Lư Chính Vũ rồi phi thân phóng lên tận trời, hóa thành luồng sáng đỏ rực bay đi mất.



Hai người còn lại, mặc dù không nói lời nào, nhưng cũng đối mắt với Lư Chính Vũ, sau đó mỗi người một hướng, ngự không rời đi.



Vốn là sáu người ngồi trong đình nghỉ mát hình bát giác, nhất thời người đi nhà trống, chỉ còn hai người Diệp Thiên và Lư Chính Vũ.



Lư Chính Vũ nhìn phương hướng bốn người rời đi, ánh mắt thăm thẳm, không biết đang suy nghĩ cái gì, lặng lẽ hồi lâu, lúc này ông ta mới ngồi xuống, lại phát hiện bình trà đã trống trơn, cũng hơi ngạc nhiên.
“Lâu rồi chưa uống trà, trà hảo hạng thế này, quả thật rất hiếm thấy!”



Diệp Thiên ở bên cạnh đặt chén trà xuống, nói với Lư Chính Vũ: “Ngại quá Lư lão, ông mở tiệc chiêu đãi bạn bè cũ ở đây, nhưng hình như bị tôi làm hỏng rồi!”




Lư Chính Vũ nghe vậy, lập tức xua xua tay.



“Không liên quan đến Diệp Đế vương, nói thật, những năm gần đây, tôi thường xuyên nghe được lời đồn về đệ tử của Bích Ba Yên Khách, hầu như đều là mấy lời như tham hoa luyến sắc, thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ, cậu phế bỏ tu vi của hắn ta cũng không phải chuyện sai lầm gì!”



Diệp Thiên mỉm cười, uống cạn chỗ trà cuối cùng, cũng không phủ nhận.




Lư Chính Vũ vẫy tay một cái, vòi nước cách xa mười trượng tự động mở ra, nước chảy thành dòng bay đến rót vào trong ấm trà.



Ông ta giơ tay vận chuyển chân nguyên truyền vào ngọn lửa dưới đáy ấm trà, đun nước trong ấm nhanh chóng sôi lên: “Tất cả bốn người vừa rồi đều là vương cấp trăm năm, mỗi người đều là cao thủ siêu cấp vang bóng một thời!”



“Người muốn ra tay với cậu tên là Liên Đạo Thành, tương truyền là con cháu nhà họ Liên uy chấn Trung Nguyên bảy trăm năm trước, dùng một chiếc tẩu thuốc Tử Kim làm binh khí, chiến thắng vô số cao thủ, sống tại hồ Bích Ba Cán Tây, vì vậy được xưng là ‘Bích Ba Yên Khách’!”



“Ông lão áo lam còn lớn hơn tôi ba mươi tuổi, thành danh lúc trăm tuổi, uy chấn khắp vùng Lũng Tây, xưa nay không báo tên tuổi, bởi vì thích văn cổ, thích du ngoạn câu cá bốn phương, vì thế có ngoại hiệu ‘Cô Giang Điếu Tẩu’!”



“Hai người khác, vị áo xám tên là Bàng Mông, là con cháu của cung Ma Sư Mông Gô thời xưa, sở hữu ma công thông thiên triệt địa, trăm năm trước từng giao đấu trực tiếp với Long Định Thiên, chỉ thua một chiêu!”



“Mà người cuối cùng tên là Lệ Tà, tôi không rõ lai lịch truyền thừa của ông ta là gì, mà cũng không có mấy người biết được, trước khi bùng nổ cuộc chiến vương cấp trăm năm trước, ông ta vắng bóng không danh tiếng, thậm chí không người nào từng nghe đến tên của ông ta!”



“Nhưng khi cuộc chiến vương cấp xảy ra, ông ta một trận thành danh, tạo ra chiến tích lấy một địch ba vương cấp phương Tây, tu vi sâu không lường được!”



Diệp Thiên ung dung thản nhiên, lẳng lặng lắng nghe, cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.



Chỉ nghe Lư Chính Vũ tiếp tục nói: “Tôi vừa nhận được tin tức từ Liên minh Võ thuật truyền đến, nói rằng bên phía quân bộ tỉnh Xuyên mời cậu đến giúp đỡ, vì vậy tôi cũng yên tâm hơn nhiều!”



“Nhưng cậu không tò mò vì sao bốn người bọn họ đến Lư Thành sao?”



Sắc mặt Diệp Thiên bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tướng Lương đã từng nhắc đến chuyện này với tôi, bọn họ đến vì một món đồ trong buổi đấu giá lần này!”



“Về phần là cái gì, tôi không cần phải biết, chuyện tôi cần làm chỉ là giành lấy món đồ kia trong buổi đấu giá!”



Nhìn dáng vẻ tựa như không hề quan tâm của Diệp Thiên, Lư Chính Vũ chợt nở nụ cười thần bí.



“Có lẽ cậu cũng sẽ cảm thấy hứng thú với món đồ này!”



Ánh mắt ông ta sáng rực, mang theo nóng bỏng và kính nể.



“Bởi vì món đồ này liên quan đến con đường mà tất cả võ giả đều tha thiết ước mơ!”



“Bên trong có liên quan đến bí ẩn ‘trường sinh’!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK