Diệp Thiên nghe thấy vậy thì không để ý nhiều, chỉ nắm bắt những thông tin quan trọng nhất.
“Ngày mai đáp xuống Lư Thành sao?”
Với tu vi đỉnh phong siêu phàm lương phẩm của người thanh niên thì Diệp Thiên sớm đã đoán ra sư phụ cửa hắn chắc chắn phải là vương cấp. Giờ nghe thanh niên này nói rằng ngày mai sư phụ của hắn sẽ tới Lư Thành thì xem ra rất có khả năng sư phụ của hắn chính là một trong bốn vị vương cấp trăm năm.
Diệp Thiên thu ánh nhìn, giơ tay lên, ly trà lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống thùng rác. Đối với cậu mà nói, vương cấp hàng trăm năm thì đến cả tư cách để cậu coi trọng cũng không có. Điều mà cậu lo lắng bây giờ chính là người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp trước đó.
“Đàn anh Diệp Thiên, vừa rồi bọn em đã bị làm sao vậy?”
Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi bừng tỉnh, vội vàng quay lại nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ.
“Không có gì, bị trúng thuật thôi miên của người khác mà thôi!”
Diệp Thiên rót cho mình một ly rượu, trả lời một cách thản nhiên.
Hai cô gái kinh hoàng và càng lúc càng tỏ ra cảm kích Diệp Thiên hơn.
Bọn họ biết, nếu như tối nay không có Diệp Thiên ở đây thì thứ mà bọn họ đối đầu e rằng sẽ là ác mộng khó có thể tưởng tượng nổi.
Mười một giờ tối, Diệp Thiên dưới vô số ánh mắt ngưỡng mộ của đám thanh niên cùng năm cô gái ra khỏi cửa, sau khi đưa bốn cô gái kia về, chỉ còn lại Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt.
“Khuya rồi, cô còn không mau lên xe!”
Diệp Thiên quay lại nhìn với ánh mắt sâu xa.
Do tác dụng của hơi men, khuôn mặt Tiếu Văn Nguyệt hơi ửng đỏ nhưng đôi mắt thì vẫn vô cùng tinh tường. Cô ấy nhìn về con sống phía trước bằng ánh mắt sâu thăm thảm.
“Tôi muốn đi dọc theo con sông này về nhà, anh có thể đi cùng tôi không?”
Tiếu Văn Nguyệt quay qua như khẩn cầu Diệp Thiên.
Diệp Thiên đút một tay vào túi áo, ánh mắt vô cùng điềm đạm: “Từ đây trở về biệt thự ít nhất cũng một tiếng đồng hồ, với trạng thái hiện tại của cô thì tôi không đồng ý làm như vậy!”
Tiếu Văn Nguyệt đứng bên cạnh Diệp Thiên và im lặng rồi thở dài.
“Diệp Thiên, anh biết không? Có nhiều khi tôi thật sự ngưỡng mộ Hoa Lộng Ảnh”
Cô ấy nhìn mặt sông bình lặng và lắc đầu cười khổ.
“Bởi vì bất luận lúc nào, bất luận trong tình huống nào thì anh cũng không hề đối xử lạnh lùng với cô ấy. Dù cô ấy có lại sai bất cứ điều gì thì cuối cùng anh đều lựa chọn khoan dung!”
“Còn tôi thì sao, từ lần đầu gặp anh, sau khi đưa ra thái độ không đúng thì sẽ vĩnh viễn không thể nào gần lại bên anh!”
Cô ấy tự cười chế giễu và ôm trán mình.
“Nhiều khi tôi rất hận bản thân, chỉ mong thời gian có thể quay ngược lại vào lần đầu tôi gặp anh, nếu như thái độ của tôi tốt một chút, gần gũi với anh một chút, để anh ở nhà tôi thì giữa chúng ta có khi phải là sẽ không như hiện tại hay không?”
Diệp Thiên đứng thẳng người giống như một cây bút dựng thẳng lên trời, ánh mắt vẫn không hề thay đổi.
“Đời người vốn là như vậy, một câu nói, một từ thôi cũng đủ để thay đổi quỹ đạo của hai con người!”
“Chuyện đã trôi qua lâu như vậy, giữa chúng ta dù chưa hẳn là bạn nhưng cũng không phải là người lạ, cô hà tất phải cảm thán”.
Tiếu Văn Nguyệt dựa vào lan can bên bờ sông,
“Đúng vậy, một từ, một câu đều có thể khiến một người hối hận cả đời, đúng là báo ứng!”
Tay cô gái khẽ run rẩy, trước giờ cô luôn đè nén cảm xúc, không muốn để lộ dấu hiệu muốn bùng nổ cảm xúc của bản thân.
Trong thế giới nội tâm của cô ấy, từ đầu tới cuối đều ghi nhớ cái ngày mà cô và Diệp Thiên gặp nhau lần đầu, trong vô số giác mơ cô đều nghĩ lại về ngày hôm đó có thể khiến kết cục giữa hai người thay đổi. Nhưng khi tỉnh lại cô mới phát hiện đó chỉ là một giấc chiêm bao.
Diệp Thiên không hề trả lời, chỉ chắp tay sau lưng.
Bất luận lúc này Tiếu Văn Nguyệt thể hiện tình cảm như thế nào thì đối với cậu Tiếu Văn Nguyệt vĩnh viễn không thể bước vào trong trái tim cậu.
Nói thẳng ra Tiếu Văn Nguyệt chỉ là có sắc đẹp hơn người, một cô chiêu xem trọng lợi ích và mối quan hệ giữa người với người. Dù hiện tại cô ấy có nhiều thay đổi nhưng đó là chuyện sau khi cô ấy biết được thân phận và thành tựu của cậu.
Nếu năm xưa Diệp Thiên không phải là một kẻ khố rách áo ôm thì thái độ của Tiếu Văn Nguyệt vào ngày hôm đó đã khác rồi.
Hoa Lộng Ảnh thì khác hoàn toàn, bất luận là cậu có sa sút tới mức nào thì cô ấy vẫn luôn âm thầm bên cạnh, từ đầu tới cuối đều như một, đó mới chính là người mà cậu muốn bảo vệ cả đời.
Hai người đi dọc bờ sông về biệt thự của Tiếu Văn Nguyệt, trên đường đi, bọn họ không nói thêm gì nữa.
Khi tới trước biệt thự nhà họ Tiếu, Tiếu Văn Nguyệt dừng bước nói dịu dàng với Diệp Thiên:“Không vào trong ngồi một lúc sao?”
Diệp Thiên thản nhiên lắc đầu: “Hôm nay không còn sớm nữa, chiều mai tôi sẽ tới thăm hỏi!”
Nói xong cậu quay người rời đi. Tiếu Văn Nguyệt nhìn chăm chăm theo bóng lưng của cậu biến mất trong đêm. Lúc này cô gái mới khẽ thở dài và mở cổng biệt thự.
Mối quan hệ giữa con người, chỉ cần đi sai một bước thì khó có thể hồi phục được. Giữa cô và Diệp Thiên, mặc dù có sự qua lại nhưng không thể nào tiến gần hơn được nữa.
Rời khỏi biệt thự nhà họ Tiếu, Diệp Thiên đi tới một khách sạn ngay sườn núi của vườn hoa Phúc Xuân. Đây được coi là tòa nhà hàng đầu của Lư Thành, tới giờ vẫn chưa có tòa biệt thự nào có thể vượt qua được.
Từ sườn núi tới lừng chừng, người hộ vệ đứng canh cửa thấy Diệp Thiên quay về thì tỏ ra vô cùng lịch sự hành lễ với cậu, ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Vì dù sao thì Diệp Thiên cũng rời đi quá lâu, bọn họ tưởng rằng Diệp Thiên sẽ không còn quay trở lại Lư Thành nữa, vậy mà lúc này Diệp Thiên lại đứng ngay trước mặt họ.
Diệp Thiên gật đầu sau đó đi về phía bãi đậu xe. Trên bãi đâu xe rộng lớn không thấy bóng dáng của một chiếc xe nào, không gian vô cùng rộng rãi. Cậu đi tới bờ rìa của bãi đậu, cách một lan can nhìn cảnh đêm của lư thành và cảm thán.
Một luồng sáng màu lam phóng lên không gian, khiến xung quanh chấn động. Trên sườn núi, một bàn tay trắng trẻo, nõn nà vươn ra hóa giải chưởng đánh của Diệp Thiên.
“Đàn ông đàn ang, mới có mấy ngày không gặp, sao vừa gặp đã ra tay thế?”
Giọng nữ rành rọt vang lên giữa mây trời, một bóng hình xuất hiện khiến cho Diệp Thiên giật mình.
“Lại là cô?”
Diệp Thiên dao động đôi mắt, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Trong không gian, cô gái mặc áo màu ánh trăng, mái tóc dài xõa xuống vai giống như một tiên tử băng giá đang lơ lửng giữa không trung.
Cô gái không phải ai khác mà chính là Yến Khinh Vũ, người mà Diệp Thiên gặp ở sa mạc Trung Đông.
Từ khi đỡ một kiếm của Yến Khinh Vũ ở sa mạc thì cậu tưởng đã có thể thoát được phiền phức rồi, nào ngào mấy ngày trước Yến Khinh Vũ lại theo cậu tới thủ đô, giờ thì theo tận tới cả Lư THành.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
“Đương nhiên là tôi rồi, có phải rất bất ngờ không?”
Yến Khinh Vũ đạp bước trên không, bàn chân xinh xắn, đẹp đẻ, vừa phải.
Cô ta mỉm cười ngọt ngào nhìn Diệp Thiên, trên khuôn mặt xinh xắn thể hiện chút sự đáng yêu của một cô gái.
Nhưng lúc này, Diệp Thiên không có tâm tư nào mà ngắm nhìn, cậu đanh mặt lại, lạnh lùng nói: “Cô đúng là bám dai như đỉa!”
Yến Khinh Vũ lướt tới, đáp xuống chỗ Diệp Thiên, khẽ khua ngón tay.
“Con trai như cậu mà ăn nói kiểu gì đây, tôi là con gái mà!”
“Đàn ông trong nhân gian không phải nên ra dáng ga lăng sao? Sao chẳng nhìn được chút phong độ nào trên người cậu thế?”
“Dù sao cậu cũng nhìn thấy hết cơ thể tôi rồi, không nói chuyện dịu dàng với tôi chút được sao?”
Vẻ mặt Diệp Thiên vẫn như cũ, giọng nói lạnh lùng.
“Trước giờ tôi không biết ga lăng là gì, còn dịu dàng? Xin lỗi, cái này không dành cho cô!”
“Tôi nhớ rất rõ, tại sa mạc Trung Đông, chúng ta đã giải quyết xong ân oán với nhau bằng một nhát kiếm rồi. Tại sao cô vẫn còn tìm tôi hết lần này tới lần khác?”
Yến Khinh Vũ chắp hai tay sau lưng, hất chiếc cằm xinh đẹp lên: “Chuyện cậu nhìn thấy hết cơ thể tôi, quả thực đã kết thúc, tôi cũng không quấn lấy cậu vì chuyện này. Tôi tìm cậu vì chuyện khác”.
Diệp Thiên lạnh mặt: “Nói!”
Mặt Yến Khinh Vũ giảo hoạt, đột nhiên sáp lại gần Diệp Thiên.
“Tôi muốn cậu làm chồng tôi, cùng tôi về nhà!”
Nếu là người con gái khác nói vậy với Diệp Thiên, chắc chắn cậu sẽ coi đó là một trò đùa, nhưng đối với Yến Khinh Vũ, Diệp Thiên không cảm nhận được chút đùa giỡn nào trong lời nói của đối phương. Cậu có thể cảm nhận được, Yến Khinh Vũ rất nghiêm túc.
“Tôi đã từng nói rất rõ với cô lúc ở thủ đô rồi, chuyện này không thể được!”, Diệp Thiên lập tức lắc đầu, giọng nói đanh thép.
“Cô với tôi chỉ là tình cờ gặp nhau, cùng lắm có chút vướng mắc. Hiện giờ tôi đã có vợ sắp cưới, mong cô đừng tới làm phiền tôi nữa!”
Nói xong, Diệp Thiên không có ý định để tâm tới Yến Khinh Vũ nữa, quay người đi tới biệt thự số 1.
“Vợ sắp cưới? Người cậu nói tới là Hoa Lộng Ảnh của nhà họ Hoa ở thủ đô sao?”
Giọng nói của Yến Khinh Vũ vang lại từ phía sau lưng, Diệp Thiên dừng bước, đồng tử co lại.
Cậu quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm đến đáng sợ, ánh mắt trực ẩn chứa sát khí.
“Cô làm gì cô ấy rồi?”
Mặc dù Yến Khinh Vũ có tu vi vương cấp nhưng vẫn bị ánh nhìn của Diệp Thiên dọa hết hồn, cô ta vội xua tay.
“Cậu không cần kích động đến vậy, tôi chẳng làm gì cô ấy cả!”
“Tôi chỉ tò mò, một thiên tài như cậu sẽ có cô vợ như thế nào nên mới âm thầm gặp cô ấy một lần!”
Nói đến đây, cô ta ngưng một lát, duỗi ngón tay: “Nói đến đẹp thì đúng là cô ấy không kém gì tôi, tôi thừa nhận điều này!”
“Xét về gia cảnh thì cô ấy kém tôi khoảng mười vạn tám nghìn dặm, có mười nhà họ Hoa ở thủ đô cũng không bì được một nhánh họ của nhà họ Yến tôi!”
“Còn bàn tới thiên bẩm, trong cõi phàm, cô ấy có thể được coi là người xuất sắc nhất trong số những người trẻ học võ hiện giờ, có điều, nều đưa cô ấy tới chỗ tôi sống, cùng lắm đạt đến mức trung bình, không có gì đặc biệt cho lắm!”
“Còn về tu vi, cô ấy vừa mới bước vào được cảnh giới siêu phàm, còn tôi đã tới vương cấp, lại càng bỏ xa cô ấy!”
“Tổng kết lại, tôi thắng ba, hoà một với cô ấy, tôi chiếm ưu thế về mọi mặt, do đó cậu nên từ bỏ cô ấy, làm chồng của tôi!”
Cô ta nhìn Diệp Thiên, từng câu từng chữ nói ra đầy lý lẽ, khiến Diệp Thiên cũng chỉ biết ngơ người.
Cậu chưa từng gặp cô gái nào thẳng thắn đến thế, càng khoa trương hơn nữa là Yến Khinh Vũ còn so sánh thẳng bản thân với Hoa Lộng Ảnh, rồi vì cô ta thắng thế Hoa Lộng Ảnh nên muốn cậu từ bỏ Hoa Lộng Ảnh, làm chồng của mình. Đây là cái logic gì vậy?
Diệp Thiên bực bội ra mặt và cảm thấy cạn lời vô cùng
“Tôi không hiểu cô đang nói gì, tôi không có hứng thú với lời đề nghị của cô!”
Dứt lời, không không nán lại thêm, đi thẳng về phía biệt thự số 1.
“Ấy, cậu đợi tôi với!”
Yến Khinh Vũ thấy Diệp Thiên nói đi là đi, vội vã đuổi theo.
“Cô ấy không so được với tôi, lẽ nào tôi nói gì sai sao? Người xuất sắc nên ở bên một người xuất sắc khác, chuyện này có vấn đề gì hả? Lẽ nào cậu muốn cưới vợ sinh con với một người yếu hơn cậu rất nhiều sao?”
Cô ta nhìn Diệp Thiên đầy khó hiểu, không ngừng gặng hỏi.
Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, lắc đầu mỉm cười.
“Yến Khinh Vũ, tôi không biết cô từ đâu tới, cũng không rõ gia cảnh của cô đáng gờm đến mức nào nhưng trong mắt tôi, những thứ này không đáng một xu!”
“Hoa Lộng Ảnh là vợ của cưới của tôi, cho dù cô ấy yếu hay mạnh, xấu hay đẹp tôi đều không để tâm!”
“Cho dù cô có mạnh hơn cô ấy gấp trăm lần thì đã sao? Người tôi yêu là cô ấy, không phải cô!”
Diệp Thiên nói rồi, vẫn tiếp tục bước về phía biệt thự, để lại một mình Yến Khinh Vũ đứng ngẩn người tại chỗ.
“Yêu?”
Một lúc sau, Yến Khinh Vũ mới định thần lại, vẻ mặt lộ ra vẻ cổ quái. Ngay từ nhỏ, cô ta được người nhà dạy rất nhiều lần rằng, phải làm bạn với kẻ mạnh, cho dù chọn chồng cũng phải theo đuổi người mạnh nhất, chỉ có kẻ mạnh mới là chân lý.
Trong hai mươi mốt năm cuộc đời, ngoại trừ tu luyện, cô ta sẽ cùng với người lớn trong nhà đi gặp mặt kẻ mạnh ở bốn phương tám hướng, cô ta không hề biết yêu là gì.
Khi Diệp Thiên nói, cô ta mới biết đến từ này.
Thấy Diệp Thiên sắp đi vào trong biệt thự, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói chất đầy tâm tư: “Ý cậu là, bất kể cô ấy xinh, xấu hay như nào đi nữa, cậu cũng nhận định cô ấy là vợ sắp cưới sao?”
“Không sai!”
Diệp Thiên đáp nhanh gọn.
“Vậy sao?”, gương mặt Yến Khinh Vũ bỗng hiện ra chút lạnh lùng, trầm giọng nói: “Vậy tôi muốn xem xem, nếu tôi huỷ dung mạo của cô ấy, liệu cậu còn quan tâm đến cô ấy nữa không?"
Ngay khoảnh khắc cô ta dứt lời, một luồng sát ý bỗng ùn ùn kéo tới, quét qua bãi đỗ xe trên sườn núi. Một tia sét xẹt ngang bầu trời, biến thành một cột sét màu tím xanh giáng xuống, đâm thẳng xuống một cây cổ thụ ở bên sườn núi, đánh cháy cái cây thành tro bụi.
Diệp Thiên đột nhiên quay người, luồng chân nguyên màu xanh đang tu lại trong tay cậu, sức mạnh trấn áp toàn bộ hiện trường.
“Tôi chưa nghe rõ cô vừa nói gì, cô có thể nói lại lần nữa không!”
Giọng nói của Diệp Thiên không có chút tình cảm nào, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Yến Khinh Vũ.
Sắc mặt Yến Khinh Vũ nhanh chóng thay đổi. Cô ta có thể cảm nhận được, trước mắt có một con quái vật khổng lồ đang nhìn chăm chăm mình, bầu không khí đáng sợ bao quanh tứ phía.
Cô ta chắc chắn rằng nếu mình lặp lại câu nói vừa rồi, Diệp Thiên sẽ lập tức ra tay giết chết cô ta.
Đây là lần đầu cô ta cảm nhận được sát ý thuần tuý của Diệp Thiên.
“Tôi chỉ tiện miệng nói một câu, cậu ta lại muốn giết tôi!”
“Thì ra, cậu ta quan tâm đến người tên Hoa Lộng Ảnh đó đến vậy!”
Thấy đôi đồng tử đầy sát khí của Diệp Thiên, sắc mặt của Yến Khinh Vũ lại càng khó coi hơn, lần đầu trong lòng dấy lên cảm giác đố ký.
Cô ta được sinh ra trong một gia đình lớn mạnh như nhà họ Yên, cho dù ở nơi có hàng vạn kẻ mạnh, nhà họ Yến vẫn yên vị top mười, uy chấn bốn phương. Ngay khi được sinh ra, cô ta đã ngậm thìa vàng, Yến Khinh Vũ muốn có thứ gì, người lớn nhà họ Yến cũng sẽ dốc toàn sức, dùng mọi thủ đoạn để giúp cô ta có được.
Cô ta có nhan sắc xuất chúng, có tài năng trời ban, tu vi lợi hại, hoàn toàn xứng đáng cái danh thiên tài, trước giờ chỉ có chuyện những cô gái khác ngưỡng mộ, đố kỵ với cô ta, nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô ta sinh lòng ghen ghét với một cô gái kém mình rất nhiều.
Lúc này, Yến Khinh Vũ đột nhiên dấy lên cảm giác bồn chồn mà xưa nay chưa từng có, cô không lùi bước mà tiến tới, nghênh đón luồng sát ý lạnh thấu xương của Diệp Thiên,