Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Long Đạo Huyền vẫn đang ngồi đơ trên ghế, không nói được một tiếng nào. Sự xuất hiện của Diệp Thiên đã khiến cho mọi hoan tưởng của Long Đạo Huyền đều bị vỡ vụn.





“Cậu…cậu không chết sao?”






Long Đạo Huyền vô cùng kinh hãi và không dám tin, cứ trơ mắt nhìn Diệp Thiên.





Bom phá hủy oxy dù Long Đạo Huyền không hiểu rõ lắm nhưng uy lực cũng không hề kém bom nguyên tử. Bị một loại vũ khí có tính sát thương như vậy tấn công thì dù có là những người tu luyện như của nhà họ Long bọn họ cũng không dám nói là có thể sống sót. Vì vậy cậu ta khẳng định Diệp Thiên đã chết rồi mới phải.





Thế nhưng bây giờ, Diệp Thiên đã trở về, hơn nữa còn chẳng hề hấn gì.





“Tôi chết rồi thì anh dám động vào người phụ nữ của tôi à?”







Diệp Thiên cười như không cười, đôi mắt ánh lên sát ý.





“Khi đó ở Trung Hải, tôi đã tha cho anh, để anh về nhà họ Long rèn luyện thêm mười năm. Giờ xem ra tôi đã sai rồi!”





“Có những người phải giết!”





Diệp Thiên dứt lời, Long Đạo Huyền giống như một kẻ điên nhảy bật dậy khỏi ghế và lao ra khỏi nhà họ Hoa.





Cậu ta vừa chạy điên cuồng vừa hét lên.





“Chú Tịnh! Hãy giúp tôi ngăn cậu ta lại!”





Tiếng hét của cậu ta đương nhiên là gọi vị hoàng cấp ở trong không gian kia, với mong muốn người này có thể giúp cậu ta chặn lại Diệp Thiên để cậu ta có thời gian trốn thoát.





Khoảnh khắc Diệp Thiên xuất hiện thì cậu ta đã biết chắc chắn là mình không thể thoát khỏi Diệp Thiên, nên cách duy nhất là bỏ chạy.





“Định chạy à? Anh chạy nổi không?”





Diệp Thiên thấy vậy thì chẳng thèm bận tâm, chỉ cười thản nhiên.





“Hừ, khẩu khí lớn nhỉ!”





Kẻ đạt tới hoàng cấp ở trong không trung nghe thấy vậy thì hừ giọng lạnh lùng và tỏ ra khinh miệt.





“Một kẻ của giới võ đạo mà dám láo xược như vậy sao?”





Người này tên là Long Tịnh, chữ Long vốn không phải là họ của ông ta mà sau khi ông ta gia nhập nhà họ Long, tu vi đạt tới một trình độ nhất định thì được trưởng lão nhà họ Long thưởng cho cái tên này để thể hiện là ông ta đã được nhà họ Long công nhận.





Mặc dù ông ta đạt hoàng cấp nhưng thứ tu luyện lại là công pháp tu tiên được gọi là Đại Hoang Quyết. Trong chân lực có chứa đựng khí tức cực mạnh, uy lực so với chân nguyên cùng cấp bậc thì mạnh hơn nhiều lần.





Mặc dù ông ta chỉ đạt tới hoàng cấp trung kỳ nhưng khi đối diện với hoàng cấp đỉnh phong của thế giới trần tục thì vẫn có khả năng chiến thắng. Đây chính là sự khác biệt giữa người tu tiên và người luyện võ trong thế giới trần tục.





Ông ta biết Diệp Thiên là ai và cũng biết cậu là người số một của hiện tại. Biệt hiệu này đối với ông ta mà nói chẳng có gì phải bận tâm.





Ông ta là người tu tiên, phàm là người luyện võ trong địa cầu thì ông ta chẳng coi ra gì. Ông ta cho rằng Diệp Thiên cũng chỉ đang ở hoàng cấp đỉnh phong. Dù ông ta không thể chiến thắng thì cũng không thua được.





Nào ngờ, Diệp Thiên cũng chẳng buồn nhìn ông ta lấy một cái. Cậu chỉ khẽ nâng tay và tung ra một chưởng.





“Hả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK