Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Hoàng Cẩm Dư vừa dứt, mọi người chung quanh mới phản ứng lại. Hóa ra Hoàng Cẩm Dư cũng không phải đến làm quen mà là vì làm khó dễ người ta.

Nhưng cậu ta là ông hoàng của phòng bi-a này, chưa từng thua ván nào, kỹ thuật thụt bi-a đủ để so với tuyển thủ chuyên nghiệp. Giờ Hoàng Cẩm Dư đề nghị đấu một trận, hiển nhiên là đang muốn sỉ nhục Diệp Thiên trước mặt mọi người.

Trong đôi mắt đẹp của Hoàng Phiêu Nhứ hiện lên vẻ đắc ý. Cô ta khá có lòng tin về kỹ thuật chơi bi-a của anh trai. Hôm nay thấy Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt thân mật như thế, bọn họ cũng chẳng thể làm gì được Diệp Thiên nhưng nếu chỉ làm Diệp Thiên nhục nhã trước mặt Tiếu Văn Nguyệt thì Hoàng Cẩm Dư vẫn có thể làm được.

Mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiên, đợi câu trả lời của cậu. Tiếu Văn Nguyệt cũng không lên tiếng nữa, cô ta cũng chỉ lo nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt lại mang theo ý cười.

Giỡn à, Diệp Thiên đường đường là cường giả võ đạo cực mạnh, năng lực thông thiên triệt địa, chả nhẽ cậu lại không chơi nổi một bàn bi-a.

Hoàng Cẩm Dư tới tìm Diệp Thiên cũng chỉ là đang tự rước lấy nhục nhã. Dạo này Tiếu Văn Nguyệt luôn bị Hoàng Cẩm Dư bám theo khiến cô ta rất phiền, nên cô ta cũng không ngại việc Diệp Thiên giúp mình dạy dỗ cậu ta một trận.

"Anh muốn đấu với tôi à?"

Diệp Thiên đặt tách cafe xuống, cười khẽ rồi lắc đầu: "Tôi nghĩ vẫn không nên!"

Hoàng Cẩm Dư há có thể bỏ qua cho Diệp Thiên. Cậu ta thấy đối phương không chịu đấu thì cho rằng Diệp Thiên tự cảm thấy tự ti không bằng mình, không dám chơi với mình nên nở nụ cười ngạo mạn.

"Cậu bạn này, đây chỉ là một trận đấu giao lưu thôi, chỉ là vui chơi, cậu không cần phải căng thẳng như thế. Nếu cậu sợ thua thì từ đầu tới cuối trận, tôi có thể chỉ dùng tay trái, tám hay chín bóng, quy tắc Snooker đều được, tùy cậu chọn".

Trong lời nói của Hoàng Cẩm Dư tràn trề sự tự tin, hiển nhiên không hề coi Diệp Thiên ra gì.

Cậu ta là ông vua trong phòng bi-a này, chưa từng thua trận, được mọi người tôn sùng. Sinh viên đại học đến đây đều là bại tướng dưới tay cậu ta, nếu muốn đánh bại cậu ta thì chỉ còn cách mời tuyển thủ chuyên nghiệp tới.

Mọi người chung quanh đều lộ ra vẻ mặt trêu ngươi, trong lòng lại nghĩ Diệp Thiên xui xẻo rồi.

Bị Hoàng Cẩm Dư nhằm vào như vậy, e là sau này Diệp Thiên sẽ không thể đến phòng bi-a này nữa rồi.

“Không phải vấn đề này!”

Đối mặt với sự khiêu khích của Hoàng Cẩm Dư, Diệp Thiên xua tay.

“Tôi cảm thấy đấu với tôi thì bắt nạt anh quá!”

Trong tích tắc, toàn trường im lặng.

Từng ánh mắt kinh ngạc quét tới, họ đều cảm thấy khá vớ vẩn.

Hoàng Cẩm Dư là người giỏi nhất trong này, kỹ thuật thụt khá điêu luyện, đấu với cậu ta mà thua ba bóng thì cũng được coi là cao thủ rồi.

Diệp Thiên lại nói năng kiêu căng, còn bảo là đấu với mình là bắt nạt Hoàng Cẩm Dư, ai cũng buồn cười tới rụng răng. Muốn đè ép Hoàng Cẩm Dư thì trừ phi là có tuyển thủ chuyên nghiệp tới, còn phải là người có cấp bậc và năng lực tốt nhất, hiển nhiên Diệp Thiên không nằm trong số đó.

“Ha ha!”

Hoàng Cẩm Dư im lặng một lát rồi bật cười cực to.

“Cậu bạn, cậu thật sự rất có tế bào hài hước đấy, bắt nạt tôi á? Cậu hỏi mọi người ở đây một chút xem có ai dám nói những lời đó không?”

“Được, bất kể chọn luật nào, nếu cậu thật sự thắng được tôi thì sau này, chỉ cần cậu tới phòng bi-a này, mọi hóa đơn của cậu đều do Hoàng Cẩm Dư này trả”.

“Nếu cậu thua thì sau này phải giữ khoảng cách với đàn em Tiếu của tôi!”

“Cậu dám đấu không?”

Ba người Tề Văn Long lộ ra vẻ căng thẳng, giờ họ mới hiểu, thì ra Hoàng Cẩm Dư làm khó dễ Diệp Thiên là vì Tiếu Văn Nguyệt.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi lặng thinh kế bên, không hề để tâm. Diệp Thiên nhìn cô ta một cái rồi lắc đầu, đứng dậy.

“Chi tiêu của tôi không cần anh gánh, chút tiền vặt ấy thì tôi không thiếu!”

“Cơ mà nếu anh đã muốn rước lấy nhục nhã thì tôi sẽ chơi với anh một chút, tôi thua thì sẽ tuân theo yêu cầu của anh”.

“Còn nếu tôi thắng, tôi cũng chẳng cần anh bao, tôi chỉ muốn sau này sẽ không phải nhìn thấy anh ở chỗ thụt bi-a này nữa, cái này chắc cũng đơn giản nhỉ?”

Đồng tử Hoàng Cẩm Dư co rụt, ánh mắt lạnh tanh, không khí tại hiện trường bỗng chùng xuống.

“Được, một lời đã định!”

Hoàng Cẩm Dư gật đầu, trong mắt lại bắn ra sự hài lòng khi âm mưu thực hiện được.

Theo cậu ta, mình hoàn toàn có thể áp đảo Diệp Thiên, chỉ cần Diệp Thiên thua thì phải thực hiện lời hứa, giữ khoảng cách với Tiếu Văn Nguyệt, nếu thế thì cậu ta lo gì không theo đuổi được Tiếu Văn Nguyệt?

Còn lỡ cậu ta thua… Hoàng Cẩm Dư hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này.

“Cậu muốn chơi theo luật nào?”

Hoàng Cẩm Dư tỏ vẻ hào phóng mà mở tay, để Diệp Thiên lựa chọn.

“Đơn giản thôi, tám bóng”.

Quy tắc “tám bóng” là phân chia bóng lớn, nhỏ, một đến bảy là bóng nhỏ, chín tới mười lăm là bóng lớn, đánh trúng bất kỳ bóng nào trong số đó thì tương đương với việc xác định đánh bóng lớn hay bóng nhỏ, mà đối thủ sẽ ngược lại.

Sau khi thụt xong các bóng thì mới có thể kết thúc cuộc đấu bằng bóng đen số tám cuối cùng, ai hoàn thành quá trình này trước thì thắng.

“Được!”

Hoàng Cẩm Dư gật đầu đồng ý, quy tắc tám bóng chính là thế mạnh của cậu ta.

Cậu ta yêu cầu nữ phục vụ xếp bóng rồi ra hiệu mời Diệp Thiên.

“Nơi này coi như là sân nhà của tôi, cậu là khách, tôi nhường cậu mở màn trước”.

Theo quy tắc tám bóng, ai mở màn trước thì người đó sẽ giành thế chủ động nhưng Hoàng Cẩm Dư cũng không lo lắng về điều này.

Quy tắc tám bóng tổng cộng có mười lăm bóng được bày trên bàn nhỏ, không gian không quá lớn, hơn nữa bóng còn rất dễ dính vào nhau, muốn một cơ mà đánh toàn bộ, không có trình độ và may mắn thì tuyệt đối không làm được.

Cậu ta không cho rằng Diệp Thiên có bản lĩnh này, mà Diệp Thiên chỉ cần sai sót một bước thì cậu ta chắc chắn có thể một cơ đánh hết bóng vào lỗ.

Tề Văn Long bên cạnh nhăn mày, tuy Diệp Thiên có thân thủ mạnh mẽ, một người đánh được vài chục tới cả trăm người nhưng chơi bi-a không giống đánh nhau.

Vừa rồi Diệp Thiên và cậu ta thi với nhau mà còn thua cậu ta một bóng, kỹ thuật bi-a của Hoàng Cẩm Dư lại tuyệt đối hơn hẳn cậu ta, thế sao có Diệp Thiên có thể thắng chứ?

“Nhường tôi mở màn?”

Diệp Thiên cong môi: “Anh mở màn có lẽ còn vài phần cơ hội đó, nhưng anh để tôi mở màn thì chỉ cần một cơ thôi, anh thua ngay đấy!”

Giọng cậu vừa dứt, lúc này bày ra tư thế tiêu chuẩn, ngón tay cái bên trái hơi nhếch lên trên cây cơ, sau đó tay phải dùng lực, một cơ đã được thụt ra.

Bóng trắng biến thành bóng ảnh màu trắng, đánh tới mười lăm bóng được xếp thành hình tam giác, trong tích tắc, mười lăm bóng văng khắp nơi, tự lăn tới bên bàn, tiếng va chạm giữa bóng với bóng vang lên không dứt.

Hơn mười giây sau, trên bàn trở nên yên tĩnh, mọi người chăm chú quan sát, vẻ mặt cứng đờ, mà Hoàng Cẩm Dư lại có ánh mắt hoảng hốt như gặp ma.

Trên bàn bi-a, bóng từ chín tới mười lăm đều nằm ở hai bên của bàn bi-a, còn một tới bảy đều lọt lỗ, không còn một quả nào.

Chỉ còn một bóng tám màu đen đang lẳng lặng nằm yên bên rìa lỗ, cách cậu ta năm mét. Bóng trắng từ từ dừng lại, nhẹ nhàng “đẩy” một chút, bóng tám màu đen cũng rơi vào lỗ.

Trong thoáng chốc, toàn trường tĩnh mịch.

“Một cơ này còn cần thụt không?”

Diệp Thiên thả cây cơ lại vào trong khung, giọng nói lạnh nhạt.

“Nếu không phải quy tắc là đánh bóng số tám vào lỗ trước xem như thua thì bóng tám sẽ lọt lỗ chung với đống bóng nhỏ rồi”.

“Thắng thua của ván này phân định rõ ràng rồi nhỉ?”

Diệp Thiên hờ hững vung tay, đi ngang qua Hoàng Cẩm Dư.

“Nhớ kỹ lời hứa của anh, sau này đừng để tôi thấy anh ở phòng bi-a này nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK