Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!

Võ đài Lư Sơn bị Diệp Thiên dùng nội lực cực mạnh xâm nhập vào bên trong, một chiêu đánh vỡ vụn, vô số mảnh đá vụn bay tứ tung lên trời, bản thân Đường Đôn Nho cũng bị luồng khí này tấn công khiến ông ta ộc máu và bay văng ra xa, hoàn toàn mất đi ý thức chiến đấu.

Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra bản thân đã mắc phải một sai lầm ngu ngốc nhất từ trước đến nay, ngay lúc này ông ta đang đối mặt đâu phải là một thằng ranh hống hách chỉ ở cấp cuối tông tượng gì đó, mà rõ ràng là một vị chí tôn võ thuật đỉnh cao.

Cao thủ hiếm có này cho dù là em trai của ông ta, cũng là môn chủ Đường Môn, Đường Thiên Phong cũng không dám nói sẽ thắng, huống hồ là ông ta?

Bản thân thế mà lại ở trên võ đài Lư Sơn khiêu chiến với một vị chí tôn võ thuật trước mặt bao nhiêu đồng sự trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên, hành vi như vậy nghĩ thôi cũng cảm thấy vô cùng ngu xuẩn rồi.

“Diệp chí tôn!”.

Đường Đôn Nho bị trọng thương, khí thế khắp người đã không còn, nhưng ông ta không hổ danh là bậc điêu luyện trong giới võ thuật, lúc đó liền cúi người chắp tay quyền trước mặt Diệp Thiên.

“Đường Đôn Nho tôi không biết cậu là một vị chí tôn võ thuật, không biết tự lượng sức mình đã khiêu chiến với cậu, thực sự là ngu ngốc đến tột độ!”.

“Tôi đã thất bại, mong Diệp chí tôn nương tay, Đường Môn chúng tôi và Diệp chí tôn từ nay về sau không còn bất kỳ ân oán!”.

Một vị chí tôn bán bộ trong giới võ thuật vang danh khắp tỉnh Xuyên, lúc này lại cúi người quỳ xin một thiếu niên tha thứ, các vị võ giả xung quanh đều cảm thấy đồng cảm đến thê lương.

Nhưng đây là thế giới của các võ giả, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua, còn Diệp Thiên, lại là một vị chí tôn võ thuật thực thụ, cho dù là ông hai của Đường Môn cũng không thể không cúi người đầu hàng!

Khoảnh khắc Đường Tu Văn một truyền nhân của Đường Môn nhìn thấy bác cả của mình cúi người xin tha, cậu ta vô cùng bàng hoàng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đầu óc quay cuồng, ngã luôn xuống đất.

Còn Diệp Thiên đứng trên vùng đất trống, trong mắt cậu từ đầu đến cuối luôn là vẻ lạnh lùng, chứ không vì Đường Đôn Nho xin tha mà có chút nhân từ hay thương hại.

“Đường Đôn Nho, vừa rồi tôi đã hỏi ông, chúng ta phân thắng bại hay là quyết sống chết, chính bản thân ông nói vừa phân thắng bại và cũng quyết sống chết!”.

“Bây giờ ông thua dưới tay tôi, lại đến cầu xin tôi, không cảm thấy đã muộn rồi sao?”.

“Hơn nữa, nếu người thất bại là tôi, liệu ông có tha cho tôi không?”.

Nghe thấy giọng nói mang vẻ coi thường của Diệp Thiên, trong lòng Đường Đôn Nho vô cùng sợ hãi, ông ta không ngờ suy nghĩ của Diệp Thiên lại quyết đoán như vậy, đã trở thành người thắng cuộc mà vẫn không muốn buông tha cho ông ta.

“Chạy, phải chạy thôi!”

Gần như là trong tích tắc, ông ta đã vận đủ nội lực toàn thân, nhảy về phía sau định bỏ chạy.

Lúc này, ông ta đã không còn màng đến thể diện nữa, cái gì mà tôn nghiêm của Đường Môn, một khi mất đi tính mạng, tất cả danh lợi của ông ta đều tan thành mây khói, những vất vả tu luyện trong bao nhiêu năm nay cũng đều thành công cốc.

Ông ta dồn hết sức lực để bỏ chạy, tốc độ đương nhiên vô cùng nhanh nhạy, ngay cả tốc độ của con báo săn mồi cũng phải kém xa, chỉ trong tích tắc, ông ta đã cách Diệp Thiên hơn mười trượng.

“Nếu đã dám công khai khiêu chiến với tôi, thì ông nên nghĩ đến kết cục này, ông chạy thoát nổi sao?”.

Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, cậu không hề đuổi theo, tay phải của cậu hơi đưa lên, sau đó đánh một cú vào phía sau lưng của Đường Đôn Nho đang cách cậu khá xa.

“Bụp!”.

Một cú đấm màu xanh lam nhạt có thể nhìn bằng mắt thường, xuyên qua không khí, nhanh hơn tốc độ của Đường Đôn Nho không biết bao nhiêu lần, như rồng vượt biển, đánh thẳng vào sau lưng của Đường Đôn Nho.

“Phụt!”.

Cơ thể Đường Đôn Nho vẫn còn trên không trung, vẫn giữ tư thế đang chạy, một tia máu phun mạnh ra từ ngực ông ta, cơ thể ông ta rơi bịch xuống đất tắt thở.

Một vị chí tôn bán bộ mạnh nhất tỉnh Xuyên lại chết như vậy, và người giết ông ta lại là một thiếu niên mới chỉ 17, 18 tuổi.

“Nội lực xuất ngoại, giết người cách hàng chục bước, đây chính là chí tôn võ thuật!”.

Ngô Vinh Quang tỉnh lại sau nỗi bàng hoàng, ông ta sững sờ thốt lên, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt vô cùng kính nể.

Ngô Duyệt Huyên trước đó luôn coi thường Diệp Thiên, còn nhiều lần chê bai Diệp Thiên, lúc này tinh thần hoảng hốt, chỉ cảm thấy như đang trong mơ.

“Chẳng trách anh ta lại coi thường Đại Lực Ưng Trảo của ông nội, không coi Tiền Trọng và Quách Tùng Niên ra gì, với thực lực của anh ta, những người này làm gì đủ tư cách để anh ta coi trọng chứ?”.

Nghĩ vậy, cô ta tự cười bản thân, thì ra cô ta mới chính là ếch ngồi đáy giếng.

Nhưng đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy khó tin, vị thiếu niên đánh một chưởng giết chết Đường Đôn Nho trên võ đài Lư Sơn lại chính là người bị cô ta cho là “tên khốn ngu ngốc” không hiểu gì về võ thuật.

“Chúc mừng Diệp tiên sinh thắng lợi, từ nay về sau danh tiếng của Diệp tiên sinh sẽ vang dội tỉnh Xuyên, vang khắp Hoa Hạ!”.

Hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân đều đứng dậy chắp tay chúc mừng Diệp Thiên, những võ giả còn lại cũng đều lần lượt cúi người trước mặt Diệp Thiên, vô cùng tôn kính.

Đây chính là uy lực mà chỉ chí tôn võ thuật mới có được.

Diệp Thiên lạnh lùng gật đầu, sau đó quay người sang phía những người còn lại của Đường Môn.

“Còn có ai muốn ra tay với tôi không?”.

Những cao thủ của Đường Môn này nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên nhìn đến, ai nấy đều lùi về phía sau, không ai dám hé răng nửa lời.

Đùa à, đến Đường Đôn Nho còn bị chết bởi một chưởng của Diệp Thiên, bọn họ mà lên có khác nào tự tìm đến cái chết?

Bọn họ lùi lại, chứng tỏ cả Đường Môn đã bị Diệp Thiên đạp dưới chân.

Diệp Thiên nhìn một lượt những người của Đường Môn, sau đó quay người đi ra phía ngoài của võ đài Lư Sơn, khi đi qua Ngô Duyệt Huyên, cậu không có bất kỳ ý định dừng lại, thậm chí đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, khiến trong lòng Ngô Duyệt Huyên vô cùng buồn bã.

Ở phía ngoài võ đài Lư Sơn, các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hoan hô rầm rộ, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, trước đó bọn họ đã bị khí thế của Diệp Thiên trấn áp, còn lần này, bọn họ thực sự bái phục bởi sức mạnh cuồn cuộn ngất trời của Diệp Thiên.

Diệp Thiên là một thống lĩnh mà bọn họ chưa bao giờ gặp, cho dù là khí phách, sự can đảm, sức mạnh đều là bậc anh hùng trong các anh hùng, người như vậy mới có thể có nguồn lực thống lĩnh Xuyên Bắc, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện dốc sức.

Trái ngược với các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hân hoan vui mừng, người đứng đầu thế giới ngầm Xuyên Nam là Lâm Thiên Nam lại sợ đến mức tái mặt tái mày, khoảnh khắc Đường Đôn Nho bị Diệp Thiên giết chết, hắn đã âm thầm bỏ chạy.

Hắn vừa mới thoát khỏi đám đông, thì có một bóng người đột nhiên xuất hiện chặn ngay trước mặt hắn.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức hồn vía lên mây, người đang đứng trước mặt hắn lúc này chính là Diệp Thiên.

“Lâm Thiên Nam, còn nhớ những lời mà tôi đã nói với anh ở Lư Thành chứ?”.

Hai chân Lâm Thiên Nam mềm nhũn, sợ đến mức quỳ sụp xuống.

“Diệp tiên sinh, Lâm Thiên Nam biết tội rồi, từ nay về sau Lâm Thiên Nam nguyện đi theo Diệp tiên sinh, cho dù là Xuyên Nam hay Xuyên Bắc, đều thuộc về Diệp tiên sinh!”.

Hắn đã hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng, đến ông hai của Đường Môn là một người mạnh như vậy cũng phải chết dưới tay Diệp Thiên, hắn chẳng qua chỉ là người đứng đầu thế giới ngầm, nói thẳng ra cũng chỉ là một người bình thường, làm sao để đối đầu với Diệp Thiên đây?

Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên nhìn lướt qua Lâm Thiên Nam, khắp người Lâm Thiên Nam cứng đơ như khối băng, chỉ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây trôi đi khốn khổ như bị róc xương lóc thịt vậy.

Đúng lúc hắn cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, thì Diệp Thiên lên tiếng.

“Nhớ kỹ, tính mạng của anh từ nay về sau đã không còn thuộc về bản thân anh nữa!”.

Lâm Thiên Nam như được xá tội, dập đầu ba cái liên tiếp trước mặt Diệp Thiên.

“Cảm ơn Diệp tiên sinh tha mạng, từ nay về sau Lâm Thiên Nam tôi sẽ chỉ trung thành với Diệp tiên sinh, quyết không hai lòng!”.

Ngô Quảng Phú đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc dâng trào, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.

Tỉnh Xuyên trước đây chia thành Xuyên Nam và Xuyên Bắc, ngay lúc này đều đã thuộc về Diệp Thiên.

Từ nay về sau, toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên chỉ có một chủ, đó chính là Diệp Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK