Diệp Sơn cùng Diệp Vân Long đều nhìn chằm chằm, mấy siêu phàm trên không trung cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trong nhận thức của bọn họ, ở bãi biển Nam Hải rộng lớn này chỉ có mấy người Diệp Sơn, Diệp Vân Long, Tư Đồ Ngạo, Âu Dương Trường Không, Hoa Vinh Niên mới gọi là có thể chống đỡ được một chút với cảnh giới siêu phàm bọn họ. Nhưng lúc này lại có người ngăn được một chưởng của họ vừa tung ra với Diệp Vân Long?
"Thiên?"
Biểu cảm của Diệp Sơn và Diệp Vân Long là sửng sốt nhất. Họ đều chưa từng nghĩ rằng người chống đỡ đòn chí mạng này là là ‘kẻ làm loạn’ bị họ phế bỏ võ mạch, trục xuất khỏi gia tộc!
Diệp Thiên một tay nắm lấy cây trường thương, sau đó năm ngón tay cậu khẽ nhúc nhích, chỉ nghe một tiếng "rắc" giòn tan, thanh trường thương lập tức vỡ thành hai mảnh, giọng nói lãnh đạm của cậu lúc này truyền đến.
"Tuy rằng tôi không thích người nhà họ Diệp cho lắm, nhưng các người là người nước ngoài, nếu muốn giết võ giả của chúng tôi trên lãnh thổ Hoa Hạ, trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không đã!"
Dứt lời, cánh tay cậu bất chợt rung lên.
Cây thương bị gãy làm đôi đột nhiên quay ngược trở lại, với tốc độ ngày càng nhanh hơn trước, bắn thẳng vào người vừa ném thanh trường thương.
"Cái gì?"
Hai mắt hắn ngưng lại, đòn tấn công này đến quá nhanh và quá gấp gáp, hắn gần như không kịp phản ứng, chỉ có thể huy động chân khí toàn thân chống cự.
"Bụp!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn, hai đoạn thương gãy nối tiếp nhau, một trái một phải, trực tiếp xuyên qua chân khí bảo vệ cơ thể của người đàn ông, sau đó đâm xuyên qua hai vai trái phải, hai trận mưa máu phun ra.
Người đàn ông cũng phun ra máu tươi, hai cánh tay của hắn lập tức bị phế bỏ, hắn bị đánh lui lại hàng chục thước, cho đến tận khi ba người khác đỡ được hắn thì hắn mới dừng lại.
Mọi người hoàn hồn trở lại, biểu cảm đã thay đổi rất lớn, ngay cả ánh mắt của năm người của viện trọng tài cũng ngưng lại, họ cảm thấy không thể tin nổi.
Vẻ mặt của Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh ở phía xa đầy kinh ngạc.
Lúc trước Diệp Thiên giết chết Elkins chỉ với một chiêu, tuy rằng đã khiến cho mọi người kinh ngạc, nhưng bọn họ vẫn miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng vừa rồi Diệp Thiên đỡ chiêu toàn lực giết chóc của một siêu phàm một cách nhẹ như không, còn trả lại cho đối phương một chiêu nữa. Điều này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của họ về Diệp Thiên.
Từ khi nào mà trong lớp trẻ của Hoa Hạ lại có người có thể đánh được siêu phàm vậy chứ?
"Ớ?"
Ánh mắt Diệp Tinh đột nhiên ngưng lại, trong lòng lại run lên.
Dường như có một người trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đã từng đánh bại hai người thuộc cảnh giới siêu phàm, một trong hai người còn là siêu phàm lương phẩm.
Và người này cũng họ Diệp!
"Lẽ nào..."
Cậu ta hít một hơi thật sâu, đôi mắt hoàn toàn đóng băng, trong khi Hoa Lộng Ảnh và Tư Đồ Lạc Tuyết bên cạnh cậu ta dường như cũng nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt của họ lần lượt thay đổi.
Đúng lúc này, cuối cùng cũng có người nói ra sự bối rối của họ.
Chỉ thấy trên bầu trời, Gullit - người trước đó chưa từng ra tay tiến lên phía trước một bước, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
"Tôi tưởng là ai mà lại có sức mạnh như vậy, có thể dễ dàng làm siêu phàm phàm phẩm bị thương”.
"Thì ra là Đế Vương Bất Bại nổi tiếng lẫy lừng đã tới!"
Ông ta là trọng tài viên tinh anh của viện trọng tài, đương nhiên có không ít quyền hạn đặc biệt. Ông ta cũng biết rất nhiều về Diệp Thiên, người được viện trọng tài xem như thành phần đặc biệt. Dù sao thì bao nhiêu năm nay, Diệp Thiên là người đầu tiên có thể giết chết người của viện trọng tài, công khai đối đầu với viện trọng tài”.
"Đế Vương Bất Bại?"
Mấy người Diệp Sơn, Diệp Vân Long, Hoa Vinh Niên và vô số những thanh niên trong giới võ thuật Hoa Hạ, bao gồm cả mấy thiên tài Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh cũng đều lần lượt hóa đá tại chỗ.
Vô số ánh mắt, hoặc là sùng bái, hoặc là tò mò, hoặc là không tin, hoặc là kính sợ, đều đổ lên người Diệp Thiên, như thể đang chứng kiến sự xuất hiện của một huyền thoại.
Người thiếu niên vừa bất ngờ ra tay đã có thể đánh người ở cảnh giới siêu phàm bị thương chỉ bằng một chiêu lại chính là Diệp Lăng Thiên, người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, là người nổi tiếng mấy năm gần đây sao?
"Sao có thể như vậy được?"
Biểu cảm của Diệp Vân Long và Diệp Sơn là thú vị nhất, đặc biệt là Diệp Vân Long, năm đó chính ông ta là người ra tay đối với những gì mà Diệp Thiên đã làm, nên ông ta là người rõ nhất.
Võ mạch của Diệp Thiên đã bị phế bỏ, cả đời không thể có cơ hội gia nhập giới võ thuật, hoàn toàn nói tạm biệt với sức mạnh. Nhưng lúc này lại có người nói với ông ta, Diệp Thiên chính là Đế Vương Bất Bại mà ngay cả bốn gia tộc bọn họ đều phải kính nể? Điều này so với những bí mật chưa được giải đáp của thế giới còn khiến ông ta càng cảm thấy khó hiểu, càng cảm thấy khó tin hơn.
Diệp Tinh sững sờ, lúc nghe thấy bốn chữ ‘Đế Vương Bất Bại’, đầu óc cậu ta chợt trở nên trống rỗng.
Diệp Lăng Thiên luôn là cơn ác mộng trong lòng cậu ta, gần như tất cả niềm kiêu hãnh và mọi danh hiệu đều bị Diệp Lăng Thiên lấy đi. Cậu ta vốn nghĩ mình là người xứng đáng nhất và mạnh nhất trong thế hệ trẻ, nhưng sự ra đời của Diệp Lăng Thiên đã hạ gục cậu ta hoàn toàn. Ngay cả người cha bất khả chiến bại của mình cũng chỉ có thể khuất phục dưới chân người đó.