Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên chỉ có một mình, đứng ở vị trí đầu ven biển Nam Hải, phía sau lưng cậu là khe nước dài hàng chục thước, ngăn cách cậu với những võ giả còn lại của Hoa Hạ.

Diệp Vân Long, Diệp Sơn và những người khác đứng sau cậu chưa đến mười thước, nhưng không ai bước lên trước, chỉ ngây người ra nhìn Diệp Thiên.

Kể từ khi Diệp Thiên thành danh tới bây giờ, trong bất kỳ trận chiến nào, dù đối mặt với bao nhiêu đối thủ, cậu vẫn luôn một mình đối mặt với kẻ địch. Và lần này, cậu cũng vạch một đường, không người nào dám xông lên trước.

"Anh Thiên!"

Mặc dù Hoa Lộng Ảnh ngạc nhiên và vui mừng trước thân phận thực sự của Diệp Thiên, nhưng lúc này cô ấy lại ngập tràn sự lo lắng.

Mặc dù theo như lời đồn thì Diệp Thiên có giỏi như thế nào, cho dù Diệp Thiên đã giết chết hai người thuộc cảnh giới siêu phàm, nhưng lúc này lại có chín người thuộc cảnh giới siêu phàm ở đây, Diệp Thiên dù có mạnh đến đâu, một thân một mình đối phó với chín người thì cũng rất đáng lo.

Diệp Tinh và những người khác cũng có những suy nghĩ khác nhau, họ đều cảm thấy rằng Diệp Thiên không nhận sự giúp đỡ của những người khác là hơi quá tự tin vào bản thân mình.

Đôi mắt đẹp của Lí Thanh Du khẽ nhấp nháy, cô ta không khỏi nghĩ đến dáng vẻ anh hùng tột bậc của Diệp Thiên khi cậu giết chết Tiếu Phật Tây Lĩnh ở Hồ Ngọc Nguyệt ngày hôm đó.

Trong lòng cô ta ẩn chứa một sự kỳ vọng, đối mặt với chín người thuộc cảnh giới siêu phàm này, liệu Diệp Thiên có thể lật ngược tình thế như trước hay không?

"Hừ, Diệp Lăng Thiên, nghe đồn cậu rất kiêu căng ngạo mạn, hôm nay gặp quả nhiên chỉ có hơn chứ không hề kém!"

Người đàn ông đeo găng tay kim loại không khỏi giễu cợt: "Cậu là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ hiện nay, nhưng cậu muốn dựa vào sức của một mình mình để chống lại chín người siêu phàm chúng tôi thì đúng là mơ mộng hão huyền!”

Nói rồi ông ta đạp mạnh chân vào hư không, nổ ra một làn sóng khí màu trắng.

Sóng dưới chân ông ta lộn nhào, hóa thành dòng nước cuộn lên trời, bị sức mạnh nắm đấm của ông ta làm ngưng tụ lại, đánh về phía Diệp Thiên.

Cú đấm này mang theo dòng nước áp đảo, được lực đấm vô chú đẩy ở phía sau, như thể một cơn sóng thần nhỏ đang ập đến, mặt đất không ngừng run lên.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một nụ cười nham hiểm.

"Xoạt!"

Cậu giơ một tay chộp lấy, sau đó lắc nhẹ cánh tay của mình, làn sóng nước khổng lồ đột nhiên bị phá vỡ, giống như một thanh kiếm khổng lồ bị chém gãy giữa chừng.

Dòng nước bị chia cắt hai bên như gặp phải bức tường khí, lập tức cuộn ngược trở lại.

"Ớ?"

Đồng tử của người đàn ông đeo găng tay kim loại co rút lại, bị luồng sức mạnh cực lớn dâng trào đẩy lùi. Lúc này, ông ta chỉ cảm thấy hoa mắt, dường như có một bóng người đâm vào trong màn nước, rẽ nước mà xông tới.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một nắm đấm đã chạm tới ngực. Ông ta kinh hãi, chỉ cảm thấy lông toàn thân dựng ngược. Đây là lần đầu tiên từ khi bước vào cảnh giới siêu phàm, ông ta cảm giác được sự nguy hiểm chết chóc đang đến gần.

"Á!"

Ông ta gào lớn một tiếng, chân khí từ trong cơ thể phun ra, dồn hết vào nắm đấm tay phải của mình và tung về phía trước.

Ông ta có thể chắc chắn rằng đây là cú đấm mạnh nhất mà ông ta từng tung ra, nó còn cao hơn cả cảnh giới trước đây của ông ta.

"Bùm!"

Chỉ là một nắm tay bình thường va chạm với găng tay kim loại, nhưng ngay lúc hai người chạm vào nhau, một âm thanh giòn giã vang lên.

Ông ta đã thu thập các vật liệu đặc biệt, mất ba tháng để tạo hình nó, dành năm tháng để gia cố nó và dành sáu tháng để hoàn thành chiếc găng tay kim loại này. Vậy mà nó đã tan nát dưới một chưởng của đối phương.

Toàn bộ xương cánh tay của ông ta từ đầu đến cuối cũng bị một sức mạnh cực kỳ ngạo nghễ đập tan thành từng mảnh vụn.

"Phụt!"

Sức mạnh đó làm chấn động nội tạng của ông ta, ông ta phun ra máu tươi, trong đó lẫn cả một ít nội tạng bị vỡ nát.

Nhưng ông ta còn chưa kịp lùi lại thì một cánh tay đã chìa ra, bóp lấy cổ tay còn lại của ông ta.

"Ông là người đầu tiên!"

Chỉ nghe thấy tiếng Diệp Thiên nói khẽ, sau đó một chưởng nhẹ bẫng đặt lên trên ngực ông ta.

Đôi mắt của người đàn ông đeo găng tay kim loại nhanh chóng mờ đi, các dấu hiệu sống của ông ta cũng biến mất hoàn toàn.

Một chưởng của Diệp Thiên đã làm ông ta tan nát hết nội tạng, một siêu phàm phàm phẩm ngã xuống, sự việc trước sau xảy ra chỉ bằng một cái nháy mắt.

Nhìn thấy xác của cao thủ siêu phàm từ trên trời rơi xuống, ánh mắt của tất cả mọi người trên bãi biển đều rúng động, biểu cảm không thể tin nổi.

Phần lớn bọn họ đều chỉ nghe đồn về sức mạnh khủng khiếp của Diệp Lăng Thiên chứ chưa từng tận mắt chứng kiến. Nhưng hôm nay Diệp Thiên đã giết chết một người thuộc cảnh giới siêu phàm trong vòng mấy chục giây, thị giác bị đả kích như vậy thật sự là chưa từng có đối với họ.

Mấy người Diệp Vân Long, Diệp Sơn nhìn nhau, nét mặt của họ lần nữa lại chấn động.

Họ ở cùng cảnh giới với người đàn ông đeo găng tay kim loại, mà đối phương thì bị giết như đứa trẻ trong tay Diệp Thiên, điều này có nghĩa là việc Diệp Thiên giết họ chẳng qua cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi.

"Ai là người tiếp theo?"

Diệp Thiên giết chết một người, ánh mắt lãnh đạm quét qua những người khác.

"Khốn kiếp!"

Ba người thuộc cảnh giới siêu phàm còn lại của Chiến Thần Điện đều giận dữ hét lên. Tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cùng nhau lao về phía Diệp Thiên.

Ba bóng người vọt qua không trung vây quanh Diệp Thiên, trong đó, người cầm thương đã bị Diệp Thiên đánh trúng trước đó có hơi thở yếu ớt hơn hai người, hai người còn lại ra tay trước.

"Mật Tông Đại Thủ Ấn!"

Đôi tay người đàn ông tóc vàng ngưng tụ dấu tay trong một tư thế rất kỳ lạ, rồi đẩy về phía trước.

Một dấu tay khổng lồ từ trên bầu trời phóng tới, rộng đến hơn mười thước, dường như có một luồng văn Phạn của Phật môn đang lơ lửng trên không trung.

"Độc Đồng Chi Quang!"

Về phần người đàn ông trầm lặng nhất có con ngươi đen, trong mắt ông ta hiện lên một tia sáng đen, xen lẫn mùi tanh màu xanh lục, lao thẳng về phía Diệp Thiên.

"Đoạn Không Kích!"

Người đàn ông có cây trường thương đột nhiên bùng nổ chân khí, một trận gió mạnh phá vỡ không khí chỉ vào lông mày Diệp Thiên.

Ngay khi cả ba cùng xông lên, họ đều sử dụng những chiêu thức giết chóc mạnh nhất của mình!

Ba luồng công kích ập đến, Diệp Thiên không hề động đậy, khi ba luồng công kích đánh tới vị trí quan trọng của cậu thì cậu chợt khẽ hô lên một tiếng.

"Phá!"

Ngay lúc kề cận với Diệp Thiên thì ba luồng công kích lần lượt tan vỡ, giống như bị một bức tường khí vô hình ngăn lại, hoàn toàn cô lập Diệp Thiên trong một không gian khác.

Ba luồng công kích hoàn toàn không có tác dụng.

"Cái gì?"

Ba người đồng thời kêu lên. Chính lúc này, Diệp Thiên liền ra tay!

Một vòng không khí bùng lên dưới chân cậu, chỉ có thể nghe thấy những tiếng "lộp độp", giống như là một chiếc máy bay hơi nước bay qua bầu trời, trong phút chốc phá vỡ tốc độ âm thanh.

"Bùm!"

Người đàn ông cầm ngọn trường thương với hơi thở yếu nhất không kịp phản ứng lại, một nắm đấm đã giáng lên đầu ông ta.

"Bùm!"

Đầu ông ta nổ tung, máu bắn tung tóe, lại một siêu phàm nữa bị Diệp Thiên đánh tan tành ngay tại chỗ.

"Người thứ hai!"

Diệp Thiên thu lại nắm đấm, liếc mắt nhìn người đàn ông tóc vàng.

"Không…đừng mà!"

Đôi mắt ông ta đầy sự kinh hoàng,

Ông ta vội vàng bay lùi về phía sau, không dám đối đầu trực diện với Diệp Thiên.

Nhưng ông ta lui nhanh, Diệp Thiên còn nhanh hơn, dưới sự công kích vượt quá tốc độ âm thanh, ông ta chỉ kịp nhìn thấy Diệp Thiên đang nhanh chóng tới gần mình, đôi mắt lạnh như băng kia gần như khiến ông ta hóa đá.

"Diệp Lăng Thiên, cậu dám!"

Đúng lúc này, người của viện trọng tài cuối cùng cũng ra tay.

Một trong những siêu phàm lương phẩm sải bước tới, lực ở lòng bàn tay dâng lên, tung về phía sau lưng Diệp Thiên.

Ông ta chỉ tung một chưởng với một tay, nhưng sức mạnh vượt xa so với Mật Tông Đại Thủ Ấn mà người đàn ông tóc vàng dốc toàn lực thi triển.

Diệp Thiên hoàn toàn không quay đầu nhìn lại mà cậu chỉ tiện tay búng một phát.

Một ngọn gió từ ngón tay vút ra, chạm vào chưởng lực của người kia, giống như là đinh ba gặp bóng bay, trực tiếp phá vỡ chưởng lực của đối phương.

Lúc này, Diệp Thiên đã đuổi kịp người đàn ông tóc vàng và giẫm lên ngực ông ta.

"Bùm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, người đàn ông từ trên trời rơi xuống, rớt mạnh xuống biển, gây ra một trận mưa máu, cột nước bắn lên trời.

"Người thứ ba!"

Diệp Thiên gần như không hề ngừng lại, bóng dáng cậu lướt qua một vòng cung cực lớn trên không trung, đi về phía người đàn ông mắt đen duy nhất còn lại trong Chiến Thần Điện.

Mặc dù vẻ mặt của người đàn ông có đồng tử màu đen không thay đổi, nhưng trong mắt ông ta không thể che giấu được vẻ sợ hãi.

Ông ta vẫy hai lòng bàn tay trước mặt, từng luồng khí tụ lại quanh người, bao phủ lấy bóng dáng của ông ta, khiến người ta không thể nhìn rõ, không thể nắm bắt được vị trí chính xác của ông ta, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu mơ hồ khó lường.

Diệp Thiên ở trong đám mây khí, thu tay phải lại, sau đó bắn về phía một đám mây.

"Phụt!"

Một mũi tên đẫm máu bắn thẳng, người đàn ông có đôi đồng tử màu đen bị một đấm xuyên qua lồng ngực, trái tim bị sức mạnh xuyên qua, cả cơ thể đập xuống biển!

Trước và sau chưa đầy năm phút, bốn người thuộc cảnh giới siêu phàm của Chiến Thần Điện đều thất thủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK