Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người tu tiên thì đã sao? Tôi vẫn sẽ tiêu diệt ông thôi!”





Chỉ có bước tiếp thì mới có thể nhìn thấy một thế giới càng xa rộng hơn.






Tiểu thế giới, chắc chắn có một ngày Diệp Thiên sẽ hạ gục thần đàn của họ, phân thân của Thi Đoạn Uyên chỉ là sự bắt đầu mà thôi.





“Keng!”





Tiếng kiếm lanh lảnh vang lên. Thi Đoạn Uyên vừa đỡ cú đấm của Diệp Thiên một lần nữa phải tái mặt.





“Thi Vô Tự! Mau tránh đi!”







Người đàn ông gầm lên, đồng thời đạp mạnh chân, dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh. Thi Vô Tự ở phía sau còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ánh sáng lóe trước mặt mình và quét tới trong màn đêm.





“Phập!”





Thi Vô Tự trợn tròn mắt, cơ thể cứng ngắc giữa không gian. Ngay vị trí cổ của ông ta, một đường ánh sáng xuất hiện, sau đó vết thương hiện ra. Đầu của ông ta rơi xuống.





“Thi Vô Tự!”





Thi Đoạn Uyên thất sắc, không nhịn được mà hét lên. Trong bóng đêm, ánh sáng của thanh kiếm lại hiện ra, hóa thành một thanh kiếm màu lam cỡ nhỏ bay lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Thiên.





Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thi Đoạn Uyên co đồng tử.





“Đây là Thần Niệm Chi Đao sao?”





“Cậu…có pháp võ song tu?”





Lúc này, Thi Đoạn Uyên mặt cắt không ra hột máu.





Dù là người tu tiên thì cũng mỗi người có một khả năng riêng. Rất nhiều người tu tiên tập trung vào sức mạnh. Có người tu luyện cơ thể, có người tu luyện thần hồn, có người chuyên tu luyện chân nguyên.





Chỉ có trở nên chuyên nghiệp thì mới có thể tinh tiến.





Đương nhiên trong tiểu thế giới cũng có không ít thiên tài dị bẩm, thử sức qua các thể loại sức mạnh như trên. Những nhân vật thiên tài này cuối cùng đều tập trung tinh lực của mình vào phương diện sức mạnh mà mình coi trọng nhất giống như là học văn bằng một và văn bằng hai trong trường đại học vậy.





Thế nhưng Diệp Thiên thì vượt ngoài sự hiểu biết của Thi Đoạn Uyên. Cậu không chỉ có sức mạnh chân nguyên kinh người mà cả lực thần hồn cũng mạnh tới kinh khủng. Thậm chí còn có thể tập trung thần hồn thành kiếm, trong nháy mắt giết chết Thi Vô Tự, đến cả thần hồn của Thi Vô Tự cũng bị vỡ vụn.





Nếu vừa rồi Thi Đoạn Uyên không cảnh giác và phản ứng kịp thời thì e rằng kết cục hiện tại của người đàn ông này cũng chẳng khác gì Thi Vô Tự.





“Thằng nhóc là một kẻ dị bẩm siêu nhiêu, nếu như không thể để nhà họ Thi sử dụng thì tương lai chắc chắn sẽ là mối họa hại của nhà họ Thi!”





Người đàn ông thầm đánh giá Diệp Thiên. Đây là lần đầu tiên Thi Đoạn Uyên sản sinh ra sự sợ hãi với một kẻ vãn bối. Dù là Thi Tú Vân thì cũng không hề khiến người đàn ông này có cảm giác uy bị hiếp mạnh mẽ như vậy.





Khi Thi Đoạn Uyên đang suy nghĩ thì Diệp Thiên đã lên tiếng trước.





“Ông có thể tập trung phân thân giống y như thực thể thì sức mạnh thần hồn của ông cũng cực kỳ mạnh. Nếu đã vậy thì sức mạnh thần hồn của ông tôi sẽ thu nhận nhé.





“Dùng thần hồn này của ông để cúng tế cho thần thông của tôi nhé!”





Cậu vừa dứt lời thì lưỡi kiếm màu xanh trên đầu đổi màu. Một ngọn lửa bùng cháy bao bọc lấy lưỡi kiếm đó và phát ra màu đỏ máu kỳ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK