Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 521: Do tôi tiêu diệt

Toàn bộ hiện trường chấn động, sau đó từng luồng sáng kinh hồn quét về phía Diệp Thiên.

Lương Huyết Đồ là ai chứ? Là lão tổ của phái Huyết Thủ hàng đầu, là thống lĩnh đại nội tiền Thanh, là tay kiếm vô thượng của thế kỷ trước và là siêu phàm thần phẩm của thế kỷ này.

Đến cả ông ta còn gọi cậu là đế vương bất bại. Hơn nữa trong lớp thanh niên thì cậu đã sớm nổi danh.

“Diệp đế vương sao?”

Dương Duyệt quay ngoắt lại như một cỗ máy và cứ nhìn chăm chăm.

Dù cô ta sống ở Tây Bắc nhiều năm, cách khá xa Trung Nguyên nhưng danh tiếng của đế vương Diệp Lăng Thiên đã sớm truyền khắp nơi nên cô ta cũng đã nghe thấy từ lâu.

Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thiên lại chính là người anh hùng kinh thiên động địa đó.

Người thanh niên quét sạch viện trọng tài, đánh bại Chiến Thần Điện lại chính là người chèo thuyền cho hai chị em họ sao?

Chỉ nghĩ thôi mà cô ta đã cảm thấy như đang nằm mơ rồi.

Về phía Song Tu Tông, bao gồm cả người sáng lập ra Song Tu Tông là Thượng Quan Liên Nhược thì cũng kinh hãi.

Nhất là Thượng Quan Uyển Nhi. Lúc này, cô ta đã hiểu ra tại sao mình lại không cảm nhận được tu vi của Diệp Thiên. Đó không phải vì Diệp Thiên quá yếu mà là mạnh tới mức không thể nào cảm nhận được nữa.

“Hóa ra, anh ta chính là Diệp Lăng Thiên!”

Thượng Quan Uyển Nhi tự cười chế nhạo. Một người hùng như vậy, chẳng trách đến một người mạnh như Hoa Lộng Ảnh cũng trở nên giống như một chú chim nhỏ thích dựa dẫm khi ở bên cạnh.

“Là tôi!”

Diệp Thiên đặt hai tay ra sau gáy, vắt chân chéo ngũ.

“Ông vừa nói là sẽ giết sạch người ở đây. Bây giờ, ông còn dám nữa không?”

Nghe thấy Diệp Thiên nói giọng chẳng hề khách khí, Lương Huyết Đồ khẽ nhướn mày, đôi mắt ánh lên vẻ băng giá.

Thế nhưng khi nhìn thấy Giang Tuyết Hoa và Thượng Quan Liên Nhược, rồi nghĩ tới mục đích hôm nay của mình thì cuối cùng ông ta cũng phải nén cơn giận xuống và giữ nguyên nụ cười.

“Diệp đế vương lại đùa rồi. Trước đó là do tôi lỡ miệng, trừ người của Song Tu Tông ra thì bất kỳ những người khác có mặt ở đây đều có thể rời đi!”

Những thanh niên kiệt xuất khác nghe thấy vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Trước đó rõ ràng là Lương Huyết Đồ đã phóng ra sát ý, dự định không chừa một ai sống sót. Thế nhưng Diệp Thiên xuất hiện khiến vị siêu phàm thần phẩm này lập tức thay đổi. Đây chính là khả năng trấn áp tuyệt đối của đế vương bất bại, khiến bọn họ cảm thấy khâm phục vô cùng.

“Ồ!”, Diệp Thiên mỉm cười: “Cao thủ hàng đầu của phái Huyết Thủ chết vì tôi, lẽ nào các người không định báo thù sao?”

Cậu chỉ về phía Hứa Phi Đằng với vết thương đâm xuyên tim.

Đôi mắt Lương Huyết Đồ ánh lên vẻ u tối. Mặc dù cao thủ của phái Huyết Thủ vẫn còn vài người, nhưng người vượt trội nhất thì chỉ có Hứa Phi Đằng.

Hứa Phi Đằng chết, nói là không xót thì là nói dối. Nhưng lúc này, mục tiêu hàng đầu của ông ta là tiêu diệt Song Tu Tông, nên không muốn thêm rắc rối.

Nếu như có sai sót khiến Diệp Thiên đứng về phía Song Tu Tông thì điều này đồng nghĩ với việc Song Tu Tông có thêm một nguồn lực chiến đấu. Thế áp đảo vốn có của ông ta sẽ bị hoán đổi ngược lại.

Mặc dù ông ta đã là siêu phàm thần phẩm nhưng vẫn chưa tới mức tự đại.

Trận chiến quét sạch 11 vị siêu phàm ở vùng biển phía Nam, bao gồm cả hai cao thủ có trong bảng xếp hạng cao thủ khiến cho ông ta không dám khinh địcc.Dù trong mấy vị đó không có ai là siêu phàm thần phẩm thì sức chiến đấu của Diệp Thiên cũng là điều không thể lường trước được.

Nghĩ tới đây, ông ta tỏ ra điềm nhiên và chỉ khẽ lắc đầu.

“Phi Đằng dám ra tay với cậu đó là vị anh ta tự tìm đường chết, không thể trách người khác được!”

“Hôm nay là mối ân oán giữa phái Huyết Thủ chúng tôi và Song Tu Tông, không can dự vào người khác!”

Mặc dù ông ta nói rất điềm nhiên nhưng những người có mặt có ai mà không biết. Mọi người đều biết rõ ràng Lương Huyết Đồ đang cúi đầu trước Diệp Thiên ở một mức độ nào đó.

“Không can dự à? Tốt lắm!”

Diệp Thiên không hề có ý rời đi. Mà có Diệp Thiên ở đây thì những thanh niên trước đó cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa mà trở nên hào hứng hơn.

Diệp Thiên đứng dậy, vươn vai sau đó nhìn Giang Hoa Tuyết.

“Chúa Tể Hắc Ám, chúng ta gặp lại nhau lần thứ hai rồi!”

Giang Hoa Tuyết chắp tay trước Diệp Thiên và nở nụ cười: “Lần trước gặp Diệp đế vương ở Lư Thành mà ký ức vẫn còn như mới đây!”

“Đáng tiếc trong trận chiến vùng biển phía Nam tôi lại không thể đích thân có mặt để tận mắt nhìn thấy vẻ anh hùng vô địch khi Diệp đế vương quét sạch Chiến Thần Điện và viện trọng tài!”

Giang Hoa Tuyết là chủ nhân của thế giới hắc ám, còn là chàng rể mạnh nhất của Song Tu Tông. Thế nhưng đối diện với Diệp Thiên thì lại tỏ ra cung kính.

Hắn biết rõ, dù có là mười người như hắn gộp lại thì cũng không đấu lại được Diệp Thiên.

“Mấy lời khách sáo thì thôi khỏi đi!”

Diệp Thiên khẽ xua tay chỉ về phía ba người Lương Huyết Đồ.

“Với tình hình hiện tại, Song Tu Tông nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"

Giang Tuyết Hoa trầm mặt, lắc đầu bất lực: “Chưa tới một nửa?”

“Vậy à?”, Diệp Thiên đưa ra một ngón tay.

“Lần trước tại Lư Thành, ông đã giúp tôi thì lần này tôi cho ông một cơ hội, một cơ hội thương lượng với tôi!”

Giang Tuyết Hoa tái mặt sau đó vội hỏi.

“Không biết Diệp đế vương muốn giao dịch gì?”

Trong tình huống như này Diệp Thiên không rời đi là một áp lực lớn đối với phái Huyết Thủ. Mấy người Lương Huyết Đồ chần chờ không ra tay là vì còn có Diệp Thiên ở đây. Về điều này Giang Tuyết Hoa biết rất rõ.

“Nghe nói khu vực sơn động này của Song Tu Tông có một nơi gọi là Long Môn!

Diệp Thiên chỉ về phía sâu bên trong Song Tu Tông.

“Long Môn sao?”

Giang Tuyết Hoa, Thượng Quan Liên Nhược đều là những nhân vật nòng cốt của Song Tu Tông, họ nghe thấy vậy thì tái mặt.

Long Môn là một nơi thần bí mà Thượng Quan Liên Nhược vô tình phát hiện ra sau khi tạo ra Song Tu Tông. Trong đó có nguồn linh khí cực mạnh, có thể cung cấp hàng trăm năm cho một tông môn.

Có thể nói, Long Môn chính là mạch sống lúc này của Song Tu Tông, nó vô cùng quan trọng.

Nếu người khác can dự vào Long Môn thì chắc chắn Song Tu Tông sẽ vô cùng cảnh giác và vô cùng tức giận, nhưng lúc này khi Diệp Thiên lên tiếng thì bọn họ chỉ biết im lặng.

Sau một hồi, Giang Tuyết Hoa mới hỏi: “Diệp đế vương, đúng là Song Tu Tông có Long Môn, không biết cậu nhắc tới Long Môn là có ý gì.

Đôi mắt Diệp Thiên sâu thăm thẳm, cậu khẽ gật đầu.

“Có là được rồi!”

Cậu chỉ tay về phía ba người Lương Huyết Đồ.

“Giao dịch của tôi hết sức đơn giản. Chỉ cần Song Tu Tông đồng ý đưa tôi vào Long Môn thì tôi sẽ ra tay giúp các người quét sạch kẻ địch. Thế nào?”

Câu nói này khiến ba người Lương Huyết Đồ tái mặt.

“Lăng Diệp Thiên, tôi tôn trọng cậu là kẻ mạnh không muốn thêm rắc rối cho cậu, cậu đừng được nước lấn tới!”

Vị lão tổ Lương Huyết Đồ từng là thống lĩnh đại nội nên có sự ngạo nghễ của riêng mình. Lúc này ông ta đã không còn nhịn được nữa bèn quát lớn.

Diệp Thiên không buồn quan tâm, chỉ nhìn mấy người Giang Tuyết Hoa và đợi câu trả lời của họ.

Giang Tuyết Hoa im lặng một hồi lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu.

“Được! Tôi thay mặt Song Tu Tông đồng ý với điều kiện của Diệp đế vương.

Thượng Quan Liên Nhược kinh hãi vội kéo tay Giang Tuyết Hoa.

Giang Tuyết Hoa chỉ liếc mặt khẽ lắc đầu: “Long Môn đúng là linh mạch của Song Tu Tông, nhưng nếu như không thoát được kiếp nạn của phái Huyết Thủ thì Long Môn còn có tác dụng gì nữa chứ?”

Thượng Quan Liên Nhược nghe thấy vậy thì cạn lời. Bà ta im lặng một hồi, rồi đôi mắt ánh lên kiên định và nhìn Diệp Thiên.

“Diệp đế vương, chỉ cần cậu giúp Song Tu Tông chúng tôi thoát được kiếp nạn này thì chúng tôi sẽ đích thân dẫn cậu vào Long Môn!”

“Tốt lắm!”

Nhận được câu trả lời chắc nịch của Song Tu Tông, Diệp Thiên lập tức quay người nhìn ba người Lương Huyết Đồ.

Lương Huyết Đồ đanh mắt, ánh lên sự băng giá và không còn tỏ ra nhẫn nhịn nữa.

“Diệp Lăng Thiên, phái Huyết Thủ chúng tôi không thù không oán với cậu, cậu thật sự vì Song Tu Tông mà muốn làm kẻ địch với chúng tôi sao?”

Diệp Thiên coi như không nghe thấy gì, chỉ khởi động khớp cổ và xua tay bất lực.

“Đáng tiếc, bởi vì Song Tu Tông có thứ mà tôi cần còn phái Huyết Thủ của các người thì không có!”

Cậu khẽ chỉ về phía ba người Lương Long Đình và Hắc Bạch trưởng lão.

“Trước đó các người nói Trung Nguyên không có ai, vậy thì để tôi xem xem các người lấy sự tự tin đó ở đâu ra!’

Đôi mắt Diệp Thiên sáng rực, ý chí chiến đấu bạo phát.

“Ngoại Vực Ma Môn hôm nay sẽ do tôi tiêu diệt!”
Chương 522: Người tiếp theo!

Diệp Thiên vừa dứt lời thì một luồng gió mạnh từ dưới chân tự động trỗi dậy ngăn cách cậu với những người xung quanh giống như bọn họ đang ở thế giới khác nhau, khí thế nhằm thẳng vào ba người thuộc cảnh giới siêu phàm kia.

Rất nhiều anh hùng hào kiệt có mặt đều vô cùng kích động. Thượng Quan Uyển Nhi và hai chị em nhà Dương Duyệt nhìn chăm chăm vào lưng Diệp Thiên.

Danh tiếng của Diệp Thiên vang khắp Hoa Hạ, chấn động thế giới nhưng bọn họ mới chỉ nghe nói. Còn hôm nay, bọn họ đã thật sự nhìn thấy đế vương bất bại uy phong khắp thiên hạ ra tay.

Bọn họ cũng muốn xem xem, Diệp Lăng Thiên vô dịch thiên hạ, ra tay tàn nhẫn vô tình có đúng là đáng sợ như trong lời đồn hay không.

“Muốn tiêu diệt Ngoại Vực Ma Môn của chúng tôi sao?”

Lương Huyết Đồ giẫm lên ánh sáng, đôi mắt ngập tràn sát khí và nổi giận điên cuồng.

“Diệp Lăng Thiên, khẩu khí lớn gớm!”

Đôi mắt ông ta lạnh như băng, luồng sáng dưới chân dần tản ra, lan ra hai chân rồi hai tay và cuối cùng là đầu, bao trọn lấy cơ thể ông ta.

“Cậu tưởng cậu quét sạch 11 vị siêu phàm ở vùng biển phía Nam thì thật sự là vô địch thiên hạ sao?”

“Nếu như là 20 kẻ siêu phàm thượng phẩm thì tôi cũng có thể giết sạch!”

“Cậu căn bản không biết siêu phàm thần phẩm là ở trình độ như thế nào!”

Ông ta siết nắm đấm. Cả khu động của Song Tu Tông rung chuyển, vô số đá vụn rơi xuống khiến mặt đất cũng rung lắc theo.

“Diệp Lăng Thiên, trước đây tôi tôn trọng cậu vì cậu là một trong những kẻ mạnh của Hoa Hạ, hơn nữa chúng ta không thù không oán nên không muốn gây thêm rắc rối. Nhưng cậu đừng tưởng rằng đó là vì phái Huyết Thủ chúng tôi sợ cậu!”

“Cơ hội lần cuối cùng, đi hay là chết?”

Khoảnh khắc này, vị thống lĩnh đại nội tiền Thanh cuối cùng cũng để lộ ra vẻ bá đạo của mình. Đây mới chính là bộ mặt thật của ông ta.

Năm xưa ông ta từng tung hoành khắp thiên hạ, là cao thủ có một không hai của Tiền Thanh, trong vô số cao thủ đông như kiến của hoàng cung đại nội thì ông ta cuối cùng cũng ngồi lên được vị trí đại thống lĩnh, là người đứng đầu cấm quân, lãnh đạo cả đội cấm quân vô cùng hào hùng.

Năm đó tám nước liên thủ cũng là vì sợ cao thủ đại nội như ông ta. Thế nhưng ông ta không hề đối kháng trực tiếp mà chỉ uy hiếp, đến cuối cùng đánh bại chiến lực của họ. Từ đó có thể thấy sức mạnh của ông ta lớn tới mức nào.

Hoàng tộc Bồng Lai, chấn nhiếp Ngoại Vực, thống lĩnh sa mạc bên cạnh. Hoàng đế của hoàng tộc cũng là một vi cao thủ tuyệt đỉnh, đạt tới cảnh giới siêu phàm lương phẩm từ nhiều năm trước mà vẫn bị ông ta giết chết.

Ngoại Vực Ma Môn lừng lẫy, những đệ tử dưới trướng đều vô cùng hung hãn và thích giết chóc, ông ta là lão tổ của phái Huyết Thủ thì sao có thể chỉ là hư danh cho được?

Mặc dù ông ta không có trong bảng xếp hạng cao thủ thế giới nhưng nếu luận về thực lực thì 20 năm trước đã đủ khả năng xếp trong top 10 của bảng xếp hạng rồi. Nhất là lúc này sau khi ông ta đã đột phá và bước vào cảnh giới siêu phàm thần phẩm thì càng ngạo nghễ hơn, chỉ cảm thấy cả thiên hạ nằm trong tay và thậm chí có thể đứng trong top 3 trong bảng xếp hạng.

Mặc dù danh tiếng của Diệp Thiên vang khắp thiên hạ nhưng trong mắt ông ta thì cậu vẫn chỉ là thế hệ sau, sao mà ông ta có thể sợ được chứ?

Chỉ có điều, ông ta không hề biết đến trận chiến giữa Diệp Thiên và Trương Chí Lăng – chưởng môn Võ Đang khi ở thủ đô.

Trong trận chiến đó, chỉ có rất nhiều gia tộc khác của thủ đô được chứng kiến, không hề có các cao thủ khác nên thông tin này được năm vị đại tướng giữ kín, không truyền ra ngoài.

Nếu như ông ta biết Diệp Thiên đã đánh bại một vị siêu phàm thần phẩm, còn tỉ thí một chiêu với đại sư Trí Đức – người quản lý viện Thiếu Lâm Đạt Ma thì có lẽ ông ta đã sợ tới mức quay đầu bỏ chạy luôn rồi.

“Vậy sao?”, Diệp Thiên vô cùng bình tĩnh. Cậu chỉ ngoắc tay.

“Vậy thì để tôi được thấy nào!”

Khí tức của Lương Huyết Đồ như biển sâu, khiến cả nội sảnh bị áp lực cực lớn. Vô số các thanh niên kiệt xuất khác phải thở gấp.

Hắc Bạch trưởng lão – hai kẻ siêu phàm thượng phẩm cũng đanh mặt và bước lên trước.

“Đế vương bất bại, ai cũng nói cậu vô cùng lợi hại, có thể giết chết 11 vị cảnh giới siêu phàm, nhưng lão phu không tin!”

Hắc trưởng lão với chòm râu bay bay, mặc áo bào đen phần phật. Bàn tay khô gầy đưa ra khỏi ống tay áo, phát ra ánh sáng như ngọn lửa.

“Liệu Nguyên Bách Kích!”

Sau đó tay ông ta hóa chưởng thành quyền, tung về phía trước.

Cú đấm giống như mang theo cả thiên thạch sáng bừng trong không gian và to dần ra, cuối cùng tạo thành một chưởng đánh với lửa rực cháy to hàng chục mét lao về phía Diệp Thiên.

“Chúng ta ra tay chặn Hắc Bạch trưởng lão để Diệp đế vương có thể tập trung đối phó với lão Lương Huyết Đồ đi!”

Thượng Quan Liên Nhược vỗ vai Giang Tuyết Hoa, đang định lao lên đỡ đòn thì Giang Tuyết Hoa chỉ ngăn bà ta lại.

“Liên Nhược, không cần ra tay, quan sát thôi!”

“Diệp đế vương từ khi xuất đạo, mỗi một trận đánh đều tự mình nghênh đón kẻ địch, hầu như trận nào cũng thắng lợi, không cần người khác giúp đỡ.

“Mình ra tay chỉ làm phiền cậu ấy mà thôI!"

Thượng Quan Liên Nhược đơ người nhưng lúc này bà ta thấy Diệp Thiên đã khởi động.

Hắc trưởng lão tung chưởng lửa khiến cho không gian xung quanh Diệp Thiên như bị khóa chặt. Đám đông trợn tròn mắt, Diệp Thiên chỉ chậm rãi đưa tay phải lên sau đó duỗi ngón tay trỏ.

“Bụp!”

Ngón tay trỏ của cậu điểm vào trong không gian, một làn sóng dao động hiện ra, một âm thanh nhẹ nhàng vọng tới giống như tiếng một lớp màng mỏng bị rách.

Trong không gian, làn sóng màu lam lan xuyên không gian, lướt qua chưởng lửa kia.

Chưởng lửa có bán kính cả chục mét. Ngón tay chỉ của Diệp Thiên chỉ tầm một thước, kích thước của hai làn sóng này có thể nói là chênh lệch hàng nghìn lần.

Thế nhưng ngón tay nhìn mềm xèo kia lại giống như một con dao đang đâm xuyên vào miếng đậu hũ, chẳng có gì ngăn nổi, khiến cho chưởng lửa bị phá vỡ và tan biến trong không gian.

“Không hay rồi!”

Đúng lúc này, Lương Huyết Đồ đanh mắt, cả cơ thể dịch chuyển như muốn ngăn Hắc trưởng lão lại.

Nhưng cú chỉ điểm của Diệp Thanh quá nhanh, trong chớp mắt đã khiến mọi thứ tiêu tan.

“Phụt!”

Hắc trưởng lão cứng đơ người, giữa trán ông ta xuất hiện một cái lỗ nhỏ bằng ngón tay trỏ đâm xuyên qua đầu.

Mất đi sức mạnh, Hắc trưởng lão đổ rầm xuống đất, tắt thở.

Toàn bộ mọi người có mặt đều nín thở.

Chưa tới một nhịp thở mà một vị siêu phàm thượng phẩm đã bị chết rồi.

Đây là một vị siêu phàm thượng phẩm đấy.

Vô số người cảm thấy muốn phát điên.

Đến cả Thượng Quan Liên Nhược, Giang Tuyết Hoa đều tim đập thình thịch và cảm thấy cạn lời.

Tu vi của hai người bọn họ, Thượng Quan Liên Nhược là mạnh nhất nhưng cũng chỉ tới trình độ của một vị siêu phàm thượng phẩm

“Xử lý siêu phàm thượng phẩm mà không khác gì xử lý một con cún? Thực lực của cậu ta không thể dùng lẽ thường để suy luận nữa rồi!”

Giang Tuyết Hải lắc đầu, thầm cười khổ.

Hắn từng gặp Diệp Thiên ở Lư Thành. Mặc dù hắn biết cậu là kẻ bất bại nhưng vẫn có thể thấy được giới hạn của cậu, biết được chính xác sự chênh lệch, còn lúc này, Diệp Thiên đã giống như đại dương rộng lớn, không thấy bờ, không thể phán đoán được sức mạnh!

Lương Huyết Đồ tối sầm mặt, cảm thấy vô cùng tức giận và cũng vô cùng kinh ngạc.

Vừa rồi ông ta đã dự cảm được đòn tấn của Hắc trưởng lão không thể cản được Diệp Thiên, định ra tay trợ giúp cho Hắc trưởng lão nhưng đã bị châm hơn một bước.

Với tu vi siêu phàm thần phẩm của ông ta, nhìn Diệp Thiên giết một vị siêu phàm thượng phẩm dễ dàng như vậy thì cũng không khỏi cảm thấy run sợ.

Sao mà ông ta biết được, từ trận chiến tại vùng biển phía Nam, sau khi giết chết 11 vị siêu phàm thì thực lực của cậu đã tăng lên một cấp. Nhất là sau trận chiến với Trương Chí Lăng ở thủ đô cùng với đại sư Trí Đức thì đã khiến cậu có thêm cảm ngộ và tiếp tục tăng cảnh giới.

Bây giờ siêu phàm thượng phẩm trước mặt cậu chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Diệp Thiên giết chết Hắc trưởng lão mà mặt vẫn thản nhiên như thường. Cậu chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

“Người tiếp theo!”
Chương 523: Không thể đối địch

“Diệp Lăng Thiên, là tôi đã xem thường cậu rồi!”

Đôi mắt Lương Huyết Đồ trầm ngâm, ngữ khí vô cùng trầm thấp.

Quả thực, là ông ta đã xem thường Diệp Thiên, bằng không cũng sẽ không để mặc cho Hắc trưởng lão ra tay thăm dò.

Trong trận chiến ở bãi biển Nam Hải, Diệp Thiên được đồn rằng vô cùng thần kì, một trận chiến giết mười một vị cao thủ siêu phàm, nhưng trận chiến này, hầu hết đều là miêu tả của đám người trẻ tuổi, chỉ có những cao thủ lâu năm của tứ đại gia tộc ở thủ đô mới thực sự chứng kiến trận chiến này.

Theo quan điểm của Lương Huyết Đồ, đám người trẻ tuổi này vì sùng bái kẻ mạnh, khó tránh khỏi miêu tả phóng đại, thêm mắm dặm muối, theo tính toán của ông ta, lực chiến đấu thực sự của Diệp Thiên chắc cũng chỉ mạnh hơn siêu phàm thượng phẩm phổ thông mà thôi.

Ai có thể ngờ được rằng Diệp Thiên vậy mà lại có thể giết chết siêu phàm thượng phẩm một cách dễ như trở bàn tay như vậy, bởi vì một ý nghĩ sai lầm của ông ta, đã khiến cho phái Huyết Thủ phải chịu tổn thất to lớn, làm tổn hại đến một thành viên mạnh nhất!

Ông ta khẽ vẫy tay, Bạch trưởng lão ở bên cạnh lui xuống, Bạch trưởng lão nhìn thấy người bạn sớm chiều có nhau của mình bị Diệp Thiên giết chết, nào còn dám tiến lên trước, ngoan ngoãn lùi xuống mép vách núi.

“Diệp Lăng Thiên, tôi tới là để đích thân lĩnh giáo võ thuật tuyệt thế của cậu!”

Lương Huyết Đồ biết tu vi của Diệp Thiên đã đạt đến trình độ mà ngay cả ông ta cũng phải coi trọng, toàn thân ông ta được bao bọc bởi ánh sáng màu vàng kim, công lực toàn thân ngưng tụ, chân khí trong cơ thể bộc phát ra, tựa như dải ngân hà đang treo ngược, vắt ngang giữa không trung.

“Lên!”

Một tay ông ta xuất ra một chiêu, luồng khí cuộn ngược, hút vô số bàn ghế và băng ghế dài bay ngược lên không trung, ngưng tụ lại trước mặt ông ta.

Những mảnh vỡ của bàn ghế này cứ giống như có đã sự sống vậy, khớp này nối tiếp khớp khác, mang theo vô số đá vụn và đất cứng, xếp chồng lên nhau rồi cuộn ngược lại, tạo thành một cơn lốc xoáy nhiều màu sắc phức tạp.

Cũng may là tất cả mọi người đang có mặt đều là võ giả có tu vi nên mới không bị cuốn đi, nhưng mọi người ai nấy cũng đều không dám có chút chủ quan, người nào người nấy đều điều động nội công, sử dụng thân pháp Thiên Cân Trụy, để bản thân đứng vững ổn định trên mặt đất, không đến mức bị cuốn đi.

Thoạt đầu, lốc xoáy chỉ to tầm vài mét, đánh tới phía sau lưng, trực tiếp xuyên qua mười mấy mét, chỉ cao có ba bốn tầng lại bao phủ một nửa động tiên.

Bên trong Song Tu Tông, cát đá bay tứ tung, ánh nắng mặt trời chiếu từ khe hở phía trên đỉnh đầu cũng bị lốc xoáy làm cho xiên vẹo, nhìn qua u ám một vùng.

“Đây chính là sức mạnh của siêu phàm thần phẩm?”

Giang Tuyết Hoa nhẹ giọng lẩm bẩm, biểu cảm cũng vì thế lấy làm giật mình.

Mặc dù hiện giờ Diệp Thiên là siêu phàm lương phẩm, nhưng nếu như thật sự phải dùng toàn lực chiến đấu, thì cậu có thể khiến sức mạnh của bản thân bạo phát, đạt tới siêu phàm thượng phẩm, thậm chí là siêu phàm thượng phẩm phổ thông cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu.

Nhưng nhìn thấy chiêu này của Lương Huyết Đồ, cậu lại hoàn toàn bị khuất phục.

Tiện tay tung ra một chiêu, liền có thể chấn động đất trời, tạo thành một cơn lốc xoáy, loại tu vi này, đã nằm ngoài khả năng hiểu của cậu.

“Diệp Lăng Thiên, tiếp một chiêu của tôi, để tôi xem thử thực lực của cậu rốt cuộc đã đạt đến tầng nào rồi!”

Ánh mắt Lương Huyết Đồ nghiêm nghị, đột nhiên đẩy ra một chưởng tay.

Một cơn lốc xoáy cao hơn mười trượng chuyển động cuộn tròn, áp sát về phía Diệp Thiên, cơn lốc xoáy này không chỉ nhắm vào Diệp Thiên, mà còn có ý muốn tiêu diệt tất cả mọi người phía sau Diệp Thiên.

Một khi Diệp Thiên tránh đi, thì tất cả mọi người phía sau cậu liền sẽ đối mặt với cơn lốc xoáy đó.

Có lẽ với tu vi của Thượng Quan Liên Nhược và Giang Tuyết Hoa thì có thể chống đỡ, nhưng những người khác, mạnh nhất cũng chỉ là vị đỉnh cao võ tôn Yên Nam Phi này, đối mặt với cơn lốc xoáy đáng sợ như vậy, thì chỉ có thể bị xé nát thành từng mảnh trong đó.

Lương Huyết Đồ đã đưa cho Diệp Thiên vấn đề cần lựa chọn, hơn nữa chỉ cho cậu một sự lựa chọn duy nhất, đó chính là ép Diệp Thiên vào tình thế không thể không ra tay tiếp chiêu.

“Hừ!”

Khóe miệng Diệp Thiên nở một nụ cười, vẻ mặt tỏ ý khinh thường.

Ý đồ của Lương Huyết Đồ, sao cậu lại không biết được chứ?

“Nếu như ông đã muốn tôi tiếp chiêu, vậy thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện!”

Cậu không có bất kì động tác dư thừa nào cả, chỉ giơ bàn tay trắng như ngọc của mình lên, đánh ra một quyền.

Một quyền này, Diệp Thiên đã điều động chân nguyên trong cơ thể, ánh sáng màu xanh lam trên quyền đấm nhấp nháy, cùng hòa với sức mạnh thân xác của cậu, một luồng sức mạnh dễ như bẻ cành khô xuất ra từ trong quyền đấm.

“Ầm!”

Trước mặt Diệp Thiên, dường như tự động mọc lên một bức tường khí, cao hơn mạnh hơn cơn lốc xoáy kia, đẩy ngang mà ra.

Dù cho cơn lốc xoáy có quay nhanh đến đâu, dù cho gió lốc có dữ dội đến đâu thì bức tường khí vẫn sừng sững bất động, ngược lại còn không ngừng ép cho cơn lốc xoáy lùi về phía sau.

“Ơ?”

Lương Huyết Đồ nhìn chằm chằm, tay phải xuất ra một chiêu, lại hình thành một cơn lốc xoáy khác, rồi bất thình lình đẩy xuống.

Hai cơn lốc xoáy, cơn sau đẩy cơn trước, sức mạnh tầng tầng lớp lớp, tăng lên gấp bội, chồng chất lên nhau, muốn đập vỡ bức tường khí vô hình trước mặt Diệp Thiên.

Nhưng cho dù sức mạnh bên này có cuồng bạo đến đâu, Diệp Thiên cũng không hề lùi bước. Một tay cậu chống đỡ, như thể đang chống đỡ mọi thứ trên đời, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề thay đổi, bức tường khí vô hình vẫn ép về phía trước một cách đâu vào đấy.

“Sức mạnh của ông ta, sao có thể ngưng luyện được như vậy, vậy mà lại không có cách nào công phá?”

Hai mắt Lương Huyết Đồ khẽ híp lại, trong lòng kinh ngạc.

Diệp Thiên trước đó chưa từng ra tay, nên ông ta không hề nhận ra sự tồn tại của một Diệp Thiên đỉnh cao đương thời này, sau khi Diệp Thiên ra tay, ông ta liền có thể cảm nhận được khí tức của Diệp Thiên một cách rõ ràng.

Cảnh giới của Diệp Thiên, hiển nhiên cũng chính là nằm ở tầng siêu phàm trung bình, so với ông ta mà nói đã là kém hai cảnh giới lớn.

Không chỉ có như vậy, ông ta chính là siêu phàm thần phẩm chân chính, siêu phàm tứ phẩm, dưới thần phẩm, tất cả đều là loài giun dế, thần phẩm chính là chí tôn trong cảnh giới siêu phàm, không thể mạo phạm, không thể đối địch.
Chương 524: Thời gian đã tới rồi!

Theo lý mà nói, Diệp Thiên cũng không hẳn có đủ sức mạnh để mà so sánh với ông ta, nhưng vào lúc này, ông ta không chỉ không thể ép Diệp Thiên xuống thế hạ phong, thậm chí còn bị Diệp Thiên ép đến thua dồn dập.

“Khốn kiếp!”

Trong lòng ông ta nổi lên cơn thịnh nộ, chân khí của siêu phàm thần phẩm tái hợp, nguyên khí toàn thân bạo phát dữ dội, hóa thành một cơn gió cuồng bạo, bị quyền đấm bên tay phải của ông ta hấp thu, nén thành một quả bom khí cực mạnh.

“Phá cho ta!”

Ông ta bất thình lình xuất ra một quyền, quả bom khí nổ tung, xuyên qua hai cơn lốc xoáy kia với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, va vào bức tường khí vô hình kia.

Sức mạnh quyền đấm này của ông ta tựa như một mũi khoan cứng, vô cùng sắc bén, đem toàn bộ sức mạnh ngưng tụ vào một điểm, sức công phá còn mạnh hơn trước đó gấp mấy lần?

“Ken két!”

Trước mặt mọi người là một mảnh tia lửa tóe lên, tiếng ma sát chói tai truyền đến, như thể một cái máy khoan điện đang điên cuồng khoan lên tấm thép dày mấy mét.

Cho dù công lực một quyền đấm này của Lương Huyết Đồ có mạnh đến đâu, thì bức tường khí vô hình trước mặt Diệp Thiên vẫn không hề nhúc nhích, nguyên vẹn như cũ, ngay cả một lỗ hổng cũng chưa từng xuất hiện.

“Cái này sao có thể?”

Vẻ mặt của Lương Huyết Đồ kinh ngạc, quyền đấm này, ông ta đã dùng 80% sức lực, lại không thể phá vỡ bức tường khí mà Diệp Thiên tiện tay ngưng tụ?

Nhưng ông ta không hổ là một đời siêu phàm thần phẩm, ngay lập tức định thần lại, giơ hai lòng bàn tay hướng lên trời, một tiếng quát trầm thấp truyền ra.

“Huyết Đồ Thủ!”

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ánh sáng màu vàng kim trên người Lương Huyết Đồ đột nhiên mờ nhạt, phóng lên trời tới tấp, sau đó ánh sáng màu vàng kim biến thành màu đỏ, cuối cùng hóa thành màu đỏ như máu thuần khiết nhất, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ to đến hai mươi trượng.

Bàn tay khổng lồ này, tựa như chưởng tay của huyết quỷ, từ trên trời đè xuống, dấu tay còn chưa ấn xuống, tất cả mọi người đã cảm thấy nghẹt thở, ngay cả Thượng Quan Liên Nhược và Giang Tuyết Hoa cũng cảm thấy sởn da gà.

Sức mạnh của siêu phàm thần phẩm, đã vượt xa khả năng hiểu biết của bọn họ!

Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi khẽ động, kinh hãi không ngừng.

Nếu huyết thủ này rơi xuống, vách tường bên trong ngọn núi này nhất định sẽ không chịu nổi, sẽ vì thế mà sụp đổ.

Tất cả mọi người ở trong động tiên, một khi vách núi sụp đổ thì sẽ không có một ai may mắn thoát được.

Một chiêu này của Lương Huyết Đồ không chỉ muốn giết chết Diệp Thiên, mà còn muốn một chiêu quét sạch tất cả những người đang có mặt!

“Anh ấy đỡ được sao?”

Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi lóe lên, nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ lo lắng.

Huyết Thủ Ấn xuống, trời đất tối sầm, nhưng Diệp Thiên lại một tay đút túi, coi như bình thường.

Cậu vuốt mũi, đột nhiên khẽ cười ra tiếng.

“Tôi còn tưởng rằng ông sẽ cho tôi một chút bất ngờ, nhưng hiện giờ xem ra Vực Ngoại Ma Môn chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi!”

Cậu khẽ lắc ngón tay, vẻ mặt thất vọng.

“Với tu vi của ông, so với chưởng môn phái Võ Đang - Trương Chí Lăng, vẫn còn kém một bậc, về ông, là tôi đã đánh giá quá cao ông rồi!”

Lương Huyết Đồ hơi sững sờ, không biết tại sao Diệp Thiên lại nhắc tới chưởng môn phái Võ Đang vào lúc này, nhưng ngay sau đó, Diệp Thiên đã dùng hành động của mình nói cho ông ta biết đáp án.

Tay trái của Diệp Thiên kéo về, nhẹ nhàng tung ra một quyền đấm.

“Tam Tuyệt Quyền, thức thứ hai - Phệ Thiên!”

Cùng với một quyền này đánh ra, đồng tử của Lương Huyết Đồ đột nhiên đông cứng lại, ông ta cảm nhận được dường như có một con quái thú khổng lồ cao hàng chục mét đang há to mồm cắn xé về phía mình, nuốt chửng tất cả mọi thứ.

Ông ta xuất ra huyết thủ không chút do dự, tan rã giữa không trung, bản thân cũng bị một cỗ quyền kình trồi lên từ mặt đất có sức công phá dời non lấp biển, đánh cho ông ta bay lộn ngược lên trời.

Ông ta ta không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, xen lẫn với nội tạng vỡ vụn, bắn tung tóe trong không khí.

Chẳng qua chỉ là một quyền đấm, song lại đánh bại siêu phàm thần phẩm!

Ông ta khó mà tưởng tượng ra được rốt cuộc Diệp Thiên đã dựa vào cái gì, với tu vi của siêu phàm lương phẩm, lại có thể khiến mình bị thương nặng chỉ với một đòn.

Ông ta lại làm sao biết được trong trận chiến đầu tiên ở thủ đô, sở dĩ Diệp Thiên và Trương Chí Lăng dây dưa hồi lâu, thực ra là bởi vì nhớ đến ân tình, nên mới không hề để lộ ra năng lực thực sự lúc ra tay.

Còn đối phó với ông ta, Diệp Thiên không có chút ý định nương tay, phái Huyết Thủ cưỡng chế ở Vực Ngoại, phạm phải huyết án chồng chất, đối với một tên cầm đầu hung ác như vậy, cậu chẳng có chút thiện cảm nào.

“Thắng rồi!’

Tất cả mọi người trong Song Tu Tông đều hoan hô reo hò, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, Giang Tuyết Hoa cũng nở một nụ cười.

Ngoài vui mừng, trong lòng mọi người đều chấn động kịch liệt, bọn họ đều kính nể không ngớt trước sức mạnh của Diệp Thiên.

Ngay cả một siêu phàm thần phẩm, Diệp Thiên cũng đều có thể đánh bại một cách dễ dàng, vậy lực chiến đấu thực sự của Diệp Thiên rốt cuộc đã đạt tới bước nào? Vượt qua cả siêu phàm thần phẩm sao?

Thượng Quan Uyển Nhi hai tay khoanh trước ngực, đang chuẩn bị mở miệng cảm ơn Diệp Thiên đã bảo vệ tông môn, nhưng cô ta lại phát giác ra ánh mắt của Diệp Thiên hơi ngưng tụ, giống như đang chăm chú nhìn mây trên trời vậy.

Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng người dần dần xuất hiện phía trên đám mây.

Đó là một thanh niên người Tây tóc vàng mắt xanh, chân ông ta đạp hư không, người mặc một chiếc áo gió màu đen, càng tôn lên dáng người mảnh khảnh và cao ráo của hắn.

Hắn dùng một tay khẽ thăm dò, túm lấy sau lưng Lương Huyết Đồ, xách Lương Huyết Đồ lên giữa không trung.

“Diệp Lăng Thiên, còn nhớ tôi chứ?”

“Tôi đã từng nói với cậu, trong năm ngày, tôi ắt sẽ lấy mạng cậu!”

Hắn từ xa mỉm cười với Diệp Thiên một cái, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Hiện giờ, thời gian đã đến rồi!”
Chương 525: Giao đấu tinh thần

Thanh niên tóc vàng mắt xanh đứng trên đám mây, bàn tay túm lấy lưng áo Lương Huyết Đồ, nhấc bổng ông ta giữa không trung.

“Diệp Lăng Thiên, tôi tới tìm cậu, mạng sống của cậu thuộc về tôi!”

Hắn nhếch miệng cười, gương mặt thoạt nhìn có vẻ đẹp trai ấm áp nhưng thực chất lại vô cùng lạnh lùng.

Biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người trong Song Tu Tông kinh ngạc tột độ. Vốn dĩ chuyện Diệp Thiên đánh bại Lương Huyết Đồ đã khiến bọn họ đủ vui mừng rồi, nhưng sự xuất hiện của người thanh niên bí ẩn này lại khiến trái tim bọn họ dậy sóng lần nữa.

Hoa Lộng Ảnh khẽ nheo mắt, biểu cảm thay đổi rõ rệt.

Người này chính là thanh niên phương Tây thần bí từng đánh nhau với họ tại cửa sân bay lần trước, cô không rõ rốt cuộc tại sao thanh niên này lại tìm tới đây, cũng như tại sao hắn lại biết nơi Diệp Thiên tới?

“Con của thẩm phán? Francis?”

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi.

Mấy chữ kia vừa được Diệp Thiên thốt ra, có thể thấy biểu cảm của Giang Tuyết Hoa bên cạnh Diệp Thiên liền thay đổi rõ rệt.

“Gì cơ? Con của thẩm phán?”

Lúc trước hắn còn có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả khi đối mặt với Lương Huyết Đồ có tu vi siêu phàm thần phẩm, hay lúc Song Tu Tông đứng trước cục diện không lối thoát thì hắn cũng chưa từng thay đổi sắc mặt rõ rệt tới vậy.

Nhưng vào lúc nghe thấy mấy chữ “con của thẩm phán”, gương mặt hắn lại lập tức biến sắc, tràn ngập sợ hãi.

Trong mắt Francis lộ rõ vẻ lạnh lùng, biểu cảm như cười như không.

“Diệp Lăng Thiên, lần này tôi tới đây không phải để tìm cậu, tôi tới đòi nợ con rể của Song Tu Tông, nhưng nào ngờ lại gặp được cậu ở chỗ này!”

Ánh mắt hắn rời khỏi người Diệp Thiên mà chuyển hướng sang chỗ Giang Tuyết Hoa.

“Chúa tể Hắc Ám - Giang Tuyết Hoa, đồ của viện trọng tài không phải thứ mà ai muốn lấy cũng được đâu. Hôm nay, tôi đại diện cho viện trọng tài tới đây đòi lại!”

Nghe thấy lời Francis nói, những người còn lại của Song Tu Tông đều ngạc nhiên nhìn về phía Giang Tuyết Hoa.

“Viện trọng tài?”. Thượng Quan Liên Nhược quay sang nhìn Giang Tuyết Hoa với vẻ mặt nghi hoặc: “Giang lang, ông làm giao dịch gì với viện trọng tài sao? Sao bọn họ lại tới đây tìm ông vậy?”

Bà ta là cao thủ ở cảnh giới siêu phàm, người có cấp bậc cao như thế tất nhiên cũng biết viện trọng tài là tổ chức đáng sợ tới mức nào. Bọn họ chính là con quái vật khổng lồ vắt ngang qua thế giới này, kể cả Song Tu Tông huy động toàn bộ thực lực cũng không có cơ hội phản kháng.

Giang Tuyết Hoa hơi cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Thượng Quan Liên Nhược.

Trên bầu trời, Francis cười lạnh, nói: “Giang Tuyết Hoa, ông đã từng là trọng tài tinh ông của viện trọng tài. Hai mươi năm trước, vì muốn theo đuổi sức mạnh mà tìm tới viện trọng tài để kiếm thêm tài nguyên tu luyện giúp bản thân đột phá. Chắc hẳn ông không quên mất những chuyện này đấy chứ?”

Thượng Quan Liên Nhược nhìn Giang Tuyết Hoa bằng ánh mắt khó tin. Giang Tuyết Hoa lại càng cúi gằm mặt xuống, khàn giọng nói: “Xin lỗi Liên Nhược, dù anh tu luyện Song Tu đại pháp với em, nhưng tốc độ thăng cấp của anh thật ra không nhanh bằng những gì em đã nghĩ đâu!”

“Vì có thể sớm ngày giúp em thực hiện tâm nguyện trả thù phái Huyết Thủ mà anh đã lựa chọn con đường đặc thù là tìm tới viện trọng tài, tự nguyện trở thành một thành viên của tổ chức đó!”

Tất cả mọi người trong Song Tu Tông đều ngẩn tò te, bọn họ không giờ Giang Tuyết Hoa trước nay luôn tận tâm tận lực vì Song Tu Tông lại chủ động gia nhập viện trọng tài vì muốn giúp Song Tu Tông báo thù.

Lúc này Diệp Thiên mới hiểu tại sao Giang Tuyết Hoa lại nắm rõ tin tức về viện trọng tài tới vậy, bởi vì hắn đã từng là một thành viên của viện trọng tài nên mới có thể cung cấp rất nhiều tình báo cho cậu.

Thân hình Giang Tuyết Hoa khẽ run, thế rồi bất thình lình ngẩng đầu nhìn thẳng vào Francis.

“Viện trọng tài giúp tôi đột phá tu vi, nhưng tôi cũng đã làm trọng tài mấy chục năm vì tổ chức, trước giờ chưa từng vi phạm luật lệ, những gì tôi phải trả cũng đã trả lại hết rồi, sao còn tới đây tìm tôi làm gì?”

Gương mặt hắn lộ rõ vẻ tức giận, giọng điệu rõ ràng là đang chất vấn.

Song trên mặt Francis vẫn chỉ lạnh lùng như trước.

“Mấy chục năm?”

Khóe miệng hắn khẽ nhếch: “Giang Tuyết Hoa, kể từ ngày ông gia nhập viện trọng tài thì cũng phải hiểu cho rõ, một khi đã bước vào viện trọng tài thì cả đời đừng mong rời khỏi!”

“Mới có mấy chục năm mà đã mơ tưởng trả hết những tài nguyên mà viện trọng tài đưa cho ông rồi sao. Đúng là ngu ngốc!”

“Mấy năm trước ông phản bội viện trọng tài rồi chạy trốn, sở dĩ viện trọng tài cho ông tự do tự tại vài năm không phải vì chúng tôi buông tha, chỉ đang cho ông chút thời gian thoi thóp mà thôi!”

“Hôm nay, tôi lấy tư cách con của thẩm phán, đến đây để phán quyết tội trạng!”

Nói tới đây, sát ý trong mắt Francis đột nhiên rõ nét hơn hẳn. Bao nhiêu anh tài tuấn kiệt có mặt tại đây đều cảm thấy bản thân bị lạc vào thế giới máu tanh, đâu đâu cũng thấy hơi thở của sự giết chóc và khát máu.

“Đây là ảo ảnh tinh thần!”

Một vài thiên tài trẻ tuổi có tu vi khá cao chợt bừng tỉnh, còn miễn cưỡng giữ được tâm trí tỉnh táo, nhưng những người còn lại thì nhanh chóng đắm chìm trong lĩnh vực, không thể kiềm chế nổi bản thân.

Thân hình Giang Tuyết Hoa khẽ run lên, ngay giây trước thôi hắn đã cảm nhận được công kích tinh thần rõ rệt ập vào não. Loại công kích đó là thứ mà hắn không thể nào ngăn cản được, lại càng chẳng biết nên cản kiểu gì.

Lúc mắt đối mắt với Francis, dường như hắn đã bị hút vào một cái động đen không đáy, một vùng đầm lầy sâu khó tưởng, không có cách nào thoát ra được, càng giãy dụa thì càng lún sâu vào bên trong, đại não như thể bị xé rách đầy đau đớn, tinh thần gần như đứng bên bờ vực sụp đổ.

“Người tu luyện sức mạnh tinh thần!”

Hắn đột nhiên nghĩ tới nhóm người tu luyện đặc biệt này nhưng lại không có cách nào chống cự được, tầm mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ bằng chút ý chí cuối cùng, cố hết sức không cho bản thân chìm vào giấc ngủ.

“Tỉnh!”

Vào lúc tinh thần của Giang Tuyết Hoa sắp thất thủ hoàn toàn thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng quát khẽ vang lên trong đầu.

Ánh mắt vốn đang mơ màng trở nên rõ ràng hơn hẳn, tinh thần như thể vừa được đánh động mà hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn nhìn sang Diệp Thiên, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn cảm kích, hắn biết rõ câu nói vừa nãy là của Diệp Thiên, chính Diệp Thiên đã giúp hắn thoát khỏi tình cảnh khốn đốn.

“Hử?”

Thân hình Francis dần hạ xuống, ánh mắt nhìn Diệp Thiên cũng mang theo vài phần kinh ngạc.

“Không ngờ cậu cũng là một đại sư tu luyện sức mạnh tinh thần!”

Ở thế giới phương tây, những người tu luyện sức mạnh tinh thần đều được gọi với cái tên đại sư sức mạnh tinh thần.

Diệp Thiên không ừ chẳng hử, chỉ cười nhạt: “Giang Tuyết Hoa vẫn còn một giao dịch với tôi nhưng chưa hoàn thành, anh muốn giết ông ta thì phải hỏi tôi trước cái đã!”

Francis giẫm mạnh chân lên nền đất, hắn và Diệp Thiên chẳng qua chỉ đứng cách nhau chừng mười trượng, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm có phần hứng thú.

“Được lắm!”

“Dọc đường từ phương tây tới đây tôi đã nghe kể khá nhiều sự tích có liên quan tới cậu. Đế vương Diệp Lăng Thiên chưa từng thất bại, cậu quả nhiên chính là mục tiêu ngon nghẻ đáng để tôi săn giết!”

“Hôm nay, trước hết tôi sẽ giết chết cậu, để rửa sạch nỗi nhục mà viện trọng tài phải chịu. Về phần giải quyết tên phản đồ kia thì cứ tạm gác đấy đã!”

Hắn nói xong liền phớt lờ Giang Tuyết Hoa mà dồn toàn bộ chú ý lên người Diệp Thiên, luồng khí giữa cả hai như thể bị bóp méo.

“Phù!”

Sau khi bị một đấm đáng sợ của Diệp Thiên đánh cho hơi thở đình trệ, Lương Huyết Đồ bị Francis nhấc bổng trong tay lúc nãy đã chìm vào trạng thái hôn mê ngắn ngủi.

Song, đúng lúc Francis và Diệp Thiên đang nói chuyện lúc này, cuối cùng ông ta cũng đã tỉnh lại.

Ông ta nhìn Diệp Thiên và Francis đang đối đầu, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng tột độ.

“Các hạ muốn đối phó với Diệp Lăng Thiên, tôi muốn đối phó Song Tu Tông, nếu đã vậy thì chi bằng chúng ta hợp tác với nhau, thấy sao?”

Lương Huyết Đồ đứng bên cạnh Francis, có thể cảm nhận được sức mạnh đang trào dâng và sục sôi trong cơ thể Francis, rõ ràng người này mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.

Ông ta không phải đối thủ của Diệp Thiên, thế nhưng rõ ràng Francis có thể đối đầu được với Diệp Thiên, nếu vậy thì ông ta có cơ hội đối phó với Song Tu Tông.

Dù rằng một đấm vừa nãy của Diệp Thiên đã khiến ông ta trọng thương, nhưng với thực lực siêu phàm thần phẩm – vượt xa những người có tu vi siêu phàm cấp bậc khác, kể cả bây giờ chỉ sử dụng ba phần thực lực thì ông ta cũng có thừa tự tin sẽ đánh bại tất cả người trong Song Tu Tông.

“Ồ? Ông muốn hợp tác với tôi sao?”

Francis hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Huyết Đồ.

“Tất nhiên, các hạ chỉ cần ngăn cản Diệp Lăng Thiên, về phần Song Tu Tông cứ để đấy tôi…”

Lương Huyết Đồ gật đầu, nhưng còn chưa nói hết câu thì Francis đã đột ngột nâng tay lên, bóp chặt lấy yết hầu của ông ta với tốc độ nhanh như chớp.

“Rắc!”

Trước mắt bao nhiêu người, Francis chỉ dựa vào lực tay mà đã vặn đứt đầu Lương Huyết Đồ, máu tươi cũng theo đó mà phóng thẳng lên trời.

“Rẹtttt!!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, bao nhiêu người nơi đây đều không dám hít thở mạnh, vẻ mặt kinh hãi tột độ, đến cả đồng tử của Giang Tuyết Hoa và Thượng Quan Liên Nhược cũng nhanh chóng co rút.

Dù gì Lương Huyết Đồ cũng là một cường giả siêu phàm thần phẩm, tuy ông ta không phải người đi theo hướng luyện thể, nhưng nếu đã có thể bước vào cảnh giới siêu phàm thần phẩm thì rõ ràng đã mạnh hơn những người tu vi siêu phàm phẩm cấp khác không biết bao nhiêu lần, có khả năng đỡ được đạn từ súng bắn tỉa mà không chút hề hấn.

Thế mà Francis chỉ dùng lực bàn tay đã có thể xé rách thân thể ông ta, điều này cho thấy sức mạnh thể chất của Francis đã lên tới mức độ nằm ngoài tưởng tượng của mọi người.

“Chỉ là một gã phương đông rẻ rách mà cũng dám vọng tưởng hợp tác với ta sao?”

Giết chết một tu sĩ siêu phàm thần phẩm chỉ như bóp nát một con kiến, vẻ mặt Francis không chút thay đổi.

Hắn tùy ý ném thi thể của Lương Huyết Đồ đi, sau đó quay sang Diệp Thiên, một luồng sóng tinh thần mạnh mẽ liền cuồn cuộn ào ra như nước chảy tràn lan.

Diệp Thiên vẫn chẳng thèm bận tâm tới, sức mạnh tinh thần của câu cũng tràn ra theo ánh nhìn.

Hai luồng sức mạnh tinh thần hoàn toàn khác biệt đó cứ thế va chạm mạnh với nhau ngay trong phủ đệ của Song Tu Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK