Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.
“Nguyên khí linh hồn chứa trong quả Hồn Anh này vô cùng dồi dào, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Vả lại, quả Hồn Anh này vừa mới sinh ra, hiệu lực của nó không bị tổn hại và mất bớt. Tôi dùng Phệ Thiên Huyền Lực đắp nặn linh hồn cho ông, chắc chắn có thể giúp ông quay về thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn”.
“Thật sao?”, nghe Diệp Thiên nói một cách tự tin như vậy, trong lòng Phong Hậu cũng dâng lên hi vọng.
Dù sao có thể đạt đến nguyên anh, ai lại muốn ở lại kim đan chứ? Suy cho cùng chênh lệch giữa hai cảnh giới hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ra hiệu ông ta ngồi xuống.
Phong Hậu theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân lực trong cơ thể theo chu thiên, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thiên đứng phía sau ông ta, nâng quả Hồn Anh qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm quả cây giống như trẻ sơ sinh đó, ánh mắt cậu cũng trở nên ngưng đọng.
Một lúc sau, cậu vung tay ném quả Hồn Anh lên trời, chớp thời cơ vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng tuôn ra một luồng lửa màu vàng rực rỡ lấp lánh.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Phệ Thiên Thần Diệm hóa thành cột lửa, bay vọt lên trời, sau đó hội tụ thành sóng lửa dạt dào, bao bọc quả Hồn Anh vào bên trong. Nhiệt độ đáng sợ nhanh chóng nuốt chửng lấy quả Hồn Anh. Dù là thiên tài địa bảo cứng chắc như quả Hồn Anh cũng không chịu được uy lực của Phệ Thiên Thần Diệm, dần dần bị hòa tan từ ngoài vào trong bởi sóng lửa.
Trong vòng mấy chục giây, quả cây to cỡ bàn tay bị Phệ Thiên Thần Diệm luyện hóa thành chất lỏng. Chất lỏng này óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Các đệ tử nghe thấy động tĩnh đi đến đứng xung quanh quan sát, chỉ ngửi một ít đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Chất lỏng óng ánh này chính là tinh hoa dược lực của quả Hồn Anh. Diệp Thiên điều khiển Phệ Thiên Thần Diệm, bao bọc nó ở bên trong một cách chặt chẽ, bảo đảm dược lực của nó được tối đại hóa, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
“Ngưng!”.
Một lúc sau, cậu quát khẽ một tiếng, nắm tay lại.
“Nguyên anh?”.
Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.
“Nguyên khí linh hồn chứa trong quả Hồn Anh này vô cùng dồi dào, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Vả lại, quả Hồn Anh này vừa mới sinh ra, hiệu lực của nó không bị tổn hại và mất bớt. Tôi dùng Phệ Thiên Huyền Lực đắp nặn linh hồn cho ông, chắc chắn có thể giúp ông quay về thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn”.
“Thật sao?”, nghe Diệp Thiên nói một cách tự tin như vậy, trong lòng Phong Hậu cũng dâng lên hi vọng.
Dù sao có thể đạt đến nguyên anh, ai lại muốn ở lại kim đan chứ? Suy cho cùng chênh lệch giữa hai cảnh giới hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ra hiệu ông ta ngồi xuống.
Phong Hậu theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân lực trong cơ thể theo chu thiên, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thiên đứng phía sau ông ta, nâng quả Hồn Anh qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm quả cây giống như trẻ sơ sinh đó, ánh mắt cậu cũng trở nên ngưng đọng.
Một lúc sau, cậu vung tay ném quả Hồn Anh lên trời, chớp thời cơ vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng tuôn ra một luồng lửa màu vàng rực rỡ lấp lánh.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Phệ Thiên Thần Diệm hóa thành cột lửa, bay vọt lên trời, sau đó hội tụ thành sóng lửa dạt dào, bao bọc quả Hồn Anh vào bên trong. Nhiệt độ đáng sợ nhanh chóng nuốt chửng lấy quả Hồn Anh. Dù là thiên tài địa bảo cứng chắc như quả Hồn Anh cũng không chịu được uy lực của Phệ Thiên Thần Diệm, dần dần bị hòa tan từ ngoài vào trong bởi sóng lửa.
Trong vòng mấy chục giây, quả cây to cỡ bàn tay bị Phệ Thiên Thần Diệm luyện hóa thành chất lỏng. Chất lỏng này óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Các đệ tử nghe thấy động tĩnh đi đến đứng xung quanh quan sát, chỉ ngửi một ít đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Chất lỏng óng ánh này chính là tinh hoa dược lực của quả Hồn Anh. Diệp Thiên điều khiển Phệ Thiên Thần Diệm, bao bọc nó ở bên trong một cách chặt chẽ, bảo đảm dược lực của nó được tối đại hóa, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
“Ngưng!”.
Một lúc sau, cậu quát khẽ một tiếng, nắm tay lại.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Nguyên anh?”.
Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.
“Nguyên khí linh hồn chứa trong quả Hồn Anh này vô cùng dồi dào, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Vả lại, quả Hồn Anh này vừa mới sinh ra, hiệu lực của nó không bị tổn hại và mất bớt. Tôi dùng Phệ Thiên Huyền Lực đắp nặn linh hồn cho ông, chắc chắn có thể giúp ông quay về thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn”.
“Thật sao?”, nghe Diệp Thiên nói một cách tự tin như vậy, trong lòng Phong Hậu cũng dâng lên hi vọng.
Dù sao có thể đạt đến nguyên anh, ai lại muốn ở lại kim đan chứ? Suy cho cùng chênh lệch giữa hai cảnh giới hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ra hiệu ông ta ngồi xuống.
Phong Hậu theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân lực trong cơ thể theo chu thiên, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thiên đứng phía sau ông ta, nâng quả Hồn Anh qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm quả cây giống như trẻ sơ sinh đó, ánh mắt cậu cũng trở nên ngưng đọng.
Một lúc sau, cậu vung tay ném quả Hồn Anh lên trời, chớp thời cơ vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng tuôn ra một luồng lửa màu vàng rực rỡ lấp lánh.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Phệ Thiên Thần Diệm hóa thành cột lửa, bay vọt lên trời, sau đó hội tụ thành sóng lửa dạt dào, bao bọc quả Hồn Anh vào bên trong. Nhiệt độ đáng sợ nhanh chóng nuốt chửng lấy quả Hồn Anh. Dù là thiên tài địa bảo cứng chắc như quả Hồn Anh cũng không chịu được uy lực của Phệ Thiên Thần Diệm, dần dần bị hòa tan từ ngoài vào trong bởi sóng lửa.
Trong vòng mấy chục giây, quả cây to cỡ bàn tay bị Phệ Thiên Thần Diệm luyện hóa thành chất lỏng. Chất lỏng này óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Các đệ tử nghe thấy động tĩnh đi đến đứng xung quanh quan sát, chỉ ngửi một ít đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Chất lỏng óng ánh này chính là tinh hoa dược lực của quả Hồn Anh. Diệp Thiên điều khiển Phệ Thiên Thần Diệm, bao bọc nó ở bên trong một cách chặt chẽ, bảo đảm dược lực của nó được tối đại hóa, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
“Ngưng!”.
Một lúc sau, cậu quát khẽ một tiếng, nắm tay lại.
“Nguyên anh?”.
Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.
“Nguyên khí linh hồn chứa trong quả Hồn Anh này vô cùng dồi dào, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Vả lại, quả Hồn Anh này vừa mới sinh ra, hiệu lực của nó không bị tổn hại và mất bớt. Tôi dùng Phệ Thiên Huyền Lực đắp nặn linh hồn cho ông, chắc chắn có thể giúp ông quay về thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn”.
“Thật sao?”, nghe Diệp Thiên nói một cách tự tin như vậy, trong lòng Phong Hậu cũng dâng lên hi vọng.
Dù sao có thể đạt đến nguyên anh, ai lại muốn ở lại kim đan chứ? Suy cho cùng chênh lệch giữa hai cảnh giới hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ra hiệu ông ta ngồi xuống.
Phong Hậu theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân lực trong cơ thể theo chu thiên, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thiên đứng phía sau ông ta, nâng quả Hồn Anh qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm quả cây giống như trẻ sơ sinh đó, ánh mắt cậu cũng trở nên ngưng đọng.
Một lúc sau, cậu vung tay ném quả Hồn Anh lên trời, chớp thời cơ vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng tuôn ra một luồng lửa màu vàng rực rỡ lấp lánh.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Phệ Thiên Thần Diệm hóa thành cột lửa, bay vọt lên trời, sau đó hội tụ thành sóng lửa dạt dào, bao bọc quả Hồn Anh vào bên trong. Nhiệt độ đáng sợ nhanh chóng nuốt chửng lấy quả Hồn Anh. Dù là thiên tài địa bảo cứng chắc như quả Hồn Anh cũng không chịu được uy lực của Phệ Thiên Thần Diệm, dần dần bị hòa tan từ ngoài vào trong bởi sóng lửa.
Trong vòng mấy chục giây, quả cây to cỡ bàn tay bị Phệ Thiên Thần Diệm luyện hóa thành chất lỏng. Chất lỏng này óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Các đệ tử nghe thấy động tĩnh đi đến đứng xung quanh quan sát, chỉ ngửi một ít đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Chất lỏng óng ánh này chính là tinh hoa dược lực của quả Hồn Anh. Diệp Thiên điều khiển Phệ Thiên Thần Diệm, bao bọc nó ở bên trong một cách chặt chẽ, bảo đảm dược lực của nó được tối đại hóa, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
“Ngưng!”.
Một lúc sau, cậu quát khẽ một tiếng, nắm tay lại.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Nguyên anh?”.
Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.
“Nguyên khí linh hồn chứa trong quả Hồn Anh này vô cùng dồi dào, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Vả lại, quả Hồn Anh này vừa mới sinh ra, hiệu lực của nó không bị tổn hại và mất bớt. Tôi dùng Phệ Thiên Huyền Lực đắp nặn linh hồn cho ông, chắc chắn có thể giúp ông quay về thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn”.
“Thật sao?”, nghe Diệp Thiên nói một cách tự tin như vậy, trong lòng Phong Hậu cũng dâng lên hi vọng.
Dù sao có thể đạt đến nguyên anh, ai lại muốn ở lại kim đan chứ? Suy cho cùng chênh lệch giữa hai cảnh giới hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ra hiệu ông ta ngồi xuống.
Phong Hậu theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân lực trong cơ thể theo chu thiên, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thiên đứng phía sau ông ta, nâng quả Hồn Anh qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm quả cây giống như trẻ sơ sinh đó, ánh mắt cậu cũng trở nên ngưng đọng.
Một lúc sau, cậu vung tay ném quả Hồn Anh lên trời, chớp thời cơ vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng tuôn ra một luồng lửa màu vàng rực rỡ lấp lánh.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Phệ Thiên Thần Diệm hóa thành cột lửa, bay vọt lên trời, sau đó hội tụ thành sóng lửa dạt dào, bao bọc quả Hồn Anh vào bên trong. Nhiệt độ đáng sợ nhanh chóng nuốt chửng lấy quả Hồn Anh. Dù là thiên tài địa bảo cứng chắc như quả Hồn Anh cũng không chịu được uy lực của Phệ Thiên Thần Diệm, dần dần bị hòa tan từ ngoài vào trong bởi sóng lửa.
Trong vòng mấy chục giây, quả cây to cỡ bàn tay bị Phệ Thiên Thần Diệm luyện hóa thành chất lỏng. Chất lỏng này óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Các đệ tử nghe thấy động tĩnh đi đến đứng xung quanh quan sát, chỉ ngửi một ít đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Chất lỏng óng ánh này chính là tinh hoa dược lực của quả Hồn Anh. Diệp Thiên điều khiển Phệ Thiên Thần Diệm, bao bọc nó ở bên trong một cách chặt chẽ, bảo đảm dược lực của nó được tối đại hóa, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
“Ngưng!”.
Một lúc sau, cậu quát khẽ một tiếng, nắm tay lại.
“Nguyên anh?”.
Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.
“Nguyên khí linh hồn chứa trong quả Hồn Anh này vô cùng dồi dào, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Vả lại, quả Hồn Anh này vừa mới sinh ra, hiệu lực của nó không bị tổn hại và mất bớt. Tôi dùng Phệ Thiên Huyền Lực đắp nặn linh hồn cho ông, chắc chắn có thể giúp ông quay về thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn”.
“Thật sao?”, nghe Diệp Thiên nói một cách tự tin như vậy, trong lòng Phong Hậu cũng dâng lên hi vọng.
Dù sao có thể đạt đến nguyên anh, ai lại muốn ở lại kim đan chứ? Suy cho cùng chênh lệch giữa hai cảnh giới hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ra hiệu ông ta ngồi xuống.
Phong Hậu theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân lực trong cơ thể theo chu thiên, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thiên đứng phía sau ông ta, nâng quả Hồn Anh qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm quả cây giống như trẻ sơ sinh đó, ánh mắt cậu cũng trở nên ngưng đọng.
Một lúc sau, cậu vung tay ném quả Hồn Anh lên trời, chớp thời cơ vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng tuôn ra một luồng lửa màu vàng rực rỡ lấp lánh.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Phệ Thiên Thần Diệm hóa thành cột lửa, bay vọt lên trời, sau đó hội tụ thành sóng lửa dạt dào, bao bọc quả Hồn Anh vào bên trong. Nhiệt độ đáng sợ nhanh chóng nuốt chửng lấy quả Hồn Anh. Dù là thiên tài địa bảo cứng chắc như quả Hồn Anh cũng không chịu được uy lực của Phệ Thiên Thần Diệm, dần dần bị hòa tan từ ngoài vào trong bởi sóng lửa.
Trong vòng mấy chục giây, quả cây to cỡ bàn tay bị Phệ Thiên Thần Diệm luyện hóa thành chất lỏng. Chất lỏng này óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Các đệ tử nghe thấy động tĩnh đi đến đứng xung quanh quan sát, chỉ ngửi một ít đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Chất lỏng óng ánh này chính là tinh hoa dược lực của quả Hồn Anh. Diệp Thiên điều khiển Phệ Thiên Thần Diệm, bao bọc nó ở bên trong một cách chặt chẽ, bảo đảm dược lực của nó được tối đại hóa, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
“Ngưng!”.
Một lúc sau, cậu quát khẽ một tiếng, nắm tay lại.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Nguyên anh?”.
Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.
“Nguyên khí linh hồn chứa trong quả Hồn Anh này vô cùng dồi dào, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Vả lại, quả Hồn Anh này vừa mới sinh ra, hiệu lực của nó không bị tổn hại và mất bớt. Tôi dùng Phệ Thiên Huyền Lực đắp nặn linh hồn cho ông, chắc chắn có thể giúp ông quay về thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn”.
“Thật sao?”, nghe Diệp Thiên nói một cách tự tin như vậy, trong lòng Phong Hậu cũng dâng lên hi vọng.
Dù sao có thể đạt đến nguyên anh, ai lại muốn ở lại kim đan chứ? Suy cho cùng chênh lệch giữa hai cảnh giới hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ra hiệu ông ta ngồi xuống.
Phong Hậu theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân lực trong cơ thể theo chu thiên, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thiên đứng phía sau ông ta, nâng quả Hồn Anh qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm quả cây giống như trẻ sơ sinh đó, ánh mắt cậu cũng trở nên ngưng đọng.
Một lúc sau, cậu vung tay ném quả Hồn Anh lên trời, chớp thời cơ vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng tuôn ra một luồng lửa màu vàng rực rỡ lấp lánh.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Phệ Thiên Thần Diệm hóa thành cột lửa, bay vọt lên trời, sau đó hội tụ thành sóng lửa dạt dào, bao bọc quả Hồn Anh vào bên trong. Nhiệt độ đáng sợ nhanh chóng nuốt chửng lấy quả Hồn Anh. Dù là thiên tài địa bảo cứng chắc như quả Hồn Anh cũng không chịu được uy lực của Phệ Thiên Thần Diệm, dần dần bị hòa tan từ ngoài vào trong bởi sóng lửa.
Trong vòng mấy chục giây, quả cây to cỡ bàn tay bị Phệ Thiên Thần Diệm luyện hóa thành chất lỏng. Chất lỏng này óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Các đệ tử nghe thấy động tĩnh đi đến đứng xung quanh quan sát, chỉ ngửi một ít đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Chất lỏng óng ánh này chính là tinh hoa dược lực của quả Hồn Anh. Diệp Thiên điều khiển Phệ Thiên Thần Diệm, bao bọc nó ở bên trong một cách chặt chẽ, bảo đảm dược lực của nó được tối đại hóa, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
“Ngưng!”.
Một lúc sau, cậu quát khẽ một tiếng, nắm tay lại.
“Nguyên anh?”.
Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.
“Nguyên khí linh hồn chứa trong quả Hồn Anh này vô cùng dồi dào, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Vả lại, quả Hồn Anh này vừa mới sinh ra, hiệu lực của nó không bị tổn hại và mất bớt. Tôi dùng Phệ Thiên Huyền Lực đắp nặn linh hồn cho ông, chắc chắn có thể giúp ông quay về thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn”.
“Thật sao?”, nghe Diệp Thiên nói một cách tự tin như vậy, trong lòng Phong Hậu cũng dâng lên hi vọng.
Dù sao có thể đạt đến nguyên anh, ai lại muốn ở lại kim đan chứ? Suy cho cùng chênh lệch giữa hai cảnh giới hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ra hiệu ông ta ngồi xuống.
Phong Hậu theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân lực trong cơ thể theo chu thiên, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thiên đứng phía sau ông ta, nâng quả Hồn Anh qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm quả cây giống như trẻ sơ sinh đó, ánh mắt cậu cũng trở nên ngưng đọng.
Một lúc sau, cậu vung tay ném quả Hồn Anh lên trời, chớp thời cơ vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng tuôn ra một luồng lửa màu vàng rực rỡ lấp lánh.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Phệ Thiên Thần Diệm hóa thành cột lửa, bay vọt lên trời, sau đó hội tụ thành sóng lửa dạt dào, bao bọc quả Hồn Anh vào bên trong. Nhiệt độ đáng sợ nhanh chóng nuốt chửng lấy quả Hồn Anh. Dù là thiên tài địa bảo cứng chắc như quả Hồn Anh cũng không chịu được uy lực của Phệ Thiên Thần Diệm, dần dần bị hòa tan từ ngoài vào trong bởi sóng lửa.
Trong vòng mấy chục giây, quả cây to cỡ bàn tay bị Phệ Thiên Thần Diệm luyện hóa thành chất lỏng. Chất lỏng này óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Các đệ tử nghe thấy động tĩnh đi đến đứng xung quanh quan sát, chỉ ngửi một ít đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Chất lỏng óng ánh này chính là tinh hoa dược lực của quả Hồn Anh. Diệp Thiên điều khiển Phệ Thiên Thần Diệm, bao bọc nó ở bên trong một cách chặt chẽ, bảo đảm dược lực của nó được tối đại hóa, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
“Ngưng!”.
Một lúc sau, cậu quát khẽ một tiếng, nắm tay lại.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Nguyên anh?”.
Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.
“Nguyên khí linh hồn chứa trong quả Hồn Anh này vô cùng dồi dào, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Vả lại, quả Hồn Anh này vừa mới sinh ra, hiệu lực của nó không bị tổn hại và mất bớt. Tôi dùng Phệ Thiên Huyền Lực đắp nặn linh hồn cho ông, chắc chắn có thể giúp ông quay về thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn”.
“Thật sao?”, nghe Diệp Thiên nói một cách tự tin như vậy, trong lòng Phong Hậu cũng dâng lên hi vọng.
Dù sao có thể đạt đến nguyên anh, ai lại muốn ở lại kim đan chứ? Suy cho cùng chênh lệch giữa hai cảnh giới hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ra hiệu ông ta ngồi xuống.
Phong Hậu theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân lực trong cơ thể theo chu thiên, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thiên đứng phía sau ông ta, nâng quả Hồn Anh qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm quả cây giống như trẻ sơ sinh đó, ánh mắt cậu cũng trở nên ngưng đọng.
Một lúc sau, cậu vung tay ném quả Hồn Anh lên trời, chớp thời cơ vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng tuôn ra một luồng lửa màu vàng rực rỡ lấp lánh.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Phệ Thiên Thần Diệm hóa thành cột lửa, bay vọt lên trời, sau đó hội tụ thành sóng lửa dạt dào, bao bọc quả Hồn Anh vào bên trong. Nhiệt độ đáng sợ nhanh chóng nuốt chửng lấy quả Hồn Anh. Dù là thiên tài địa bảo cứng chắc như quả Hồn Anh cũng không chịu được uy lực của Phệ Thiên Thần Diệm, dần dần bị hòa tan từ ngoài vào trong bởi sóng lửa.
Trong vòng mấy chục giây, quả cây to cỡ bàn tay bị Phệ Thiên Thần Diệm luyện hóa thành chất lỏng. Chất lỏng này óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Các đệ tử nghe thấy động tĩnh đi đến đứng xung quanh quan sát, chỉ ngửi một ít đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Chất lỏng óng ánh này chính là tinh hoa dược lực của quả Hồn Anh. Diệp Thiên điều khiển Phệ Thiên Thần Diệm, bao bọc nó ở bên trong một cách chặt chẽ, bảo đảm dược lực của nó được tối đại hóa, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
“Ngưng!”.
Một lúc sau, cậu quát khẽ một tiếng, nắm tay lại.
“Nguyên anh?”.
Nghe được lời này, rõ ràng Phong Hậu rất sửng sốt.
Chốc lát sau, trên mặt ông ta mới hiện ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Với tình trạng của tôi, có thể củng cố thực lực bây giờ đã là vạn hạnh trong bất hạnh, sao tôi dám nghĩ tới chuyện quay lại nguyên anh?”.
Ông ta ở thời kỳ đỉnh cao đương nhiên cũng là một vị tu sĩ nguyên anh. Nhưng vì bảo vệ các thành viên Hiên Viên Điện chạy trốn sau khi bại trận, ông ta đã dùng sức một mình mình chống lại nhiều nguyên anh của thần điện Thái Dương, dùng Phong Hậu Kỳ Môn giữ chân kẻ địch, do đó đã gây ra tổn thương rất lớn cho căn nguyên linh hồn, thực lực rơi xuống kim đan cửu phẩm.
Theo ông ta thấy, có thể lợi dụng quả Hồn Anh bù đắp căn nguyên linh hồn đã mất đi, khôi phục tám thành thực lực, đạt đến kim đan thần phẩm đã là rất may mắn. Còn quay trở lại nguyên anh, ông ta chưa từng nghĩ tới.
“Yên tâm đi!”.
Diệp Thiên nắm quả Hồn Anh trong tay, mỉm cười.
“Nguyên khí linh hồn chứa trong quả Hồn Anh này vô cùng dồi dào, ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Vả lại, quả Hồn Anh này vừa mới sinh ra, hiệu lực của nó không bị tổn hại và mất bớt. Tôi dùng Phệ Thiên Huyền Lực đắp nặn linh hồn cho ông, chắc chắn có thể giúp ông quay về thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn”.
“Thật sao?”, nghe Diệp Thiên nói một cách tự tin như vậy, trong lòng Phong Hậu cũng dâng lên hi vọng.
Dù sao có thể đạt đến nguyên anh, ai lại muốn ở lại kim đan chứ? Suy cho cùng chênh lệch giữa hai cảnh giới hoàn toàn không thể dùng lời nói để hình dung.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ra hiệu ông ta ngồi xuống.
Phong Hậu theo lời khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân lực trong cơ thể theo chu thiên, khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thiên đứng phía sau ông ta, nâng quả Hồn Anh qua khỏi đầu, nhìn chằm chằm quả cây giống như trẻ sơ sinh đó, ánh mắt cậu cũng trở nên ngưng đọng.
Một lúc sau, cậu vung tay ném quả Hồn Anh lên trời, chớp thời cơ vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng tuôn ra một luồng lửa màu vàng rực rỡ lấp lánh.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Phệ Thiên Thần Diệm hóa thành cột lửa, bay vọt lên trời, sau đó hội tụ thành sóng lửa dạt dào, bao bọc quả Hồn Anh vào bên trong. Nhiệt độ đáng sợ nhanh chóng nuốt chửng lấy quả Hồn Anh. Dù là thiên tài địa bảo cứng chắc như quả Hồn Anh cũng không chịu được uy lực của Phệ Thiên Thần Diệm, dần dần bị hòa tan từ ngoài vào trong bởi sóng lửa.
Trong vòng mấy chục giây, quả cây to cỡ bàn tay bị Phệ Thiên Thần Diệm luyện hóa thành chất lỏng. Chất lỏng này óng ánh trong suốt, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm. Các đệ tử nghe thấy động tĩnh đi đến đứng xung quanh quan sát, chỉ ngửi một ít đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Chất lỏng óng ánh này chính là tinh hoa dược lực của quả Hồn Anh. Diệp Thiên điều khiển Phệ Thiên Thần Diệm, bao bọc nó ở bên trong một cách chặt chẽ, bảo đảm dược lực của nó được tối đại hóa, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất.
“Ngưng!”.
Một lúc sau, cậu quát khẽ một tiếng, nắm tay lại.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT