Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đó chính là Lăng Uyên Thần Kiếm, thần khí tối cao trong truyền thuyết. Trời ơi, may mà lần này đến đây!”

"Phải đó, không ngờ tứ đại gia tộc lại hào phóng như vậy, công bố Lăng Uyên Thần Kiếm với tất cả mọi người. Chưa biết chừng tôi lại được thần kiếm lựa chọn, trở thành người được lựa chọn, lên làm đế vương thì sao?”

"Xùy, đừng xiên xâu, Lăng Uyên Thần Kiếm là thần khí trên thế giới, chỉ có những nhân tài hàng đầu mới đủ tư cách được nó lựa chọn. Nếu chỉ là một võ sư có căn cơ tu luyện đơn thuần thì làm sao có thể nhấc được nó lên?"

"Này, cậu có tư cách gì mà nói tôi. Không phải bản thân cậu cũng chỉ có tu vi võ sư thôi hay sao?"

Trên bãi biển phía Nam, nhiều thế hệ trẻ trong giới võ thuật Hoa Hạ đang bàn tán sôi nổi, sân đấu rung chuyển.

Lăng Uyên Thần Kiếm là thần kiếm của Hoa Hạ, nó nổi tiếng không kém gì Hiên Viên Kiếm được lưu truyền từ xa xưa, nhưng Hiên Viên Kiếm quá mù mịt, chưa bao giờ thực sự xuất hiện trên thế giới. Chỉ có Lăng Uyên Thần Kiếm là thanh kiếm đã được tứ đại gia tộc phát hiện trên bãi biển phía Nam trong hội võ bốn gia tộc hơn năm mươi năm trước.

Bốn gia chủ muốn đem Lăng Uyên Thần Kiếm đi, nhưng không ai có thể rút ra được, càng đừng nói là sử dụng nó.

Để bảo vệ Lăng Uyên Thần Kiếm, bốn gia chủ chỉ còn cách xây một trụ đá xung quanh và che chắn thật kín đáo để che giấu tai mắt người đời.

Lăng Uyên Thần Kiếm tuy là thần khí được giới võ thuật Hoa Hạ truyền tụng nhưng rất ít người được nhìn thấy, cũng không ai có thể nghĩ rằng ngày nay lại thực sự nhìn thấy diện mạo của nó.

Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du chạm nhau, họ dán chặt vào Lăng Uyên Thần Kiếm, Lí Thanh Du không khỏi thở dài: "Đó là Lăng Uyên Thần Kiếm, quả nhiên là một thần khí, không hổ danh là thần khí tối thượng như trong tuyền thuyết”.

"Thu Ly kiếm" trong tay cô ta đã là một trong những thanh kiếm nổi tiếng ở thời chiến, đó là một lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, có thể sánh ngang với kitetsu của Đông Anh quốc.

Nhưng cô ta có thể cảm thấy thanh Thu Ly kiếm lúc này đang khẽ rung lên, giống như đang chịu sự áp chế mạnh mẽ nào đó, gần như kiểu thần phục.

Đây chính là Lăng Uyên Thần Kiếm, không hổ danh là thanh kiếm đế vương. Lăng Uyên vừa xuất hiện, vạn kiếm liền thần phục.

Diệp Tinh nhìn chằm chằm Lăng Uyên Thần Kiếm, trong mắt hiện lên ánh nhìn rực lửa.

Ngày hôm qua, Diệp Vân Long từng nói với cậu ta rằng bốn gia tộc đã bàn bạc sẽ thông báo cho mọi người biết về Lăng Uyên Thần Kiếm trong hội võ bốn gia tộc, nếu ai có thể rút ra Lăng Uyên Thần Kiếm, thì người đó sẽ là đế vương tương lai của thế giới, là người thực sự mạnh nhất!

Mặc dù không giỏi sử dụng kiếm, nhưng rút Lăng Uyên Thần Kiếm ra chính là mục tiêu lớn nhất của cậu ta. Một khi có thể rút ra đồng nghĩa với việc cậu ta sắp trở thành người mạnh nhất thế giới.

Phải biết rằng cho dù mạnh như Diệp Vân Long, mười tám năm trước cũng không thể lay chuyển được Lăng Uyên Thần Kiếm. Nếu cậu ta rút được nó ra, rồi cho cậu ta thêm chút thời gian, với sự trợ giúp của Lăng Uyên Thần Kiếm thì cậu ta sẽ vượt qua yêu nghiệt Diệp Lăng Thiên là người mạnh nhất trong lớp trẻ hiện nay cũng không phải là chuyện không thể.

Không phải chỉ có Diệp Tinh, ngay cả Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết và cả Hoa Lộng Ảnh cũng đều nghĩ như vậy. Chỉ cần bọn họ có thể rút Lăng Uyên Thần Kiếm ra và trở thành tân chủ nhân của thanh kiếm này, thế giới rộng lớn như vậy, họ có thể mặc sức rong ruổi bất cứ nơi đâu!

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Lăng Uyên Thần Kiếm, nhưng Diệp Thiên lại cụt hứng, chỉ tự mình rót trà uống, vẻ như không có hứng thú với việc này.

"Diệp tiền bối!"

Sau khi Diệp Vân Long thông báo, một bóng người đột nhiên tiến lên một bước, mọi người quay đầu lại nhìn, họ nhận ra người bước tới chính là Lục Thiên Anh của phái Điểm Thương trong “Tam Anh Tứ Mỹ”, người chỉ đứng sau kiếm thủ trẻ tuổi Lí Thanh Du.

Anh ta chắp tay với Diệp Vân Long, lớn tiếng nói: "Diệp tiền bối, vừa rồi ông đã nói là ai có thể rút được thanh Lăng Uyên Thần Kiếm ra thì người đó chính là chủ nhân của thanh kiếm, có nghĩa là bất kỳ ai trong số chúng tôi cũng đều có thể thử phải không?"

Diệp Long liếc anh ta một cái, khẽ gật đầu: "Không sai!"

Nghe câu trả lời của Diệp Vân Long, khán giả lại sục sôi, mắt Lục Thiên Anh càng sáng hơn, anh ta bước ra và đứng bên cạnh chuôi kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.

"Nếu đã như vậy thì tôi sẽ thử trước thăm dò đường cho mọi người!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tay của Lục Thiên Bình đã nắm chặt chuôi kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.

"Á!”

Anh ta hét lớn một tiếng, dương như đã dùng hết sức lực, hai chân lún sâu xuống hố cát, nhưng Lăng Uyên Thần Kiếm không hề động đậy, vẫn vững vàng cắm trên trụ đá.

"Ớ?"

Anh ta không cam tâm, nội lực dâng trào, dốc toàn lực bộc phát căn cơ tuy luyện đỉnh cao tông tượng của mình, dồn toàn bộ sự tập trung vào lòng bàn tay.

Đã một phút trôi qua, anh ta đột nhiên giơ hai tay lên và lùi bật lại vài bước, trán đã ướt đẫm mồ hôi.

"Ha ha, Lục Thiên Anh này muốn dẫn đầu, nhưng cuối cùng lại phải chịu tổn thất lớn!"

"Đúng vậy, Lục Thiên Anh còn không được xếp trong top ba trong số chín nhân tài hàng đầu, cậu ta muốn được Lăng Uyên Thần Kiếm công nhận chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!"

Những tiếng xì xào xung quanh truyền đến, khuôn mặt Lục Thiên Anh hơi đỏ lên, anh ta chắp tay với Diệp Vân Long rồi lùi về phía sau, biến mất trong đám người.

Người đầu tiên đã thất bại!

"Được rồi, nếu như anh Lục đã thử rồi, vậy thì Thích Kiếm Anh tôi cũng học đòi xem thế nào!"

Một thành viên khác của phái Lao Sơn là Thích Kiếm Anh cũng bước ra một bước và nắm lấy chuôi kiếm với một bàn tay.

Ba phút sau, sắc mặt anh ta tái nhợt, quần áo ướt đẫm mồ hôi, anh ta xấu hổ lùi lại.

Lại một thất bại nữa!

Diệp Vân Long và các gia chủ của ba gia tộc còn lại đều ngồi ở bên cạnh và không để ý tới bọn họ. Kể từ khi bốn người bọn họ thảo luận công bố cho bàn dân thiên hạ biết về Lăng Uyên Thần Kiếm, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để người ta mang Lăng Uyên Thần Kiếm đi.

Tiếp theo, trong số Tam Anh Tứ Mỹ, có thêm vài người tiến lên nhưng đều thất bại. Một số cao thủ đỉnh cao tông tượng thuộc thế hệ trẻ tự cho rằng mình vượt trội hơn người khác cũng bước tới để thử, nhưng tất cả đều thất bại.

Một giờ sau, đã có hàng trăm võ sư trẻ đều tiến lên thử, chỉ còn lại mấy người Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Nhược Tuyết, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du chưa thử.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào những người này. Theo bọn họ, nếu như còn có người nào có thể được Lăng Uyên Thần Kiếm lựa chọn thì cũng chỉ có những người này mà thôi!

Cuối cùng, Âu Dương Đoạn Vân – niềm kiêu hãnh của nhà Âu Dương cũng đứng ra.

Ánh mắt của cậu ta hơi ngưng lại, một màn sương xuất hiện trên bàn tay cậu ta, sau đó hóa thành một dấu tay cực lớn, giống như lòng bàn tay được bao phủ bởi một chiếc găng tay nội lực lớn nhất.

"Đó là tuyệt kỹ võ thuật truyền cho con trưởng của nhà Âu Dương, có tên là Thập Toàn Thủ!”

Nhiều người không khỏi thốt lên kinh ngạc.

Bàn tay của Âu Dương Đoạn Vân nắm lấy, năm ngón tay khổng lồ khép lại đặt trên chuôi kiếm.

"Lên!"

Cậu ta hét, nội lực toàn thân bùng lên, dấu tay sức mạnh bên trong càng thêm rực rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK