Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh




Vừa dứt lời, Diệp Thiên đã dựa vào ghế. Tiếu Văn Nguyệt yên tĩnh ngồi bên cạnh cậu, giống như không quan tâm đến mọi chuyện ở xung quanh, chỉ ở bên cậu.





Đám người Hứa Bác Nhiên ngây ra tại chỗ, không ai ngờ Diệp Thiên lại dám đe dọa ngược lại Hứa Bác Nhiên, hơn nữa còn có vẻ như không hề sợ gì.






Nhân Nhân chớp mắt, quan sát Diệp Thiên từ trên xuống dưới. Lúc này, ngay cả cô ta cũng cảm thấy hoang mang, rốt cuộc Diệp Thiên lấy đâu ra tự tin mà lại dám có thái độ như vậy với Hứa Bác Nhiên.





Chẳng lẽ cái chết của cậu ấm số một Kim Lăng trước kia thật sự có liên quan đến Diệp Thiên?





“Quỳ xuống xin lỗi, tự chặt một cánh tay?”.





Hứa Bác Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt không ngừng thay đổi.







Hoạt động quan hệ hữu nghị này có trên một nghìn cặp mắt, cậu ta đường đường là con cháu trực hệ nhà họ Hứa, là người kế thừa duy nhất của nhà họ Hứa lúc này, cậu ấm số một Kim Lăng hiện tại. Bảo cậu ta quỳ xuống xin lỗi trước mặt nhiều người thế này, còn chặt một cánh tay, đúng là nằm mơ.





Nếu là người khác nói ra câu này, cậu ta đã mặc kể tất cả mà sai người đánh kẻ đó tàn phế từ lâu.





Nhưng trước kia Diệp Thiên nhắc tới cái chết của Hứa Bác Thuần, bây giờ lại thể hiện thái độ xem thường mọi thứ thế này, quả thật khiến cậu ta không thể không thận trọng suy nghĩ.





Quỳ hay là không quỳ?





Lúc này, trong lòng Hứa Bác Nhiên vô cùng mâu thuẫn, nhất thời lại quên mất mục đích mình đến đây.





“Anh Hứa, anh làm sao vậy?”.





Đúng lúc này, Trịnh Viễn Hoành ở bên cạnh nghiêng đầu hạ giọng nói: “Tên nhóc đó chỉ là một kẻ nhỏ bé mặc đồ rẻ tiền, sao có thể liên quan đến cái chết của anh trai anh được!”.





“Tôi thấy cậu ta chỉ cố ý nhắc tới chuyện đó để anh kiêng dè cậu ta, thật ra cậu ta đang run sợ trong lòng, chỉ muốn kéo dài thời gian, tìm cơ hội thoát thân!”.





Hứa Bác Nhiên nghe vậy, trong mắt cũng nhanh chóng khôi phục vẻ trong trẻo.





Đúng vậy, cái chết của Hứa Bác Thuần chỉ mới xảy ra vào hai tháng trước. Bây giờ cậu ta đến tham dự một hoạt động quan hệ hữu nghị tùy tiện gặp được một người, mà người đó lại có liên quan đến cái chết của Hứa Bác Thuần, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.





Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Diệp Thiên cũng không dính dáng gì đến tổ chức sát thủ tàn nhẫn vô tình như La Võng, sao có thể chứng kiến cái chết của Hứa Bác Thuần được?





Cho dù Diệp Thiên thật sự chứng kiến Hứa Bác Thuần chết, cậu ta cũng không tin mọi chuyện có liên quan đến Diệp Thiên. Chỉ là một người “dân thường áo vải”, lấy đâu ra tư cách can thiệp vào sống chết của cậu ấm ở Kim Lăng?





Nghĩ đến đây, cậu ta thầm thở phào một hơi, nhưng để đảm bảo an toàn, cậu ta vẫn bước lên, đứng trước mặt Diệp Thiên.





“Tôi không biết rốt cuộc cậu là ai, nhưng tôi thấy cậu can đảm hơn người. Chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm, coi như chấm dứt ở đây”.





“Tôi và cậu cũng xem như không đánh không quen, làm bạn được không?”.





Sở dĩ cậu ta hạ thấp mình như vậy là để đề phòng có chuyện xảy ra.








20220403031135-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK