Giây lát sau, cánh tay cậu rung lên, cơ thể có ánh sáng vàng nhàn nhạt hiện lên, đánh một quyền về phía lối đi không gian méo mó đó.
Advertisement
“Rầm!”.
Một tiếng động vang lên, sóng sức mạnh của một quyền lan ra xung quanh với bề mặt nắm đấm của Diệp Thiên làm trung tâm, xé rách bầu khí quyển. Bản thân Diệp Thiên cũng bị chấn động cả người, lùi về sau hai bước.
Nhưng nhiều người bàng hoàng phát hiện, lối đi không gian do luồng chỉ phong ấy xuyên thủng lại tan vỡ hoàn toàn dưới một quyền của Diệp Thiên, khôi phục hình dạng ban đầu. Chỉ phong cũng bị một quyền của Diệp Thiên đánh tan.
Advertisement
Vô số ánh mắt lần lượt lia về phía Diệp Thiên, có chấn động, có kinh ngạc, có không tin, tất cả đều có.
Không ai ngờ một chỉ của Vân Thiên Chân Quân lại bị Diệp Thiên đỡ được.
“Thằng nhóc này…”, vẻ mặt của Bạch Viêm Minh hơi thay đổi, thầm nhủ trong lòng: “Lần trước giao đấu với cậu ta, tôi đã cảm thấy cậu ta chưa dùng hết sức, bây giờ xem ra quả nhiên cậu ta còn giữ lại thực lực”.
Lúc này, các đệ tử Tứ Tượng Tông ở đằng sau ông ta không kìm được tiếng hoan hô. Một số đệ tử trước kia còn oán hận và mang thái độ căm thù với Diệp Thiên nay cũng đổi thái độ, trong lòng tràn đầy kì vọng vào Diệp Thiên.
“Hả?”.
Vân Thiên Chân Quân thấy Diệp Thiên đỡ được đòn tấn công của mình, cũng phát hiện ra có chỗ không đúng, hai mắt khẽ nheo lại.
“Cậu lại đỡ được đòn tấn công của tôi? Diệp Lăng Thiên, cậu thật sự khiến tôi bất ngờ đấy!”.
Diệp Thiên hoạt động ngón tay một chút, tiếng xương cốt răng rắc không ngừng truyền ra, xua tan cảm giác tê dại trên cánh tay vừa rồi.
Cậu nhìn chằm chằm Vân Thiên Chân Quân, miệng lẩm nhẩm. Giờ phút này mỗi một tế bào, mỗi một tấc cơ bắp trên người cậu đều được điều chỉnh đến trạng thái cao nhất.
Phệ Thiên Thần Thể, khởi động!
Khoảnh khắc Phệ Thiên Thần Thể khởi động, da dẻ cậu tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, giống như thần tiên giáng trần. Không chỉ như vậy, sau khi Phệ Thiên Thần Thể khởi động, ngón tay bên tay phải cậu hơi cong lại, giống như nắm vật gì đó trong không trung. Tiếng quát khẽ của cậu cũng theo đó truyền đến.
“Tinh Thần Hóa Vật!”.
Mọi người chăm chú nhìn lại. Trong tầm nhìn của bọn họ, một thanh kiếm ánh sáng tỏa ra màu xanh sẫm chói mắt đang dần dần ngưng tụ giữa lòng bàn tay của Diệp Thiên.
Diệp Thiên nắm kiếm ánh sáng trong tay, mái tóc đen tung bay, giống như ma thần tại thế, đối diện với Vân Thiên Chân Quân.
“Đây là thanh kiếm được tạo ra bằng sức mạnh tinh thần của tôi, tên là “Thánh Hồn”!”.
“Hôm nay, tôi sẽ dùng máu của sử thi mở niêm phong cho nó!”.