Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 402: Cô ấy là vợ tương lai của tôi

Trong mắt bốn cô gái chứa đựng sự khinh thường, sao Diệp Thiên có thể không nhận ra, nhưng cậu phớt lờ, chỉ lo rót rượu vào ly.

“Nào, tôi giới thiệu một chút”.

Tề Văn Long đứng dậy.

“Đây là bạn cùng phòng kí túc xá bọn tôi, Diệp Thiên!”.

Tề Văn Long nói xong, lại lần lượt giới thiệu các nữ sinh ở đối diện một lượt.

Người ngồi ngoài cùng bên trái mặc áo sơ mi caro tên là Hoàng Du, người ngồi cạnh đeo kính giống như thanh niên nghiêm túc tên là Hồ Vũ Nhiên, ở bên cạnh nữa, cô gái tóc dài ngang vai, môi đỏ như lửa tên là Ngô Lễ Phương. Nhìn sắc mặt của Tề Văn Long, Diệp Thiên biết Ngô Lễ Phương chắc hẳn là mục tiêu của cậu ta tối nay.

Khi giới thiệu đến cô gái áo da ở ngoài cùng bên phải, sắc mặt Tề Văn Long trở nên trịnh trọng rõ rệt, miệng nở nụ cười.

“Giới thiệu với cậu, đây là hoa khôi nổi tiếng của trường Đại học Thủ Đô chúng ta, tài nữ khoa Tài chính, Thu Nhược Hi!”.

Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, chẳng trách cậu cảm thấy cô gái này rất quen, hóa ra là Thu Nhược Hi xếp thứ tư trong bảng hoa khôi của trường Đại học Thủ Đô. Hôm đó khi Tề Văn Long giới thiệu, cậu có xem qua ảnh cô ta ở trên mạng.

Diệp Thiên nhìn bốn người nọ, mỉm cười gật đầu, xem như đã chào hỏi. Dù đối diện với hoa khôi đứng thứ tư của trường Thu Nhược Hi, cậu cũng chỉ mỉm cười thoáng qua.

Bốn người đối diện thấy thái độ của Diệp Thiên như vậy lập tức nhíu mày.

Bọn họ vốn đến sớm hơn Diệp Thiên, cậu là một nam sinh mà lại đến muộn hơn nữ sinh, theo lý mà nói người đến muộn nhất nên bày tỏ chút gì đấy.

Nhưng Diệp Thiên không có phản ứng gì đã đành, lại còn giống như không hứng thú gì với bọn họ, bộ dạng thờ ơ, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, khiến mấy người họ đều cảm thấy không vui.

Nhất là Thu Nhược Hi, gần đây cô ta thân cận với Khương Minh, sắp trở thành cố vấn kế toán của Khương Minh, trở thành một thành viên trong đó, cô ta càng tự cao tự đại, chẳng xem ai ra gì.

Đàn ông bình thường gặp cô ta ai mà không mê đắm, ân cần với cô ta, thế nhưng dường như Diệp Thiên không có hứng nhìn cô ta lấy một cái, lập tức làm dâng lên ngọn lửa trong lòng cô ta.

“Ô hô, anh chàng đẹp trai này có cá tính thật đấy!”.

Ngô Lễ Phương nóng bỏng bắt mắt liếc nhìn cậu, có vẻ chế nhạo.

“Anh chàng đẹp trai, nghe Tề Văn Long nói người mà Hoa Lộng Ảnh nhào vào lòng hôm nay chính là cậu, sao tôi thấy không giống nhỉ?”.

Mặc dù lời nói của cô ta hàm súc, nhưng ẩn ý trong lời nói lại là sao Hoa Lộng Ảnh lại để mắt tới một kẻ như cậu.

Ba người Tề Văn Long đều thay đổi ánh mắt, nhưng ngại đối diện là nữ sinh, lại không tiện tiếp lời, bọn họ đều nhìn về phía Diệp Thiên.

“Bất kể có giống hay không, nhưng đúng là tôi”.

Diệp Thiên không hề nổi giận, chỉ thờ ơ nói.

“Đúng là cậu?”, Ngô Lễ Phương liếc xéo chế giễu: “Tôi còn tưởng Tề Văn Long đang đùa với bọn tôi chứ!”.

Cô ta nâng ly rượu hướng về phía Diệp Thiên.

“Anh chàng đẹp trai, cậu đến muộn, có phải nên tự phạt ba ly không?”.

Hồ Vũ Nhiên và Hoàng Du tỏ vẻ giễu cợt, Thu Nhược Hi thì thờ ơ.

Diệp Thiên vốn không muốn dài dòng với mấy cô gái, nhưng cậu liếc nhìn Tề Văn Long, sau đó vẫn gật đầu.

“Được, tôi đến muộn, nên uống ba ly!”.

Cậu đường đường là Đế Vương Bất Bại, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, ai dám bắt cậu phạt rượu? Nhưng nể tình hôm nay là Tề Văn Long mời, hơn nữa Tề Văn Long rõ ràng có ý với Ngô Lễ Phương, cho nên cậu không so đo, lập tức nâng ly rượu lên.

Cậu uống liền ba ly vào bụng, sắc mặt của mấy cô gái ở đối diện rõ ràng hòa hoãn lại được chút. Thấy sắc mặt Diệp Thiên không hề thay đổi, hờ hững lạnh nhạt, Ngô Lễ Phương ra vẻ chị đại vỗ tay.

“Hay lắm, quả nhiên tửu lượng tốt!”.

Đôi mắt quyến rũ của cô ta nheo lại, hóng hớt nói: “Bọn tôi mạo muội hỏi cậu một câu, cậu và Hoa Lộng Ảnh có quan hệ gì, vì sao cô ấy lại nhào vào lòng cậu?”.

“Phải biết rằng Hoa Lộng Ảnh là hoa khôi đứng nhất trường Đại học Thủ Đô, ngay cả bọn tôi cũng hâm mộ. Cô ấy lại thân thiết với cậu như vậy, bọn tôi thật sự tò mò, cậu là thân thích nhiều năm không gặp của cô ấy sao?”.

Những người khác bao gồm cả Thu Nhược Hi đều quay đầu lại, đầy vẻ tò mò.

Thu Nhược Hi và Hoa Lộng Ảnh cùng là hoa khôi của trường, đương nhiên biết sức ảnh hưởng và trọng lượng của Hoa Lộng Ảnh, nhưng Hoa Lộng Ảnh lại chủ động thân thiết với một nam sinh mặc quần áo thường ngày, xem ra quan hệ không tầm thường.

Cô ta cũng rất muốn biết, có phải Diệp Thiên có quan hệ thân thích gì đó với Hoa Lộng Ảnh hay không. Nếu thật là có, cô ta sẽ thay đổi thái độ với Diệp Thiên ngay lập tức.

Nhà họ Hoa ở thủ đô là một trong những nhà giàu đỉnh cao, chỉ thua nhà họ Diệp. Nếu Diệp Thiên thật sự có quan hệ với nhà họ Hoa, cô ta sẽ không ngại ngần thân thiết với Diệp Thiên hơn một chút, tiện cho sau này cô ấy có thể đứng vững chân ở thủ đô.

Trước câu hỏi của Ngô Lễ Phương, Diệp Thiên chỉ thản nhiên trả lời.

“Cô ấy là vợ tương lai của tôi”.

Câu nói này lập tức khiến bầu không khí trên bàn đông đặc, bốn người nhóm Thu Nhược Hi đột nhiên thay đổi vẻ mặt, nhìn Diệp Thiên như nhìn một kẻ ngốc, ánh mắt khinh thường không hề che giấu.

Đùa gì chứ, danh tiếng của Hoa Lộng Ảnh ở Đại học Thủ Đô ai cũng biết, bối cảnh thân phận hay những sự việc xung quanh cô ấy hầu như đều được mọi người chú ý. Bọn họ cùng là nữ sinh, đương nhiên nắm rõ những chuyện của Hoa Lộng Ảnh như lòng bàn tay.

Mọi người đều biết Hoa Lộng Ảnh đã đính hôn từ lâu, chồng chưa cưới là Diệp Tinh của nhà họ Diệp ở thủ đô, cậu ấm đứng đầu thủ đô hiện nay.

Theo bọn họ thấy, sở dĩ Hoa Lộng Ảnh thân thiết với Diệp Thiên như vậy, khả năng cao vì Diệp Thiên là thân thích đã lâu không gặp của cô ấy, quan hệ giống như anh em.

Nhưng Diệp Thiên lại nói Hoa Lộng Ảnh là vợ tương lai của cậu, đây không đơn giản là ăn nói ngông cuồng nữa, mà là tự tìm cái chết!

Đám Tề Văn Long ở bên cạnh cũng sững sờ, cảm thấy không thể tin nổi.

Thu Nhược Hi cười khẩy, lắc đầu nói: “Tôi thật khâm phục tinh thần dũng cảm của cậu!”.

“Theo tôi biết, Diệp Tinh mới là chồng chưa cưới của Hoa Lộng Ảnh. Cậu nói Hoa Lộng Ảnh là vợ tương lai của cậu, cậu có biết câu nói này sẽ đem lại hậu quả gì không?”.

“Nếu để Diệp Tinh nghe thấy, để nhà họ Hoa và nhà họ Diệp nghe thấy, cậu biết cậu sẽ có kết cục gì không?”.

Cô ta nói vậy khiến đám người Tề Văn Long im bặt.

Đúng vậy, Hoa Lộng Ảnh đã trở thành cặp với Diệp Tinh từ lâu, chuyện hai người là vợ chồng chưa cưới hầu như người ở thủ đô đều biết. Diệp Thiên lại nói Hoa Lộng Ảnh sẽ trở thành vợ tương lai của cậu, khẩu khí này đúng là không xem Diệp Tinh ra gì, rõ ràng là sự khiêu khích đối với nhà họ Diệp và nhà họ Hoa.

Theo bọn họ thấy, cho dù có trăm nghìn Diệp Thiên, nhà họ Hoa và nhà họ Diệp cũng có thể nghiền nát dễ dàng. Cậu ta vội vàng ra hiệu cho Diệp Thiên đừng nói nữa.

Diệp Thiên lại như không phát hiện ra, chỉ thản nhiên cười.

“Nhà họ Hoa, nhà họ Diệp à?”.

“Dù cho người của bọn họ có ngồi ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ nói y như vậy!”.

Cậu cầm ly lên, uống một hơi, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.

“Nếu cậu quen biết người nhà họ Hoa hoặc nhà họ Diệp thì cậu có thể nói với bọn họ, lời này là do Diệp Thiên tôi nói!”.

“Tôi lại muốn xem xem, ngay cả khi người nhà họ Hoa và nhà họ Diệp biết thì họ có thể làm gì được?”.Chương 403: Cút!

Câu nói của Diệp Thiên một lần nữa khiến toàn bộ hiện trường trở nên im lặng.

Tất cả mọi ánh mắt kỳ lạ đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, chỉ cảm thấy không thể tin được.

Bọn họ vốn tưởng Diệp Thiên nói Hoa Lộng Ảnh là vợ tương lai, điều này đã đủ ngông cuồng rồi, nhưng bây giờ, Diệp Thiên lại coi thường cả nhà họ Diệp và nhà họ Hoa, thậm chí còn bảo Thu Nhược Hi đi nói với đối phương, điều này rõ ràng là khiêu khích.

Trong các hào môn ở thủ đô, nhà họ Hoa và nhà họ Diệp đều là những gia tộc đứng đầu, mạnh nhất, nhìn khắp Hoa Hạ, ngoài những tướng mạnh trong quân đội kia ra, hoặc ngoài những cơ quan đứng đầu Hoa Hạ, ai dám vuốt râu hùm đó chứ?

Diệp Thiên chỉ là một thanh niên đại học cỏn con, lại coi thường nhà họ Diệp và nhà họ Hoa, căn bản là ngu ngốc đến tột độ, bọn họ thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc Diệp Thiên lấy đâu ra tự tin và dũng khí như vậy.

“Hi vọng khi Diệp Tinh đứng trước mặt cậu thì cậu vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn có thể cứng mồm như vậy!”.

Thu Nhược Hi lạnh lùng nói, nói xong liền quay đầu đi, không muốn nói thêm với Diệp Thiên một câu nào nữa, hoàn toàn coi Diệp Thiên như một kẻ vô tri ngông cuồng.

Đối đầu với nhà họ Hoa và nhà họ Diệp, cả Hoa Hạ này cũng chẳng có hào môn nào lại có khí phách như vậy cả, Diệp Thiên một thân một mình lấy đâu ra tư cách và cái gan đó?

Ba cô gái Ngô Lễ Phương trước đó thấy Diệp Thiên đẹp trai tuấn tú, tuy trông có vẻ hơi gầy nhưng dưới lớp quần áo vẫn thấy có đường nét cơ bắp, bọn họ vốn có chút hứng thú với Diệp Thiên.

Nhưng mấy câu nói của Diệp Thiên lại như bát nước lạnh hắt lên người bọn họ.

Những người ngu ngốc vô tri như vậy, nếu tiếp cận với bọn họ, sẽ chỉ mang đến cho bọn họ tai họa mà thôi.

Bầu không khí của bàn này trở nên vô cùng lạnh ngắt, Tề Văn Long cười khổ, nhìn Diệp Thiên với vẻ bất lực.

Cậu ta thực sự không ngờ một buổi liên hoan tốt đẹp thế mà lại trở thành như thế này.

Nhưng cậu ta không hề có ý quở trách Diệp Thiên, chỉ là lo cho Diệp Thiên không biết sợ ai, đến lúc đó đắc tội với nhà họ Hoa và nhà họ Diệp thì không tốt!

Mọi người rõ ràng bài xích Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên không hề quan tâm, chỉ tự rót cho bản thân một ly rượu.

Sau đó, Ngô Lễ Phương, Hoàng Du, Hồ Vũ Nhiên đều hướng về phía Tề Văn Long, cùng chơi xúc xắc, oẳn tù tì uống rượu vô cùng vui vẻ, uống một cách hết mình, sáu người đã bắt đầu nam nữ ngồi đan xen nhau, hoàn toàn bỏ mặc Diệp Thiên sang một bên.

Tề Văn Long mấy lần muốn kéo Diệp Thiên cùng vào, nhưng lại bị bọn Ngô Lễ Phương khéo léo lôi đi, khiến cậu ta cũng cảm thấy bất lực, đành ra hiệu cười khổ với Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, không quan tâm chuyện này, cậu đến đây chỉ là giúp trông coi, sợ người của Khương Minh tìm đến bọn Tề Văn Long, còn mấy cô gái kia đối xử với cậu bằng thái độ gì, cậu đều mặc kệ.

“Này, uống một ly không?”.

Đúng lúc này, phía trước mặt vọng đến giọng nói của Thu Nhược Hi.

Chỉ thấy Thu Nhược Hi một tay nâng ly, chĩa về phía cậu, đôi mắt long lanh chớp chớp, đúng là người đẹp cực phẩm.

Tuy vừa rồi cô ấy không thèm quan tâm Diệp Thiên nữa, nhưng lại luôn thầm quan sát, cho dù bọn Ngô Lễ Phương bài xích Diệp Thiên, hay là trước đó cô ấy nhắc đến nhà họ Diệp và nhà họ Hoa, Diệp Thiên từ đầu đến cuối đều dửng dưng, tâm trạng không chút dao động.

Cô ấy vốn thông minh, biết rõ phép tắc sinh tồn trong xã hội này, cũng coi như hiểu biết nhiều hơn người bình thường, khí phách như của Diệp Thiên thì cô ấy chỉ nhìn thấy được của những nhân vật có chức vụ cao, nắm quyền sinh sát.

Nhưng cô ấy không hiểu, Diệp Thiên chỉ là một thanh niên trong trường đại học, sao lại có được khí phách dửng dưng với tất cả, cho dù núi Thái Sơn có sập cũng không sợ?

Sự tò mò dấy lên tâm tư muốn thăm dò của cô ấy, nên nâng ly rượu về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên lại coi như không nhìn thấy cô ấy, chỉ tự mình uống hết ly này đến ly khác.

“Cái tên này!”.

Hai mắt Thu Nhược Hi tròn xoe, trong mắt lộ vẻ tức giận.

Cô ấy chủ động nâng ly, không biết có bao nhiêu bạn nam sẽ tranh cướp để được uống cùng cô ấy ly rượu này, nhưng Diệp Thiên lại bình thản ngồi ở đó, không hề mảy may, thậm chí coi như không nhìn thấy động tác của cô ấy, thực sự đây là lần đầu tiên xảy ra trong 19 năm cuộc đời của cô ấy.

“Hừ!”.

Cô ấy hừ nhẹ một tiếng, không chịu được Diệp Thiên nữa, vẻ đẹp của cô ấy đến hội trưởng Khương Minh là Khương Long Hoa đều xem trọng, lần đầu tiên gặp mặt, còn chủ động mời cô ấy gia nhập Khương Minh đảm nhiệm cố vấn kế toán.

Nhưng Diệp Thiên, trông thì không có bối cảnh hay lai lịch gì lớn cả, lại vô số lần coi thường cô ấy, khiến cô ấy thực sự không thể nuốt được cục tức này.

Đúng lúc này, một thanh niên săm đầy cánh tay ở phía không xa đứng lên, cơ thể cậu ta cường tráng, cao to, cầm một ly rượu đi đến trước mặt Thu Nhược Hi.

“Chào em, anh mời em uống một ly được không?”.

Trong lòng Thu Nhược Hi cười khẩy, cậu ta là ai mà đòi uống rượu với cô ấy, ít nhất cũng phải là phó hội trưởng Khương Minh hoặc những nhân vật ở đăng cấp cậu chủ trong gia tộc lớn mới đủ tư cách, người thanh niên này tuy trông có vẻ là tuấn tú lịch sự, nhưng trên người mang đầy vẻ giang hồ, có tư cách gì mời cô ấy uống rượu?

Ánh mắt cô ấy lạnh lùng, định lên tiếng từ chối thẳng thừng, nhưng ngay sau đó, cô ấy lại nhìn thấy Diệp Thiên ngồi im phía đối diện, thế là đổi ý.

Hai mắt cô nheo lại, mang vẻ đắn đo, chỉ về phía Diệp Thiên.

“Xin lỗi nhé, bạn trai tôi không cho tôi uống rượu với người đàn ông khác!”.

“Hay là tôi ra hỏi ý kiến bạn trai tôi nhé?”.

Hai mắt cô ấy chớp chớp, nhìn người thanh niên cường tráng này, rồi gợi ý nói.

Người thanh niên liền quay đầu sang nhìn thẳng vào Diệp Thiên.

Cậu ta làm gì mà không hiểu ý của Thu Nhược Hi chứ?

Đến đây chơi đa phần đều là các cô gái cởi mở phóng khoáng, tác phong vô cùng bạo dạn, cho dù có bạn trai nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện của ngày mai, chỉ cần cậu ta có thể mạnh hơn bạn trai cô ấy, là có thể danh chính ngôn thuận đưa cô ấy đi, thích làm gì thì làm, cậu ta cho rằng Thu Nhược Hi là dạng người như vậy.

Cậu ta chỉ cần trấn áp được Diệp Thiên, là có thể đưa Thu Nhược Hi đi.

“Người anh em, thì ra là bạn gái của cậu, may mắn thật đó!”.

Người thanh niên nâng ly chĩa về phía Diệp Thiên: “Tôi muốn uống rượu với bạn gái cậu, sau đó nhảy một bài, không biết cậu có ý kiến gì không?”.

“Nếu không có ý kiến gì, thì uống hết ly rượu này, chúng ta vẫn là bạn!”.

Khi cậu ta nói còn cố tình để lộ ra cơ bắp cánh tay, vạm vỡ rắn chắc, rõ ràng là tập luyện chuyên nghiệp.

Thu Nhược Hi nở nụ cười, cô ấy cố tình như vậy là để đùn đẩy rắc rối về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên đã mấy lần không thèm chú ý đến sự hấp dẫn của cô ấy, trong lòng cô ấy đã bực sẵn rồi, cô ấy định cho Diệp Thiên nếm mùi đau khổ, xong cuối cùng sẽ đứng ra giải vây cho Diệp Thiên.

Tuy người thanh niên săm mình này trông rất khó dây, nhưng ở thủ đô lớn này, cô ấy chỉ cần nói ra cái tên Khương Minh và Khương Long Hoa thì ai dám giở trò?

Diệp Thiên một tay cầm ly, nghiêng mặt nhìn người thanh niên, ánh mắt người thanh niên đầy vẻ khiêu khích, rõ ràng không coi Diệp Thiên ra gì.

Cậu ta đến đây cũng vô số lần rồi, đến mức quen cả ông chủ và nhân viên phục vụ ở đây, và lần đầu tiên thấy Diệp Thiên.

Trong này gần như cứ ba bàn là có một bàn cậu ta quen, đến đâu cũng là người quen của cậu ta, cậu ta cũng gây ra không ít chuyện ở đây rồi, mỗi lần đều là đối phương xin lỗi, những chuyện như vậy cậu ta đã quá thành thạo.

Càng huống hồ Diệp Thiên trông như sinh viên đại học, làm gì có tư cách để cậu ta phải kiêng nể?

Thu Nhược Hi nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, để xem Diệp Thiên phản ứng như thế nào, Diệp Thiên lại giơ ngón tay cái với người thanh niên, rồi chỉ sang bên cạnh.

“Cút!”. Chương 403: Cút!

Câu nói của Diệp Thiên một lần nữa khiến toàn bộ hiện trường trở nên im lặng.

Tất cả mọi ánh mắt kỳ lạ đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, chỉ cảm thấy không thể tin được.

Bọn họ vốn tưởng Diệp Thiên nói Hoa Lộng Ảnh là vợ tương lai, điều này đã đủ ngông cuồng rồi, nhưng bây giờ, Diệp Thiên lại coi thường cả nhà họ Diệp và nhà họ Hoa, thậm chí còn bảo Thu Nhược Hi đi nói với đối phương, điều này rõ ràng là khiêu khích.

Trong các hào môn ở thủ đô, nhà họ Hoa và nhà họ Diệp đều là những gia tộc đứng đầu, mạnh nhất, nhìn khắp Hoa Hạ, ngoài những tướng mạnh trong quân đội kia ra, hoặc ngoài những cơ quan đứng đầu Hoa Hạ, ai dám vuốt râu hùm đó chứ?

Diệp Thiên chỉ là một thanh niên đại học cỏn con, lại coi thường nhà họ Diệp và nhà họ Hoa, căn bản là ngu ngốc đến tột độ, bọn họ thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc Diệp Thiên lấy đâu ra tự tin và dũng khí như vậy.

“Hi vọng khi Diệp Tinh đứng trước mặt cậu thì cậu vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn có thể cứng mồm như vậy!”.

Thu Nhược Hi lạnh lùng nói, nói xong liền quay đầu đi, không muốn nói thêm với Diệp Thiên một câu nào nữa, hoàn toàn coi Diệp Thiên như một kẻ vô tri ngông cuồng.

Đối đầu với nhà họ Hoa và nhà họ Diệp, cả Hoa Hạ này cũng chẳng có hào môn nào lại có khí phách như vậy cả, Diệp Thiên một thân một mình lấy đâu ra tư cách và cái gan đó?

Ba cô gái Ngô Lễ Phương trước đó thấy Diệp Thiên đẹp trai tuấn tú, tuy trông có vẻ hơi gầy nhưng dưới lớp quần áo vẫn thấy có đường nét cơ bắp, bọn họ vốn có chút hứng thú với Diệp Thiên.

Nhưng mấy câu nói của Diệp Thiên lại như bát nước lạnh hắt lên người bọn họ.

Những người ngu ngốc vô tri như vậy, nếu tiếp cận với bọn họ, sẽ chỉ mang đến cho bọn họ tai họa mà thôi.

Bầu không khí của bàn này trở nên vô cùng lạnh ngắt, Tề Văn Long cười khổ, nhìn Diệp Thiên với vẻ bất lực.

Cậu ta thực sự không ngờ một buổi liên hoan tốt đẹp thế mà lại trở thành như thế này.

Nhưng cậu ta không hề có ý quở trách Diệp Thiên, chỉ là lo cho Diệp Thiên không biết sợ ai, đến lúc đó đắc tội với nhà họ Hoa và nhà họ Diệp thì không tốt!

Mọi người rõ ràng bài xích Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên không hề quan tâm, chỉ tự rót cho bản thân một ly rượu.

Sau đó, Ngô Lễ Phương, Hoàng Du, Hồ Vũ Nhiên đều hướng về phía Tề Văn Long, cùng chơi xúc xắc, oẳn tù tì uống rượu vô cùng vui vẻ, uống một cách hết mình, sáu người đã bắt đầu nam nữ ngồi đan xen nhau, hoàn toàn bỏ mặc Diệp Thiên sang một bên.

Tề Văn Long mấy lần muốn kéo Diệp Thiên cùng vào, nhưng lại bị bọn Ngô Lễ Phương khéo léo lôi đi, khiến cậu ta cũng cảm thấy bất lực, đành ra hiệu cười khổ với Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, không quan tâm chuyện này, cậu đến đây chỉ là giúp trông coi, sợ người của Khương Minh tìm đến bọn Tề Văn Long, còn mấy cô gái kia đối xử với cậu bằng thái độ gì, cậu đều mặc kệ.

“Này, uống một ly không?”.

Đúng lúc này, phía trước mặt vọng đến giọng nói của Thu Nhược Hi.

Chỉ thấy Thu Nhược Hi một tay nâng ly, chĩa về phía cậu, đôi mắt long lanh chớp chớp, đúng là người đẹp cực phẩm.

Tuy vừa rồi cô ấy không thèm quan tâm Diệp Thiên nữa, nhưng lại luôn thầm quan sát, cho dù bọn Ngô Lễ Phương bài xích Diệp Thiên, hay là trước đó cô ấy nhắc đến nhà họ Diệp và nhà họ Hoa, Diệp Thiên từ đầu đến cuối đều dửng dưng, tâm trạng không chút dao động.

Cô ấy vốn thông minh, biết rõ phép tắc sinh tồn trong xã hội này, cũng coi như hiểu biết nhiều hơn người bình thường, khí phách như của Diệp Thiên thì cô ấy chỉ nhìn thấy được của những nhân vật có chức vụ cao, nắm quyền sinh sát.

Nhưng cô ấy không hiểu, Diệp Thiên chỉ là một thanh niên trong trường đại học, sao lại có được khí phách dửng dưng với tất cả, cho dù núi Thái Sơn có sập cũng không sợ?

Sự tò mò dấy lên tâm tư muốn thăm dò của cô ấy, nên nâng ly rượu về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên lại coi như không nhìn thấy cô ấy, chỉ tự mình uống hết ly này đến ly khác.

“Cái tên này!”.

Hai mắt Thu Nhược Hi tròn xoe, trong mắt lộ vẻ tức giận.

Cô ấy chủ động nâng ly, không biết có bao nhiêu bạn nam sẽ tranh cướp để được uống cùng cô ấy ly rượu này, nhưng Diệp Thiên lại bình thản ngồi ở đó, không hề mảy may, thậm chí coi như không nhìn thấy động tác của cô ấy, thực sự đây là lần đầu tiên xảy ra trong 19 năm cuộc đời của cô ấy.

“Hừ!”.

Cô ấy hừ nhẹ một tiếng, không chịu được Diệp Thiên nữa, vẻ đẹp của cô ấy đến hội trưởng Khương Minh là Khương Long Hoa đều xem trọng, lần đầu tiên gặp mặt, còn chủ động mời cô ấy gia nhập Khương Minh đảm nhiệm cố vấn kế toán.

Nhưng Diệp Thiên, trông thì không có bối cảnh hay lai lịch gì lớn cả, lại vô số lần coi thường cô ấy, khiến cô ấy thực sự không thể nuốt được cục tức này.

Đúng lúc này, một thanh niên săm đầy cánh tay ở phía không xa đứng lên, cơ thể cậu ta cường tráng, cao to, cầm một ly rượu đi đến trước mặt Thu Nhược Hi.

“Chào em, anh mời em uống một ly được không?”.

Trong lòng Thu Nhược Hi cười khẩy, cậu ta là ai mà đòi uống rượu với cô ấy, ít nhất cũng phải là phó hội trưởng Khương Minh hoặc những nhân vật ở đăng cấp cậu chủ trong gia tộc lớn mới đủ tư cách, người thanh niên này tuy trông có vẻ là tuấn tú lịch sự, nhưng trên người mang đầy vẻ giang hồ, có tư cách gì mời cô ấy uống rượu?

Ánh mắt cô ấy lạnh lùng, định lên tiếng từ chối thẳng thừng, nhưng ngay sau đó, cô ấy lại nhìn thấy Diệp Thiên ngồi im phía đối diện, thế là đổi ý.

Hai mắt cô nheo lại, mang vẻ đắn đo, chỉ về phía Diệp Thiên.

“Xin lỗi nhé, bạn trai tôi không cho tôi uống rượu với người đàn ông khác!”.

“Hay là tôi ra hỏi ý kiến bạn trai tôi nhé?”.

Hai mắt cô ấy chớp chớp, nhìn người thanh niên cường tráng này, rồi gợi ý nói.

Người thanh niên liền quay đầu sang nhìn thẳng vào Diệp Thiên.

Cậu ta làm gì mà không hiểu ý của Thu Nhược Hi chứ?

Đến đây chơi đa phần đều là các cô gái cởi mở phóng khoáng, tác phong vô cùng bạo dạn, cho dù có bạn trai nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện của ngày mai, chỉ cần cậu ta có thể mạnh hơn bạn trai cô ấy, là có thể danh chính ngôn thuận đưa cô ấy đi, thích làm gì thì làm, cậu ta cho rằng Thu Nhược Hi là dạng người như vậy.

Cậu ta chỉ cần trấn áp được Diệp Thiên, là có thể đưa Thu Nhược Hi đi.

“Người anh em, thì ra là bạn gái của cậu, may mắn thật đó!”.

Người thanh niên nâng ly chĩa về phía Diệp Thiên: “Tôi muốn uống rượu với bạn gái cậu, sau đó nhảy một bài, không biết cậu có ý kiến gì không?”.

“Nếu không có ý kiến gì, thì uống hết ly rượu này, chúng ta vẫn là bạn!”.

Khi cậu ta nói còn cố tình để lộ ra cơ bắp cánh tay, vạm vỡ rắn chắc, rõ ràng là tập luyện chuyên nghiệp.

Thu Nhược Hi nở nụ cười, cô ấy cố tình như vậy là để đùn đẩy rắc rối về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên đã mấy lần không thèm chú ý đến sự hấp dẫn của cô ấy, trong lòng cô ấy đã bực sẵn rồi, cô ấy định cho Diệp Thiên nếm mùi đau khổ, xong cuối cùng sẽ đứng ra giải vây cho Diệp Thiên.

Tuy người thanh niên săm mình này trông rất khó dây, nhưng ở thủ đô lớn này, cô ấy chỉ cần nói ra cái tên Khương Minh và Khương Long Hoa thì ai dám giở trò?

Diệp Thiên một tay cầm ly, nghiêng mặt nhìn người thanh niên, ánh mắt người thanh niên đầy vẻ khiêu khích, rõ ràng không coi Diệp Thiên ra gì.

Cậu ta đến đây cũng vô số lần rồi, đến mức quen cả ông chủ và nhân viên phục vụ ở đây, và lần đầu tiên thấy Diệp Thiên.

Trong này gần như cứ ba bàn là có một bàn cậu ta quen, đến đâu cũng là người quen của cậu ta, cậu ta cũng gây ra không ít chuyện ở đây rồi, mỗi lần đều là đối phương xin lỗi, những chuyện như vậy cậu ta đã quá thành thạo.

Càng huống hồ Diệp Thiên trông như sinh viên đại học, làm gì có tư cách để cậu ta phải kiêng nể?

Thu Nhược Hi nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, để xem Diệp Thiên phản ứng như thế nào, Diệp Thiên lại giơ ngón tay cái với người thanh niên, rồi chỉ sang bên cạnh.

“Cút!”.Chương 404: Gọi người của Khương Minh tới đi

“Cút!”

Đối diện với sự khiêu khích của thanh niên kia, Diệp Thiên chỉ nhả ra đúng một từ.

Thu Nhược Hi cũng rất kinh ngạc. Một lần nữa cô ấy được chứng kiến sự cuồng ngạo của Diệp Thiên.

Thanh niên khẽ biến sắc. Cậu ta không ngờ, Diệp Thiên nhìn có vẻ thư sinh mà ăn nói lại cứng mồm cứng miệng như vậy.

Cậu ta chỉ khựng lại rồi bật cười. Nụ cười thật âm u và tiến về phía Diệp Thiên một bước.

“Cậu nói cái gì, nói lại xem?”

Diệp Thiên nâng ly rượu, thản nhiên nói: “Tôi nói cậu cút, nghe rõ chưa?”

“Ồ!”

Lần này thì mặt thanh niên kia đã tái mét. Cậu ta không còn giả bộ nữa mà cười điên cuồng.

“Nhóc, từ đâu chui ra thế, khẩu khí gớm nhỉ?”

“Tôi uống với cậu là xem trọng cậu. Tôi thích bạn gái cậu là nể mặt cậu. Vậy mà dám kêu tôi cút. Cậu là cái thá gì?”

Cậu ta ở đây xưng vương xưng bá, mười người thì đến chín người là cậu ta biết. Dù là ông chủ của quán bar này thì cũng phải nể cậu ta dăm ba phần. Chưa từng gặp người nào dám nói chuyện với cậu ta một cách cuồng ngạo như vậy.

Mấy người Tề Văn Long ở bên cạnh thấy có động tĩnh thì cũng dừng chơi, chau mày và nhìn về phía bên này.

Mấy người Ngô Lễ Phương thì tỏ ra lạnh lùng, làm bộ như chẳng có gì. Đối với nhân vật như Diệp Thiên – một người không biết trời cao đất dày, không giữ mồm giữ miệng, không biết tiến lùi thì gây sự chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.

Hoàng Du và Hồ Vũ Nhiên thầm cảm thấy may mắn. May mà không tiếp cận Diệp Thiên, nếu không thì giờ đã bị rước họa vào thân rồi.

Giọng nói của thanh niên kia khá to. Một câu nói mà khiến không ít người xung quanh quay qua nhìn. Những người này, dường như cậu ta đều quen. Trong nháy mắt, hơn ba chục người đứng dậy với vẻ mặt không được thiện cảm cho lắm và đều nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ giễu cợt.

Thu Nhược Hi nhìn thấy chiến trận này thì cũng kinh ngạc. Cô ấy nhận ra rằng mình đã dây phải lửa rồi, đang định gọi điện thoại cho người của Khương Minh tới xử lý thì đột nhiên Diệp Thiên hành động.

Cậu đưa tay ra, túm lấy cổ áo người thanh liên và nhẹ nhàng ném.

“Rầm!”

Thanh niên nặng hơn chín mươi cân bay bật ra, đập vào một bàn rượu

Chiếc bàn với mặt bàn bằng kính lập tức nứt toác. Cậu thanh niên mặt đầy máu, nằm lăn quay, mắt nổ đom đóm.

Tất cả đám đông đứng ngây như phỗng. Ngoài ba người Tề Văn Long ra thì không ai ngờ Diệp Thiên lại ra tay dứt khoát như vậy.

Những kẻ quen biết thanh niên kia đứng xung quanh giờ mới kịp phản ứng và vội vàng đỡ thanh niên kia dậy. Cậu ta mặt đầy máu, nhìn Diệp Thiên với vẻ méo mó.

“Đồ khốn, dám đánh tao à?”

Cậu ta lập tức vung tay, đám đông đứng dậy, hơn hai mươi người lao về phía Diệp Thiên và bao vây cậu.

Cảnh tượng đó khiến mấy người Ngô Lễ Phương sợ hãi hét lên. Mặc dù bọn họ thường ra ngoài chơi nhưng chưa bao giờ gặp cảnh tượng trực quan như thế này.

Đôi mắt Thu Nhược Hi lấp láy, thầm cảm thấy hối hận. Thế nhưng lúc này đã có kẻ giơ nắm đấm lao về phía Diệp Thiên rồi.

Diệp Thiên một tay nâng ly, đối diện với sự bao vây của hơn hai mươi người mà không hề biến sắc, chỉ khẽ đạp chân và vung cánh tay lên.

Mỗi lần cậu hạ chân xuống là có năm ba người bay bật ra xa. Chưa tới vài nhịp thở thì hơn hai mươi người đã đều văng ra tứ phía, kêu thét thảm thiết, không ai còn có thể đứng lên nổi nữa.

Tất cả đều há mồm trợn mắt, đến cả tiếng nhạc cũng dừng hẳn.

Một người đánh gục hơn hai mươi người. Ngay cả những thanh niên đã quen xem các vụ đánh nhau thì cũng cảm thấy chấn động.

Diệp Thiên dùng một tay nâng ly, xử lý hơn hai mươi tên vậy mà không một giọt rượu nào bị văng ra ngoài. Sau đó ly rượu được cậu uống cạn.

Không ít thanh niên trai gái nhìn về phía cậu. Đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.

Diệp Thiên trông khôi ngô, vóc dáng cân đối, lại biết đánh nhau như vậy. Vẻ tiêu sái đó chẳng phải chính là người đàn ông lý tưởng của các cô gái hay sao?

Mấy người Ngô Lễ Phương cũng nhìn với vẻ đờ đẫn và không dám tin. Không ai ngờ, Diệp Thiên với vẻ tri thức thế kia lại có thân thủ mạnh như vậy.

Diệp Thiên giải quyết xong đám người kia thì giống như chẳng có chuyện gì. Cậu lại ngồi về chỗ của mình.

Cậu đặt ly xuống, chỉ về phía Thu Nhược Hi.

“Cô gái, tốt nhất cô nên cẩn thận cho tôI!”

“Còn giở trò thì tôi không ngại để cô có kết cục giống như bọn họ đâu!"

Diệp Thiên là người như thế nào chứ. Chút tâm tư của Thu Nhược Hi, cậu đã sớm biết rõ. Chỉ là đối phương đã dám tìm tới thì cậu cũng không ngại khởi động gân cốt.

Thu Nhược Hi không phải là bạn gái của cậu, nên cậu chỉ vứt thanh niên kia ra ngoài. Nếu như lúc này người ngồi đối diện cậu là Hoa Lộng Ảnh thì thanh niên kia đã chết từ lâu rồi!”

“Cậu…”

Thu Nhược Hi vô cùng tức giận. Thế nhưng nghĩ đến mọi chuyện đều là do mình gây ra thì đành ngậm miệng chịu thiệt.

Ba người Ngô Lễ Phương thấy Diệp Thiên hung hăng như vậy thì không còn dám tỏ ra khinh thường hay có thái độ với Diệp Thiên nữa.

Ba người Tề Văn Long tỏ ra bất lực nhưng vẫn chấp nhận được. Dù sao thì tối qua Diệp Thiên đã một chọi cả trăm. Thế nhưng nhìn đống bừa bộn ở dưới đất thì cậu ta không khỏi lo lắng.

Chuyện này dù sao cũng là do Diệp Thiên ra tay. Dù là trước khi bên cơ quan tới điều tra thì Diệp Thiên cũng khó thoát tội, cậu ta bỗng nảy ra ý rồi vội vàng đứng dậy.

“Đại ca, chúng ta đi trước đi!”

Nói xong, cậu ta gọi mấy người Ngô Lễ Phương. Lúc này mấy người Ngô Lễ Phương mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi quán bar.

Đúng lúc này, một đám người mặc đồ đen ập vào. Đứng đầu là một kẻ mặc vest màu lam, đầu bóng lộn trông rất ra dáng.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, người này lập tức khựng lại và trầm giọng quát: “Là ai đã làm?”

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ về phía Diệp Thiên. Diệp Thiên cũng đứng dậy nói với vẻ thản nhiên.

“Là tôi làm, có vấn đề gì không?”

Người mặc đồ lam khẽ nheo mắt, nhìn kỹ Diệp Thiên một lượt và cảm thấy chưa bao giờ gặp cậu.

Sau đó người này quay qua nhìn người thanh niên xăm chổ đầu đầy máu, đang nằm ngất ra kia và trầm giọng.

“Cậu bạn này, đánh nhau trong quán bar của tôi thì chuyện hôm nay e rằng cậu không đi nổi đâu!"

Diệp Thiên không hề bận tâm, chỉ khẽ cười: “Ồ? Định ngăn tôi sao?”

Người đàn ông mặc vest xua tay, thản nhiên nói: “Không ngăn cậu, tôi là ông chủ của quán bar, các người xảy ra mâu thuẫn đánh nhau là bình thường, tôi chỉ phụ trách lấy lại tiền bồi thường do đồ dùng của quán bar thôi!”

“Nhưng cậu đánh cậu ta, không có một đáp án hợp lý thì e rằng Khương Minh sẽ không tha cho cậu đâu”.

Người này vừa dứt lời thì toàn bộ hiện trường trở nên sục sôi. Ánh mắt Thu Nhược Hi cũng trở nên đanh lại.

Không ít người đều sợ hãi nhìn về phía người thanh niên xăm trổ kia. Ở đây không ít người, cũng không thiếu những người xăm trổ nhưng bọn họ không biết rằng người thanh niên đó lại có liên quan tới Khương Minh của Thủ Đô.

Nhắc tới Khương Minh, đám động trong quán bar tái mặt. Đây là một cái tên lớn ở Thủ Đô, được cậu chủ Khương Long Hoa chống đỡ. Âu Dương Đoạn Vân của nhà Âu Dương cũng là một hội trưởng danh dự trong đó. Có thể nói là thanh thế kinh thiên.

Những cô gái trước đó thấy Diệp Thiên vô cùng ngầu thì giờ cũng không dám nhìn, chỉ tỏ ra tiếc nuối.

Thân thủ của Diệp Thiên đúng là lợi hại, nhưng lúc này gây sự với người của Khương Minh thì giờ không còn là vấn đề mà nắm đấm của thể giải quyết được nữa.

Ba người Tề Văn Long và Lý Phong cũng đây ngây ra. Tề Văn Long đang nghĩ cách thoát thân thì không ngờ Diệp Thiên lại quay người ngồi xuống, vắt chân chéo ngũ.

“Khương Minh sao?”

Cậu khẽ mỉm cười, để lộ vẻ khinh thường.

“Được, tôi cho các người thời gian, mau gọi bọn họ tới đây đi!”

“Tôi muốn xem xem,cái gọi là Khương Minh mạnh cỡ nào!” Chương 405: Kêu Khương Long Hoa tới gặp tôi

Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ. Bọn họ vốn tưởng rằng, Diệp Thiên nghe thấy cái tên Khương Minh thì sẽ sợ tới mức tái mặt, lập tức cầu xin, nào ngờ, Diệp Thiên lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn chủ động ngồi xuống, kêu người đàn ông mặc vest gọi người của Khương Minh tới đây.

Điều này đã không còn có thể dùng từ cuồng ngạo để miêu tả nữa rồi.

Khương Minh ở Thủ Đô đại diện cho điều gì chứ. Người bản địa thì quá rõ rồi, thế nhưng ngay cả các thương nhân, học tử từ nơi khác tới cũng đều cảm thấy như sét đánh ngang tai khi nghe thấy tên Khương Minh và biết đó là thứ mà họ tuyệt đối không thể gây sự.

Ngay cả đến các gia tộc hạng hai, hạng ba ở Thủ Đô cũng không dám lên mặt với Khương Minh. Có thể nhượng bộ thì nhượng bộ, nên có thể thấy Khương Minh mạnh tới cỡ nào.

Thế nhưng Diệp Thiên, dường như là một người ngoài lại khinh thường Khương Minh, còn ngông cuồng đòi xem Khương Minh mạnh tới mức nào. Sự ngông cuồng đó, soi khắp Thủ Đô này e rằng chẳng có mấy người dám làm.

“Tên này có chán sống cũng đừng lôi theo mình chứ!”

Ba người Ngô Lễ Phương đã hoàn toàn ngây ra và cảm thấy vô cùng hối hận. Sớm biết trong buổi giao lưu có loại người ngu ngốc không biết điều như Diệp Thiên thì chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý tới đây.

Câu nói của Diệp Thiên đã đồng nghĩa với việc đắc tội hoàn toàn với Khương Minh. Mặc dù bọn họ không quen Diệp Thiên nhưng cùng tới đây với Diệp Thiên nên nếu đến khi Khương Minh truy cứu trách nhiệm thì chắc chắn bọn họ cũng bị liên lụy.

Mấy người bọn họ dù gia thế khá giả nhưng là người tỉnh khác, đến cả tư cách gia nhập vào Khương Minh cũng không có, huống hồ là bật lại Khương Minh.

Tề Văn Long, Vương Triều Hải cũng vô cùng kinh hãi và thầm lắc đầu.

Diệp Thiên đúng là rất lợi hại khiến bọn họ khâm phục nhưng Diệp Thiên ngông cuồng như vậy với Khương Minh thì thật sự là hành động không được thông minh lắm.

Nếu Khương Minh tới thật thì chuyện ngày hôm nay e rằng có dùng tiền cũng không thể giải quyết được.

Những người xung quanh đều xì xào, có người khâm phục dũng khí của Diệp Thiên, cũng có người cảm thấy Diệp Thiên là đồ ngốc. Thế nhưng không có ai rời khỏi vị trí ngồi cả, bọn họ đều muốn xem xem Diệp Thiên sẽ nhận được kết cục gì.

“Được, người anh em, giỏi lắm!”

Người đàn ông mặc vest giơ ngón tay cái lên với Diệp Thiên. Người này không hề có ý chế giễu mà hoàn toàn khâm phục sự quyết đoán của Diệp Thiên.

Thủ Đô rộng lớn, thanh niên dám cuồng ngạo như vậy với Khương Minh không quá ba người. Trong ba người này có ai mà không có khí thế ngút trời, lai lịch kinh thiên ở Thủ Đô chứ?

Còn Diệp Thiên, ăn mặc giản đơn lại dám đối đầu với cả Khương Minh. Đây đúng là người mà lâu lắm rồi người đàn ông này mới gặp.

“Đi, lấy một chai Lafite tới đây, tiếp đã người anh em này!”

Người đàn ông lên tiếng, ra lệnh cho tay chân cầm một chai rượu tới vì Diệp Thiên đồng thời gọi điện thoại.

“Cậu Từ!”

Người đàn ông nói vào đầu đây bên kia vài câu, đại khái là nói chuyện xảy ra trong quán bar rồi tắt máy.

Trong một quán bar khác không xa Hồng Đậu Tân Thiên Địa, vài người thanh niên đang ngồi ở khu vực Vip cạnh sàn nhảy. Xung quanh đều là người đẹp. Trong bán kính năm mét của bọn họ, tất cả các bàn đều trống không, không ai dám lại gần. Tất cả đều tránh xa vì sợ đụng độ.

Trong đó có một thanh niên vừa mới tắt máy. Nhìn thấy sắc mặt không được lương thiện của người này, một thanh niên khác có vết xăm ở ống đồng bèn nhìn qua.

“Tử Thiên, chuyện gì vậy?”

Người thanh niên tên Tử Thiên để lộ nụ cười và xua tay.

“Cậu Hoa, mọi người tiếp tục chơi. Em họ tôi ở bên Hồng Đậu Tân Thiên Địa vừa bị người ta đánh. Ông chủ quán bar gọi điện bảo tôi tới xem!”

Nghe thấy vậy, người thanh niên xăm ở ống đồng gật đầu: “Nhớ ra tay có chừng mực, ra đời nổi danh mới dễ làm việc!”

“Cậu dẫn người qua đó đi!”

Tử Thiên lập tức gật đầu và phất tay. Vài người đàn ông đeo kính râm phía sau anh ta lập tức lao về phía Hồng Đậu Tân Thiên Địa.

Bên trong quán bar Hồng Đậu, Tề Văn Long trầm mặt, đang nghĩ cách giải quyết. Thu Nhược Hi ở bên cạnh thì nhìn chăm chăm Diệp Thiên, suy nghĩ trở nên rối rắm.

Vào lúc này rồi mà Diệp Thiên vẫn không hề sợ hãi. Với tình huống này hoặc là Diệp Thiên không biết điều hoặc là căn bản không biết sự đáng sợ của Khương Minh, hoặc là Diệp Thiên có át chủ bài nên không sợ Khương Minh nên ưỡn ngực ra uy.

Nhưng cô ấy không nghĩ ra, rốt cuộc Diệp Thiên nắm được điều gì mà dám đối đầu với Khương Minh.

Khắp cả Thủ Đô, trừ khi là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh hoặc là Âu Dương Đoạn Vân thì có thể khinh thường sức mạnh của Khương Minh, chứ Diệp Thiên thì không nằm trong số đó.

“Hoa Lộng Ảnh sao?”

Đôi mắt cô ấy khẽ lay động.

Lẽ nào Diệp Thiên dựa vào mối quan hệ với Hoa Lộng Ảnh nên không hề kiêng dè Khương Minh sao?

Khi cô ấy đang suy nghĩ thì có tiếng xôn xao bên ngoài cửa. Đám đông quay lại nhìn thì thấy một đám người đang sải bước đi vào.Bảo vệ trong quán bar đề tản ra như sợ đụng độ.

“Là người của Khương Minh tới rồi!”

Có người đã kêu lên.

Thanh niên đi đầu với diện mạo bình thường nhưng ánh mắt thì tỏ ra vô cùng khinh thường. Người này nhìn xung quanh khiến tất cả phải cúi đầu, không dám nhìn và thẳng trông rất khí thế.

Người này vừa tới thì người đàn ông mặc vest đen đã tới đón.

“Cậu Từ!”

“Tôi đã đưa em họ cậu tới bệnh viện trị thương rồi, những người khác cũng khiêng đi cả rồi!”

“Kẻ ra tay đang ở đâu?”

Người đàn ông mặc vest chỉ về phía Diệp Thiên.

Người này thản nhiên gật đầu, phất tay ra hiệu cho người đàn ông lui ra sau đó anh ta bước tới đứng trước mặt Diệp Thiên.

“Cậu chính là người đã làm hại em họ của tôi?”

Người này lên tiếng, khí thế hừng hực khác hẳn với thanh niên xăm trổ khi nãy. Những người có mặt đều cảm thấy có một luồng sức mạnh cực lớn chèn ép.

“Đó là…Phó hội trưởng của Khương Minh, là Từ Tử Thiên của nhà họ Từ phải không?”

Một vài người đã nhận ra người thanh niên nên nhao nhao hô lên. Không ít các cô gái còn nhìn với đôi mắt long lanh cả lên và thầm bị dao động trước Từ Tử Thiên.

Từ Tử Thiên là cánh tay đắc lực số hai trong Khương Minh, nắm giữ một nửa sức mạnh của Khương Minh. Trong toàn bộ Khương Minh thì cũng chỉ kém hơn hai người Khương Long Hoa và Âu Dương Đoạn Vân. Còn khắp Thủ Đô thì những thanh niên dám đối đầu với anh ta cũng không quán năm người. Nếu như có thể đi theo Từ Tử Thiên thì có lẽ vinh hoa phú quý, danh vọng quyền thế đều có thể có cả.

Đôi mắt Thu Nhược Hi cũng sáng lên, cô ấy cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Cô ấy vốn tưởng người tới chỉ là một nhân vật bình thường trong Khương Minh, không ngờ lại đích thân Từ Tử Thiên tới thu dọn hiện trường.

Cô ấy nhìn Diệp Thiên, nếu lúc này Diệp Thiên không lôi Hoa Lộng Ảnh ra thì thật sự không có cơ hội gỡ gạc.

Mấy người Tề Văn Long thực sự không nghĩ ra được gì nữa, ai cũng cảm thấy ớn lạnh.

Diệp Thiên uống cạn giọt rượu vang cuối cùng rồi ngước mắt nhìn.

“Là do tôi đánh, tôi muốn xem xem anh muốn đối phó thế nào với tôi!”

Giọng điệu cậu có phần chế nhạo giống như đang chọc ghẹo Từ Tử Thiên khiến cho những người xung quanh phải thất sắc.

Tới lúc này rồi mà Diệp Thiên vẫn còn lòng còn dạ chơi đùa sao?

Từ Tử Thiên khẽ nheo mắt, hoàn toàn coi Diệp Thiên là một tên ngốc và khẽ phất tay.

“Dẫn đi, vứt thẳng vào đồn!”

Anh ta vừa dứt lời thì một người đàn ông đeo kinh râm bước tới chuẩn bị áp tải Diệp Thiên.

“Hóa ra đây là thủ đoạn của Khương Minh à?”

Diệp Thiên khẽ cười và lắc đầu.

“Anh chỉ là phó hội trưởng của Khương Minh mà dám tùy tiện sai người chèn ép người khác, oai phong gớm!”

Hai người đàn ông đeo kính râm nghe thấy vậy thì khựng lại, chân tay luống cuống.

Diệp Thiên bình tĩnh và khẽ lắc ngón tay.

“Nghe nói Khương Minh là do tên nhóc Khương Long Hoa tạo ra. Khi tôi giẫm bẹp Khương Long Hoa ấy thì không biết lúc đó các người đang ở đâu nữa!”

“Giờ chỉ là một nhân vật cắc ké mà dám ra tay với tôi sao?”

Cậu phất tay, một chai rượu bay tới đập vào mặt Từ Tử Thiên vỡ nát.

“Nói chuyện với tôi, anh chưa đủ tư cách đâu!”

“Kêu Khương Long Hoa cút tới đây gặp tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK