“Vụt!”
Diệp Thiên với đôi mắt lạnh như băng. Mười lăm mũi tên lửa cùng phóng ra xé rách bầu trời, nổ ầm ầm. Những mũi tên này này dường như không hề bị ma sát với không khí, không hề bị lực cản trở, cứ thế lao đi với tốc độ lớn hơn hàng trăm lần tốc độ âm thanh, phóng vọt trong không trung.
“Ầm!”
Mười lăm phi công điều khiển máy bay trực thăng Cobra sớm đã cảm nhận được bèn lái ra tứ phía khỏi trận chiến hỗn loạn và muốn né những quả hỏa tiễn kia.
Nhưng dù bọn họ có né thế nào thì những mũi tên lửa vẫn cứ bám sát phía sau như hình với bóng đuổi theo họ với tốc độ nhanh hơn nhiều lần.
“Ầm!”
Một mồi lửa nổ tung trong không trung, sau đó là hai, ba, bốn…
Cuối cùng, mười lăm mũi tên lửa cùng nổ trên bầu trời.
Mười lăm vùng lửa từ trên rơi xuống, nổ ra bốn hướng. Diệp Thiên cũng từ độ cao năm trăm mét hạ xuống rồi lại lao vọt lên. Cơ thể cậu hóa thành luồng sáng xanh giống như một chiến thần vô địch ngạo nghễ giữa thế gian.
“Hừ!”
Diệp Thiên nhìn mười lăm ngọn lửa cháy trong không trung bèn nhếch miệng cười với ánh mắt lạnh như băng.
Từ khi cậu xuất hiện đến nay, chưa bao giờ có sát ý mạnh như vậy. Cậu chưa bao giờ giết chết nhiều người như vậy, nhưng hôm nay, cuối cùng cậu đã mở ra sát giới.
Cậu biết rất rõ, có thể điều được một đội quân hùng mạnh thế này thì chắc chắn không phải là phần tử vũ trang bình thường mà là một đội lính đánh thuê được sự ủng hộ của nhà nước.
Hơn nữa nước có thể sở hữu máy bay trực thăng Cobra thì có lẽ không cần đoán cũng có được đáp án.
Hợp chúng quốc!
Nước mạnh nhất trên tinh cầu này, một nước có thể dựa vào sức mạnh của mình, đàn áp những quốc gia khác không ngóc đầu được lên.
Nhưng càng nghĩ vậy thì Diệp Thiên càng cảm thấy không đáng sợ.
Khi nước lớn đương thời đã ra tay với cậu, trấn nhiếp đám người vương cấp ngu ngốc của hàng trăm năm trước thì cậu cũng không ngại mà thể hiện sức mạnh của mình trước toàn thế giới.
Hôm nay cậu không hề nương tay, Phệ Thiên Chi Thể mở toàn bộ, chống lại hỏa tiễn, sau đó dùng lực tinh thần nhằm vào mười năm chiếc máy bay Cobra và dùng mũi tên lửa bắn rụng.
Thứ mà cậu muốn chính là để các nước lớn biết rằng, gây sự với Diệp Lăng Thiên sẽ phải trả giá.
Dù có mạnh như Hợp chúng quốc thì cậu cũng sẽ không nhún nhường. Cậu sẽ dùng sức mạnh của mình, nói cho những quốc gia muốn ám sát cậu rằng, muốn giết Diệp Lăng Thiên thì không dễ như vậy đâu.
“Ôi trời ơi!”
Ở phía xa, mấy người Hắc Tháp đều chăm chăm nhìn cảnh tượng đó. Nguyễn Thanh Trúc càng tỏ ra kinh động hơn. Khuôn miệng nhỏ của cô gái há hốc.
Cô gái vốn tưởng rằng Diệp Thiên là siêu nhân, nhưng giờ xem ra, cậu còn hơn cả siêu nhân nữa.
Trước đó đối diện với đội quân vũ trang ba nghìn người, một mình cậu đánh gục, khiến đối phương bị đánh bại hoàn toàn, hơn chục chiếc xe tăng cùng với giáp thiết đều bị một mình cậu quét sạch.
Sau đó, sáu trực thăng Cobra cũng bị cậu dùng mũi tên lửa bắn rơi, không ai sống sót.
Thêm vào đó, khi mười lăm chiếc máy bay tiến hành dùng hỏa lực khóa chặt Diệp Thiên, vô số hỏa tiễn cùng với đạn bi tấn công mà cậu không hề hấn gì, còn để cậu bắn một lúc 15 mũi tên lửa, đốt cháy 15 chiếc trực thăng kia.
Tất cả mọi việc đều giống như thần thoại.
“Tổng giáo quan, rốt cuộc giáo quan là người hay là thần vậy?”
Những thành viên như Hắc Tháp của Nam Long Nhận nhìn nhau và họ đều thấy vẻ sợ hãi, chấn động trong mắt đối phương.
Diệp Thiên giết Đường Đôn Nho trong trận chiến Lan Thương trước đó đã đủ để bọn họ hiểu được về sự hùng mạnh của Diệp Thiên và coi cậu là mục tiêu cả đời mình. Giờ đây Diệp Thiên một mình quét bay hàng nghìn quân địch, phá hủy cả vũ khí hiện đại, dùng cơ thể chống lại hỏa tiễn thì cậu giống như là một vị thần trong tâm trí của họ vậy.
Thần tượng và mục tiêu cũng như cả suy nghĩ muốn theo kịp thì có thể chứ một huyền thoại thì bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.
Lý Vân Phi siết chặt nắm đấm, sau đó từ từ buông ra và cười khổ với vẻ bất lực.
Lần đầu Vân Phi gặp Diệp Thiên là ở Lư Thành thuộc tỉnh Xuyên. Khi đó, Vân Phi coi Diệp Thiên là một học sinh cấp ba bình thường thích trốn học, thậm chí còn tưởng rằng cậu là tay chân cho Ngô Quảng Phúc.
Mặc dù khi đó cậu có chút tài năng nhưng so với một một thành viên dự bị của Nam Long Nhận như Vân Phi thì đúng là khác xa một trời một vực. Thậm chí khi đó Vân Phi còn không cho rằng Diệp Thiên là đối thủ, chỉ là tình địch mà Vân Phi có thể tùy tay bóp chết.
Sau đó, trong buổi tiệc của giới thượng lưu Lư Thành, cuối cùng thì Vân Phi cũng biết được thân phận thực sự của Diệp Thiên, đó là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên.
Hai thân phận này giống như núi Thái Sơn đè xuống khiến cho cái nhìn khinh thường về Diệp Thiên trước đó của Vân Phi bị vỡ vụn hoàn toàn.
Lúc đó Vân Phi cảm thấy mình đã thua sát đất nhưng vẫn chưa tới mức không ngóc đầu lên được. Dù Phi Vân chật vật rời khỏi buổi tiệc những vẫn canh cánh trong lòng, luyện tập cực khổ trong Nam Long Nhận, nỗ lực thăng tiến, hi vọng có một ngày có thể đạt tới đỉnh cao như Diệp Thiên.
Sau đó, Diệp Thiên hạ cánh xuống vùng đất Nam Long Nhận, nhảy lên làm tổng giáo quan của bọn họ, còn để lộ ra thân phận số một trong bảng sức chiến đấu Hoa Hạ khiến cho Vân Phi chết lặng. Trận chiến trên sông Lan Thương, Diệp Thiên giết chết Đường Mục Sơn đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn so đo với Diệp Thiên của Vân Phi.
Nhưng Vân Phi phát hiện ra toàn bộ mọi chuyện, cũng như hết lần này đến lần khác, Diệp Thiên đều thể hiện sức mạnh vượt xa cậu ta. Khi đó cậu ta vẫn hi vọng, vẫn ôm sự hoang tưởng, rằng một ngày có thể đuổi kịp Diệp Thiên, giống như Diệp Thiên nhận được hào quang từ đám đông và một bước lên tiên.
Còn hôm nay, biểu hiện của Diệp Thiên đã khiến cho sự hoang tưởng của cậu ta hoàn toàn vỡ vụn.
Cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra, sự hoang tưởng của cậu cuối cùng cũng chỉ là hoang tưởng mà thôi.
Diệp Thiên đã đánh sụp hoàn toàn thế giới quan về sức mạnh của cậu ta.
Đến ngày hôm nay thì cậu ta đã tin rằng, sự lớn mạnh của sức mạnh có thể lớn tới mức chống lại được cả vũ khí hiện đại.
Người thanh niên bên cạnh Nguyễn Thanh Trúc nhìn thấy bóng hình màu lam trong không trung thì không thể nào tỉnh táo nổi.
“Trên đời này lại tồn tại một người mạnh tới như vậy sao? Đây có phải là thế giới mà mình đang sống không vậy? Rốt cuộc thì có bao nhiêu chuyện mà khoa học không thể giải thích được chứ?”
Người thanh niên khẽ lầm bầm, sự nghi ngờ đối với Diệp Thiên trước đó đã hóa thành một ngụm nước đắng trôi xuống cổ họng người thanh niên.
Trên không trung, Diệp Thiên đứng chắp tay, ánh sáng màu lam lúc sáng lúc tắt, chân nguyên cũng khẽ dao động và có phần yếu đi.
Vừa rồi cậu thi triển mũi tên lửa khóa chặt máy bay Cobra của đối phương rồi bắn gục chúng nên khiến cậu bị tiêu hao một lượng lớn chân nguyên và lực tinh thần.
Với lực tinh thần và tu vi lúc này của Diệp Thiên, cùng lắm có thể gia tăng tốc độ truy đuổi lên hai lần, vừa rồi thì cậu đã khóa chặt tới 15 chiếc máy bay trực thăng Cobra nên khiến lực tinh thần bị hao tổn gần tới một nửa.
“Xem ra lần này, ít nhất cần ba ngày để hồi phục rồi!”
Cảm nhận được cơ thể trong trạng thái trống không, Diệp Thiên khẽ cười và lắc đầu với vẻ bất lực.
Nếu không phải vì muốn đánh nhanh thắng nhanh, quét sạch mầm họa thì cậu đã không dùng đòn sát phạt át chủ bài mạnh như thế.
Cậu đang định quay người rời đi thì bỗng có cảm nhận và vội lùi về bên cạnh hàng chục mét.
“Vụt!”
Một bóng đen với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được lao tới từ phía bên cạnh cậu mang theo một luồng khói dài ngoằng ở đuôi.
“Đây là…hỏa tiễn truy vết sao?”
Chương 656: Máy bay chiến đấu
“Đây là…hỏa tiễn truy vết sao?”
Khoảnh khắc vừa rồi, Diệp Thiên chỉ dùng chút lực tinh thần khẽ chuyển động để thoát khỏi nguy hiểm.
Giữa những luồng điện chớp loằng ngoằng, cậu thậm chí chỉ kịp lách qua một bên, rời khỏi vị trí hiện tại. Lúc này, một bóng hình màu đen từ bên phải sượt tới, lướt qua người cậu.
Tốc độ của bóng hình đó còn nhanh hơn tốc độ âm thanh ba, bốn lần, thậm chí là hơn nữa. Có thể nói là hoàn toàn vượt qua tốc độ của âm thanh.
Hơn nữa khi bóng hình đó sượt qua, Diệp Thiên có thể nhì rõ, quả hỏa tiễn đó đủ để gây nổ một phạm vị rộng tới mười mét.
Khoảnh khắc đó, lực tinh thần của cậu hầu như không thể nào nắm bắt được quỹ đạo của nó. Nếu như không phải cậu có sự tính toán từ trước và bạo phát tốc độ thì có lẽ vừa rồi đã bị ghim trúng rồi.
Đối với loại vũ khí hiện đại có tính hủy diệt cao như thế này, dù Diệp Thiên đã khởi động Phệ Thiên Chi Thể thì cũng không dám nói là có thể chống lại được.
Vừa rồi Diệp Thiên dùng Phệ Thiên Chi Thể để chống lại hỏa tiễn, uy lực của cậu cùng lắm bằng một phần một trăm loại hỏa tiễn truy vết này thôi, thậm chí còn thấp hơn.
Nếu vừa rồi mà bị đâm trúng thì e rằng cậu đã bị sức nổ của nói khiến bị thương nặng rồi.
“Hỏa tiễn truy vết sao? Không thể nào?”
Ở phía xa, mấy người Hắc Tháp nhìn lên đường khí trên không trung đang xé nát không gian với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Khi nó lướt qua người của Diệp Thiên thì đương nhiên bọn biết về vũ khí chuyên nghiệp này, vì họ là đội quân đặc chủng.
Đó rõ ràng là một quả hỏa tiễn truy vết. Hơn nữa vũ khí như vậy thì không thể lắp đặt trên máy bay trực thăng Cobra được mà duy chỉ có máy bay chiến đấu do cường quốc kiểm soát mới có thể lắp đặt được thiết bị đó thôi.
“Đến cả máy bay chiến đấu cũng sử dụng thì rốt cuộc là quốc gia nào muốn giết tổng giáo quan chứ?”
Mấy người Lý Vân Phi tái mặt, bọn họ đã hoàn toàn tê dại.
Đầu tiên là đội ngũ xe tăng và giáp thiết hạng nặng được trang bị vũ khí, sau đó là máy bay trực thăng Cobra và đến giờ là máy bay chiến đấu, đúng là điên rồ.
Đối phương không hề coi Diệp Thiên là một con người mà coi là một nước nhỏ, một tổ chức khủng bố và luôn trong tư thế dùng hỏa lực để khóa chặt và chèn ép với mục đích giết chết hoàn toàn Diệp Thiên.
“Vụt!”
Hỏa tiễn lướt qua người Diệp Thiên, lao về phía trước hàng trăm mét nhưng chưa kết thúc, nó quay đầu,, tiếp tục tấn công cậu.
Đây chính là điều kinh khủng nhất. Loại hỏa tiễn truy vết này được gọi như vậy là vì nó có thể khóa chặt mục tiêu bằng sóng điện và tiến hành hủy diệt mục tiêu.
Hỏa tiễn quét ngang không gian, tạo thành một đường khí dài giống như một cái đinh ghim vào mây trời và đâm xuyên lồng ngực Diệp Thiên.
Điều đáng sợ nhất chính là cây đinh này mang theo thuốc nổ, uy lực của nó mạnh tới mức có thể phá hủy một tòa nhà cao hàng trăm mét làm hai.
Khoảnh khắc hỏa tiễn quay đầu thì Diệp Thiên đã hành động
Cậu không hề do dự, cơ thể hạ xuống đất từ độ cao hàng trăm mét.
Hỏa tiễn lại sượt qua đầu cậu, không hề đâm trúng. Nó lại quay đầu, tiếp tục đuổi về phía cậu.
Bản thân Diệp Thiên sau khi hạ xuống đất thì nơi cậu đạp chân tạo thành một cái hố sâu hàng chục mét. Sau đó cậu đạp mạnh và lao về phía trước.
“Ầm, ầm!”
Mỗi một nhát đạp của cậu có thể bay xa tới hàng trăm mét, để lại những dấu chân khổng lồ trên đất. Cậu đạp liên tiếp mười bước, phóng ra phạm vi hơn một kilomét, còn hỏa tiễn cũng đuổi sát nút với khoảng cách càng lúc càng gần cậu.
Diệp Thiên với tốc độ toàn sức mạnh cũng đã đạt tới mức nhanh hơn âm thanh ba lần, nhưng cuối cùng thì cũng phải dừng chứ không thể duy trì lâu. Còn hỏa tiễn truy vết thì vẫn mang theo sức mạnh vô tận, có thể duy trì hơn hai mươi phút là điều bình thường.
Nó đuổi kịp Diệp Thiên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khoảng nửa phút sau, hỏa tiễn đã đuổi sát phía sau Diệp Thiên và định lao vào đầu cậu.
Đúng lúc này, Diệp Thiên dường như dừng lại, cơ thể khựng tại chỗ.
Tốc độ vượt âm thanh trước đó của cậu lúc này đã được giảm xuống và hoàn toàn khựng lại. Giống như một chiếc xe đang lao đi với tốc độ kinh người đột nhiên phanh lại. Với sức công kích như vậy thì đủ để khiến lục phủ ngũ tạng của một người chệch ra khỏi vị trí vốn có của chúng.
Dù có là người thuộc siêu phàm thần phẩm, thậm chí là vương cấp thì cũng không thể làm được như vậy.
Diệp Thiên cũng là dựa vào Kim Cang Bất Hoại mới có thể có được một cơ thể với công năng nghịch thiên như vậy.
Cậu đột ngột dừng lại, không chỉ vậy còn đồng thời đạp chân, bụi cát bay mịt mù, cả người cậu lao ngược về phía sau.
Hỏa tiễn lao thẳng vào cái hố, trong náy mắt nổ tung ra bốn phía, một luồng khói nổ bùng lên như hình cái nấm. Còn Diệp Thiên thì dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi vùng trung tâm của vụ nổ, mang theo gió mạnh lao đi. Cuối cùng thì cậu cũng đã giải quyết xong quả hỏa tiễn truy vết.
Hỏa tiễn bùng nổ, Diệp Thiên không hề cảm thấy vui mừng mà chỉ đanh mắt.
Cậu biết rất rõ đây chỉ là đợt tấn công đầu tiên, ở phạm vi năm, sáu kilomet ngoài kia, thậm chí còn có mười chiếc máy bay chiến đấu vượt tốc độ âm thanh đang tiến hành khóa chặt cậu.
Với loại máy bay chiến đấu này, tốc độ nhanh hơn máy bay trực thăng Cobra trên hai lần cộng thêm với hỏa tiễn truy vết thì hỏa lực có thể nói là mạnh hơn hàng trăm lần.
Hơn nữa những máy bay chiến đấu này không cần Diệp Thiên phải tiếp cận. Bọn chúng có thể ở khoảng cách xa cách năm sáu mét khóa chặt Diệp Thiên, dùng sóng điện định vị vị trí của Diệp Thiên và tiến hành bắn hỏa tiễn giết chết.
Như vậy Diệp Thiên không thể nào biết được vị trí của chúng. Hỏa tiễn thì tấn công liệt tục, đồng nghĩa với việc anh chưa nhìn rõ tôi thì chúng tôi đã giết chết anh rồi. Đây mới là điều mà Diệp Thiên lo lắng nhất.
Tu vi lực tinh thần của cậu đã đạt tới cảnh giới quy nguyên, nếu phóng lực tinh thần thì có thể bao trùm một thành phố nhỏ, nhưng vừa rồi Diệp Thiên dùng Truy Phong Tiễn đã hao tổn tới sáu, bảy phần lực tinh thần, giờ đây lực tinh thần chỉ có thể phóng ra trong phạm vi ba kilomet, không thể nào khóa được kẻ địch ở phạm vi ngoài năm kilomet.
Nói cách khác, máy bay chiến đấu với tốc độ vượt âm thanh có thể biết được vị trí của Diệp Thiên, dùng hỏa tiễn chèn ép cậu, còn Diệp Thiên thì đành chịu bị đánh, không thể nào tấn công được đối phương.
“Vụt vụt!”
Quả đúng là như vậy, chỉ sau vài phút ngắn ngủi, lại có tiếng xé không gian vang lên, ba luồng khói như xé rách bầu trời với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy lao vào những đám mây sau đó lao xuống về vị trí của Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ nheo mắt, ánh mắt trở nên lẫm liệt. Cậu thật không ngờ, đối phương vì muốn giết cậu đã điều động một lực lượng tinh nhuệ như vậy. Giờ thứ mà cậu phải đối phó lại là vũ khí hiện đại nhất trên địa cầu này.
Ba hỏa tiễn quét không gian còn Diệp Thiên thì cuối cùng cũng di chuyển.
Chương 657: Bán nguyệt treo không trung
Hỏa tiễn truy vết kéo một cái đuôi khói trắng dài ngoằng, chỉ thấy cả ba đường đều lao về phía Diệp Thiên.
Lúc này ánh mắt Diệp Thiên đã trở nên lạnh lẽo như băng.
“Dám ra tay với tôi thì tôi sẽ nói cho các người biết cái giá của việc động vào Diệp Thiên này.
Cậu đã có chủ ý của mình. Lần này dù có dùng át chủ bài thì cậu cũng phải đưa ra một lời cảnh cáo đẫm máu cho các nước muốn ra tay với cậu.
Nhưng dù cậu có nghĩ vậy thì cũng vẫn đang tính toán cần dùng cách nào mới có thể tấn công một cách có hiệu quả số máy bay chiến đấu này.
So về tốc độ, mỗi một máy bay chiến đấu có thể đạt tới tốc độ hàng nghìn kilomet trên giờ. Ngoài tốc độ bạo phát có thể khiến cậu miễn cưỡng ngang bằng với họ thì tốc độ bình thường của cậu căn bản không thể tiến hành tấn công chúng.
Lần tấn công này, đối phương tiến hành phóng hỏa lực chèn ép cậu từ phạm vi ngoài năm, sáu kilomet, mà nếu cậu có thi triển Phệ Thiên Long Diệm thì cũng chỉ có tác dụng trong phạm vi ba, bốn kilomet. Nếu xa hơn thì cậu không thể chạm tới được và cũng không có hiệu quả.
Đối phó với số máy bay chiến đấu này thì cách hay nhất là dùng Long Diệm Truy Phong Tiễn. Nhưng sử dụng Truy Phong Tiễn thì phải có hai điều kiện tiên quyết. Trong đó, lực tinh thần của cậu phải khóa chặt được vị trí của những chiếc máy bay đó, thứ hai là lực tinh thần phải đạt năm phần trở lên thì mới có thể phóng ra đợt Truy Phong Tiễn thứ hai được, nếu không mọi thứ chỉ là nói xuông.
Mà lúc này, lực tinh thần của cậu chỉ còn ba phần mười, vẫn còn cách năm phần khá xa, nên không thể nào phóng ra được đợt Long Diệp Truy Phong Tiễn thứ hai, huống hồ ba phần mười lực tinh thần cũng không thể nào khóa chặt được vị trí của đối phương, đây là điều khiến cậu đau đầu nhất.
Những suy nghĩ của cậu chỉ thoáng qua trong đầu còn động tác thì vẫn tiến hành liên tục. Cậu hành động khi hỏa tiễn đang giáng xuống.
Dưới sự truy đuổi của hỏa tiễn truy vết, cậu quay người, lao về phía bên cạnh tòa thành.
Đó là nơi trước đó mấy người Hắc Tháp ẩn nấp, nơi kéo dài thời gian của bọn họ trước đó. Nhưng lúc này, Diệp Thiên đã lao về phía đó, biến mất giữa những tòa kiến trúc kia.
“Hả?”
Khi Diệp Thiên lao vào trong thành thì những thành viên điều khiển máy bay chiến đấu bỗng tái mặt.
“Chuyện gì vậy?”
Bọn họ nhìn chăm chăm vào màn hình sóng rada và đanh mặt.
Lúc trước Diệp Thiên chính là chấm đỏ trên màn hình rada, còn bây giờ thì chấm đỏ đó đã biến mất.
Rada dùng kỹ thuật thăm dò bằng sóng âm, lợi dụng sóng điện từ để định vị vị trí và tốc độ của đối phương, là phương thức định vị cao cấp bậc nhất, dùng nguyên lý định vị bằng sóng âm như của loài dơi.
Và giúp họ trong phạm vi năm, sáu kilomet có thể khóa chặt được Diệp Thiên và phóng ra hỏa tiễn.
Trong tình huống như vậy, dù đối phương có núp trong những tòa kiến trúc hoặc là tìm chỗ yểm hộ thì cũng vô ích, vẫn không thể thoát được sự thăm dò của sóng rada.
Nhưng tại sao khi Diệp Thiên tiến vào nội thành thì bọn họ lại để mất mục tiêu giống như cậu biến mất vậy?”
“Chuyện gì vậy?”
Một thành viên điều khiển cẩn thận kiểm soát máy bay chiến đấu kéo dãn khoảng cách, vừa nhìn chăm chăm vào màn hình rada nhưng vẫn không có gì, rõ ràng là không thể nào xác định được phương vị của Diệp Thiên. Không chỉ có vậy, ba quả hỏa tiễn kia đã nổ trung trong thành, phá hủy kiến trúc của tòa thành trong phạm vi hàng trăm mét, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Thiên.
“Không thể nào theo dõi, Diệp Thiên đã làm thế nào vậy?”
Trước màn hình, vài người chỉ huy với biểu cảm lạnh lùng, đồng tử co rụt và cảm thấy không thể tin.
Không ngờ Diệp Thiên lại biến mất khỏi rada, không thể nào?
Bọn họ sở hữu thiết bị truy vết tiên tiến nhất thế giới, sau có thể đến cả bóng dáng của một kẻ luyện võ cũng không truy vết được chứ?
Năm xưa, một vị vương cấp gây chiến với Hợp chúng quốc, bọn họ chỉ cần dùng một chiếc máy bay chiến đấu là đủ để khiến kẻ đó phải ôm đầu đầu bỏ chạy. Đối phương có dùng đủ mọi cách cũng không thể nào thoát được sự thăm dò của sóng rada và cuối cùng bị một quả hỏa tiễn bắn nổ tung.
Nhưng tình hình lúc này lại đối nghịch hoàn toàn với năm đó. Sự biến mất của Diệp Thiên đúng là vô lý.
Sao bọn họ có thể biết được thủ đoạn đặc biệt của Diệp Thiên chứ.
Bên trong một căn nhà hoang thuộc nội thành, Diệp Thiên áp sát tường, cơ thể phát ra ánh sáng màu lam, từng luồng sáng kỳ lạ. Sóng điện từ mà mắt thường không thể thấy, tai cũng không thể nghe bị hút vào cơ thể cậu sau đó bị thoát ra phía sau, giống như sóng điện từ lao xuyên qua cơ thể cậu và không hề có bất kỳ phản ứng gì vậy.
Rada thông qua dao động của điện từ để xác định được vị trí và tốc độ của mục tiêu. Nhưng lúc này, sóng điện từ cứ thế đi xuyên qua Diệp Thiên mà không hề có phản ứng gì, điều đó có nghĩa là rada đã hoàn toàn mất tác dụng.
Diệp Thiên phải nấp vào trong thành sử dụng chiêu thức này là vì muốn thoát khỏi sự thăm dò của rada. Hơn nữa có nhiều tòa kiến trúc ngăn cản thì đối phương khó thể khóa chặt cậu bằng mắt thường được.
Nhân lúc này, cậu ngồi khoanh chân tại chỗ, tập trung tinh thần. Lực tinh thần giống như vật chất lấp đầy cả căn phòng và bao trùm cả toàn thành.
Gió thổi cỏ lay cậu đều cảm nhận được, linh khí trời đất xung quanh cũng được tập trung lại và bắt đầu gia tăng lực tinh thần cho cậu.
“Bộ chỉ huy, bộ chỉ huy, không thể khóa được mục tiêu nữa, xin chỉ thị, xin chỉ thị!”
Người điều khiển máy bay chiến đấu lượn trên bầu trời và suy nghĩ cẩn trọng. Bọn họ không dám tiến lại gần tòa thành mà vẫn giữ khoảng cách bốn, năm kilomet, bay lượn trên không trung, quan sát tình hình và đợi chỉ thị từ chỉ huy.
Trước màn hình, rất nhiều chỉ huy đang nhìn chăm chăm vào tòa thành im lìm. Từ đầu tới cuối họ không thấy bóng dáng của Diệp Thiên đâu, đúng là quá kỳ lạ.
“Hừ!”
Người đứng đầu, rõ ràng là người có địa vị cao nhất xua tay và nói giọng chắc nịch.
“Mười máy bay chiến đấu tiến hành rải bom toàn bộ, không được bỏ sót bất cứ chỗ nào!”
Mười người điều khiển máy bay nghe thấy vậy thì lập tức xếp thành hàng và bắt đầu tiếp cận tòa thành, định thả bom san bằng cả khu trước mặt.
Bầu không khí trở nên đặc quánh, xung quanh tòa thành, từng bóng hình lần lượt lao tới, tất cả đều đạp không trung, mơ hồ ở phía xa và nhìn về phía cảnh tượng của bên này nơi có máy bay chiến đấu.
Những người này, tất cả đều là những cao thủ đã bước vào cảnh giới siêu phàm. Người mạnh nhất thậm chí đã đạt tới siêu phàm thần phẩm. Bọn họ đều là những cao thủ của vùng Trung Đông nên cũng cảm nhận được sự khác thường của khu vực này nên đã đồng loạt tới đây để xem nơi này xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy chục chiếc máy bay chiến đấu lao tới thì bọn họ tái mặt.
“Số máy bay này ở đây làm gì vậy!”
Đám đông cảm thấy khó hiểu và kinh hoàng. Tự nhiên lại xảy ra chiến tranh lúc đang yên đang lành và cũng chưa bao giờ thấy có sự tham gia của máy bay chiến đấu, đây vốn không phải là phong cách làm việc của vùng Trung Đông.
Khi bọn họ còn đang ngạc nhiên thì mười chiếc máy bay chiến đấu trước mặt đã tập trung vào trước tòa thành. Đúng lúc này, một luồng sáng từ trong tòa thành đột ngột lao ra.
Một hình bán nguyệt quét ngang không trung. Tất cả các vị cảnh giới siêu phàm cũng phải há mồm trợn mắt.
Chương 658: Lại là cậu ta
“Hừ!”
Các vị cao thủ cảnh giới siêu phàm rất hiếu kỳ, rốt cuộc là chiến sự như thế nào mà có thể khiến mười chiếc máy bay chiến đấu đồng loạt xuất kích, hơn nữa nhìn vào tình huống của những chiếc máy bay này thì rõ ràng là phải sẽ thực hiện một cuộc oanh tạc vào thị trấn bỏ hoang phía trước.
Bọn họ lại càng không hiểu, thị trấn kia rốt cuộc có thứ gì đáng để dùng vũ khí phòng không tinh nhuệ này?
Bọn họ đang muốn làm rõ là xảy ra chuyện gì, mười chiếc máy bay chiến đấu đã tiếp cận bầu trời thị trấn, chiến hào bên dưới mở ra, đang chuẩn bị thả bom xuống thị trấn.
Ngay lúc này, một luồng sáng lại phóng lên tư trong thị trấn.
Luồng sáng này gần như chỉ lóe lên rồi bay vào không trung giống như ma thuật không gian xuất quỷ nhập thần, tốc độ càng khiến nhưng cao thủ cảnh giới siêu phàm không thể nhìn bằng mắt được.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng trắng chợt lóe lên, sau đó bay thẳng vào vỏ ngoài bọc thép của máy bay chiến đấu ngay hàng đầu tiên.
“Đó là gì?”
Thành viên điều khiển máy bay chiến đấu chỉ nhìn thấy một chấm đỏ trên rada đang phóng tới với tốc độ gấp ba lần sóng âm, sau đó lại có một tiếng nổ lớn trong khoang máy bay, đó là dấu hiệu sắp xảy ra va chạm.
“Chuyện gì vậy?”
Những thành viên điều khiển khác cũng chưa kịp phản ứng lại, sau đó, bọn họ chỉ nhìn thấy một luồng sáng trắng, bay vào trong khoang chiếc máy bay chiến đấu mạnh nhất.
“Roạt!”
Tiếng nổ rền trời vang khắp nơi, một chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh nổ tung trên trời trước mắt mọi người.
“Sao có thể?”
Trước màn hình lớn, mấy sĩ quan nhìn đã nhìn thấy cảnh này đều đồng loạt đứng dậy, giật mình trợn mắt há mồm, vẻ mặt không tin nổi.
Bọn họ đã nhìn thấy gì?
Một luồng sáng trắng lóe lên, một chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh đã bị phá hủy trên không, bọn họ căn bản không biết luồng sáng trắng đó là gì.
Là vũ khí thế nào mà lại có thể đạt đến tốc độ như vậy, có được sức công phá như vậy?
Mà những cao thủ cảnh giới siêu phàm ở phía xa mấy nghìn mét bên ngoài, ai ai cũng vẻ mặt nghiêm nghị, kinh ngạc đến mức mất hồn mất vía.
Mặc dù bọn họ là cao thủ đương thời, lại là những siêu phàm thần phẩm vô địch dưới vương cấp nhưng bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện dám giao đấu chính diện với quân đội, nhất là với các cường quốc trên thế giới sở hữu máy bay chiến đấu siêu thanh.
Bọn họ tự hỏi, tuy thực lực bản thân lớn mạnh, nhưng đối diện với một chiếc máy bay chiến đấu thì bọn họ chỉ có thể bị động chịu đòn, ba chân bốn cẳng trốn chạy, tốc độ một viên đạn siêu thanh cũng có thể lấy đi mạng của bọn họ.
Nhưng bây giờ, một chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh mà bọn họ không thể ngăn cản, hay thậm chí vương cấp cũng phải tránh ba phần kia khi đối mặt lại nổ tung trước mặt bọn họ, đánh mạnh vào thị giác như vậy quả thực khó mà tưởng tượng được.
“Luồng sáng trắng đó là gì?”
Trong lúc mọi người đang hiếu kỳ, thì hành động phá hủy trong không trung vẫn chưa dừng lại.
“Soạt!”
Một luồng sáng biến mất, ánh sáng trắng xuyên qua máy bay chiến đấu đầu tiên không hề dừng lại, vẫn tiến công như cũ, ngay lúc những chiếc máy bay chiến đấu còn chưa phân tán đội hình thì lại xuyên qua vỏ ngoài một chiếc máy bay nữa.
“Ầm!”
Lại một tiếng nổ vang lên.
Lúc này, toàn bộ những phi công còn lại đều cảm thấy kinh sợ, kể từ khi lái máy bay chiến đấu đến giờ, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy kỳ lạ và không khoa học như vậy!
“Tách ra, tách ra!”
Người chỉ huy của máy bay chiến đấu đang quát lên bằng tiếng Anh trong bộ đàm liên lạc, nhưng người khác lập tức định thần, tay nắm giữ cần điều khiến, chuẩn bị tách khỏi đội hình nhưng chung quy vẫn chậm một bước.
Ánh sáng trắng xuất quỷ nhập thần kia giống như Thần Chết cầm lưỡi liềm tước đi sinh mạng chợt phóng qua trên không.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư… Cuối cùng, tiếng nổ thứ tám vang lên khắp bầu trời.
Ở phía xa, mười mấy cao thủ cảnh giới siêu phàm nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt chấn động, chân dán chặt tại chỗ, không dám dời đi một bước, thậm chí không ít người còn run rẩy cả bàn tay.
Bọn họ bốn là những người đứng đầu đương thời, cũng đã từng gặp qua không ít chuyện kỳ quái, biết rõ nhiều bí ẩn dã sử của giới võ đạo, nhưng chuyện xảy ra trước mặt bọn họ lúc này, mặc dù với kiến thức sâu rộng với bọn họ thì cũng không thể nào giải thích nổi.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ánh sáng trắng chợt lóe lên, mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh chỉ trong vòng ba mươi giây ngắn ngủi đã bị xuyên qua, lập tức nổ tung thành mười ngọn lửa, thậm chí bọn họ còn không nhìn rõ ánh sáng trắng đó rốt cuộc là gì, mà chỉ có thể mơ hồ một hình bán nguyệt.
Trước màn hình, mấy sĩ quan nhìn mười đốm lửa phía trước, đã hoàn toàn chết lặng.
Bên trong căn cứ im lặng như tờ, tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ ngây người nhìn màn hình chằm chằm.
Qua một lúc lây, người chỉ huy mới lên tiếng, giọng điệu ông ta giống như bật ra từ kẽ răng, khổ sở chua sót.
“Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Ông ta nhìn màn hình chằm chằm, khóe miệng gần như cắn rách da, ứa ra máu, trong lòng đau xót.
Mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh, hai mươi mốt trực thăng Cobra, hơn mười chiếc xe tăng và xe thiết giáp, những trang bị vũ khí này, giá trị cộng lại cũng đủ để mua một hòn đảo khổng lồ rồi, ít nhất cũng phải đến một tỷ đô.
Nhưng trong trận chiến này đều bị phá hủy, toàn bộ đều hóa thành sắt vụn và quả cầu lửa!
Nhưng đây không phải chuyện ông ta quan tâm nhất, bây giờ ông ta muốn biết nhất là ánh sáng trắng kia rốt cuộc là thứ gì, sao có thể sở hữu sức mạnh và tốc độ xuyên qua kinh khủng như vậy, có thể dùng một xuyên mười, giống như xuyên qua một con châu chấu từ đầu tới đuôi vậy.
Mấy sĩ quan bên cạnh cuối cùng cũng định thần lại từ sự kinh ngạc, vẻ mặt lại thay đổi.
Cuối cùng, có mấy người thở dài một tiếng, nhìn người chỉ huy như bị mất hết toàn bộ sinh lực đứng đầu kia.
“Tướng quân, chúng tôi đã tính toán sai sức chiến đấu của Diệp Lăng Thiên rồi!”
“Lần này, là chúng tôi khiến Đế quốc phải chịu tổn thất lớn rồi!”
Người chỉ huy đứng tại chỗ, giống như già đi mười tuổi, ánh mắt nhanh nhạy và tự tin đã hoàn toàn biến mất, uể oải bất lực ngã xuống trên ghế.
“Soạt!”
Trên bầu trời, ánh sáng trắng chợt lóe, cuối cùng dừng lại giữa không trung, lúc này các cao thủ cảnh giới siêu phàm mới thấy rõ, đó là một thanh đao khí hình bán nguyệt, óng ánh rực rỡ, nhìn vào rất chói mắt, nhưng ai ai cũng đều biết, uy lực của thứ này vô cùng đáng sợ.
“Rốt cuộc đó là thứ gì?”
Đao khí hình bán nguyệt dừng lại giữa không trung, trong lúc mọi người đang nghi hoặc, một luồng sáng xanh lại từ trong thị trấn phóng lên, bay vào chân trời. Đao khí bán nguyệt kia như nhận được hiệu lệnh gì đó nên lại bay ngược về phía luồng sáng xanh, cuối cùng đi vào đỉnh đầu trên bóng dáng xanh kia, dần biến mất.
Khoảnh khắc khi bóng dáng xanh này xuất hiện, nhưng cao thủ cảnh giới siêu phàm đang quan sát đều vô cùng kinh sợ.
Cuối cùng bọn họ đã hiểu, bắn ra thanh đao khí bán nguyệt lại là một người?
Trong những người bọn họ, vị siêu phàm thần phẩm có tu vi mạnh nhất khi nhìn thấy bóng dáng xanh đó xuất hiện, thì con ngươi lập tức co rút.
Ông ta từng nắm giữ vị trí thứ mười chín trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, ông ta cũng có mặt trong nhóm ở núi Bắc Áo lúc đó, gương mặt anh tuấn xuất hiện trong luồng sáng xanh kia, ông ta tuyệt đối không quên được.
Ông ta không thể ngờ được, sát tinh như thần như quỷ này lại chính là người đã phá vỡ mười chiếc máy bay chiến siêu thanh chỉ trong chớp mắt.
Ông ta trầm ngâm một lúc, giọng điệu nhàn nhạt vang lên, vô cùng nghiêm trọng và e sợ.
“Lại là cậu ta?”
Chương 659: Một mình đánh nghìn quân
“Lại là cậu ta!”
Tuy âm thanh vị siêu phàm thần phẩm này không lớn, nhưng những người bên cạnh ai lại không phải cao thủ cảnh giới siêu phàm, đương nhiên đều nghe thấy rõ ràng.
Những người khác đồng loạt quay đầu nhìn ông ta, có khoảng ba phần kinh sợ, bảy phần tò mò mà hỏi: “Các hạ Odom tôn kính, ông nhận ra cậu ta sao?”
Odom xếp hạng mười chín trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, danh hiệu “Nộ Sư”, nhưng hiện tại, con “sư tử hung hãn” nổi tiếng khắp trên thế giới này lại giống như bị người ta bóp nghẹt cổ họng, ngay cả trên trời cũng không dám nán lại, lập tức đáp xuống đất.
Mọi người cũng đáp xuống giống ông ta, nhưng vẫn nhìn theo ông ta, muốn biết đáp án.
Odom hít sâu một hơi, nhìn theo âm thanh phía xa bao vây lấy ánh sáng xanh kia, cuối cùng cũng khó khăn lên tiếng.
“Cậu ta là Diệp Lăng Thiên, đứng đầu bảng xếp hạng sức lực thế giới, là Đế Vương Bất Bại đầu tiên trong lịch sử!”
Mọi người nghe thấy xong đều há hốc mồm, trong thoáng chốc đều tĩnh lặng như tờ.
Odom lại nhìn phía xa chăm chú, không nói lời nào, hoàn toàn im lặng.
Ông ta vĩnh viễn cũng không quên được tất thảy mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó trên núi Bắc Áo.
Bọn họ có tên trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, ngoại trừ vị trí mười bốn và mười lăm là Lôi Điện Pháp Vương và Kiếm thánh Đảo Quốc chưa từng đến, thì gần như toàn bộ đều chạy đến núi Bắc Áo, dưới sự dẫn dắt của Cuồng Thần - Gaudreau và Nữ thần lửa - Hailey Ince, chuẩn bị tiến vào bên trong, đợi chờ dị bảo xuất thế.
Nhưng Diệp Thiên lại ra lệnh một tiếng, lập tức chặn lại con đường lấy báu vật của họ.
Lúc đó vị trí của Diệp Thiên trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới còn ở vị trí thứ năm. Mặc dù địa vị ông ta không bằng Diệp Thiên, nhưng cũng không quá e sợ Diệp Thiên, trái lại còn có phần khinh thường Diệp Thiên, bởi vì một câu nói của Diệp Thiên chẳng khác gì trực tiếp đắc tội với toàn bộ cao thủ trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới cả.
Diệp Thiên có mạnh hơn nữa, thì còn có Cuồng Thần Gaudreau và Nữ thần Hailey Ince có thể đối phó, nhưng về sau, ông ta lại biết được tường tận, toàn bộ chỉ là phán đoán của mình mà thôi.
Hailey Ince bị Diệp Thiên đánh mấy quyền đến mức không dám ứng chiến, Cuồng Thần Gaudreau thì ở trước mặt mọi người bị Diệp Thiên dùng tay không xé nát đôi cánh Huyết Tộc, ngay cả người đứng đầu nhóm lính đánh thuê Bloody là Nicolas cũng bỏ mình.
Sau đó mười lăm vị trưởng thẩm phán đồng loạt xuất hiện, Diệp Thiên lấy một địch mười lăm, toàn bộ đều đánh chết, hung tàn bước lên vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trở thành người đầu tiên trong lịch sử bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, là độc nhất vô nhị.
Từ đó về sau, Diệp Thiên đã để lại bóng ma ám ảnh không thể xóa nhòa trong lòng ông ta, ông ta cũng xem Diệp Thiên là người mà ông ta tuyệt đối không thể động vào, không một ai khác.
Nhưng trước đó, đối với Diệp Thiên ông ta chỉ là sợ hãi trong lòng, mà cảnh tượng vừa rồi lại khiến ông ta hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, hoàn toàn khuất phục võ giả tuyệt thế xuất thân từ Hoa Hạ này.
Một đao chắn ngang trời cả ba trăm mét, một chiêu tấn công đánh rơi mười máy bay, đây là năng lực kinh khủng đến nhường nào, sức mạnh đến nhường nào chứ?
E rằng cho dù vương cấp đương thời xuất hiện cũng không được như vậy đâu?
Ông ta nâng mắt nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh thị trấn đã đầy rẫy thi thể thành đống, ở đâu cũng là những mảnh vỡ kim loại vỏ xe tăng, cả một đống hoang tàn, còn có những cánh quạt máy bay bị hỏng cắm xiên vào trong cát, thể hiện rõ nơi này lúc trước đã từng là một trận chiến khốc liệt.
Trước khi đến đây, ông ta còn nghĩ rằng hai quốc gia Trung Đông nào tham gia vào trận chiến chiến thuật, nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, cuối cùng ông ta cũng hiểu, tất cả chuyện này, không phải là quân đội gì, mà là Diệp Thiên.
Thanh đao khí bán nguyệt kia của Diệp Thiên, ông ta để tay lên ngực tự hỏi, đó là thứ vũ khí kinh khủng nhất, kỳ lạ nhất mà ông ta được thấy trong trăm năm qua, ngay cả pháo laser cũng không sánh bằng, thậm chí còn kém xa.
Đã từng có, cũng có một vài vương cấp từng giao đấu với quân đội, nhưng đa phần bọn họ đều đối phó với binh đoàn mấy trăm người, không hề giống với binh đoàn đặc chủng tác chiến mà Diệp Thiên đối mặt lúc này.
Mà cũng có vài vương cấp từng giao chiến với quân đội các nước lớn mạnh đương thời, nhưng dưới hỏa lực kinh khủng của đối phương thì đều bị chìm xuống sông Trường Giang trong lịch sử.
Nhưng Diệp Thiên lúc này, không chỉ kiên cường đấu với quân đội, mà còn giao phong chính diện với rất nhiều trang bị vũ khí hiện đại hóa, chuyện khó tin nhất chính là, kết quả Diệp Thiên lại thắng!
Nhóm người Hắc Tháp ở phía xa trông ngóng, ai ai ánh mắt cũng như đóng băng, dừng lại trên bóng dáng xanh lam trong không trung kia.
“Đây… Chính là tổng giáo quan của Nam Long Nhận chúng ta đấy!”
Anh ta khẽ mỉm cười sâu xa, vô cùng tự hào và khát khao.
Mấy người Lí Vân Phi không hề do dự, lập tức hai chân khép sát lại, thẳng người, hành lễ chào tiêu chuẩn với Diệp Thiên.
Hôm nay, màn biểu diễn rung chuyển quân đội của Diệp Thiên quả thực không thể miêu tả bằng lời được, bọn họ hiểu rõ, trận chiến này đại diện cho cuộc đối đầu giữa võ giả và quân đội hiện đại hóa, chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, lưu truyền nghìn đời không thôi.
Diệp Thiên cũng sẽ trở thành người duy nhất trong lịch sử dùng thân xác người phàm làm rung chuyển cả quân đội!
Trên bầu trời, Diệp Thiên thu hồi thanh đao bán nguyệt về thần phủ, gương mặt có chút tái nhợt.
Vừa nãy cậu tung ta là đòn tấn công mạnh nhất kể từ khi cậu tu luyện sức mạnh tinh thần, tên là “Thiên Nguyệt Luân”!
“Thiên Nguyệt Luân này là cậu được dẫn dắt từ trong một cuốn sách cổ, khi đột phá đến cảnh giới quy nguyên thì đã tự nghĩ ra một chuyên tuyệt kỹ, dùng nó như một sát chiêu kỳ lạ vô song nhất của cậu.
Vốn dĩ cậu muốn dùng “Thiên Nguyệt Luân” này để đối phó với những vương cấp trăm năm trước đã ẩn nấp chưa xuất hiện kia, nhưng không ngờ, hôm nay lại lấy ra để đối phó với những máy bay chiến đấu siêu thanh này.
Lúc trước cậu đã trốn trong thành, là vì để những máy bay chiến đấu siêu thanh này không thể định vị được cậu, dẫn bọn họ vào cự ly gần để đánh bom. Cứ như vậy, “Thiên Nguyệt Luân” của cậu mới có đất dụng võ, có thể đánh một đòn tuyệt sát.
Nhưng lực sát thương “Thiên Nguyệt Luân” tuy mạnh, tốc độ nhanh hơn tốc độ âm thanh cả ba bốn lần, nhưng khi dùng Thiên Nguyệt Luân cũng vô cùng hao tổn sức mạnh tinh thần, vừa nãy cậu dùng ba phần sức mạnh tinh thần còn lại cố ép sử dụng Thiên Nguyệt Luân, đã khiến sức mạnh tinh thần cạn kiệt, tổn thương đến thần phủ.
Nếu không phải cậu đã tu được Phệ Thiên Chi Thể, hơn nữa sức mạnh tinh thần đã đạt đến cảnh giới quy nguyên, thì một đòn vừa nãy cũng đủ để khiến thần phủ cậu vỡ nát, suy giảm căn nguyên linh hồn.
Nhưng cũng may, cậu đã thắng rồi, mặc dù tổn thất nghiêm trọng nhưng chỉ cầm một tuần, thì cậu có thể khôi phục lại sức mạnh tinh thần.
Hơn nữa, qua lần sử dụng Thiên Nguyệt Luân này, khiến sức mạnh tinh thần của cậu càng thêm cứng cỏi, cậu đã đi một bước đi rất có ý nghĩa cho việc sau này bước vào cảnh giới sức mạnh tinh thần tiếp theo.
Ánh sáng xanh sáng rực quanh người cậu, không hề suy giảm chút nào, hơn nữa các giác quan còn phóng đại đến cực điểm, nhìn ra xung quanh, cậu cũng có chút lo lắng, còn có lực lượng quân đội phía sau sẽ tới nữa.
Tổng cộng ba phút, không hề có động tĩnh gì, lúc này cậu mới thả lỏng, yên tâm hồn, đối phương đã không còn binh lực gì phía sau.
Trận chiến này, mặc dù tổn thất nghiêm trọng nhưng cậu tuyệt đối không hối hận, mà ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái, dù sao cậu cũng muốn dùng sức mình để làm lời cảnh tỉnh cho những nước lớn đương thời có mưu đồ với cậu.
Ánh sáng xanh trên người cậu biến mất dần, sau đó chân khẽ giẫm tạo ra luồng khí bỗng nhiên bay ra, trực tiếp thổi bay mấy trăm trượng.
Bên cạnh cậu, một chấm đen lẳng lặng xoay vòng, đang định rời đi, nhưng Diệp Thiên lại phóng nhanh đến, lập tức ngăn cả phía trước bóng đen, nắm lấy trong tay.
Là một máy bay không người lái với đầu dò camera tinh vi, Diệp Thiên biết rõ, đây là đầu não của bên quân đội đang quan sát tình hình thông qua camera này.
Cậu cầm camera quay về phía mình, giơ một ngón tay lên, giọng điệu u ám.
“Chuyện lần này, Diệp Lăng Thiên tôi nhớ rõ trong lòng!”
“Sẽ có một ngày, tôi sẽ đích thân đặt chân lên đất nước của các ông, tìm các ông tính toán toàn bộ!”
Nói xong, năm ngón tay cậu siết chặt, bóp vỡ máy bay không người lái.
Trước màn hình, vốn là hình ảnh rõ ràng đã biến thành những ký tự hỗn loạn, mấy vị sĩ quan dựa vào ghế, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Ngày năm tháng mười, Diệp Thiên ở biên giới Yisa, một mình đánh nghìn quân!