Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên Diệp Thiên không biết những suy nghĩ trong lòng Diệp Tinh. Mà dù có biết thì cũng chỉ cười mặc kệ.

Cái gọi là đệ nhất Thủ Đô cậu đã sớm không coi ra gì. Giờ cậu quan tâm tới toàn bộ Hoa Hạ, và toàn bộ địa cầu!

Hai anh em dùng bữa ở một nhà hàng Âu cao cấp dưới chân núi Tây Sơn, sau đó tìm một khách sạn nhỏ nhậu nhẹ nhàng và tâm sự những chuyện thú vị hồi còn nhỏ.

Diệp Thiên đặt tay lên đĩa, nở nụ cười nhạt.

Bọn họ trước đây là những đứa trẻ nô đùa cùng nhau. Giờ đây mười năm đã trôi qua, một người đã tung hoành khắp Hoa Hạ, một người cũng được gọi là anh hùng nơi Thủ Đô, thật đúng là cuộc đời thay đổi quá nhiều.

“Anh cả, giờ anh không còn luyện võ nhưng có lẽ cũng có hiểu chút về thế cục hiện tại của giới võ thuật Hoa Hạ nhỉ?”

Sau một hồi thưởng rượu, Diệp Tinh đột nhiên hỏi.

“Ừm, biết một chút!”

Diệp Thiên khẽ gật đầu.

Diệp Tinh uống cạn một ly rượu nhưng không hề dùng nội lực ép men rượu xuống và khuôn mặt cậu ta trở nên đỏ ửng.

“Anh cả, có những chuyện mà em không bao giờ có thể thổ lộ được với người khác. Giờ anh trở về rồi, cuối cùng em có thể bộc bạch với anh rồi!”

Cậu ta làm ra vẻ ngây dại, khẽ bật cười.

“Chín năm qua, vì không rõ tung tích của anh nên em đành dồn hết tâm tư vào việc luyện võ!”

“Trong thời gian chín năm, người luyện võ như em cứ thế tiến lên và đạt tới bán bộ chí tôn võ thuật, chỉ còn cách chí tôn võ thuật một bước nữa thôi. Em cũng đã được liệt vào là người đứng đầu trong chín thiên tài hàng đầu của giới võ thuật Hoa Hạ!”

Diệp Tinh hơi say nên nói chuyện cũng không hề kiêng dè gì.

“Anh cả, em không sợ anh nói em cuồng ngạo, bởi vì có sự trợ lực bởi võ mạch của anh giúp tu vi của em tăng vọt. Em tự cho rằng, trong thế hệ thanh niên của giới võ thuật Hoa Hạ em là số một không chút hổ thẹn!”

“Khoảng thời gian tám năm em đều nghĩ như vậy. Giới võ thuật Hoa Hạ, thế hệ thanh niên cũng không có ai mạnh hơn em!”

“Nhưng không ngờ trong một năm trước lại xuất hiện một yêu nghiệt tuyệt thế!”

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ xao động. Cậu nhấp một ngụm rượu vang, im lặng không lên tiếng.

“Anh cả, chắc anh đã nghe qua về Diệp Lăng Thiên rồi chứ!”

Diệp Tinh siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên rực lửa.

“Trước khi người này xuất hiện, em luôn là thiên tài số một được giới võ thuật Hoa Hạ công nhận. Nhưng kẻ đó xuất hiện đã khiến vị trí đứng đầu của em bị cướp mất hoàn toàn rồi!”

“Em là truyền nhân của nhà họ Diệp, là con trai của Diệp Vân Long, em còn có hai đường võ mạch. Theo lý mà nói em nên là người bước vào giới võ thuật sớm nhất trong lịch sử Hoa Hạ mới phải chứ!”

“Thế nhưng, tất cả đều thay đổi bởi Diệp Lăng Thiên!”

Diệp Tinh tự cười chế nhạo rồi xua tay. Một chiếc bàn bên cạnh lập tức nứt làm bốn, năm mảnh, gỗ bay tung tóe nhưng ông chủ không dám nói nửa lời.

“Anh cả, em thật sự được lắm. Tại sao, tại sao lại cứ thêm một tên Diệp Lăng Thiên chứ? Tại sao đã có em Diệp Tinh rồi mà lại có Diệp Lăng Thiên nữa?”

“Trước đây trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhắc tới thiên tài số một thì mọi người đều nghĩ ngay tới Diệp Tinh. Nhưng bây giờ, bọn họ nghĩ tới trước nhất là Diệp Lăng Thiên, thậm chí đến cả danh hiệu cao thủ hàng đầu trong Hoa Hạ của bố cũng từng bị Diệp Lăng Thiên gỡ xuống!”

“Anh cả, anh nói em biết, rốt cuộc tại sao em không bằng Diệp Lăng Thiên? Tại sao chứ?”

Vài ly rượu mạnh xuống bụng nên Diệp Tinh đã thổ lộ hết.

Diệp Thiên ngồi bên cạnh, ánh mắt khẽ lay động, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.

Cậu đã đánh giá thấp việc bản thân xuất hiện khiến Diệp Tinh bị sốc.

Diệp Tinh vô cùng cao ngạo, vốn tưởng mình là số một không có gì phải nghi ngờ. Nhưng chỉ vì sự có mặt và tung hoành khắp thiên hạ của cậu mà đã chèn ép hầu như tất cả các anh hùng khắp nơi thuộc giới võ thuật Hoa Hạ, cướp đi mọi thứ vinh quang của Diệp Tinh. Điều đó mới là thứ khiến Diệp Tinh phẫn nộ, bực bội như vậy.

Cậu trở nên trầm mặc, đang do dự không biết có nên nói cho Diệp Tinh biết mình là Diệp Lăng Thiên hay không thì bỗng điện thoại đổ chuông.

Là điện thoại của Tề Văn Long. Diệp Thiên vừa bắt máy thì Tề Văng Long đã lớn tiếng nói.

“Diệp Thiên, cậu ở đâu đấy?”

“Mau tới Hồng Đậu Tân Thiên Địa tìm bọn tôi. Chiều hôm nay tôi đã đi thư viện, bất ngờ quen được một người đẹp khoa Tài chính. Ký túc xá của người ta đồng ý giao lưu hữu nghị với chúng ta. Người ta sắp tới rồi, cậu mau tới đây, bốn với bốn á!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì cảm thấy bất lực. Tối qua mới vì một cô gái mà làm loạn tới mức bị người ta bao vây đuổi đánh. Nếu không phải vì cậu ra tay thì giờ mạng bọn họ không biết thế nào rồi.

Mới có một đêm trôi qua mà Tề Văn Long dường như đã quên luôn vết thương lại giao lưu với ký túc xá của nữ sinh khác. Thật khiến cậu phải khóc dở mếu dở.

Cậu liếc nhìn Diệp Tinh. Diệp Tinh đang nằm bò ra bàn, bất tỉnh nhân sự. Có lẽ là đã say khướt rồi.

“Ok! Tôi tới ngay!”

Cậu lo lắng Tề Văn Long bất cẩn lại gây ra chuyện nên đành đồng ý.

Cậu đưa Diệp Tinh tới một khách sạn bốn sao gần đó rồi mới ra ngoài bắt xe chạy tới nội thành 2.

Hồng Đậu Tân Thiên Địa là một quán Disco ở nội thành 2, không hề có quầy bar hay ghế ngồi, ở giữa là một sàn nhảy, để nam nữ có thể khiêu vũ.

Được nhân viên phục vụ chỉ dẫn, Diệp Thiên tới một chiếc bàn ở gần sàn nhảy. Tề Văn Long, Vương Triều Hải, Lý Phong đang ở đây. Đối diện với bọn họ là bốn cô sinh viên.

Trong đó có ba người khá xinh đẹp, có thể coi là mỹ nữ giữa hàng trăm mỹ nữ. Họ trang điểm tinh tế, thuộc loại dễ dàng thu hút người khác giới.

Người cuối cùng, xinh đẹp tuyệt diễm, đôi mắt bồ câu trong veo như hồ nước mùa xuân, vô cùng sống động mang theo vẻ quyến rũ.

Cô ấy có dung mạo tuyệt đẹp, mặc đồ da màu đen để lộ ra những đường cong hoàn mỹ. Cô cũng đi một đôi giày da màu đen, khẽ cử động giống như nữ vương của hộp đêm. Có không ít đàn ông xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía cô ấy với vẻ ham muốn.

Mặc dù cô ấy ngồi cùng mấy người Tề Văn Long nhưng đối diện với sự nhiệt tình của bọn họ thì cô ấy chỉ cười thoáng quá, thái độ kiểu qua loa lấy lệ. Nhiều khi đến cười cùng làm biếng, vẫn giữ dáng vẻ như áp đảo người khác của mình.

Thế nhưng ba người Tề Văn Long thì không bận tâm mà ngược lại còn liên tục mời rượu với thái độ lấy lòng.

Thấy Diệp Thiên tới, Tề Văn Long vội vàng đứng dậy.

“Hey đại ca, cậu đến rồi à!”

Hôm nay Hoa Lộng Ảnh sà vào lòng Diệp Thiên trong lớp học đã khiến họ phục Diệp Thiên sát đất nên đã thay đổi cách gọi.

Diệp Thiên thản nhiên gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ba người. Bốn cô gái ở đối diện cũng nhìn về phía cậu.

Trước đó, khi Diệp Thiên chưa tới thì mấy người Tề Văn Long đã hơi quá chớn nói rằng Diệp Thiên lợi hại thế nào, có thể một chọi một trăm như thế nào, hơn nữa còn được Hoa Lộng Ảnh – hoa khôi của trường sà vào lòng nên bốn người đều nhìn Diệp Thiên với vẻ hiếu kỳ.

Thế nhưng giờ Diệp Thiên xuất hiện, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng bình thường. Nhất là người đẹp cực phẩm mặc đồ da đi dày da kia càng hơn thế, cố ấy chỉ liếc nhìn cậu rồi lập tức rời ánh mắt đi hướng khác.

Nghĩ tới tin đồn hôm nay Hoa Lộng Ảnh sà vào lòng người đàn ông khóc hết nước mắt thì cô ấy chỉ khẽ hừ một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK