Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 581: Thời đại này gọi là Diệp Lăng Thiên!

Vào giữa thế kỷ XX đã xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa.

Pháp Bang và Đảo Quốc bất ngờ tiến hành cuộc xâm lược tàn bạo và vô sỉ với tất cả các nước trên thế giới, chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ!

Trong cuộc chiến tranh tàn khốc của nhân loại, xuất hiện vô số các sự kiện lớn, trong đó, sự xuất hiện của vũ khí nguyên tử, chắc chắn là một trong những sự kiện gây náo động nhất.

Nước Đảo Quốc bấy giờ rất hùng mạnh, cùng Pháp Bang xâm lược thế giới, cuối cùng, hợp chúng quốc thả hai quả bom nguyên tử xuống hai thành phố lớn của Đảo Quốc Bản, rồi tuyên bố kết thúc trận chiến.

“Quả nhiên là vũ khí nguyên tử!”

Có thể khiến các cao thủ vương cấp đang rục rịch phải yên lặng ẩn mình, biến mất, ngoại trừ vũ khí nguyên tử hủy diệt thế giới ra, Diệp Thiên thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khác.

Vũ khí nguyên tử vừa mới xuất hiện ở thời đại đó, có thể nói công nghệ vẫn chưa đạt tới trình độ hoàn thiện, nhưng một quả bom nguyên tử được thả xuống, sức mạnh đủ để hủy diệt một thành phố, sức công phá như vậy thật sự rất đáng sợ.

Các cao thủ trong cảnh giới siêu phàm, dù là cảnh giới siêu phàm thần phẩm mạnh nhất, nếu tấn công toàn lực, cũng chỉ có thể phá hủy một tòa nhà.

Còn trong một thành phố, không biết có bao nhiêu tòa cao ốc, siêu phàm thần phẩm muốn hủy diệt một thành phố, muốn biết mọi nơi thành đống đổ nát khô cằn, e rằng sẽ kiệt sức đến chết.

Dù là vương cấp mạnh muốn hủy diệt thành trì, cũng khó mà làm được bằng toàn bộ sức lực của mình.

La Chiến Uyên khẽ lắc đầu, cảm thán: “Mặc dù vương cấp mạnh mẽ, có sức mạnh giống như thần linh, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ là người trần mắt thịt, sao có thể đánh bại vũ khí nguyên tử?”

“Một quả bom nguyên tử cũng đủ để giết được hơn 10 người vương cấp, thậm chí không cần dùng vũ khí nguyên tử, một quả tên lửa âm thanh cũng có thể đe dọa tính mạng của vương cấp rồi!”

“Sự xuất hiện của vũ khí nguyên tử và sự trỗi dậy không thể ngăn cản của Hợp chúng quốc đã khiến các vương cấp thời bấy giờ nhận thức rõ hiện thực này, nên mới lần lượt biến mất, không dám tiếp tục lộ ra tung tích trên thế giới này nữa!”

Diệp Thiên không phản bác câu nào, với sức mạnh thể xác hiện tại của cậu, có thể dùng tay không phá hủy xe tăng, mình trần chặn xe lửa, thậm chí dùng súng trường hạng nặng đánh chính diện cũng không khiến cậu bị thương.

Nhưng cậu không chắc mình có thể đối diện với sức tấn công của một quả tên lửa hay không, cũng không dám nói mình có thể chống lại với sức tấn công mãnh liệt của một vũ khí nguyên tử.

Xét cho cùng, người trần mắt thịt, khả năng có hạn, muốn chống lại vũ khí năng lượng cao bây giờ là điều không thể, dù mạnh như vương cấp cũng phải cúi đầu khuất phục.

“Thú vị đấy!”

Diệp Thiên khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười.

Võ giả có đủ sức mạnh đào núi lấp biển, nhưng kẻ thống trị thế giới lại là các cường quốc, muốn chống lại một quốc gia bằng sức mạnh của một người, chắc chắn là nói chuyện viển vông.

Vũ khí nguyên tử không khiến Diệp Thiên cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn khiến huyết khí của cậu dâng trào.

Cậu đột nhiên cảm thấy dường như mình đã tìm lại được mục tiêu.

Vũ khí nguyên tử áp chế cả thế giới, các cường quốc nắm giữ nó để uy chấn thiên hạ, chèn ép vương cấp, để vương cấp không còn xuất hiện nữa.

Nếu một ngày nào đó sức mạnh của cậu có thể tu luyện đến mức có thể đối đầu với một quốc gia, không sợ hãi vũ khí hạt nhân, thì sẽ mạnh đến mức nào nhỉ?

Cậu chớp chớp mắt, kèm nén rung động trong lòng, biểu cảm khôi phục như lúc ban đầu.

“Bộ trưởng La, tôi không biết tại sao lại tìm tới tôi để nói những chuyện này, ông có mục đích gì?”

“Chẳng lẽ ông chỉ đơn giản là nửa đêm trèo lên núi Yên Sơn, đến kể chuyện cho tôi nghe hay sao?”

La Chiến Uyên nghe vậy, cuối cùng cũng cứng người lại.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Tướng Diệp, tôi nói với cậu những chuyện này là vì để cậu biết lịch sử mà ngay cả quốc gia cũng bưng bít hơn 100 năm trước”.

“Còn hiện giờ, vì trận chiến của cậu ở đồi núi Bắc Áo, khiến nhiều thứ phủ đầy bụi bặm từ lâu đang dần dần trở lại”.

“Những con quái vật vương cấp ẩn mình đi đó, theo những báo cáo đáng tin cậy, đã bắt đầu gặp mặt nhau thường xuyên, có dấu hiệu xuất thế”.

“Hả?”, Diệp Thiên quay đầu lại nhìn: “Tại sao?”

Cậu cảm thấy ngạc nhiên.

Trận chiến ở đồi núi Bắc Áo mặc dù là chiến tích nổi bật của cậu, quét sạch hơn 15 vị thần phẩm mạnh nhất, nhưng nó vẫn chỉ là trận chiến giữa cảnh giới siêu phàm, sao có thể thu hút sự chú ý của vương cấp được?

La Chiến Uyên cười khổ, vẻ mặt phức tạp.

“Tướng Diệp, trận chiến ấy của cậu quá kinh thiên động địa!”

“Mọi người đều biết, trên siêu phàm thần phẩm mới là vương cấp, ở giữa siêu phàm thần phẩm mặc dù có kẻ mạnh người yếu, nhưng một tên siêu phàm thần phẩm muốn giết một tên siêu phàm thần phẩm khác lại là chuyện khó như lên trời”.

“Mà cậu, không chỉ giết siêu phàm thần phẩm, mà còn giết 18 người, chỉ trong một chiêu, hơn nữa còn chỉ là sức mạnh của riêng cậu. Với sức chiến đấu như vậy đã khiến các cơ quan tuyệt mật của các quốc gia lớn trên thế giới đánh giá cậu có sức chiến đấu vương cấp”.

“Không lâu trước đây chúng tôi đã nhận được tin, Hợp chúng quốc và Nga Hoàng đã miêu tả cậu mạnh hơn vương cấp chứ không phải vương cấp!”

“Liên minh châu Âu cũng bí mật thảo luận rằng cậu là vương cấp đầu tiên dám hành sự phách lối như vậy kể từ khi vũ khí nguyên tử xuất hiện!”

Diệp Thiên nghe vậy mới chợt hiểu ra.

Mặc dù những người tham gia trận chiến này đều không ở cảnh giới vương cấp, nhưng 15 trưởng thẩm phán, bao gồm cả Cuồng Thần Gaudreau, tu vi đều ở rất gần cảnh giới vương cấp.

Một mình cậu giết chết toàn bộ, được những người khác coi là vương cấp, điều này cũng có thể hiểu được.

Cậu khẽ lắc đầu, không nhịn được bật cười.

“Tôi không phải cảnh giới vương cấp. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trận chiến này sẽ mang đến nhiều sự thay đổi như vậy”.

Cậu nhìn chằm chằm La Chiến Uyên, vẻ mặt bình tĩnh: “Ông nói nhiều như vậy, nhưng tôi vẫn không biết nguyên nhân ông đến tìm tôi là gì”.

Nhìn thấy Diệp Thiên không sợ hãi chút nào, La Chiến Uyên thở dài.

“Tướng Diệp, cậu là tướng mạnh ở Hoa Hạ của tôi, có nhiều chiến công xuất sắc, lần này tôi đến đây không phải vì ý kiến cá nhân, mà còn vì muốn truyền đạt chỉ thị của cấp trên!”

“Lần này tôi đến là muốn đại diện cho quốc gia nhắc nhở cậu, đừng tùy tiện rời khỏi Hoa Hạ một lần nào nữa”.

“Hiện giờ các nước trên thế giới đã để mắt đến cậu. Trừ những vương cấp đang rục rịch trở lại, các cường quốc trên thế giới đã đưa cậu vào danh sách những kẻ nguy hiểm nhất”.

“Cậu đang ở Hoa Hạ, các vương cấp trong nước không dám hành động thiếu suy nghĩ, các quốc gia còn lại cũng không dám vượt biên gây bất lợi cho cậu”.

“Một khi cậu rời khỏi Hoa Hạ, quốc gia sẽ không thể bảo vệ chu toàn cho cậu”.

Giọng điệu của La Chiến Uyên đến cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.

Dù là sức mạnh, hay đóng góp thì Diệp Thiên cũng là trung tướng có nhiều chiến công vĩ đại, là báu vật quý hiếm của Hoa Hạ, một khi cậu gặp chuyện, sẽ là một tổn thất to lớn cho Hoa Hạ.

Diệp Thiên đứng im lặng hồi lâu, trong lòng thông suốt.

Tất nhiên cậu hiểu rõ hoàn cảnh mình đang đối mặt lúc này.

Hôm nay, trận chiến của cậu đã thi triển sức mạnh ngang ngửa với vương cấp, các cường quốc đều cảm nhận được mối đe dọa to lớn, đương nhiên họ có kế hoạch để loại bỏ cậu.

Mà những vương cấp đang ẩn náu kia, theo thời gian thế giới gần như đã quên mất sự tồn tại của bọn họ, thậm chí còn không biết trên thế giới này có vương cấp, chỉ cần qua một thời gian nữa, đến khi các cường quốc lơ là cảnh giác, bọn họ có thể bí mật trở lại, tiếp tục khuấy đảo thế giới.

Nhưng vì Diệp Thiên quét sạch các cường giả, lại một lần nữa đưa “Vương cấp” lên vũ đài thế giới, làm gián đoạn đường đi nước bước của họ, như vậy sao bọn họ có thể không thù hận được?

Dù là các vương cấp, hay là các cường quốc trừ Hoa Hạ, không nghi ngờ gì cả, tất cả đều coi Diệp Thiên là cái gai trong mắt.

La Chiến Uyên và Cố Trường Bình im lặng không nói gì, bọn họ đã đạt được mục đích lần này, tiếp theo, thứ bọn họ phải làm chính là chờ câu trả lời của Diệp Thiên.

Trên đỉnh núi Yên Sơn, một cơn gió đột nhiên nổi lên, sương mù mây mù đều tan ra, ánh trăng sáng trên đầu Diệp Thiên soi đến một đôi chân bước lên đỉnh núi cô độc, một đôi mắt đen lóe lên sinh động trên bầu trời đêm.

“Chỉ vì sự trở lại của vương cấp, và các cường quốc đang bí mật giám sát, mà muốn tôi rụt cổ ở Hoa Hạ?”

Cậu nhếch mép cười, giữa hai đầu lông mày tỏa ra hào khí và sự tự tin.

“Nếu là ý tốt thì Diệp Thiên xin nhận, nhưng Diệp Thiên tôi từ trước đến nay chưa từng sợ ai”.

“Dù là vương cấp hay là các cường quốc, muốn lấy mạng của tôi thì cứ việc đến”.

Cậu giơ nhẹ bàn tay, đan năm ngón tay vào nhau, như thể đang thâu tóm trời đất.

“Trước đây đã từng là thời đại vương cấp thống trị, còn bây giờ là thời đại các cường quốc thống trị!”

“Nhưng trong tương lai không xa, tôi sẽ viết nên một cái tên mới cho thời đại này!”

“Thời đại này, tên là Diệp Lăng Thiên!”
Chương 582: La Võng

“Thời đại này gọi là thời đại Diệp Lăng Thiên!”

Một câu nói của Diệp Thiên khiến cho La Chiến Uyên và Cố Trường Bình đứng ngây tại chỗ.

Trên thế giới, hàng trăm năm nay, từng có thời đại vương cấp, trong lịch sử hàng chục năm thì đều là do các quốc gia kiểm soát.

Những người kiểm soát thế giới này đều tập trung thành một đoàn thể nên mới dám gọi là một thời đại.

Còn Diệp Thiên chỉ có một mình mà tạo ra cả một thời đại thuộc về cậu. Cách nói này thật cuồng ngạo biết bao.

Nếu lời này mà được nói ra từ miệng cười khác thì có thể họ sẽ khịt mũi và cười vào mặt.

Nhưng từ miệng của Diệp Thiên thì bọn họ cảm thấy Diệp Thiên không hề nói đùa.

Trong hơn một năm Diệp Thiên nổi tiếng. Vô số các đối thủ, thế lực đã bị cậu đè nát không chút nương tay. Bọn họ rất khó xác định, vương cấp hiện thân năm xưa hay nói cách khác là có quốc gia can dự có thật sự là có thể uy hiếp được Diệp Thiên hay không.

Trầm lặng một lúc, cuối cùng Cố Trường Bình cũng lên tiếng.

“Tướng Diệp, cấp trên chỉ là muốn bảo vệ cậu và những người xunh quanh cậu. Còn về việc cậu lựa chọn thế nào thì đều là do mình!”

“Là thành viên của Ám Bộ, đây là trách nhiệm của chúng tôi!”

“Hơn nữa tôi còn là hiệu trưởng của đại học Thủ Đô, cậu là sinh viên của trường. Là hiệu trưởng, nhất định tôi phải nhắc nhở cậu một câu, rằng cậu phải tuyệt đối cẩn thận!”

Dù ông chỉ gặp Diệp Thiên có một lần nhưng hiểu rất rõ tính cách chẳng sợ gì của Diệp Thiên. Phía trước càng nguy hiểm thì Diệp Thiên càng không lùi bước. Ông biết bản thân không thể khuyên can cậu được nữa.

“Cảm ơn!”

Diệp Thiên gật đầu với Cố Trường Bình rồi lại nhìn La Chiến Uyên coi như là đã chào hỏi rồi nhảy xuống khỏi đỉnh núi.

“Ông Cố, tôi thấy lần này chúng ta tới sai rồi!”

Nhìn bóng hình Diệp Thiên biến mất giữa mây trời, La Chiến Uyên lắc đầu khẽ thở dài.

“Đúng vậy!”

Cố Trường Bình khẽ thở dài, đôi mắt lay động.

“Điều mà chúng ta cần làm bây giờ chính là làm tốt công việc của Ám Bộ, giúp cậu ấy ngăn chặn những mũi tên trong bóng tối.

La Chiến Uyên chắp tay sau lưng, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

“Chỉ sợ sức mạnh của Ám Bộ không đủ!”



Diệp Thiên nhảy xuống khỏi đỉnh núi, sau đó hòa vào dòng người trên đường núi. Dù xung quanh có vô số con mắt nhưng đều không phát hiện ra sự xuất hiện đột ngột của người thanh niên này.

Cậu men theo đường núi, đi thong thả. Đối với trận chiến vương cấp mà Cố Trường Bình và La Chiến Uyên nhắc tới và cả chuyện được rất nhiều nước khác để ý thì cậu không hề quan tâm.

Người ở đời, kiểu gì cũng sẽ gặp vô số đối thủ. Chỉ có điều lần này, đổi là một cao thủ vương cấp và một đất nước mà thôi.

Thứ mà cậu muốn làm chính là chèn ép cả thế giới.

Một người sở hữu sức mạnh không có nhiều , hơn nữa còn phải có quyêt tâm sở hữu sức mạnh. Giống như là mối nguy cơ lúc xưa của Cuba. Nếu không phải Hợp Chủng Quốc quyết tâm dùng vũ khí nguyên tử quyết chiến một trận thì Sa Nga cũng không thể nào thoái lui nhanh như vậy.

Giống như là Trương Vô Kị và Kiều Phong trong tiểu thuyết võ hiệp. Cả hai đều có võ công tái thế nhưng Trương Vô Kỵ lại được coi là kẻ vô lại, bị gắn mác hèn nhát, còn Kiều Phong thì được gọi là đại hiệp, là anh hùng của nhân dân.

Đây chính là sự cách biệt về tâm tính.

Sự hiện thân của cao thủ vương cấp cùng với sự quan tâm mật thiết của các nước không những không khiến Diệp Thiên cảm thấy áp lực mà ngược lại còn sục sôi nhiệt huyết với sức chiến đấu mãnh liệt.

“Thế giới phải như vậy mới thú vị!”

Cậu nhếch miệng cười, rảo bước đi nhanh hơn.

Đi tới sườn núi Yến Sơn, người tới du lịch càng đông hơn. Diệp Thiên bước về trước, giống như giọt dầu rơi vào nước, bị phân cách, nhưng không hề tạo ra gợn sóng và cứ thế đi xuyên qua đám người.

“Diệp Thiên?”

Cậu vừa đi được hai bước thì có tiếng gọi vang lên.

Diệp Thiên khựng chân, giọng nói có vài phần quen thuộc. Cậu lập tức quay đầu lại.

Dưới gốc cây hòe gần đó có một đôi nam nữ đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế. Thấy Diệp Thiên quay đầu lại thì người thanh niên kích động đứng bật dậy khỏi ghế đá.

“Tiểu Lượng!”

Diệp Thiên dao động đôi mắt. Người thanh niên này không phải ai khác mà chính là Bành Lượng, bạn học cấp ba tại Lư Thành tỉnh Xuyên của Diệp Thiên.

Tính ra cậu và Bành Lượng đã mấy tháng không gặp. Lần trước gặp mặt là trong buổi họp mặt tại khách sạn Lăng Thiên ở Lư Thành.

“Diệp Thiên, thật sự là cậu à!”

Bành Lượng nhanh chóng đi tới. Ngụy Thi Thi cũng đi theo sau lưng cậu ta. Đôi mắt ánh lên niềm vui.

Bành Lượng đầy kích động, vừa rồi khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc rất giống Diệp Thiên thì cậu ta đã thử cất tiếng gọi. Thật không ngờ lại là Diệp Thiên thật.

Cậu ta lao tới trước mặt Diệp Thiên, vốn định ôm cậu nhưng vừa đưa tay ra thì bỗng nghĩ tới việc hiện tại Diệp Thiên đang là chủ tịch hội đồng quản trị nên tay bỗng khựng lại.

Lúc cậu ta cảm thấy lúng túng thì Diệp Thiên lại chủ động đưa tay ra quàng lên cổ cậu ta.

“Tên nhóc này, tới thủ đô sao không nói tôi một tiếng? Lẽ nào cậu không biết số điện thoại của tôi sao?

Hành động của Diệp Thiên khiến Bành Lượng không còn cảm giác xa lạ nữa. Cậu cũng khoác lên vai Diệp Thiên và cảm thấy hơi ngại: “Không phải là tôi sợ Diệp Thiên bận trăm công nghìn việc sao!”

“Hơn nữa tôi cũng không biết là cậu ở thủ đô mà!”

“Đúng vậy, trách tôi không nói rõ với cậu!”

Diệp Thiên cười hềnh hệch như trở về thời cấp ba trông vô cùng thân thiết.

Ba người đi xuống Yến Sơn, vừa đi vừa nói chuyện. Diệp Thiên lúc này mới biết Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đều đạt thành tích ưu tú và thi đỗ trường Đại học Hoa Thanh.

Cậu cũng nói về việc mình học ở trường đại học Thủ Đô cho hai người bọn họ.

“Này, có phải cậu đi cửa sau không thế?”

Bành Lượng nghe xong thì cố tình nhìn với vẻ khinh thường: “Chắc chắn cậu dựa vào thân phận chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên để đi cửa sau rồi, nếu không, việc cậu chưa tham gia thi đại học thì sao có thể vào được trường Thủ Đô chứ!”

Diệp Thiên vỗ bốp lên lưng cậu ta, cười nói: “Cậu khinh thường tôi đấy à. Nhưng đừng quên năm đó tôi thi đỗ vị trí số một trong trường nên đại học Thủ Đô sao làm khó được tôi chứ?”

Bành Lượng cười ha ha: “Ha ha , có ai mà không biết cậu ngầu nhất chứ? Có chuyện gì mà cậu không làm được đâu!”

Ngụy Thi Thi đứng bên cạnh cũng cười ý vị nhìn bọn họ và cảm thấy vui mừng.

Cô ta tưởng rằng sau lần họp lớp đó, khoảng cách giữa Diệp Thiên và Bành Lượng sẽ càng ngày càng xa cách nhưng giờ xem ra những điều lo lắng đều là sư thừa. Diệp Thiên và Bành Lương vẫn luôn là anh em tốt.

Cho tới khi Diệp Thiên và Bành Lượng nói xong thì cô ta mới chào hỏi cậu với giọng điệu hết sức tôn kính.

Ba người đi xuống khỏi Yến Sơn, Bành Lượng ôm chặt Diệp Thiên không buông.

“Diệp Thiên, không nói nhiều, chúng ta lâu lắm rồi mới gặp nhau, tối nay phải uống cho đã, sau đó đi bar quẩy, không ai được bỏ về trước!”

Mấy tháng qua, Bành Lượng tới Thủ Đô thì được mở mang tầm mắt hơn nhiều và cũng trở nên trưởng thành hơn. Nhưng điều khiến cậu ta nhớ nhất vẫn là khoảng thời gian ăn chơi nhảy múa với Diệp Thiên…

Tại bản doanh của Ám Bộ, Cố Trường Bình và La Chiến Uyên vừa quay về. Bộ đàm của La Chiến Uyên đột nhiên kêu lên.

Ông ta lấy ra đồng tử lập tức co rụt khi nhìn thấy chữ trên màn hình.

“Hỏng bét rồi!”

Cố Trương Bình nhìn với vẻ nghi ngờ và cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ thấy La Chiến Uyên đanh mặt: “Chỉ mấy phút trước, viện trọng tài đã rót lên trang mạng sát thủ thế giới hơn hai tỉ USD tiền thưởng, triệu gọi người có thể giết chết được Diệp Lăng Thiên!”

“Người nhận thưởng lần này là La Võng!”

Cố Trường Bình nghe thấy vậy thì cũng tái mặt.
Chương 583: Bạn cũ gặp mặt

“Cái gì, La Võng sao?”

Cố Trường Bình dao động đôi mắt, cho dù tu vi của ông ấy rất cao thì lúc này cũng phải tái mặt.

“Thiên sát địa tuyệt, si mị võng lượng gọi là La Võng!”

La Chiến Uyên lầm bầm, biểu cảm càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Trong thời Chiến quốc của Hoa Hạ, khi bảy nước còn chưa thống nhất thì đã có tổ chức La Võng tồn tại, ngao du giữa cả bảy nước, chuyên giết các đại thần của các nước giống như một lưới mạng nhện vô hình bao trùm cả bảy nước này khiến cho các chư hầu hoảng sợ.

La Võng của thời kỳ Chiến quốc đã bị chôn vùi trong dòng sông của lịch sử, còn La Võng mà La Chiến Uyên nhắc tới chính là một tổ chức sát thủ lâu đời đáng sợ, có lịch sử ít nhất ba trăm năm, lấy theo tên của tổ chức sát thủ thời kỳ Chiến Quốc và tung hoành khắp thế giới.

Đây là một tổ chức cực kỳ bí hiểm. Trong đó có bao nhiêu người, bao nhiêu sát thủ, không ai biết, cho dù là Ám Bộ có nguồn thông tin nhanh nhạy nhất thì cũng không biết rõ về tổ chức này.

So với viện trọng tài uy danh khắp thế giới thì danh tiếng của La Võng rõ ràng là yếu hơn nhiều, nhưng khắp thế giới, thậm chí vô số quốc gia không có ai dám coi thường La Võng. Cho dù là viện trọng tài mạnh như vậy thì cũng rất kiêng dè La Võng, nếu không có chuyện gì thì tuyệt đối nước sông sẽ không phạm nước giếng.

Hàng chục năm trước, từng có ba vị cảnh giới siêu phàm thần phẩm với sức mạnh kinh thiên tới Hợp Chủng Quốc ra uy. Nào ngờ một công ty tài chính của Hợp Chủng Quốc đã treo giải trên mạng sát thủ xã hội và người nhận thưởng chính là La Võng.

Trong vòng có hai ngày, ba vị sát thủ siêu phàm kia đều bị đánh bại ở một nông trại phía bắc Hợp Chủng Quốc. Hiện trường được dọn sạch sẽ, không hề để lại bất kỳ dấu vết gì của việc đã từng chiến đấu.

Chuyện này từng gây chấn động giới võ đạo quốc tế và cũng khiến cho danh tiếng của La Võng truyền khắp giới sát thủ, khiến cho đám sát thủ đều cảm thấy nguy hiểm.

Hơn nữa theo như thông tin tuyệt mật mà Ám Bộ có được thì một trăm năm trước tổ chức La Võng còn từng giết chết cả hơn mười người vương cấp đương thời.

La Võng, là một tổ chức khổng lồ không hề yếu hơn viện trọng tài và cũng đứng hàng đầu thế giới, thâm sâu khó lường.

Giờ đây La Võng lại nhận thưởng để đối phó với Diệp Thiên, chuyện này chẳng phải có nghĩa là Diệp Thiên đang gặp nguy hiểm sao?

“Chúng ta mau thông báo cho Diệp Thiên đi!”

Cố Trường Bình dứt khoát, kiên quyết thì bỗng bị La Chiến Uyên giữ lại.

“Ông Cố, không cần đi nữa!”

La Chiến Uyên khẽ thở dài: “Lập tức nói cho Lăng Diệp Thiên thì sao chứ?”

“Thủ đoạn của La Võng quỷ dị khác thường, chuyên ám sát, giết người không để lại dấu vết, tới và đi không để lại tung tích, chúng ta căng bản không thể nào biết được hành tung của chúng thì ngăn kiểu gì đây!”

“Giờ thì mọi chuyện đều chỉ có thể trông vào Diệp Thiên thôi, có thể vượt qua kiếp nạn này hay không hoàn toàn dựa vào thực lực của cậu ấy!”

Cố Trường Bình khựng người, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thể phản bác.

Ông ấy có dự cảm, Diệp Thiên ở đâu thì nơi đó chắc chắn sẽ trở thành chiến tranh.

“Diệp Thiên, không được bỏ chạy đâu đấy!”

Xuống khỏi Yến Sơn, Bành Lượng kéo Diệp Thiên và mỉm cười.

Cậu ta vừa nói vừa liếc nhìn Ngụy Thi Thi.

“Tối nay chơi với Diệp Thiên tới bến nên đừng giận nhé!”

Ngụy Thi Thi bụm miệng trộm cười: “Lâu rồi không gặp, hai người đương nhiên phải chơi vui rồi. Ở cạnh cũng thấy vui, sao có thể giận được chứ?”

Đùa nhau chắc! Nếu là người khác, Bành Lượng mà đi bar, còn đòi chơi tới bến thì đương nhiên là cô gái sẽ cảm thấy không vui. Thế nhưng có Diệp Thiên, đừng nói là đi bar, dù có chơi gái thì Ngụy Thi Thi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chỉ cần Bành Lượng có thể nắm được sức mạnh sau Diệp Thiên thì sẽ sung sướng cả đời này.

Diệp Thiên bật cười. Giai đoạn này nếu cậu không nâng cao tu vi thì cũng đang trong quá trình nâng cao tu vi nên đã lâu lắm rồi không được thư giãn.

“Tên nhóc này, muốn tôi uống say thế cơ à?”

Cậu mắng một câu rồi gật đầu hào sảng.

“Vậy hôm nay chúng ta không say không về. Cậu muốn chơi gì tôi sẽ chơi tới cùng với cậu!”

Bành Lượng vừa cười vừa nói sau đó khoác vai Diệp Thiên và bắt xe.

“Diệp Thiên, bên cạnh Hoa Thanh có một quán bar vô cùng nho nhã, thiết kế tinh tế, chúng ta tới đó đi. Tôi cũng quen ông chủ ở đó!"

Trên xe, Bành Lượng đang trưng cầu ý kiến của Diệp Thiên.

“Cậu sắp xếp đi, tôi mời!”

Diệp Thiên khẽ gật đầu khiến Bành Lượng cười khanh khách.

Tới một quán con đường toàn quán bar ở cửa Bắc của Hoa Thanh, Bành Lượng dẫn Ngụy Thi Thi bước vào một quán bar ba tầng lầu. Diệp Thiên thì đi ngay phía sau.

Bên trong toàn là đèn bằng thủy tinh, các vách ngăn cũng là kính cách âm nhập khẩu từ nước ngoài. Cùng với ánh đèn chiếu rọi, âm nhạc nhẹ nhàng thì nơi đây mang tới một cảm giác như đang tham gia một vũ hội.

Mặc dù hôm nay không phải là cuối tuần thì các bàn cũng đã ngồi chật kín người. Phần lớn đều là sinh viên, đâu đâu cũng thấy sức sống của thanh xuân.

“Cậu Bành!”

Bành Lượng vừa bước vào thì một người đàn ông trung niên trong bộ dạng ông chủ đã lập tức nở nụ cười và bước tới.

“Ông Từ, sắp xếp một bàn yên tĩnh một chút. Tôi và bạn thân hàn huyên chút chuyện cũ!”

Bành Lượng làm ra vẻ sành sỏi, rõ ràng đây không phải là lần đầu cậu ta tới đây.

Ông Từ nghe thấy vậy lập tức đáp lại, dẫn ba người họ vào một phòng kính trên tầng ba. Xung quanh dùng kinh phản quang cách âm với hiệu quả cực tốt. Bọn họ có thể thông qua kính phản quang nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài thì thật sự không thể nhìn thấy bên trong.

“Cách bố trí này thú vị đấy!”

Diệp Thiên dựa vào sô pha, gật đầu đầy hứng thú.

“Diệp Thiên, tôi nói không sai mà, ở đây thiết kế rất được!”

Bành Lượng cười ha ha, gọi một chai Martin XIII cộng thêm vài món nhậu.

Rượu nhanh chóng được đưa lên, Diệp Thiên và Bành Lượng nâng ly thưởng rượu. Diệu vào người, họ bắt đầu hào hứng hàn huyên truyện cũ.

Ngụy Thi Thi chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh lắng nghe. Nhìn thấy vẻ thân thiết giữa Bành Lượng và Diệp Thiên thì cô ta cảm thấy vui lắm.

Hai người nói hơn một tiếng đồng hồ. Martin dù không phải là rượu mạnh nhưng uống vài chai thì cũng khiến Bành Lượng ngà ngà say.

Đúng lúc này, có một đám người đi lên lầu ba.

Đi đầu là một căp nam nữ trẻ tuổi. Cô gái ăn mặc sang trọng, toàn người cộng lại cũng phải vài trăm nghìn tệ hàng hiệu.

Người đàn ông trông tuấn tú, cao quý, mặc một chiếc áo sơ mi thủ công nhập khẩu từ Italy, trông vô cùng ngạo nghễ và bừng bừng khí thế.

Những người đằng sau đương nhiên là đi theo. Đoàn người tầm mười mấy người trông hết sức nghênh ngang.

Đám đông đi lên lầu, người thanh niên nhìn thấy ba người Diệp Thiên đang ngồi ở lan can kính.

Người này hơi dừng lại ở Diệp Thiên sau đó giống như nhìn không khí rồi lướt qua nhìn Bành Lượng.

Rồi thanh niên đứng trước mặt Bành Lượng và lên tiếng.

“Tiểu Bành, hóa ra cũng ở đây à!”

“Vừa hay, trưởng nhóm của bộ phân sinh viên cũng ở đây để thảo luận vài việc, thiệt thòi cho cậu rồi, cậu và bạn gái tránh ra chỗ khác đi!”

Giọng điệu thanh niên không giấu nổi sự kiêu ngạo với thái độ của bố thiên hạ. Cậu ta nói như ra mệnh lệnh còn Bành Lượng giống như đàn em phải nghe theo.

Bành Lượng quay qua nhìn rồi tái mặt. Rõ ràng là cậu ta có biết người thanh niên này.

Cậu ta vội vàng đứng dậy tỏ vẻ xin lỗi: “Cậu Lâm, ngại quá!”

“Hôm nay tôi gặp người bạn lâu lăm, ở đây hàn huyên chuyện cũ, phiền cậu tìm chỗ khác. Chi phí hôm nay tính cả cho tôi thì thế nào?”

Bành Lượng đứng dậy cười, dường như có vài phần kiêng dè người thanh niên đi đầu kia.

Thái độ khúm núm của Bành Lượng không hề nhận được sự nhún nhường của thanh niên kia. Cậu ta nheo mắt lạnh lùng.

“Tôi kêu cậu nhường chỗ cho tôi, cậu không nghe rõ à?”

Thấy người này cố tình gằn giọng thì Bành Lượng tái mặt. Cậu ta cảm thấy tức giận nhưng kiêng dè thân phận của đối phương nên phải nhịn. Bành Lượng siết chặt nắm đấm.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Bành Lượng mà bọn họ không nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Diệp Thiên ở bên cạnh.
Chương 584: Bắt đầu săn giết

“Cậu Lâm, cậu làm vậy có phải hơi quá đáng không?”.

Bành Lượng siết chặt nắm đấm, bàn tay khẽ run.

Lúc này, cậu ta rất tức giận nhưng vẫn kìm nén cảm xúc của mình, không dám biểu lộ nhiều.

Cậu ta không thể đắc tội với người trước mắt.

Ngụy Thi Thi ở bên cạnh dao động ánh mắt, nhíu mày, rõ ràng cũng bất mãn với hành vi của “cậu Lâm” này, nhưng không dám lên tiếng.

Vài sinh viên trường Đại học Hoa Thanh đi theo cậu Lâm đến đều vênh váo hống hách, nhìn Bành Lượng bằng ánh mắt chế giễu. Theo bọn họ thấy, Bành Lượng thật không biết tốt xấu, ở trước mặt cậu Lâm chỉ là một vai hề nhảy nhót mà thôi.

Quả nhiên, ánh mắt cậu Lâm trở nên lạnh lùng, khẽ cười.

“Cậu nói tôi quá đáng sao?”.

Cậu ta liếc nhìn sang, ánh mắt ngạo nghễ. Bành Lượng nhất thời bị dọa sợ, không dám tiếp lời.

Diệp Thiên ngồi trên ghế sofa, hai mắt híp lại, chuẩn bị lên tiếng thì ngay lúc đó cậu bỗng dừng ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Hửm?”.

Ánh mắt cậu xuyên qua màn đêm, nhìn về phía con hẻm tối đen đầu phố, khóe miệng nhếch lên thành đường cong.

“Bành Lượng, tôi thấy cậu vừa mới nhập hội không hiểu chuyện, nên mới dẫn cậu vào giới thượng lưu ở thủ đô!”.

“Có phải cậu vào giới rồi là cảm thấy thân phận mình cao lên, quên mất trước kia cậu bợ đỡ tôi thế nào để vào giới thượng lưu ở thủ đô không?”.

Bành Lượng thay đổi vẻ mặt, nhưng lại không nói được lời nào. Cậu ta bỗng cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả ôn lại chuyện cũ với anh em của mình mà người khác cũng dám ngang nhiên đến gây rối.

Cậu ta nhìn về phía Diệp Thiên, lại phát hiện Diệp Thiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không định quan tâm đến chuyện này, khiến cậu ta càng buồn bã trong lòng.

Nghĩ lại từ khi cậu ta quen biết Diệp Thiên đến nay, mỗi lần xảy ra chuyện đều là Diệp Thiên ra mặt giải quyết, mà chỉ cần Diệp Thiên không đứng ra, cậu ta sẽ không làm được gì cả.

Trong phút Bành Lượng thất thần, ở lối lên cầu thang lại có tiếng bước chân vang lên. Một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa với bộ váy dài quét đất uyển chuyển đi đến.

“Cậu Lâm, nhiều bạn bè đến đây như vậy mà sao lại đứng cả thế này?”.

Giọng nói cô ta non mềm, không ít người vừa nghe đã cảm thấy nhộn nhạo như có con mèo cào trong bụng, chỉ một cái nhăn mày một nụ cười của cô ta cũng đủ nhen nhóm dục hỏa của đàn ông.

Đây là báu vật cực kì hiếm thấy!

“Chị Hồng!”.

Cậu Lâm nhìn thấy người đến, sâu trong đáy mắt lóe qua dục vọng và tính chiếm hữu, sau đó đã được cậu ta che giấu rất kỹ.

Cậu ta mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng trước kia lập tức thay đổi.

Cô gái ăn mặc diêm dúa được gọi là chị Hồng bước tới, cười tươi như hoa, chỉ liếc mắt qua cô ta đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Cô ta quay sang cậu Lâm, giọng nói chân thành: “Cậu Lâm, nếu đã đến đây uống rượu thì đều là khách quý”.

“Bàn này nhóm của cậu Bành đã đến ngồi trước, mong cậu Lâm nể mặt tôi di chuyển xuống lầu hai, đừng làm mất hòa khí giữa mọi người”.

“Tối nay tôi sẽ miễn phí tiền rượu cho mọi người, cậu thấy có được không, cậu Lâm?”.

Cô ta vừa nói vừa cười, đầy chuyên nghiệp, những nam sinh ở đây đều kích động, ngay cả Bành Lượng cũng không khỏi nhìn thêm mấy cái.

“Chị Hồng đã mở lời rồi, đương nhiên tôi sẽ nể mặt chị”.

Cậu Lâm nở nụ cười lạnh lùng, liếc nhìn Bành Lượng.

“Bành Lượng, chuyện tối nay tôi nể mặt chị Hồng không so đo với cậu, nhưng tốt nhất cậu hãy xác định rõ vị trí của mình đi!”.

Cậu ta nói xong, nhấc tay lên, thuận thế ôm eo chị Hồng.

“Đi thôi chị Hồng, hôm nay tôi nể mặt chị, nhưng chị phải uống với tôi mấy ly đấy!”.

Chị Hồng tươi cười, giữ khoảng cách vừa phải với cậu Lâm, gật đầu chiều theo.

Đám người đi xuống lầu, chị Hồng đi đến đầu cầu thang thì hơi nghiêng mặt, liếc mắt nhìn thấy Diệp Thiên ngồi ở ban công không nói lời nào.

Cô ta xinh đẹp vô cùng, là cổ đông đằng sau kiêm người nổi nhất quán bar này, cô ta biết lợi dụng ưu thế cơ thể mình để kiếm được vô số tài nguyên. Cho dù là cậu ấm khá có bối cảnh như cậu Lâm, cô ta cũng có thể xử lý dễ như trở bàn tay, mê hoặc cậu ta đến choáng váng đầu óc.

Trong quán bar này, tám chín mươi phần trăm đều là người hâm mộ cô ta, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đường cong thoắt ẩn thoắt hiện của cô ta đều mê đắm. Nhưng chỉ có Diệp Thiên là người đặc biệt nhất trong những người mà cô ta từng gặp, dường như cậu hoàn toàn không có hứng thú gì với cô ta.

“Ha! Xem ra con mồi tối nay sẽ là cậu ta!”.

Trong mắt chị Hồng lóe lên tia sáng kì dị, liếm môi, lúc này mới đi cùng đám cậu Lâm xuống lầu hai.

“Phù!”.

Bọn họ rời đi rồi Bành Lượng mới thở phào một hơi, vẻ mặt suy sụp ngồi xuống sofa.

Diệp Thiên cũng dời ánh mắt về, nâng ly rượu lên, giọng nói thản nhiên: “Hình như cậu sợ cậu Lâm lúc nãy lắm à?”.

Bành Lượng không phản bác, có chút bất đắc dĩ nói: “Diệp Thiên, cậu là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, thân phận to lớn, nhưng tôi thì khác, đến thủ đô đương nhiên phải tuân theo quy tắc ở đây”.

“Cậu ta tên là Lâm Thư, bố là người giàu có ở Trung Hải, có mối quan hệ dây mơ rễ má với nhà Mộ Dung ở Trung Hải”.

“Nhà Mộ Dung và nhà họ Khương có quan hệ hợp tác. Ở thủ đô, cậu ta rất thân thiết với Khương Long Hoa của Khương Minh”.

“Lúc tôi đến thủ đô cũng muốn làm quen thêm vài người bạn, gia nhập vào giới thượng lưu ở thủ đô để tôi và Thi Thi bớt gặp rắc rối hơn, lúc đó người đưa tôi vào giới là cậu ta!”.

Giọng nói của Bành Lượng có chút buồn bã, mặc dù cậu ta quen biết Diệp Thiên, cũng biết thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên của cậu, nhưng cậu ta không thể lúc nào cũng treo điều đó ở bên miệng.

Cho dù cậu ta xem nó như kim bài, nói với mọi người thì có mấy ai tin?

Giống như cậu làm quen với một người bạn mới, người đó bỗng nói với cậu mình là anh em tốt của người giàu nhất thế giới, cậu cũng chỉ cảm thấy hoang đường, nực cười.

Bởi vậy, Bành Lượng mới cần dùng cách của mình để gia nhập giới thượng lưu ở thủ đô, để cuộc sống của mình ở thủ đô dễ thở hơn.

Nhưng cậu ta không ngờ, khi thật sự bước chân vào giới thượng lưu, người trong giới hầu như đều xem cậu ta như trò cười, không hề có địa vị thân phận gì đáng nói.

“Vậy sao?”.

Diệp Thiên uống hết ly rượu, không nói ra suy nghĩ của mình.

Bành Lượng là anh em của cậu, cậu có thể giải quyết mọi thứ, dọn sạch bất cứ chuyện gì cho cậu ta, nhưng cậu sẽ không tự tiện đánh giá, cũng sẽ không can thiệp vào lựa chọn và cách làm của bản thân Bành Lượng.

Có một vài thứ chỉ khi tự mình trải qua thì mới có thể trưởng thành.

“Lâm Thư à?”.

Mặc dù vừa rồi cậu không ra mặt vì Bành Lượng, nhưng cậu đã nhớ kĩ cái tên này.

Cậu không vội dạy dỗ Lâm Thư, bởi vì tối nay còn phải tiếp đãi một vài “chính chủ” khác.

Trên đỉnh một lầu gác cách phố quán Bar nghìn mét, một người đàn ông mặc áo gió màu đen đứng trước gió. Trước mặt hắn, một khẩu súng bắn tỉa Barrett hạng nặng vừa được lắp xong.

Hắn vươn vai, đôi mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo trong bóng tối.

Hắn lấy một băng đạn từ trong rương xách tay ra. Đường kính viên đạn to hơn đạn súng bắn tỉa bình thường, trên bề mặt tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, rõ ràng có chứa kịch độc.

“Diệp Lăng Thiên, cậu là võ giả mạnh nhất hiện nay, nhưng làm sao cậu biết được thế giới của sát thủ?”.

“Viên đạn này được chế tạo cho riêng cậu, khẩu súng này cũng được sửa đổi chuyên nghiệp, cộng thêm kỹ thuật bắn súng bách phát bách trúng của “Tay Súng Thần” là tôi, một phát súng là đủ xuyên thủng xe tăng bọc thép”.

“Cho dù cậu tinh thông võ thuật, có Canh khí bảo vệ cơ thể thì đã sao? Số tiền hai tỷ đô này tôi lãnh chắc rồi!”.

Hắn vừa dứt lời, đạn đã lên nòng, mà người nằm trong tầm ngắm của súng bắn tỉa chính là Diệp Thiên.
Chương 585: Khương Minh tài trợ toàn bộ

Ở lầu hai của quán bar, Lâm Thư đang ba hoa khoác lác trong sự tâng bốc của đám đông, nói về hướng đi và công việc trong tương lai của Hội sinh viên trường Đại học Hoa Thanh.

Tuy những người khác không cùng chung suy nghĩ, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc lắng nghe. Chị Hồng ngồi bên cạnh cậu ta, thỉnh thoảng nịnh nọt vài câu, khiến cậu ta càng cảm thấy lâng lâng, gần như rượu rót vào là cạn ly.

“Lâm Thư!”.

Cô gái thanh cao ở bên cạnh Lâm Thư đột nhiên lên tiếng.

“Không phải cậu nói tối nay cậu Đoạn sẽ đến sao? Bây giờ hơn chín giờ rồi, sao vẫn chưa thấy cậu ấy?”.

Nghe đến hai chữ “cậu Đoạn”, Lâm Thư lập tức tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Băng Băng, cậu đừng sốt ruột, cậu Đoạn vừa gửi tin nhắn cho tôi, cậu ấy đang trên đường đến rồi”.

Cậu ta vừa nói vừa quan sát dáng người xinh đẹp của cô gái, thầm cảm thấy tiếc nuối.

Cô gái tên là Đàm Băng Băng, hoa khôi trường Đại học Hoa Thanh, người khiến một kẻ mê gái đẹp như cậu ta thèm rỏ dãi từ lâu, nhưng lại không dám có ý nghĩ nào không hay.

Bởi vì cô ta là người phụ nữ mà “cậu Đoạn” ưng ý.

“Thế à?”.

Đàm Băng Băng khoanh tay trước ngực, khinh thường tất cả mọi người xung quanh, ngay cả Lâm Thư kiểm soát tất cả cũng không thể khiến cô ta ngước mắt nhìn.

Đúng lúc đó, có người đi lên lầu hai, mọi người quay đầu nhìn lại, một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ đắt tiền đang đứng ở lối lên cầu thang.

Cậu ta trông rất đẹp trai, mặc toàn hàng hiệu, chỉ đứng đó thôi đã tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ, ngay cả Lâm Thư cũng không bì kịp.

Nhìn thấy người đến, Lâm Thư lập tức đứng lên.

“Cậu Đoạn, cuối cùng cậu cũng đến rồi, vào đây vào đây!”.

Cậu ta nhường ghế chủ vị của mình ra, đầy nhiệt tình mời thanh niên ngồi.

Thanh niên tỏ vẻ lạnh lùng, xua tay, ngồi xuống bên cạnh Đàm Băng Băng, ôm cô ta vào lòng.

Đàm Băng Băng có danh hiệu là nữ thần núi băng của Hoa Thanh, nhưng không hề kháng cự hành động thân mật của người thanh niên, ngược lại còn dựa sát vào người cậu ta, dáng vẻ dựa dẫm.

“Mọi người, xin giới thiệu với mọi người”.

Lâm Thư chìa tay về phía thanh niên, giọng điệu cung kính.

“Đây là cậu Đoạn mà tôi từng nhắc tới với mọi người, Mộ Dung Đoạn, đến từ nhà Mộ Dung ở Trung Hải!”.

Thanh niên đó chính là Mộ Dung Đoạn!

Mọi người nghe vậy đều biến sắc, đồng loạt nâng ly đứng dậy, kính rượu chào hỏi cậu Đoạn.

Mộ Dung Đoạn nghênh ngang ngồi đó, không đứng dậy, trước sự kính rượu của mọi người cũng chỉ nhấp miệng mang tính tượng trưng, rõ ràng tự cho mình cao hơn người khác.

Mặc dù thái độ của Mộ Dung Đoạn kênh kiệu, nhưng người ở đây lại không dám có ý kiến gì, ngược lại ai nấy đều tươi cười với cậu ta.

Nhà Mộ Dung ở Trung Hải, bối cảnh thân phận như vậy giống như một ngọn núi lớn chặn trong lòng mọi người.

Bọn họ đối mặt với Mộ Dung Đoạn giống như đối mặt với những nhân vật quan trọng thế hệ thứ ba của bốn gia tộc lớn ở thủ đô như Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh, ai dám có nửa phần bất kính?

“Người của nhà Mộ Dung!”.

Ngay cả chị Hồng đã quen với những trường hợp lớn, giờ phút này cũng chấn động trong lòng. Mặc dù cô ta ở thủ đô, nhưng danh tiếng của nhà Mộ Dung ở Trung Hải vẫn như sấm đánh bên tai.

Cô ta đứng lên, cúi đầu khom lưng trước Mộ Dung Đoạn.

“Xin chào cậu Đoạn, tôi là Liễu Yên Hồng, là một trong những cổ đông của quán bar này. Hôm nay cậu có thể ghé thăm quán bar này đúng là vinh dự cho tôi, tôi mời cậu ly rượu này!”.

Mộ Dung Đoạn đã chú ý tới cô nàng nóng bỏng này từ lâu, trong mắt cậu ta chứa đầy sự cợt nhả và dục vọng, lần này mới thật sự uống hết ly rượu.

Lâm Thư giới thiệu mọi người xong, cười nịnh Mộ Dung Đoạn, thận trọng hỏi.

“Cậu Đoạn, về phía cậu Khương, không biết cậu…”.

Mộ Dung Đoạn hưởng thụ gái đẹp trong lòng, gương mặt lạnh lùng nói: “Chuyện tôi đã hứa chưa bao giờ nuốt lời!”.

“Tôi đã đánh tiếng với Khương Long Hoa, lần này Hội sinh viên trường Hoa Thanh tổ chức hoạt động, Khương Minh sẽ dốc hết sức tài trợ, phương diện tiền bạc sẽ do Khương Minh phụ trách toàn bộ”.

Nghe vậy, mọi người đều lộ ra vẻ mặt vui mừng. Lần này, Hội sinh viên trường Hoa Thanh bọn họ tổ chức một cuộc thi, cần kêu gọi nhiều nhà tài trợ, mà ở thủ đô này, Khương Minh chắc chắn là Hiệp hội thương mại có tiếng nhất.

Được sự tài trợ của Khương Minh sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho việc tiến hành và tuyên truyền hoạt động thi đua lần này. Nếu vậy, danh dự và sức ảnh hưởng của Lâm Thư ở trường Hoa Thanh sẽ được nâng cao, ngay cả lãnh đạo trường cũng phải để mắt đến.

“Cảm ơn cậu Đoạn, tôi cạn ly này!”.

Lâm Thư nâng ly uống cạn, Mộ Dung Đoạn chỉ gật đầu, thái độ rất tùy ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK