Ánh mắt bà ta hơi thay đổi, trong lòng lại càng cảm khái. Năm xưa ở Tây Bắc, Hailey Ince còn từng giao đấu với Diệp Thiên một lần. Mặc dù thất bại trong tay Diệp Thiên, nhưng lúc đó bà ta vẫn có thể cảm giác được giới hạn sức mạnh của cậu.
Nhưng chỉ mới qua mấy tháng, Diệp Thiên lại tiến bộ như tên lửa, đứng ở độ cao mà bà ta không nhìn tới được.
“Nắm chắc?”, Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Chuyện này có liên quan tới bà không?”.
“Ồ, đúng rồi, bà cũng thuộc trận doanh phương Tây, lần này đến đây là để do thám thực hư cho mười sáu ông già kia sao?”.
Nhìn gương mặt mỉm cười nhàn nhạt của Diệp Thiên, Hailey Ince vội vàng lắc đầu.
“Diệp Đế Vương, cậu đừng hiểu lầm, mặc dù tôi là võ giả phương Tây, nhưng xưa nay không có liên quan gì đến viện trọng tài. Lần này tôi đến tìm cậu chỉ là muốn làm một cuộc giao dịch với cậu”.
“Ồ? Giao dịch?”, Diệp Thiên ngước mắt lên.
“Đúng, một cuộc giao dịch!”.
Hailey Ince cười quyến rũ gật đầu, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
“Tôi muốn có một món đồ từ cậu, đổi lại tôi có thể nói cho cậu biết thế nào là “Thập Lục Ma Động Trận”!”.
“Thập Lục Ma Động Trận?”
Diệp Thiên nhướng mắt lên, thản nhiên nói: “Đấy là gì? Một trận pháp à?”
“Đúng vậy!”
Hailey Ince gật đầu cười với Diệp Thiên: “Hơn nữa đây rất có thể là trận pháp sắp tới dùng để đối phó với cậu!”
“Ồ?”
Nghe đến đây, Diệp Thiên đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Ý của bà là mười sáu thẩm phán vương sẽ dùng đến Thập Lục Ma Động Trận này à?”
Hailey Ince không khẳng định nhưng vẫn giữ nụ cười nói: “Lần này, mười sáu thẩm phán vương xuống núi đương nhiên phải thu phục đương Diệp Đế vương cậu. Họ còn nuôi ý định giết cậu trước mặt toàn dân võ thuật, nên chắc chắn sẽ không từ mọi thủ đoạn!”
“Nếu xét về chiến đấu cá nhân, bọn họ có thể đều yếu hơn cậu. Nhưng bọn họ biết rõ một chọi một không thắng được cậu mà vẫn còn tung tin khiêu chiến cậu trên mạng lưới võ thuật toàn thế giới chứng tỏ đã chuẩn bị chu toàn. Đến lúc đó có thể cả mười sáu người ấy đều sẽ xông lên!”
“Mười sáu người có thể huy động được Thập Lục Ma Động Trận, chiến lực tăng gấp bội. Cậu mà muốn thắng họ thì quan trọng nhất là phải hiểu rõ được gốc rễ của Thập Lục Ma Động Trận này”.
“Tôi muốn làm một giao dịch với cậu, giao dịch này tuyệt đối vô cùng có lợi cho cậu”.
“Thế ư?”
Diệp Thiên nhếch mép, cười khẩy: “Tôi thật muốn biết vì sao bà lại biết rõ được trận pháp kết hợp của mười sáu vị thẩm phán vương đấy?”
Hailey Ince tuy là người có lực chiến đấu xếp thứ hai trên bảng thế giới nhưng so với đám thẩm phán vương cũng chỉ như trứng chọi đá, không biết kém bọn họ biết bao nhiêu cấp nữa.
Bà ta là người ở vương cấp, chỉ thiếu chút nữa là đạt đến siêu phàm thần phẩm, sao có thể biết được trận pháp thần bí của mười sáu vị hoàng cấp kia chứ?
“Diệp Đế vương không tin tôi sao?”
Hailey Ince không hề có chút lo lắng nào, thản nhiên nói: “Nhắc đến chuyện này phải nói về nguồn gốc sức mạnh của mười sáu vị thẩm phán vương trước!”
“Thời đầu khi viện trọng tài còn chưa được thành lập, thực lực của mười sáu vị thẩm phán vương kém xa so với bây giờ. Bọn họ đi khắp châu Âu tìm kiếm, muốn giành được một cơ hội lớn. Cuối cùng, mười sáu người hợp lực đặt chân vào ma động phía Tây nguy hiểm nhất vùng đất Tây Âu”.
“Đó là một trong bốn vùng đất chết của thế giới, bí hiểm khó lường. Nhưng mười sáu người bọn họ hợp lực lại có thể sống sót ở trong đó. Hơn nữa còn tìm được vô số kho báu và bí kíp truyền lại từ các vị thần tiên cổ đại”.
“Trận pháp Thập Lục Ma Động Trận này cũng là một trong số đó!”
Hailey Ince khẽ chớp mắt, dường như đang để nhớ lại điều gì đó, bà ta nói tiếp: “Trận pháp Thập Lục Ma Động Trận này đã từng được xuất hiện trong trận đánh vương cấp năm nào. Lần ấy, mười sáu vị thẩm phán vương kết trận cùng lúc, phủ rộng đến cả ba trăm mét vuông xung quanh khiến hơn mười người vương cấp bị nhốt bên trong”.
“Hơn mười người vương cấp ấy rơi vào trận pháp chẳng khác nào đám cừu non đợi bị làm thịt. Cuối cùng ai nấy đều thất thế. Bây giờ đã trôi qua cả trăm năm, mười sáu thẩm phán vương đã từng người từng người một đạt đến hoàng cấp. Uy lực của trận pháp này tăng theo cấp số nhân, cho dù tu vi của cậu quyết định thì cũng phải cẩn thận trước nhất!”
Diệp Thiên chống tay lên cằm, không có quá nhiều sự thay đổi sắc mặt. Cậu cất giọng nhàn nhạt: “Bà nói nhiều như thế nhưng vẫn chưa hề trả lời câu hỏi của tôi!”
Hailey Ince cảm nhận được chút lạnh lùng đang dâng lên từ ánh mắt của Diệp Thiên, bà ta vội vàng nói: “Tôi biết được trận pháp Thập Lục Ma Động Trận này cũng là vì có cơ duyên trùng hợp rơi vào động ma phía Tây!”
“Sau khi năng lực nguyên tố lửa của tôi hoàn toàn thức tỉnh, tôi đã xông vào vùng kề động ma phía Tây. Tôi vô tình lấy được bức tranh giấy vẽ trận pháp Thập Lục Ma Động Trận và phương pháp kết trận của trận pháp này. Kể cả trận nhãn và khuyết điểm của trận pháp, tôi cũng rõ như lòng bàn tay!”
Bà ta liếm môi, giọng nói pha chút đùa cợt: “Chỉ cần Diệp đế đưa cho tôi một đồ vật tương tự, tôi lập tức sẽ dâng lên cho cậu bản vẽ và cách phá giải trận pháp Thập Lục Ma Động Trận này. Đảm bảo lúc cậu gặp phải trận pháp này sẽ không gặp chút nguy hiểm nào!”
“Đây là cơ hội tuyệt vời để cậu giành chiến thắng. Một khi đã thắng có nghĩa là cậu thật sự đã có địa vị bá chủ thế giới. Cho dù cậu đến trận chiến vương cấp thì bất kỳ kẻ mạnh nào nhìn thấy cậu cũng phải cung kính vài phần”.
“Ha ha!”
Diệp Thiên nghiêng đầu cười lớn, sau đó nhẹ nhàng xua tay.
“Bà nói rất có lý, nhưng tiếc là tôi không làm giao dịch này đâu!”
“Tại sao?”
Hailey Ince biến sắc.
“Nếu như cậu cảm thấy điều kiện tôi đưa ra còn chưa đủ thì tôi thêm một điều nữa. Tối nay, cậu thích làm gì tối cũng được, thế nào?”
Đôi mắt xinh đẹp của bà ta nhìn chăm chăm vào Diệp Thiên. Nguyên tố lửa vốn sẽ khiến thân nhiệt người ta tăng cao, hormone cũng tăng vọt, lại cộng thêm sự quyến rũ trời ban của Hailey Ince, gần như chẳng người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hút ấy.
“Hừ!”
Phía trước là vẻ đẹp tuyệt sắc như vậy mà Diệp Thiên giống như khối băng hàng ngàn năm, vẫn cứ lạnh lùng, chỉ phát ra tiếng hừ lạnh từ mũi.
“Tôi không có hứng thú giao dịch với bà, càng chẳng có ý gì với thân thể của bà. Bà không cần dùng chiêu này với tôi”.
“Tôi đã nói không cần là không cần!”
Diệp Thiên nhấc một tay lên, một quả cầu chân nguyên bay vào đám mây khiến cho nửa đám mây tiêu tan biến mất.
“Trận chiến giữa tôi và mười sáu thẩm phán vương là chuyện riêng của đôi bên. Bọn họ thương lượng đối phó với tôi như nào là chuyện của họ. Nhưng hiểu rõ bên địch, lại còn chuẩn bị sẵn biện pháp phá giải nhằm vào tuyệt chiêu của họ là việc tôi ghét nhất!”
“Bọn họ thích thì cứ khởi động trận pháp Thập Lục Ma Động Trận ấy. Vừa hay cũng có thể để tôi xem xem sản vật khai quật được từ đất quỷ động phía Tây ấy rốt cuộc có điểm nào lớn mạnh mà khiến các võ giả trên khắp thế giới nối nhau chạy về mảnh đất chết chóc ấy!”
Nói xong, Diệp Thiên đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi phòng, không hề muốn tiếp tục ở lại khu vườn này.
“Cuộc nói chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, câu chuyện của bà quá nhạt nhẽo, bà có thể rời khỏi đây rồi!”
Nghe thấy lệnh đuổi khách của Diệp Thiên, lại còn vẻ không chút hào hứng gì với giao dịch mình đưa ra, khuôn mặt xinh đẹp của Hailey Ince trở nên tái mét.
“Tên nhóc này thật quá kiêu căng rồi đấy!”
Bà ta càng nghĩ càng tức, mình có lòng tốt đến đưa tin tình báo cho Diệp Thiên. Bà ta cũng chỉ muốn xin Diệp Thiên một viên đan dược, để đích thân cậu luyện cho mình một viên Tẩy Túy Đan hiệu quả tốt nhất để trì hoãn tình trạng lão hóa và chảy xệ của làn da.
Nhưng Diệp Thiên đã không hiểu còn đuổi bà ta đi, trong giọng nói có vẻ không coi trận pháp Thập Lục Ma Động Trận kia ra gì.
Bà ta hiểu rõ Diệp Thiên mạnh cỡ nào, thậm chí biết rằng Diệp Thiên mạnh hơn một trong mười sáu vị thẩm phán vương ấy. Thế nhưng một khi mười sáu thẩm phán vương khởi động trận pháp Thập Lục Ma Động Trận kia thì đủ để giết chết trận pháp cổ xưa của tiên ma, cũng đủ để phong ấn triệt để Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, giới võ đạo thế giới thực sự đã im lìm quá lâu rồi. Thời đại này cần cậu đi đầu dẫn dắt nên tôi mới phải tìm đến cậu đưa ra thỏa thuận để hi vọng cậu có thể chiến thắng, thay đổi được cục diện đã tồn tại cả trăm năm nay”.
“Nhưng cậu đã không biết tốt xấu như vậy thì đợi mà xem. Trưa mai cậu sẽ là cao thủ đầu tiên thời nay sau cả trăm năm bị trận pháp Thập Lục Ma Động Trận nuốt trọn”.
Nhìn bóng lưng đã đi xa của Diệp Thiên, bà ta hậm hực bỏ đi, trong lòng đầy oán hận.
Hailey Ince rời đi rồi nhưng Diệp Thiên cũng hoàn toàn không thèm để tâm đến. Thậm chí cậu còn quên luôn cả “trận pháp Thập Lục Ma Động Trận” vừa được nhắc đến.
Cậu cầm điện thoại, có tin nhắn của Lâm Hiểu Nguyễn gửi đến Wechat nói rằng mình đang ở dưới tầng đợi cậu cùng nhau đi đến viện bảo tàng Louvre.
Diệp Thiên đi thang máy xuống dưới, vừa mới đến sảnh khách sạn đã thấy Lâm Hiểu Nguyễn tranh cãi với một cậu trai trẻ.
Mà cậu trai đó không phải ai xa lạ, chính là cậu ấm của Kim Lăng mà Diệp Thiên đã từng gặp trên máy bay, hơn nữa còn suýt chút nữa đánh nhau với anh ta – Hứa Bác Thuần, cũng là chồng chưa cưới của Lâm Hiểu Nguyễn.
“Em không gọi anh tới thì anh đi theo đến đây làm gì? Em đã đồng ý với anh rồi, đợi em trở về từ chuyến đi này sẽ tổ chức hôn lễ với anh. Sao anh phải đuổi đến tận đây chứ?”
Lâm Hiểu Nguyễn nói giọng đầy tức giận.
Hứa Bác Thuần tỏ vẻ thờ ơ, cho mình là đúng, nói: “Em là vợ chưa cưới của anh, không phải vì anh sợ một mình em ra ngoài không an toàn nên mới phải chạy tới chăm sóc cho em sao?”
Anh ta như đang có ý cười, nói: “Tiểu Nguyễn, lần này anh đến vội quá không đặt được phòng khách sạn. Tối nay anh nghỉ ngơi ở phòng của em được không? Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng sắp cưới, chuyện đó cũng là chuyện sớm muộn mà thôi!”
Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy tức đến nổ lồng ngực, lập tức lật mặt.
“Hứa Bác Thuần, còn chưa kết hôn thì anh đừng có mơ đến chuyện đấy. Lần này ở Ba Thành, anh là anh, tôi là tôi, chúng ta không ai động đến ai!”
Lúc nói câu này, cô ta vừa hay nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện liền vội vã chạy về phía cậu.
“Diệp Thiên, cậu đến rồi, chúng ta đi thôi!”
Diệp Thiên gật đầu, không hề có ý định để ý đến Hứa Bác Thuần. Cậu cùng Lâm Hiểu Nguyễn sánh vai cùng đi.
Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Thiên khiến Hứa Bác Thuần kinh ngạc. Ở nơi đất khách quê người này, anh ta chưa từng nghĩ rằng Lâm Hiểu Nguyễn sẽ hẹn gặp người đàn ông khác.
Khi anh ta nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Thiên, sắc mặt anh ta lại thay đổi. Anh ta đã nhận ra rồi, đây chính là cái tên “không biết sống chết” anh ta gặp trên chuyến bay từ Yellen về thủ đô.
Lúc đó, anh ta đã gọi điện thoại hẹn sẵn người đứng ở cổng sân bay chuẩn bị chặn đường Diệp Thiên, nhưng cuối cùng lại để Diệp Thiên trốn thoát. Không ngờ rằng Diệp Thiên lại xuất hiện ở đây, còn đi cùng với cả Lâm Hiểu Nguyễn.
Nghĩ đến đây, thù cũ nợ mới chất chồng, Hứa Bác Thuần mặc kệ đang ở sảnh khách sạn xa hoa nhất Ba Thành này mà xông lên đấm một phát vào mặt Diệp Thiên.
“Cái tên khốn này, mày muốn chết à!”
Hứa Bác Thuần giận dữ, cũng không thèm để ý xem đang ở đâu, lao đến phía Lâm Hiểu Nguyễn, muốn đấm vào mặt Diệp Thiên.
Nơi này tuy không phải Kim Lăng nhưng dựa vào thân phận người thừa kế của nhà họ Hứa ở Kim Lăng, anh ta lo gì không có chỗ dựa cũng như quan hệ ở Ba Thành chứ.
Lần đầu tiên gặp Diệp Thiên, Diệp Thiên đã không chịu đổi chỗ cho anh ta. Anh ta sớm đã muốn đánh cậu nên gọi một đám anh em đứng đợi sẵn ở bên ngoài sân bay thủ đô. Chẳng qua tên Diệp Thiên này may mắn trốn thoát. Lần này thấy Diệp Thiên và vợ chưa cưới của mình đồng hành trên nơi đất khách quê người này, sao anh ta có thể bỏ qua được.
Bản thân anh ta là con nhà nòi, cú đấm này không hề có chút nể nang nào. Kể cả người đàn ông nào cao đến hai mét cũng có thể bị đấm cho gãy mũi ngay lập tức.
Lâm Hiểu Nguyễn phát giác ra hành động của Hứa Bác Thuần nhưng anh ta quá nhanh. Cô ta có muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ có thể hô lên một tiếng.
“Bụp!”
Trông thấy Diệp Thiên như sắp lĩnh trọn cú đấm thì lúc này, một âm thanh nặng nề lại phát ra.
Diệp Thiên chỉ khẽ huơ tay, Hứa Bác Thuần đã kêu thảm, quay về phía sau ba vòng, ngã bịch lên bàn trà ở sảnh.
Bàn trà được làm bằng thủy tinh, vỡ nát vụn khiến cho bao nhiêu người xung quanh đều quay đầu lại xem, họ đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Đây là lần đầu tiên!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, chẳng thèm nhìn lấy Hứa Bác Thuần một cái.
“Nếu còn có lần sau thì anh chết chắc!”
Lâm Hiểu Nguyễn đứng bên cạnh Diệp Thiên cũng tỏ vẻ khó hiểu. Hứa Bác Thuần ra tay trước nhưng lại bị đánh bay, ngã đến vỡ đầu chảy máu. Cô ta không nhìn rõ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết mơ hồ đi phía sau Diệp Thiên.
Ở phía không xa, đúng lúc Catherine dẫn theo vài tên vệ sĩ đi đến, cô ta nhìn thấy toàn cảnh sự việc.
“Quả nhiên tên Diệp Thiên này tuyệt đối không phải người thường!”
Cô ta càng ngày càng hiếu kỳ về thân phận của Diệp Thiên, mà Hứa Bác Thuần ngã trên đất đã lâu nay mới phản ứng lại được.
“Là do tên khốn kia làm á?”
Anh ta run rẩy đứng dậy, lau vết máu tươi trên mặt. Anh ta không những không sợ hãi mà còn càng thêm phẫn nộ.
“Mập mờ với vợ chưa cưới của tao mà còn dám đánh Hứa Bác Thuần này. Mày có là ai đi nữa thì cũng phải chết!”
Anh ta rút điện thoại, gọi cho một mã vùng Ba Thành.
Trên đường phố bên ngoài khách sạn, Lâm Hiểu Nguyễn đi cùng Diệp Thiên. Ánh mắt Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào. Lâm Hiểu Nguyễn không nhịn được đành mở miệng nói.
“Diệp Thiên, vừa nãy thật xin lỗi cậu. Xem ra lần này đi cùng cậu đã gây thêm phiền phức cho cậu rồi!”
“Cậu đánh tên ấy chắc chắn sẽ không được yên đâu!”
Cô ta hiểu rõ tính cách của Hứa Bác Thuần, từ trước đến này anh ta có thù tất báo.
“Cô không cần xin lỗi tôi!”
Diệp Thiên lắc đầu: “Lần trước trên máy bay, anh ta đã có ý định này rồi, chẳng qua là không có cơ hội. Lần này anh ta chỉ là mượn cớ để ra tay mà thôi!”
“Cho dù không có cô bên cạnh thì anh ta gặp tôi cũng sẽ tấn công tôi ngay”.
Nói đến đây, cậu liếc nhìn Lâm Hiểu Nguyễn: “Nhưng còn cô, xem ra cũng không hề bằng lòng lấy anh ta nhỉ!”
Lâm Hiểu Nguyễn cúi thấp đầu, bất lực nói: “Có không bằng lòng thế nào đi nữa thì cũng làm gì được đâu. Sự sắp xếp của gia tộc, tôi chỉ có thể nghe theo mà thôi!”
“Cho dù Hứa Bác Thuần là cậu ấm đào hoa, thói xấu đầy mình. Hay kể cả anh ta có là kẻ bại liệt thì tôi cũng chỉ có thể lấy anh ta. Chỉ có như vậy thì họ Lâm nhà tôi mới có thể vững chân trong các gia tộc đứng đầu Kim Lăng”.
Diệp Thiên quay đi, nhìn về phía biển viện bảo tàng Louvre nằm không xa ở phía trước, nhẹ nhàng nói: “Những lời tôi nói với cô, vẫn luôn có hiệu lực!”
Lâm Hiểu Nguyễn biết Diệp Thiên đang ý chỉ đến việc giúp cô giải quyết hôn ước này. Lần này, cô không hề trách Diệp Thiên “chém gió” nữa, chỉ nở nụ cười ngọt ngào với cậu.
“Được, tôi ghim trong lòng rồi, cảm ơn cậu, Diệp Thiên!”
Tuy mới chỉ gặp Diệp Thiên lần thứ hai, thời gian ở cạnh nhau cộng lại cũng chưa quá nửa ngày nhưng cô ta lại cảm thấy mình như đã quen biết cậu từ rất lâu. Bất cứ chuyện gì cô cũng muốn chia sẻ với Diệp Thiên.
Đến trước cửa viện bảo tàng Louvre, cô ta bước lên trước, đột nhiên vòng qua ôm lấy tay của Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, đến tận giờ, tôi chưa từng chính thức quen người bạn trai nào. Lần này gặp cậu ở nơi xa lạ này, tôi cảm thấy đây chính là duyên phận!”
“Tôi muốn xin cậu một việc, thời gian ở Ba Thành này, cậu hãy làm bạn trai tôi nhé, để tôi có thể được trải nghiệm cảm giác yêu đương, như vậy có được không?”
Cô ta hơi đỏ mặt, nhìn về phía Diệp Thiên, vừa ngượng ngùng vừa khao khát.
Tuy cô ta không phải nữ thần băng giá cao ngạo nhưng từ trước đến nay cô ta luôn giữ khoảng cách với đàn ông. Nếp dạy dỗ tốt đẹp trong nhà đã khiến cô ta gần như chưa từng gần gũi với người đàn ông nào, chưa từng yêu đương ai lấy một lần.
Bây giờ cô ta đã đính hôn với người khác nhưng lại với cậu ấm nhà họ hứa mà cô ta chẳng có chút tình cảm nào. Cô ta không cam tâm, cô ta luôn cảm thấy đời mình như thiếu đi điều gì đó.
Lần này đến Ba Thành chơi cũng coi như là lần cuối cùng cô ta được buông thả bản thân trước khi kết hôn. Đợi đến khi trở về Kim Lăng, cô lập tức phải hoàn thành hôn lễ với Hứa Bác Thuần, sau đó cả đời này của cô ta sẽ bị trói trong lồng.