Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiếu Văn Nguyệt?”.

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động, cảm thấy có chút bất ngờ.

Từ lần trước cậu rời khỏi Lư Thành, đi cùng Cố Giai Lệ đến tỉnh Vân, sau đó cậu đã đến Nam Long Nhận đảm nhiệm chức tổng giáo quan, ở đó một tháng rồi lên thẳng thủ đô. Mặc dù cậu biết Tiếu Văn Nguyệt cũng học ở Đại học Thủ Đô nhưng lại chưa từng cố ý đi tìm, đến nay vẫn chưa gặp mặt.

Tính ra, từ lần trước cậu gặp Tiếu Văn Nguyệt đến nay đã được hai tháng, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.

Cậu chỉ liếc nhìn Tiếu Văn Nguyệt sau đó dời mắt đi, không định tới chào hỏi.

Mặc dù quan hệ giữa cậu và Tiếu Văn Nguyệt không còn gượng gạo như trước, nhưng suy cho cùng hai người chỉ tính là quen biết. Tuy rằng cậu đã giúp Tiếu Văn Nguyệt rất nhiều, thời gian ở cùng cô ta cũng không ngắn, nhưng giữa hai người vẫn hơi nhạt nhẽo, không tính là bạn, cũng không tính là người yêu.

Đặc biệt là nhìn thấy xung quanh Tiếu Văn Nguyệt có vẻ toàn là bạn bè thân thuộc, cậu cũng không muốn đến đó phá hỏng không khí, chỉ ngồi yên tại chỗ.

“Ôi, hình như tôi nhìn thấy hoa khôi Tiếu Văn Nguyệt rồi!”.

Tề Văn Long vừa mới đánh một gậy vào lỗ đột nhiên kêu lên kinh ngạc, vỗ vai Vương Triều Hải ở bên cạnh.

“Thế à? Ở đâu?”.

Vừa nghe đến hoa khôi, Vương Triều Hải và Lí Phong lập tức nổi hứng thú, cặp mắt mê gái lia nhanh không ngừng.

“Bên đó!”.

Tề Văn Long chỉ về phía bàn VIP ở chính giữa, hai người lập tức ngước mắt nhìn, vừa nhìn đã thấy Tiếu Văn Nguyệt nổi bật nhất trong “rừng hoa”.

Tiếu Văn Nguyệt mặc quần áo màu xanh da trời, dù mang giày đế bằng, nhưng khí chất cao quý vốn có lại không thể che giấu. Một ánh mắt một nụ cười đều mang thần thái con gái gia đình danh giá, da trắng môi đỏ, trang điểm giản dị.

Ở bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt là một cô gái nhan sắc không tầm thường, tuy không đến đẳng cấp như Tiếu Văn Nguyệt, nhưng cũng là một cô gái xinh đẹp trăm người mới có một. Trông cô ta có vẻ rất thân thiết với Tiếu Văn Nguyệt, đang đứng chung trò chuyện sôi nổi.

Cách không xa hai người là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đang cầm gậy đánh bi-a trong tay, phong cách nổi bật, gương mặt tuấn tú.

Cậu ta tùy tiện đánh một gậy, liên tục có ba trái banh vào lỗ, xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô của các cô gái. Không ít người liếc mắt đưa tình, đôi mắt long lanh, chỉ mong cậu ta nhìn qua phía này.

Đôi mắt của cô gái ở bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt cũng sáng lấp lánh, rất có tình ý. Chỉ có Tiếu Văn Nguyệt vẫn bình tĩnh, ánh mắt dường như không có dao động gì nhiều.

Người đàn ông kia đứng dậy, đưa mắt nhìn Tiếu Văn Nguyệt, trong ánh mắt chứa đựng sự mến mộ, rõ ràng là một trong những người cảm mến cô ta.

Những người đàn ông khác ở xung quanh đều trở nên mờ nhạt so với cậu ta, thua đến mấy cấp bậc, cả phòng bi-a nghiễm nhiên xem cậu ta là trung tâm.

“Người đàn ông kia là ai? Khoe mẽ đến vậy, có vẻ rất được người khác chú ý!”.

Vương Triều Hải đẩy kính mắt lên, có chút chế giễu nói.

Tề Văn Long dừng lại một chút: “Cậu ta là Hoàng Cẩm Dư, lai lịch không nhỏ, là cháu ngoại của ông cụ nhà họ Giang ở khu Tây, cũng là vua bi-a ở phòng bi-a này. Kĩ thuật đánh bi-a hầu như có thể sánh ngang với tuyển thủ chuyên nghiệp!”.

Vương Triều Hải và Lí Phong nghe vậy lập tức kinh ngạc: “Nhà họ Giang ở khu Tây? Là nhà họ Giang có hai vị tướng lĩnh ở khu Tây đó sao?”.

Tề Văn Long lập tức gật đầu: “Chính là nhà họ Giang đó!”.

“Phòng bi-a này thường hay có người đẹp đến đây, gần như chín mươi phần trăm trong số họ đều đến vì Hoàng Cẩm Dư!”.

“Anh ta cũng là sinh viên của Đại học Thủ Đô như chúng ta, năm nay năm hai, nghe nói là một trong những người theo đuổi rất có thế của Tiếu Văn Nguyệt”.

Vương Triều Hải và Lí Phong nghe vậy lập tức rụt cổ lại, xua tan ý nghĩ đi tán tỉnh Tiếu Văn Nguyệt.

Nhà họ Giang ở khu Tây là một gia tộc cực kì mạnh, không thua kém gì những gia tộc quyền lực đỉnh cao, cho dù là một người cháu ngoại thì bọn họ cũng không thể chọc vào.

Nhìn dáng vẻ của hai người họ, Tề Văn Long liếc mắt sang Diệp Thiên đang ngồi yên ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Các cậu cũng không cần sợ đến vậy, dù Hoàng Cẩm Dư có chút thân phận, nhưng Diệp Thiên là cậu cả nhà họ Diệp, so ra Hoàng Cẩm Dư còn thua một cấp bậc!”.

Nói đến đây, Tề Văn Long bỗng nhớ tới những lời Diệp Thiên nói trước kia, trong top 5 hoa khôi trường Đại học Thủ Đô, cậu đã quen biết ba người, mà Tiếu Văn Nguyệt chính là một trong số đó. Cậu ta lập tức chuyển ánh nhìn, ghé sát tới chỗ Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, không phải cậu quen biết Tiếu Văn Nguyệt sao? Hay là gọi cô ấy qua đánh bi-a chung đi?”.

Lí Phong và Vương Triều Hải cũng nhớ lại chuyện lúc trước, lập tức nhìn cậu với ánh mắt mong chờ.

Có thể đánh bi-a cùng hoa khôi của trường thú vị hơn là mấy đứa con trai chơi với nhau.

“Gọi cô ấy?”.

Diệp Thiên lập tức lắc đầu: “Cô ấy đi cùng bạn bè qua đây, tôi gọi cô ấy làm gì?”.

Nghe vậy, ba người Tề Văn Long lập tức thoáng qua vẻ thất vọng. Diệp Thiên nói quen biết Tiếu Văn Nguyệt chắc không phải nói dối, nhưng bây giờ nhìn như Diệp Thiên không mấy thân thiết với Tiếu Văn Nguyệt, không đến mức độ như trong tưởng tượng của bọn họ.

Ngay lúc đó, Tiếu Văn Nguyệt ở bên cạnh bàn VIP dường như có linh cảm, ngước mắt lên, nhìn lướt qua bên này.

Ánh mắt cô ta lướt qua mấy người Tề Văn Long, sau đó hơi di chuyển xuống, nhìn thấy Diệp Thiên đang ngồi trên ghế.

“Hả?”.

Gương mặt vốn bình tĩnh của cô ta đột nhiên cứng đờ, môi đỏ hé mở.

“Nguyệt Nguyệt, bên phía anh Hoàng sắp đánh xong rồi, ván sau hai chúng ta cùng đánh nhé?”.

Cô gái bên cạnh mỉm cười gật đầu với cô ta, nhưng cô ta lại không có phản ứng gì, chỉ đứng sững tại chỗ nhìn sang phía kia, dường như muốn xác nhận điều gì.

“Nguyệt Nguyệt, cậu sao vậy?”.

Cô gái cảm thấy hơi kì lạ, Hoàng Cẩm Dư ở bên cạnh vừa cất gậy cũng chậm rãi bước tới, cười lịch sự: “Em Tiếu, bọn anh đánh xong rồi, em và Phiêu Tuyết lên đánh một ván nhé?”.

Hai người nhìn Tiếu Văn Nguyệt, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại không để ý. Cô ta đột nhiên bước qua vách ngăn bằng cây cối ở chính giữa, đi thẳng về phía trước, bước chân thoăn thoắt, trông có vẻ rất sốt ruột.

Hoàng Cẩm Dư và cô gái ở bên cạnh đều không hiểu ra sao, vô cùng tò mò.

“Haizz, đúng là chán, hay là tôi gọi điện cho nhóm Ngô Lễ Phương đến đây chơi vậy”.

Tề Văn Long thở dài, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra thì đột nhiên một làn gió thổi đến, lướt qua bên cạnh cậu ta.

Lí Phong và Vương Triều Hải cũng hết sức ngạc nhiên, chỉ thấy Tiếu Văn Nguyệt sải bước đi tới, xông vào giữa bọn họ, đến đứng trước mặt Diệp Thiên.

“Anh đến thủ đô từ lúc nào, sao lại không nói cho tôi?”.

Cô ta cười rạng rỡ, giống như hoa tươi nở rộ, giọng nói dịu dàng.

Hơn nữa, cô ta hơi khom lưng, gần như dán sát vào mặt Diệp Thiên, tư thế cực kì thân thiết.

“Đừng tới gần như vậy!”.

Diệp Thiên không vui liếc nhìn cô ta, ấn tay vào trán cô ta nhẹ nhàng đẩy ra.

“Ngồi đi!”.

Diệp Thiên chìa tay, cô hoa khôi nổi tiếng lạnh lùng Tiếu Văn Nguyệt lại giống như đứa bé vâng lời, lập tức kéo một chiếc ghế ra, ngồi sát bên Diệp Thiên.

Ba người Tề Văn Long, Vương Triều Hải, Lí Phong lập tức ngơ ngẩn, tràn đầy kinh ngạc.

Hoàng Cẩm Dư ở không xa nhìn thấy cảnh này lập tức ngây ra như phỗng.

Qua một lúc lâu, cậu ta mới hoàn hồn, siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trong mắt dâng lên sự phẫn nộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK