Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?”.






Advertisement



Diệp Thiên nheo mắt lại, sắc mặt sa sầm.





“Rốt cuộc chuyện này là sao?”.





Những người khác cũng mờ mịt nhìn sang Thông Thiên Kính, đợi ông ta nói tiếp.






Advertisement



Kính linh im lặng một lúc rồi mới nói: “Trước kia, thần phủ của nữ chủ nhân bị Athena chiếm lấy, linh hồn cô ấy từng cố gắng phản công, tranh đấu với ý thức của Athena vừa thức tỉnh. Nhưng vì sức mạnh linh hồn của cô ấy yếu hơn Athena nên cuối cùng đã bại trận, bị đoạt mất quyền khống chế thần phủ và cơ thể. Cũng chính vì vậy mà linh hồn của cô ấy bị thương nặng sau trận chiến kịch liệt với Athena, căn nguyên linh hồn bị tổn thương, suýt chút nữa là tan biến”.





“Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tôi đã âm thầm hút linh hồn của cô ấy vào trong Thông Thiên Kính. Thông Thiên Kính vốn là Hộ Tâm Kính của chủ nhân tiền nhiệm, đương nhiên có khả năng bảo vệ thần hồn, nhờ vậy mà linh hồn của nữ chủ nhân mới có thể bình an vô sự”.





“Bây giờ linh hồn của cô ấy vẫn rất yếu, căn nguyên linh hồn đã đến mức sắp khô kiệt. Nếu cậu đưa cô ấy ra khỏi sự bảo vệ của không gian hỗn độn trong Thông Thiên Kính, hoàn cảnh bên ngoài sẽ tạo thành tổn thương cực lớn cho linh hồn của cô ấy, trạng thái của cô ấy hiện tại sẽ không thể chịu nổi!”.





“Cho dù dùng sức mạnh tinh thần của cậu dẫn dắt, đưa linh hồn cô ấy quay trở về cơ thể thì cũng sẽ để lại hậu họa cả đời cho cô ấy. Hơn nữa, thần trí và kí ức cũng sẽ chịu tổn thương rất lớn, được không bù nổi mất”.





Nghe kính linh nói xong, Diệp Thiên mới hiểu ra, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.





Căn nguyên linh hồn là nguồn gốc sức mạnh và sức sống cơ bản nhất của linh hồn. Linh hồn là thứ cực kì bí ẩn, phương pháp để tu luyện cực kì ít ỏi, một khi bị thương mà muốn khôi phục sẽ càng thêm khó.





Trong lòng cậu dâng lên cảm giác sợ hãi, nếu vừa rồi cậu làm nhanh một bước, đưa linh hồn của Hoa Lộng Ảnh ra ngoài, e là sẽ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn.





“Phù!”.





Cậu nghiêm mắt lại, thở ra một hơi, điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại, lúc này sự sắc bén và sát ý trong mắt cũng tan đi hơn một nửa.





“Vừa nãy là tôi quá lỗ mãng!”.





Cậu nhìn về phía kính linh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Nói tới tôi còn phải cảm ơn ông. Mặc dù bây giờ linh hồn của Tiểu Ảnh cực kì yếu ớt, nhưng nhờ ông mới có thể giữ linh hồn của cô ấy ở lại thế gian”.





“Tôi nợ ông một phần ân tình!”.





Kính linh nghe vậy thờ ơ khoát tay: “Cậu nặng lời rồi, đây là nữ chủ nhân của tôi, an nguy của cô ấy là trách nhiệm của tôi, đâu cần phải cảm ơn”.





Ông ta ngừng lại một lúc, thở dài một hơi, vô cùng bất lực nói: “Tuy vậy, không gian hỗn độn bên trong Thông Thiên Kính chỉ có thể bảo vệ linh hồn của cô ấy không chết, hiệu quả nuôi dưỡng và tẩm bổ cho linh hồn cực kì thấp, chỉ có thể để cô ấy tự hồi phục. Quá trình này có thể kéo dài mấy năm, thậm chí là mười mấy năm”.





“Mấy năm? Mười mấy năm?”.



Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt càng đăm chiêu. Mặc dù với tuổi thọ của cậu hiện giờ, chút thời gian này chỉ như một cái chớp mắt, nhưng một ngày Hoa Lộng Ảnh chưa tỉnh lại, cậu như phải chịu đựng giày vò một năm. Nếu phải đợi mấy năm, mười mấy năm, đối với cậu mà nói chẳng khác nào hàng nghìn năm, đau khổ thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK