Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi Võ Đang là thánh địa của đạo giáo Trung Quốc, còn được gọi là núi Thái Hòa. Vào thời xưa cũng từng được gọi là Thái Nhạc, nằm ở Tương Bắc và được coi là thắng cảnh vô song, núi tiên số một thiên hạ.

Người tài của núi Võ Đang xuất hiện lớp lớp, từ thời cuối nhà Minh thì núi Võ Đang đã trở thành đỉnh núi cao nhất, và xuất hiện một cao nhân đạo gia thực thụ ở đây, được người sau gọi là Tam Phong Chân Nhân.

Tam Phong Chân Nhân tu vi siêu quần, thống lĩnh cả một thời đại. Không một phương nào là không phục ông. Thái Cực Quyền cổ cũng được truyền từ đời này sang đời khác cho tới ngày nay, trở thành một quyền pháp mà già trẻ gái trai đều học được, phổ biến khắp thiên hạ.

Phía trước núi Võ Đang đã sớm trở thành nơi mà Bộ Du lịch khai phá, trở thành nơi thăm qua của khách du lịch từ khắp nơi của Hoa Hạ, đông như trẩy hội.

Nhưng do phía trước núi quá huyên náo mà có ba chiếc xe Jeep gắn biển thông dụng đã đi thẳng ra sau núi.

Danh thắng núi Võ Đang có 72 đỉnh, 36 hang, 24 khe, 11 động, 3 đầm, 9 suối, 10 ao, 9 giếng. Mấy chiếc xe quân dụng này lại lao thẳng tới vị trí của 72 đỉnh núi kia.

Người đời chỉ biết Thái Hòa Cung và Kim Điện của núi Võ Đang mà không biết tại vị trí trung tâm của 72 đỉnh kia còn có một tiểu cung nhỏ gọi là Võ Cung.

Ở đây mới chính là mật địa được tôn sùng nhất của các đệ tử Võ Đang.

Chiếc xe Jeep chạy tới lưng chừng núi thì phía trước không còn đường nữa. Mấy chiếc xe dừng lại, một ông cụ mặc đồ quân nhân từ trên xe bước xuống. Đó chính là Giang Hải Thiên.

Giang Hải Thiên dẫn theo vài người cảnh vệ men theo con đường nhỏ trong rừng đi tới đỉnh núi cao nhất.

Đi tới gần đỉnh núi, phía trước chỉ có vách đá, không còn đường đi nào nữa thì mấy cảnh vệ tỏ ra dũng cảm, định đu theo vách đá nhưng Giang Hải Thiên chỉ xua tay, lấy từ trong người ra một lệnh bài hình thái cực hét lớn.

“Giang Hải Thiên nhà họ Giang ở thủ đô, mang theo lệnh bài Thái Cực, tới bái kiến chưởng môn Võ Đang, mong được gặp mặt!”

Mặc dù ông ta đã hơn bảy mươi nhưng giọng nói vẫn rất đanh thép. Âm thanh vang vọng giữa các đỉnh núi mãi không dứt .

Giữa các đỉnh núi chỉ có sự im lặng, không có gì thay đổi khiến đám cảnh vệ nhìn nhau và cảm thấy nghi ngờ.

Đúng lúc này, gió bỗng nổi lên.

“Vụt!”

Một luồng gió thổi tới phát ra tiếng kêu vun vút giữa các khe núi khiến cho mây mù xung quanh xao động và không ngừng bay lên.

Đám đông ngây người chứng kiến cảnh tượng. Sau đó họ trở nên kinh hãi với đôi mắt mở to.

Chỉ thấy giữa những đám mây đang chuyển động tạo ra một hình thù thần kỳ, sau đó mây cuộn lên tạo thành một hình thái cực khổng lồ và khẽ chuyển động.

“Đây là…”

Mấy cảnh vệ đứng ngây như phỗng. Bọn họ là cảnh vệ được Giang Hải Thiên đặc biệt cử tới và có thân thủ không hề tầm thường. Nhưng dù kiến thức rộng thì bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng huyền diệu như thế này bao giờ.

Giang Hải Thiên cầm lệnh bài Thái Cực trong tay, đứng im nhìn hình thái cực ở trung tâm.

Một điểm đen phóng to dần tạo thành một bóng hình mặc đạo bào bay tới.

Người đàn ông to cao đang lơ lửng kia nhìn không rõ tuổi tác. Người này giống như bay xuyên không ở khoảng cách hàng trăm mét và trong chớp mắt đã bước tới trước mặt họ.

Đám cảnh vệ càng đơ người hơn, không kịp phản ứng. Thể loại đến bằng gió và đi bằng gió như thế này thì chẳng phải là thần tiên hay sao?

Người đàn ông to lớn bước đi vững vàng, chân chạm đất nhưng không hề phát ra tiếng động. Người này tới trước mặt Giang Hải Thiên chỉ xoay tay đã khiến lệnh bài Thái Cực bay trong không trung và đáp xuống tay mình.

“Lệnh bài Thái Cực!"

Người ngày khẽ nói. Giọng nói chứa đựng sự từng trải và thấm đẫm sự hồi tưởng.

“Đúng là lệnh bài Thái Cực rồi!”

Người này khẽ sờ lên hình vẽ thái cực tinh tế với ánh mắt không ngừng chuyển động.

Mấy chục năm trước, cũng ở giữa 72 đỉnh núi này có hai kẻ mạnh nhận được đức cao vọng trọng từ Võ Đang tiến hành một cuộc thi đấu chói lọi không phải để đoạt mạng mà là để phân định thắng bại về khả năng võ thuật.

Hai người đó vốn là sư huynh đệ, tình cảm như tay chân, từ nhỏ đã được kết duyên. Nhưng người thắng trong lần này sẽ trở thành chưởng môn Võ Đang, nắm giữ tuyệt kỹ Võ Đang. Còn người thua thì có được lệnh bài Thái Cực nhưng mất đi quyền làm chưởng môn.

Kết quả cuối cùng, ông ta trở thành chưởng môn. Còn đối thủ của ông ta thì nắm giữ lệnh bài Thái Cực, lẳng lặng rời đi. Mấy chục năm trôi qua cũng chưa từng quay lại một lần.

Còn ông ta, vì dốc lòng luyện tập tuyệt kỹ Võ Đang cũng không hề ra khỏi núi mấy chục năm qua. Hai người cũng vì thế mà không có cơ hội gặp mặt.

Một lúc sau, người đàn ông mới thoát khỏi ký ức phát ra tiếng thở dài.

“Sư đệ Vô Trần vẫn khỏe chứ?”

Ông ta nhìn Giang Hải Thiên, đôi mắt sâu thẳm như hang núi khiến người khác không khỏi nhìn chăm chăm.

Giang Hải Thiên dù sao cũng là vị tướng tinh anh mấy chục năm nên lập tức chắp tay đắc tội và lùi lại một bước.

“Giang Hải Thiên bái kiến chưởng môn Võ Đang!”

Mặc dù ông ta chưa từng gặp chưởng môn núi Võ Đang nhưng một người có uy lực bao trùm chúng sinh, có khí chất thoát tục hơn cả Cận Vô Trần như vậy thì chỉ có một người mà thôi.

Chưởng môn Võ Đang Trương Chí Lăng từng là đại tông sư võ học lừng danh khắp thiên hạ.

Mặc dù Giang Hải Thiên là tướng nhiều năm nhưng đối diện với Trương Chí Lăng thì vẫn luôn thấp hơn một bậc nên đương nhiên chủ động hành lễ.

Sau khi hành lễ xong ông ta mới buông tay, nhìn với vẻ bi thương.

“Trương chưởng môn, ông Cận đã…qua đời rồi!”

“Ầm!”

Khoảnh khắc ông ta lên tiếng, cả khu núi bỗng rung chuyển. Lệnh bài Thái Cực lập tức vỡ vụn hóa thành gió khiến 72 đỉnh núi đất đá rơi xuống, không gian tối sầm.

Một uy lực khủng khiếp từ trên trời giáng xuống như muốn đè bằng đỉnh núi. Đá trên mặt đất vỡ vụn, vô số cây cối nứt gãy bay tứ tung.

Trương Chí Lăng vung tay áo, đôi mắt sắc lạnh khiến mấy người Giang Hải Thiên vội lùi về sau với khuôn mặt tái mét.

Khoảnh khắc đó ông ta đã thật sự cảm nhận được cái gọi là chưởng môn Võ Đang.

“Chết như thế nào? Tại sao lại chết?”

Trương Chí Lăng sau khi trở thành chưởng môn Võ Đang thì chưa bao giờ vì chuyện gì mà nổi giận, luôn giữ trạng thái điềm đạm, thuận theo tự nhiên. Thế nhưng khi nghe tin người sư đệ thân như thể tay chân của mình qua đời thì ông ta bỗng cảm thấy nổi giận đùng đùng.

Mặc dù ông ta và Cận Vô Trần đã mấy chục năm không gặp nhưng năm xưa khi họ đấu võ thì Cận Vô Trần đã đạt tới siêu phàm. Mười năm trước, Cận Vô Trần đã là siêu phàm á thần, được liệt vào vị trí số 10 trong bảng xếp hạng cao thủ thế giới.

Tu vi đạt tới siêu phàm thì tự sinh chân khí, tuổi thọ được kéo dài, thậm chí có thể sống được hơn 150 tuổi. Cận Vô Trần nếu như không xảy ra biến cố gì ngoài ý muốn thì sao có thể chết được chứ?

“Trương chưởng môn, đây chính là lý do tôi tới đây!”

Giang Hải Thiên bình tĩnh lại và trầm giọng: “Hai ngày trước, ông Cận đang ở thủ đô thì bị một người thanh niên giết chết bằng một quyền!”

“Thanh niên sao?”

Trương Chí Lăng hơi khựng lại. Lúc sau, một cái tên hiện lên trong đầu ông ta.

“Diệp Lăng Thiên!”

Mặc dù ông ta đã ở rất lâu trên núi, chưa từng nhập thế nhưng đệ tử nhiều vô số, nhiều chuyện trong giới võ đạo đều thường xuyên được các đệ tử báo cáo. Về cao thủ trẻ tuổi nhất này thì ông ta đã sớm nghe danh và thầm theo dõi.

Giờ nghe tin Cận Vô Trần bị người thanh niên này giết chết. Khắp Hoa Hạ này có lẽ không còn người thứ hai có thể làm được.

“Đúng vậy, chính là cậu ta!”

Giang Hải Thiên gật đầu, chắp tay một lần nữa trước Trương Chí Lăng.

“Trương chưởng môn, hai cháu của tôi đều bị Diệp Lăng Thiên vứt xuống Tây Sơn, gãy tứ chi, cả đời tàn phế!”

“Ông Cận kết giao với tới hai chục năm, tình cảm sâu đậm nên vì chuyện của tôi mà bị chết bởi Diệp Lăng Thiên!”

“Nhà họ Giang chúng tôi đã chuẩn bị toàn lực để đối phó với Diệp Lăng Thiên. Nhưng dù sao cậu ta cũng là kẻ mạnh trong giới võ đạo, cần một cao nhân trấn áp, để đề phòng xảy ra điều bất ngờ!”

Đôi mắt ông ta đanh thép, giọng nói tràn ngập sát khí và vô cùng quyết đoán.

“Lần này tôi mang theo lệnh bài Thái Cực tới đây là vì muốn mời ông xuống núi vì nhà họ Giang, vì ông Cận để sắp xếp lại thế cục khiến cho Diệp Lăng Thiên không có khả năng ngóc đầu lên nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK