Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mười sáu Thẩm phán vương?”.

Ánh mắt Diệp Thiên dừng lại.

Chúa Tể Hắc Ám gật đầu, hạ giọng nói: “Mười sáu Thẩm phán vương chính là thống soái cao nhất của viện trọng tài, nắm giữ quyền sinh sát chân chính trong viện trọng tài, không ai có thể chống lại. Bất cứ vị trưởng trọng tài nào cũng thuộc quyền điều động của bọn họ”.

“Tương truyền mười sáu Thẩm phán vương là hậu duệ của người sáng lập ra viện trọng tài năm xưa, cũng có tin đồn rằng bọn họ là những người sáng lập đầu tiên của viện trọng tài”.

“Mười sáu người này thực lực mạnh mẽ, so với thế giới cũng là bá chủ tối cao chân chính. Nghe nói giáo hội Anh Đình từng đối đầu với viện trọng tài đã bị mười sáu vị Thẩm phán vương ra tay dẹp tan, khiến giáo hội Anh Đình không gượng dậy nổi”.

“Thực lực của bọn họ mạnh hơn trưởng trọng tài, có thể nói là sâu không thể lường được, không biết đã đạt đến cảnh giới nào. Có mười sáu người này ở đây, dù viện trọng tài có bị tổn thất nặng nề thế nào cũng vẫn sừng sững không đổ”.

“Trọng tài viên, trọng tài viên tinh anh, trưởng trọng tài, Thẩm phán vương?”.

Diệp Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm. Trong viện trọng tài có bốn cấp bậc lớn, giữa các cấp bậc đều phân chia theo nấc thang thực lực mạnh yếu.

Nếu nói trọng tài viên tinh anh phải sở hữu thực lực cảnh giới siêu phàm, thì trưởng trọng tài ít nhất cũng có thực lực vượt trên cảnh giới siêu phàm. Chúa tể Thẩm phán vương còn mạnh hơn, e rằng sức mạnh đã vượt ngoài giới hạn và nhận thức thông thường.

Chẳng trách viện trọng tài lại được công nhận là tổ chức hắc ám mạnh nhất hiện nay. Có những cao thủ lớn mạnh như thế, nhìn chung các nước trên thế giới, e rằng không có nước nào dám nói là có thể tập hợp được đội hình đáng sợ như vậy.

Với thực lực của viện trọng tài, dư sức san bằng một nước nhỏ.

Chúa Tể Hắc Ám nhìn chằm chằm Diệp Thiên, nghiêm túc nói: “Trong viện trọng tài ngoài bốn cấp bậc đó ra, thành viên của nó còn có bảng xếp hạng sức chiến đấu”.

“Cái gọi là xếp hạng sức chiến đấu đều dựa theo thực lực cá nhân của mỗi người. Lãnh đạo viện trọng tài nhất trí đưa ra một bảng điểm tổng hợp, trong đó A là thấp nhất, tiếp theo là hạng S, tiếp nữa là hạng SS, cuối cùng là hạng SSS”.

“Cao thủ hạng A đa số đều tương đương với cấp bậc chí tôn võ thuật, cao thủ hạng S đại diện cho cao thủ cảnh giới siêu phàm. Còn hạng SS và hạng SSS cao hơn, tôi cũng không biết rốt cuộc là ở cấp độ nào, không thể nói rõ với cậu”.

“Nhưng cậu được nội bộ viện trọng tài xếp hạng S”.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ rơi vào trầm tư.

Bản thân cậu được xếp hạng gì, cậu không quan tâm. Cậu rất muốn biết mười sáu Thẩm phán vương mạnh nhất kia được xếp hạng gì, là SSS hay còn cao hơn nữa.

Chúa Tể Hắc Ám nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, lập tức cười gượng lắc đầu.

“Tôi biết cậu muốn hỏi gì, tôi cũng tò mò giống như cậu, nhưng tôi không thể cho cậu đáp án. Bất kể là trưởng trọng tài hay là Thẩm phán vương đối với tôi mà nói đều quá xa vời, thực lực bọn họ thế nào, tôi không thể biết được”.

Trên mặt Diệp Thiên dần thu bớt vẻ kinh ngạc, gật đầu với Chúa Tể Hắc Ám.

“Những lời ông nói với tôi tối nay rất có ích, không khiến tôi thất vọng”.

Chúa Tể Hắc Ám không trả lời, hắn chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Thiên: “Diệp Lăng Thiên, bây giờ cậu đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, có thể dùng một quyền giết chết cao thủ cảnh giới siêu phàm, quả thật rất mạnh. Hơn nữa, cậu lại còn trẻ, tiềm lực tương lai vô hạn”.

“Nhưng tôi vẫn chân thành nhắc nhở cậu một câu, nếu muốn đối mặt trực tiếp với viện trọng tài, bây giờ cậu vẫn chưa đủ sức”.

“Nếu viện trọng tài thật sự quyết tâm ra tay đối phó cậu, phái ra mấy chục trọng tài viên tinh anh vây giết cậu thì dù cậu có ba đầu sáu tay cũng khó có thể chống lại”.

Diệp Thiên mỉm cười, không có vẻ gì quá kinh hoàng hay kiêng dè.

“Phái người đến vây giết tôi?”, cậu khẽ cắn ngón tay, trong mắt toát ra sự tự tin vô cùng mạnh mẽ.

“Chỉ cần viện trọng tài dám đến tìm tôi, bất kể có vây giết tôi bao nhiêu lần, kết quả cuối cùng vẫn sẽ giống như lần ở Kiềm Tây”.

Viện trọng tài đúng là cực kì bí ẩn mạnh mẽ, cao thủ nhiều vô số. Nếu võ giả tầm thường đắc tội với viện trọng tài, ngoài chìa cổ đợi chém ra thì chỉ có lựa chọn quy thuận.

Nhưng Diệp Lăng Thiên cậu là nhân vật ở đẳng cấp nào, từ tám năm trước cậu cũng coi như đã chết một lần, bây giờ ông hoàng trở về, lấy lại vinh quang. Bất luận gặp phải đối thủ thế nào, cậu cũng tuyệt đối không lùi nửa bước. Cho dù là mười sáu Thẩm phán vương có đến, cậu cũng nắm chắc có thể chiến đấu quyết liệt với bọn họ đến cùng.

Nhìn thấy Diệp Thiên phản ứng như vậy, Chúa Tể Hắc Ám hít sâu một hơi, nhưng không khuyên nhủ câu nào, chỉ chắp tay với Diệp Thiên.

“Hôm nay có thể thấy được phong thái của Đế Vương Bất Bại đúng là một niềm vui lớn trong đời. Hi vọng sau chuyện ngày hôm nay, tôi và cậu dù không thể trở thành bạn bè thì ít nhất cũng đừng là kẻ địch”.

Diệp Thiên bình thản xua tay, giọng nói thản nhiên: “Điều kiện của ông đã đổi lấy mạng sống của hai người đó, chuyện của Thế Giới Hắc Ám đã kết thúc, giữa tôi và ông không còn ân oán gì nữa”.

Chúa Tể Hắc Ám nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười sâu xa. Sau đó thoáng cái hắn đã biến mất trong bóng tối, chỉ còn giọng nói truyền vào tai Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, lần sau nếu có cơ hội gặp lại, tôi chắc chắn sẽ tìm cậu uống vài ly!”.

“Hi vọng trước lúc đó, cậu đừng chết trong tay viện trọng tài”.

Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, đợi đến khi không cảm nhận được hơi thở của Chúa Tể Hắc Ám nữa, cậu mới xoay người đi về phía đám người Quách Dương.

“Cảm ơn Đế Vương đã cứu giúp, chuyện ngày hôm nay toàn bộ Tam Tuyệt Môn đều cảm kích không thôi”.

“Cuồng Thương” Quách Dương bước lên trước một bước, chắp tay với Diệp Thiên.

“Không cần cảm ơn tôi, chủ ý của tôi không phải là cứu các người”.

Diệp Thiên khẽ xua tay, sau đó nhìn lướt qua đám người Lục Chí Minh, Liêu Như Thành, Lục Chí Văn, Kỷ Nhược Yên.

Những người ở đây ít nhiều đều từng có mâu thuẫn với cậu, trước đó còn vênh váo hống hách mà bây giờ không ai dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ sợ sệt cúi đầu xuống, miệng câm như hến.

Diệp Thiên đột nhiên giơ tay lên. Lục Chí Minh cảm thấy người mình nhẹ bẫng, giống như bị một cánh tay vô hình khống chế, bị kéo lên giữa không trung.

“A, Đế Vương tha mạng, Đế Vương tha mạng!”.

Lục Chí Minh kinh hoàng hét lớn, nước mắt trào ra, trong lòng sợ hãi tột cùng.

Cậu ta làm sao ngờ được thằng nhóc mà cậu ta tưởng mình có thể dùng một tay bóp chết lại là Đế Vương Bất Bại nắm quyền sinh sát trong tay.

Lục Thiên Thư nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt khẽ dao động, nhưng lại không có động tác gì, không dám nói lời thừa thãi.

“Những lời tôi đã nói với anh, anh còn nhớ chứ?”.

Lục Chí Minh nghe vậy lập tức gật đầu điên cuồng.

“Đế Vương, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nhưng những lời cậu nói tôi đều nhớ rõ, sẽ không có lần sau nữa, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau!”.

Diệp Thiên nở nụ cười khinh thường, sau đó thu tay lại, sức mạnh tan đi. Lục Chí Minh rơi xuống đất, đũng quần đã ướt sũng.

Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, đi qua trước mặt đám người Kỷ Nhược Yên, giống như bọn họ chỉ là không khí, không có tư cách để cậu chú ý đến.

Môi Kỷ Nhược Yên khẽ run lên, kiểu ngó lơ này khiến cô ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng nhiều hơn vẫn là tiếc hận khó nói thành lời.

Diệp Thiên sải bước về phía trước, cuối cùng dừng lại bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt. Anh liếc nhìn sang bên, nghiêng đầu, đối diện ánh mắt sáng trong của Kỷ Nhược Tuyết.

Đây mới là rắc rối lớn mà cậu phải đối mặt!

Đôi mắt Kỷ Nhược Tuyết long lanh, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn xót tim, nhỏ giọng nói.

“Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên? Danh hiệu oai phong thật!”.

“Nhưng đây là… lý do anh không nhận tôi sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK