Advertisement
Một kiếm này đã sở hữu cả sức mạnh cắt đứt không gian, sức phá hủy này đã vượt ngoài cấp bậc truyền thuyết thiên cấp rồi, ngay cả cảnh giới sử thi cũng chưa chắc có được sức phá hủy kinh sợ như vậy. Ông ta tự hỏi, nếu bản thân ở trong phạm vi sức công kích của kiếm này, thì e rằng cũng không thể ngăn cản.
Còn Bạch Viêm Minh lại càng hãi hùng, lắc đầu không ngừng. Ông ta từng giao đấu với Diệp Thiên, mặc dù chỉ là giao đấu chỉ vài chiêu ngắn ngủi nhưng cũng coi như là hiểu biết về thực lực của Diệp Thiên, ông ta vốn cho rằng tu vi của bản thân và Diệp Thiên cũng ngang nhau, nhưng bây giờ xem ra, thực lực tiềm tàng của Diệp Thiên vượt xa cả tưởng tượng của ông ta.
Advertisement
Dưới một kiếm này tựa như tất thảy của thần linh, tất cả sinh vật sống đều hóa thành tro bụi, ông ta đối mặt với sức mạnh như vậy, chỉ có tâm phục, chỉ có ngưỡng mộ!
Rất nhiều trưởng lão cao thủ của Lưu Vân Tông, Thần Ý Môn, Long Tượng Tông nhìn thấy ánh sáng trắng trước mắt, vẻ mặt của mọi người đều trở nên rất phức tạp, bọn họ đến giờ mới biết, lần này đến tột cùng đã tìm phải một quái vật ra sao làm đối thủ rồi.
Một luồng khí lạnh lan khắp trong người bọn họ, nếu lần này không phải đột nhiên xuất hiện làm khó ở Vân Thiên Điện, lại thêm Thiên Luân hiện thân, đưa lực chú ý của Diệp Thiên chuyển sang hai cao thủ này thì chắc chắn Diệp Thiên sẽ dùng hết sức đối phó với đám người bọn họ rồi.
Dưới đòn tấn công kinh khủng này của Diệp Thiên, cho dù bọn họ có liên thủ, thì e rằng cũng không còn lại mấy người an ổn vô sự.
Ánh sáng trắng mạnh mẽ trong không trung, giằng co liên tục gần mười phút mới dần dần mờ đi, cảnh tượng trong ánh sáng trắng cũng dần hiện rõ.
Rọi vào tầm mắt đầu tiên chính là bóng lưng kiên nghị như thép của Diệp Thiên, cậu đứng giữa hư không, thân mình để trần, tay vẫn nắm lấy kiếm Thánh Hồn lấp lánh ánh xanh, chỉ là hào quang kiếm Thánh Hồn lúc này đã yếu bớt, dần dần tối hơn, tự như đã mất đi phần lức uy lực.
Mà phía trước Diệp Thiên, hai bóng người cũng dần dần xuất hiện, một người trong đó chính là bá chủ tuyệt đối của tiểu thế giới, Thiên Luân!
Thiên Luân lúc này, lại không còn ngông cuồng tự cao giống như lúc trước, vẻ mặt gã trở nên u ám đáng sợ, ánh mắt nhìn Diệp Thiên, có ba phần kinh ngạc đến bảy phần sát ý.
Trên người gã không hề xuất hiện bất kỳ vết thương nào, quần áo cũng hoàn toàn không bị tổn hại, tựa như một kiếm này của Diệp Thiên không hề khiến gã bị tổn thương, nhưng không ít người với ánh mắt sắc bén đã nắm bắt được, cả cánh tay phải đó đang khẽ run rẩy, một vết máu thuận theo bàn tay chợt rơi xuống.
Thoáng chốc, nỗi sợ hãi kéo dài, vì chủ nhân Đại Thiên Cung vô địch tiểu thế giới này, giờ lại bị thương rồi sao?
Ngay cả Thi Mạc vẫn luôn đánh giá cao Diệp Thiên, lúc này ánh mắt cũng kinh ngạc, vẻ mặt chấn động, cho dù ông ta đã đánh giá cao Diệp Thiên, thậm chí còn xếp Diệp Thiên ngang vị trí với Thi Chiến Thiên, nhưng ông ta cũng không ngờ Diệp Thiên lại mang đến bất ngờ kinh khủng như vậy.