Cậu đang định nói Ngô Quảng Phú điều tra tung tích của cả nhà Hà Tuệ Mẫn, sau lưng bỗng vang lên một giọng nữ.
“Diệp Thiên?”.
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Thiên chậm rãi quay người lại. Lí Tinh Tinh mặc đồ mùa hè mát mẻ, đang nhìn cậu với vẻ kinh ngạc.
Chín tháng, Diệp Thiên rời đi tròn chín tháng, trong chín tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cô ta vốn tưởng Diệp Thiên sẽ không quay lại thành phố này nữa, không còn gặp lại Diệp Thiên nữa, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại đứng sừng sững trước mặt cô ta.
“Cuối cùng anh cũng về rồi”.
Cô ta có chút cảm khái, trong giọng nói mang theo nỗi buồn, khác xa với hình tượng thiếu nữ đanh đá trong ấn tượng của Diệp Thiên ngày trước.
“Ừ!”.
Diệp Thiên bình thản gật đầu, sau đó chỉ tay về phía biệt thự sau lưng.
“Cô có biết nhà Tiếu Văn Nguyệt xảy ra chuyện gì không?”.
Ánh mắt Lí Tinh Tinh sáng lấp lánh, cuối cùng thở dài một tiếng, gật đầu.
Trong quán cà phê Starbucks trong thành phố, Diệp Thiên và Lí Tinh Tinh ngồi đối diện nhau.
Lí Tinh Tinh buồn bã, nhấp một ngụm cà phê: “Đây là nơi tôi và Nguyệt Nguyệt gặp nhau lần cuối”.
“Anh rời đi chín tháng, thật sự là quá lâu”.
Diệp Thiên ngồi dựa trên ghế sofa, không nói gì, đợi Lí Tinh Tinh kể tiếp.
Lí Tinh Tinh cầm ly cà phê trong tay, nói một cách sâu xa: “Có lẽ với anh mà nói chẳng quan trọng gì, nhưng chắc anh biết rõ lúc Nguyệt Nguyệt biết thân phận thật sự của anh, hơn nữa anh còn là người bí ẩn đã cứu cậu ấy, cậu ấy đã sốc đến thế nào”.
“Sau hôm ở núi Phi Vũ, cậu ấy đã chia tay Sở Thần Quang, chuyên tâm vào việc học, mãi cho đến khi thi đại học, cậu ấy luôn dùng việc học để làm tê liệt bản thân, để cậu ấy không nhớ đến anh”.
“Cậu ấy thật sự vẫn luôn thích anh, thích đến nỗi bản thân cậu ấy cũng không dám tin”.
Lí Tinh Tinh nói đến đây, Diệp Thiên đột nhiên giơ tay.
“Được rồi, những chuyện này không liên quan gì nhiều tới chuyện chính, cô mau nói tôi biết rốt cuộc nhà họ Tiếu đã xảy ra chuyện gì đi”.
Lí Tinh Tinh dừng một lát, sau đó mới nói: “Chuyện này xảy ra vào hai tháng trước”.
“Lúc đó chúng tôi vừa thi đại học xong, chú Tiếu và cô Hà thấy Nguyệt Nguyệt cả ngày buồn phiền không vui nên đã dẫn cậu ấy tham gia một bữa tiệc rượu của các nhân vật nổi tiếng. Nhưng vì bữa tiệc rượu đó mà dẫn đến Tập đoàn Thiên Lâm phá sản phải đóng cửa”.
“Trong bữa tiệc rượu, có một cậu ấm đến từ tỉnh Kiềm ưng ý Nguyệt Nguyệt, mở lời với chú Tiếu xin cưới. Đương nhiên chú Tiếu không đồng ý, Nguyệt Nguyệt cũng không nể mặt người ta, cuối cùng tan rã không vui vẻ gì”.
“Vốn dĩ chúng tôi đều cho rằng chuyện này đã qua, nhưng chỉ mấy ngày sau, Tập đoàn Thiên Lâm bắt đầu bị các tập đoàn lớn bắt tay tấn công, các kênh phân phối tài nguyên ở các phương diện cũng bị cản trở. Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, các nơi thi công đều phải dừng lại, rất nhiều bộ phận ở trên xuống điều tra niêm phong công trường, dẫn đến nhiều dự án chết non. Một tuần trước, Tập đoàn Thiên Lâm đã triệt để sụp đổ”.
Lí Tinh Tinh không đành lòng nói: “Chú Tiếu và cô Hà định bán biệt thự để bù vào số vốn hao hụt, nhưng số tiền hao hụt quá lớn, hoàn toàn chẳng thấm vào đâu”.
“Cuối cùng thành ra như vậy”.
Diệp Thiên nghe xong, ánh mắt nghiêm lại, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng.
“Chuyện này là cậu ấm ở tỉnh Kiềm hoặc người nào sau lưng hắn gây ra phải không?”.
Lí Tinh Tinh lập tức gật đầu: “Không sai, chính là Phùng Kim Vinh ở tỉnh Kiềm gây ra!”.
“Hắn thích Nguyệt Nguyệt, hơn nữa là kiểu biến thái phải có cho bằng được. Sau hôm ở tiệc rượu bị từ chối, hắn không từ bỏ mà sử dụng sức mạnh của gia tộc điều động nhiều doanh nghiệp tấn công Tập đoàn Thiên Lâm, khiến nhà Nguyệt Nguyệt phá sản, ngay cả chỗ để ở cũng không còn”.
“Mục đích của hắn là ép Nguyệt Nguyệt nghe theo sự điều khiển của hắn, khiến cậu ấy trở thành đồ vật trong tay hắn!”.
Tuy trong lòng Lí Tinh Tinh rất tức giận, nhưng cô ta càng nói càng cảm thấy không lạnh mà rét run. Kẻ biến thái điên cuồng như hắn chỉ vì một chuyện mà có thể gây ra động tĩnh lớn, làm bùng nổ trận chiến thương nghiệp, dồn Tập đoàn Thiên Lâm đến bước đường phá sản, đúng là điên rồ, đáng sợ tột cùng.
“Phùng Kim Vinh à?”.
Diệp Thiên suy nghĩ kĩ lại, cậu chưa từng nghe qua cái tên này.
Cậu ngẩng đầu lên, cảm thấy kì lạ hỏi: “Hôm ở núi Phi Vũ, các cô đã biết được thân phận của tôi, vì sao lúc Tập đoàn Thiên Lâm bị các tập đoàn lớn tấn công, Tiếu Văn Nguyệt không nói cô Hà đi tìm Ngô Quảng Phú giúp đỡ?”.
Lí Tinh Tinh lắc đầu, thở dài: “Chuyện trên núi Phi Vũ ngày hôm ấy Nguyệt Nguyệt không hề nói cho bất cứ ai, kể cả bố mẹ cậu ấy”.
“Khi Tập đoàn Thiên Lâm xảy ra chuyện, tôi cũng khuyên cậu ấy đi tìm Ngô Quảng Phú giúp đỡ, nhưng cậu ấy không nghe tôi”.
“Cậu ấy nói anh đã trả hết món nợ ân tình cho cô Hà, chỉ có nhà cậu ấy nợ anh, không muốn làm phiền anh nữa”.
“Mấy hôm trước cậu ấy đã đến tỉnh Kiềm. Phùng Kim Vinh đã ra điều kiện chỉ cần Nguyệt Nguyệt đồng ý gả cho hắn, làm người phụ nữ của hắn, hắn sẽ bỏ qua cho gia đình Nguyệt Nguyệt, trả lại Tập đoàn Thiên Lâm cho chú Tiếu”.
“Nguyệt Nguyệt định hi sinh bản thân để đổi lấy sự bình yên phú quý cho gia đình”.
Nói đến đây, Lí Tinh Tinh không khỏi rơi nước mắt, đó là người bạn thân nhất của cô ta.
Tiếu Văn Nguyệt từng kiêu ngạo đến thế nào, bây giờ lại vì gia đình mà hi sinh bản thân, cam chịu gả cho một người mình không thích, thậm chí là ghét.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên đã đứng dậy đi ra cửa.
“Diệp Thiên, anh… có thể giúp đỡ Nguyệt Nguyệt, cứu cậu ấy không? Tôi xin anh, tôi biết chỉ có anh mới có thể cứu cậu ấy! Tôi xin anh, có được không?”.
Cô ta chạy nhanh tới mấy bước, lấy hết can đảm túm lấy cánh tay Diệp Thiên. Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta cầu xin người khác.
Diệp Thiên thờ ơ quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt kì quái.
“Nếu đã muốn tôi đi cứu cô ta, sao cô còn túm lấy tôi không buông, làm lỡ mất thời gian?”.
Lí Tinh Tinh nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Gia tộc đằng sau Phùng Kim Vinh có thể nói là có sức ảnh hưởng rất lớn ở tỉnh Kiềm, gần như là một nhà độc quyền, chiếm cứ tỉnh Kiềm. Nhưng cô ta từng tận mắt chứng kiến sức mạnh to lớn xứng ngang trời đất của Diệp Thiên, đó là sức mạnh mà con người không thể có được.
Cô ta tin rằng chỉ cần có Diệp Thiên ở đây, dù là mười tên Phùng Kim Vinh, cậu cũng có thể nghiền nát dễ dàng.
“Phùng Kim Vinh, người thừa kế duy nhất của nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm à?”.
Ở tầng trên cùng của tòa nhà Tập đoàn Lăng Thiên, Diệp Thiên xem tài liệu mà Ngô Quảng Phú vừa mang tới, cười giễu.
“Cậu Thiên, nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm là gia tộc lâu đời. Nghe nói tổ tiên nhà họ Phùng xuất thân từ mã tặc, sau đó đầu quân cho Thái Tổ, có công giúp vua nên có địa vị đặc biệt ở tỉnh Kiềm, tài nguyên mối quan hệ của bọn họ trải khắp một nửa tỉnh Kiềm, được gọi là gia tộc lớn hàng đầu tỉnh Kiềm. Địa vị và thực lực của họ so với nhà họ Hàn đứng đầu tỉnh Xuyên chúng ta còn cao hơn một bậc!”.
Ngô Quảng Phú ở bên cạnh giải thích.
“Thế à? Vậy thì đã làm sao?”.
Một con quái vật to lớn như vậy vẫn không đủ tư cách khiến Diệp Thiên ngước mắt lên. Trong mắt cậu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đã có sát ý tràn ra.
“Dám động vào gia đình cô Hà, lần này đến tỉnh Kiềm, tôi cũng muốn xem xem gia tộc hàng đầu tỉnh Kiềm có gì ghê gớm!”.