Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh





Ông ta gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, tiếp tục nói: “Con rể nhà họ Cố tôi, dù có kém thì cũng phải có giá trị trên cả tỷ trước hai mươi lăm tuổi, cậu bây giờ, mười chín tuổi, tài sản cá nhân có bao nhiêu?”





“Con rể nhà họ Cố tôi, ra ngoài xã giao, có ai mà không có quan lớn đi cùng?



vietwriter.vn






Cậu bây giờ có bản lĩnh thế nào?”





“Con rể nhà họ Cố tôi, một câu cũng có thể khiến giới thượng lưu Tây Âu rung chuyển, được mọi người chú ý, cậu cho rằng, dựa vào cậu thì có thể làm được sao?”





Ông ta càng nói giọng điệu lại càng nặng nề, đến câu cuối cùng thì trực tiếp quát một tiếng.





“Làm người phải biết tự lượng sức mình, ngay cả bản thân thân mấy cân mấy lạng cũng không biết rõ, còn dám cùng Giai Lệ đến nhà họ Cố tôi, không biết trời cao đất dày!”



vietwriter.vn






Giọng điệu mạnh mẽ của Cố Hoài Cổ vang vọng trong phòng làm việc, tuy ông ta đã gần tám mươi, nhưng đôi mắt hổ vẫn nghiêm nghị uy nghiêm như thường, khí thế bất phàm, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Thiên.





Đối mặt với khí thế Cố Hoài Cổ, Diệp Thiên chỉ cười nhạt một tiếng, đột nhiên lên tiếng.





“Tôi có bao nhiêu bản lĩnh, không phải chỉ dựa vào phán xét của ông!”





“Nếu ông đến cửa mời tôi đến, còn nói những lời chẳng ra gì như vậy, thì không cần nói thêm nữa!”





“Nhà họ Cố ông còn có một ngày tiếp tục hưởng thụ huy hoàng, sau ngày mai, những thứ này sẽ rời xa mọi người thôi!”





“Mùi vị từ mây tầng cao rơi xuống đáy vực, cứ chuẩn bị “hưởng thụ” thoải mái đi!”





Diệp Thiên nói xong, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài phòng làm việc.





Cậu vừa đi đến cửa thì âm thanh Cố Hoài Cổ lại truyền đến.





“Người trẻ tuổi, tôi không thể không thừa nhận, cậu quả thực có điểm đáng khen, đối mặt với tôi còn có thể thản nhiên trò chuyện, trong thế hệ người trẻ, thì tính cách cũng xem như ưu tú rồi!”





Câu tiếp theo, ông ta lại đổi đề tài, nghiêm mặt nói: “Nhưng chỉ dựa vào chút chuyện này, thì vẫn không đủ, tuy Giai Lệ gần hai mươi năm chưa từng qua lại với nhà họ Cố tôi, nhưng chung quy cũng là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Cố tôi, gia tộc Nicolas, chính là nhà thông gia mà chúng tôi sắp xếp cho nó!”





Ánh mắt ông ta lạnh băng, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.





“Hai ngày nay, chúng tôi cũng xem như đã lịch sự với cậu rồi!”





“Câu này, tôi chỉ nói một lần, ngày mai chính là đại thọ bảy mươi của tôi, cậu có thể ở lại uống chén rượu, đợi tiệc thọ tàn, nếu cậu biết điều rời đi, thì nhà họ Cố tôi sẽ đáp lễ!”





“Nếu qua tiệc thọ, mà cậu vẫn không biết điều rời đi, tiếp tục ở nhà họ Cố tôi, thì cả đời này cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Luân Thành!”





Diệp Thiên đứng ở trước cửa phòng làm việc, quay lưng với hai người Cố Hoài Cố, khịt mũi khẽ cười nhạo một tiếng.





“Cứ tiếp tục đắm chìm trong mơ tưởng nực cười của ông đi!”








20220424043033-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK