Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên chỉ tay vào Thông Thiên Kính với ánh mắt hừng hực sát khí.

Mặc dù chín năm qua, cậu đã vượt qua một cách gian nan, lại còn sở hữu võ công số một thiên hạ nhưng mỗi đêm trong suốt chín năm qua, cậu hầu như luôn sống trong ranh giới giữa lửa và máu, chưa bao giờ lười biếng, chưa bao giờ có một chút nhàn nhã.

Hồng thủy, Sóng dữ, núi lửa, sét đánh, gió lốc, bất kỳ một đại nạn nào cậu cũng đều từng trải qua, một lần rồi thêm một lần nữa dùng sinh mệnh của mình vượt qua giới hạn.

Những điều đó tất cả đều vì một câu nói năm xưa của cái gương Thông Thiên này. Dù đã chín năm trôi qua thì cậu cũng muốn hỏi rõ, Thông Thiên Kính tại sao lại quyết đoán như vậy với cậu!

“Ầm!”

Thông Thiên Kính khẽ dao động, ánh sáng phát ra càng mạnh hơn. Một giọng nói già nua vang lên một lần nữa.

“Diệp Thiên, bình tĩnh đừng nóng!"

Ánh sáng của Thông Thiên Kính tỏa ra, vô số các màu lam điểm lên bờ biển, cuối cùng tụ hợp lại tạo thành hình ảnh của một ông cụ mặc áo bào màu trắng.

“Đây chính là kính linh của Thông Thiên Kính!”

Ông ta nhìn Diệp Thiên, khẽ cười: “Những lý do mà cậu muốn nghe hôm nay thì tôi sẽ đều nói rõ cho cậu!”

Vào khoảnh khắc kính linh hiện thế, Diệp Sơn và Diệp Vân Long cúi đầu tỏ ra tôn sùng.

Diệp Tinh và Diệp Vân Tố là thế hệ sau của nhà họ Diệp thấy vậy thì vội vàng quỳ xuống.

Bọn họ đều là người nhà họ Diệp. Thông Thiên Kính từ đời đầu của gia chủ nhà họ Diệp truyền tới bây giờ nên đã trở thành một sự tín ngưỡng của cả gia tộc. Trong tất cả, chỉ có Diệp Thiên là vẫn ngạo nghễ đứng nguyên, không hề tỏ ra tôn kính cái gương một chút nào.

Bốn gia tộc khác thấy vậy thì đều im lặng, bao gồm cả những thanh niên khác.

“Diệp Thiên!"

Kính linh chậm rãi bước tới, dù là ảo ảnh nhưng trông cao vời vợi.

“Chín năm trước, do năng lực của tôi đã tập hợp đủ nên mới thức tỉnh. Khi đó tôi đã dự liệu thấy cảnh tượng đại nạn tuyệt diệt của bốn nhà ở vùng phía Nam này!”

“Khi đó ông nội cậu là Diệp Sơn đã hỏi tôi làm thế nào để có thể hóa giải được kiếp nạn này và giúp nhà họ Diệp có thể sinh tồn!”

“Đáp án tôi đưa ra cho ông ấy là…”

“Phế bỏ võ mạch của cậu, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, vứt vào núi hoang thì đại nạn nhà họ Diệp sẽ được hóa giải!”

Ánh mắt Diệp Sơn trở nên đanh lại. Những lời của kính linh nói giống y với những gì xảy ra năm xưa.

Diệp Thiên nheo mắt, nhếch miệng cười lạnh lùng.

“Nói cách khác, rõ ràng ông biết là kiếp nạn này không phải do tôi nhưng vẫn bắt nhà họ Diệp đuổi tôi đi và phế bỏ võ mạch của tôi sao?”

Diệp Sơn và Diệp Vân Long là hoàn hồn, nhìn về phía kính linh thì thấy kính linh cười thần bí, gật đầu: “Đúng vậy!”

Sự lạnh lùng trong mắt Diệp Thiên càng rõ hơn. Thông Thiên Kính là bảo vật từ cổ xưa truyền lại, có khả năng dự đoán tương laii. Rõ ràng ông ta biết là bản thân cậu không phải là mối họa của nhà họ Diệp mà lại ra lệnh linh tinh, khiến cho Diệp Sơn và Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch của mình, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp và phải sống những tháng ngày khổ sở.

Diệp Sơn và Diệp Vân Long cũng tái mặt, cảm thấy thật khó tin.

Thông Thiên Kính biết Diệp Thiên không phải là mối họa của nhà họ Diệp thì tại sao lại bắt họ đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà chứ?

Những gì bọn họ làm đối với Diệp Thiên lẽ nào chỉ là điều mà Thông Thiên Kính buột miệng nói ra, thấy vui thì nói ra sao?

Bọn họ vì một câu nói vô căn cứ của Thông Thiên Kính mà khiến con trai ruột, cháu ruột mình bị thương, để nó tự sinh tự diệt ở ngoài kia suốt chín năm?

Kính linh cảm nhận được sát ý trong đôi mắt của Diệp Thiên bèn xua tay.

“Diệp Thiên, đừng nóng. Tôi kêu Diệp Sơn hạ lệnh phế bỏ võ mạch của cậu, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp đương nhiên là có lý do của tôi!”

“Cậu cũng nhìn thấy đấy, hôm nay viện trọng tài, Chiến Thần Điện liên thủ tới đây, cộng thêm hai kẻ siêu phàm á thần – những kẻ đứng hàng đầu trong bảng xếp hạng chiến lực cấp thế giới. Chỉ mười một kẻ siêu phàm thì dù bốn nhà có dốc toàn lực cũng không thể nào ngang bằng với bọn họ được!”

“Cảnh tượng này tôi đã nhìn thấy vào chín năm trước. Mà muốn hóa giải được nguy cơ này thì mấu chốt nằm ở cậu!”

Kính linh nhìn chăm chăm Diệp Thiên, giọng nói trở nên trầm hơn nhiều.

“Bởi vì chỉ có phế bỏ võ mạch của cậu, vứt vào tục thế tự sinh tự diệt thì cậu mới có thể bị ép mà phát ra tiềm năng của mình, tạo ra sức mạnh vô thượng, hóa giải được kiếp nạn lần này!”

“Khoảnh khắc cậu ra đời, tôi đã cảm nhận được, trên người cậu có khí chất của đế vương, là người con hiếm có được chọn ra trong hàng trăm năm qua của thiên đế”.

“Trước mười tuổi, cậu đã nổi tiếng trong thủ đô, vượt xa những người cùng tuổi, đây chính là tài năng thiên bẩm của cậu!”

“Thế nhưng muốn trở thành đế vương thực thụ, chỉ dựa vào thiên bẩm thì vẫn còn chưa đủ!”

Kính linh khẽ thở dài: "Cậu là một bảo ngọc thượng hảo. Ở nhà họ Diệp, cậu có nguồn tài nguyên cực tốt, có sự bảo vệ cực nhiều, cũng chính vì vậy mà môi trường trong nhà họ Diệp quá an toàn cho cậu!”

“Trưởng thành trong môi trường như vậy, những phần gai góc của cậu sẽ dần bị mài mòn. Nếu như cứ thế sống qua chín năm thì thành tựu hiện tại của cậu cùng lắm chỉ bước vào võ tôn trung kỳ mà thôi!”

“Tôi kêu Diệp Sơn hạ lệnh phế bỏ võ mạch của cậu, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp cho tự sinh tự diệt là để cậu tự rèn dũa, luyện tập giới hạn giữa sự sống và cái chết, để cho tiềm năng của cậu có thể được kích phát. Như vậy, cậu mới có thể đi trên con đường thực thụ của một đế vương, đứng trên đỉnh cao của thành công!"

“Nếu năm đó không làm như vậy với cậu thì hôm nay việc Chiến Thần Điện và viện trọng tài liên thủ, ai có thể ngăn lại được chứ?”

“Nếu như khi đó không đuổi cậu ra khỏi nhà họ Diệp thì sao có thể xuất hiện một đế vương bất bại bá đạo thiên hạ ngay lúc này đây?”

Giọng nói của kính linh vang vọng, tất cả đám đông đều đơ người. Cho dù là Diệp Thiên thì cũng vậy.

Thông Thiên Kính vì muốn kích phát toàn bộ tiềm năng của cậu nên chín năm trước mới ra lệnh như vậy sao?

Cậu ta nghĩ kỹ, đúng là năm đó cậu có tài năng thiên bẩm, chèn ép cả những người cùng trang lứa. Nhưng dù như vậy, nếu cậu chỉ tu luyện theo quỹ đạo khi còn ở nhà họ Diệp thì tu vi bây giờ cùng lắm chỉ đạt tới được võ tôn trung kỳ, hay lên được võ tôn hậu kỳ mà thôi chứ sao có thể tranh đấu với những cao thủ siêu phàm được?

Năm đó nếu như Diệp Long không phế bỏ võ mạch thì cậu cũng không thể nào quyết tâm, cảm ngộ được thiên địa tự nhiên, tạo ra được ‘Phệ Thiên Cửu Chuyển’ kinh thiên động địa như vậy. Và càng không thể nào sở hữu sức mạnh như hiện tại có thể chiến đầu với những kẻ hàng đầu thế giới.

Cậu vốn tưởng tất cả những đau khổ của mình đều là do Thông Thiên Kính mà không ngờ tất cả những gì mình sở hữu hôm nay lại có sự trợ lực cực lớn từ Thông Thiên Kính.

Diệp Thiên và Diệp Vân Long cũng như được tỉnh lại từ cơn mơ, cuối cùng thì họ cũng hiểu ý nghĩa thực sự của chỉ lệnh đó.

Diệp Thiên là rồng thật, nhưng nhà họ Diệp là bãi cạn. Bị mắc ở bãi cạn thì dù có mạnh tới đâu cũng sẽ bị hạn chết.

Nếu vứt Diệp Thiên ra thế giới ngoài kia thì giống như rồng gặp nước sẽ ngao du khắp thiên hạ, sản sinh ra được tài hoa, phát triển được tiềm năng ẩn giấu trong người và đi theo con đường trở thành kẻ mạnh thực thụ.

Kính linh nhìn Diệp Thiên chăm chăm và nói với giọng u ám.

“Diệp Thiên, cậu là con của trời, ngàn năm có một, con đường phía trước của cậu, đến cả tôi cũng không thể nhìn rõ”.

“Cuộc chiến ngày hôm nay, vì sức mạnh của cậu quá lớn nên tôi cảm nhận được mới thức tỉnh sớm hơn dự kiến.

Ông ta đưa tay ra, một luồng sáng màu lam tỏa ra tạo thành một hình phù tam giác.

“Đây là tâm của Thông Thiên Kính, ai có thể kiểm soát được nó thì có thể kiểm soát được Thông Thiên Kính”.

“Từ xưa tới nay, chỉ có hoàng đế Hiên Viên là người từng kiểm soát được Thông Thiên Kính!”

“Hôm nay, tôi với thân phận là kính linh của Thông Thiên Kính xin phụng cậu làm chủ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK