Giọng nói của Watanabe Heizou to rõ vang lên, người nhà họ Đậu đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy không thể tin được.
Diệp Lăng Thiên, chí tôn võ thuật thiếu niên xuất thân từ tỉnh Xuyên, danh tiếng nổi như cồn. Đầu tiên là đánh bại ông hai Đường Môn, sau đó lại giết Phan Hoài Uyên, bây giờ còn nhận lời khiêu chiến của Tiêu Ngọc Hoàng. Lý lịch thế này đã đủ khiến mọi người kinh ngạc chấn động.
Nhưng bây giờ, Kiếm Thánh Đảo Quốc Watanabe Heizou gần như vô địch này đến Hoa Hạ cũng là để tìm Diệp Lăng Thiên?
Ngay cả Tiêu Ngọc Hoàng cũng thay đổi sắc mặt, hết sức tò mò.
“Ông nghìn dặm xa xôi đến đây là để tìm Diệp Lăng Thiên sao?”.
Watanabe Heizou gật đầu đáp: “Không sai!”.
“Diệp Lăng Thiên chưa tới hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới chí tôn võ thuật, tài năng như vậy cho dù là Diệp Vân Long cũng không sánh bằng, đương nhiên tôi cũng muốn gặp thiên tài như cậu ta một lần”.
“Hơn nữa, đệ tử của tôi bị giết ở Lư Thành tỉnh Xuyên, Diêm Ma đời thứ hai mà tôi tặng cho nó cũng bị gãy thành nhiều đoạn, rất có khả năng là Diệp Lăng Thiên gây ra. Chỉ dựa vào điều này, tôi phải tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng”.
Nghe thấy câu trả lời của Watanabe Heizou, Đậu Vạn Quy và mấy vị cấp cao của nhà họ Đậu đều âm thầm kinh hãi.
Tiêu Ngọc Hoàng hay Watanabe Heizou đều là cao thủ hàng đầu bậc nhất thiên hạ hiện nay, là nhân vật đỉnh cao trong số chí tôn võ thuật. Người bình thường đắc tội với một người trong số họ thì đã gặp tai họa ập đầu, vậy mà Diệp Lăng Thiên lại đắc tội với cả hai người?
Tiêu Ngọc Hoàng cười mà không nói, vốn tưởng Diệp Thiên làm Trần Sư Hành bị thương, đến nỗi Trần Sư Hành tìm ông ta đi báo thù là đã đủ ngông cuồng, nào ngờ Diệp Thiên gây thù chuốc oán tới cả Đảo Quốc.
Ông ta ngửa đầu nhìn trời, chậm rãi nói: “Bất luận có phải là Diệp Lăng Thiên giết đệ tử của ông hay không, tôi nghĩ ông không có cơ hội trả mối thù này rồi”.
Watanabe Heizou nhìn Tiêu Ngọc Hoàng một lúc lâu, đột nhiên thở dài.
“Đúng là đáng tiếc!”.
“Với cảnh giới tu vi của ông hiện nay, qua ngày mai, trên đời đã không còn Diệp Lăng Thiên nữa”.
Watanabe Heizou là nhân vật nào chứ? Vào mười mấy năm trước, ông ta đã nhìn thấu kiếm đạo, đứng ở đỉnh cao trong chí tôn võ thuật, khó tìm được đối thủ. Chẳng qua chỉ thiếu một ít thời gian tổng hợp, đúc kết những gì ông ta học được hay lĩnh ngộ được.
Sau khi ông ta thất bại dưới tay Diệp Vân Long, trở về Đảo Quốc, thời gian mười mấy năm qua ông ta suy xét mỗi ngày, dồn hết tâm tư vào kiếm đạo, tu vi mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Ông ta vừa đến nơi này đã cảm nhận được sức mạnh như vực sâu biển cả của Tiêu Ngọc Hoàng. Ngày nay, Tiêu Ngọc Hoàng đã vượt trên cảnh giới chí tôn võ thuật, bước vào một cấp bậc hoàn toàn mới. Cho dù là ông ta cũng không chắc thắng, huống hồ là Diệp Thiên còn trẻ tuổi.
Tiêu Ngọc Hoàng không nói gì, trận chiến này ông ta vốn đã nắm chắc phần thắng.
Ông ta tung hoành Hoa Hạ mấy chục năm, được xếp vào một trong “Tứ Tuyệt” đâu phải là hư danh.
Không biết từng có bao nhiêu thiên tài ngã xuống trong tay ông ta, nhưng người cuối cùng đứng vững không đổ là ông ta - Ngọc Hoàng Đại Đế.
“Chúng ta trở về đi, bây giờ trên đỉnh núi Phi Vũ đã không còn ý nghĩa gì để chúng ta ở lại nữa”.
Ánh mắt Đậu Vạn Quy rất sâu xa, cuối cùng quay người đi, dẫn theo người nhà họ Đậu xuống núi.
Hai cao thủ tuyệt thế ở trên đỉnh núi đàm đạo luận võ, phê bình anh hùng trên thiên hạ, đâu còn chỗ cho bọn họ nói chuyện?
“Gia chủ, trận chiến ngày mai chúng ta có đến nữa không?”.
Một trưởng lão trong số họ thấp giọng hỏi.
Đậu Vạn Quy ngửa đầu nhìn trời, thở dài: “Ngày mai đến hay không đến, kết quả đều không khác gì nhiều. Khi trận chiến này truyền ra, kết quả đã được định sẵn rồi”.
“Chẳng lẽ các ông cho rằng Diệp Lăng Thiên có thể thắng được Tiêu Ngọc Hoàng?”.
Mọi người nghe vậy đều im lặng.
Watanabe Heizou cũng chắc chắn Diệp Lăng Thiên sẽ thua, sao bọn họ lại không tin được?
Bên rìa khe núi, Wakasa Hidetatsu giống như con trẻ lắng nghe lời chỉ dạy của người lớn, vẻ mặt chân thành. Mặc dù hắn cũng đã đạt tới chí tôn võ thuật nhưng chỉ là vừa mới bước vào mà thôi, còn hai người này đã là chí tôn võ thuật hai mươi năm, mỗi một câu nói của họ đều có ích không nhỏ đối với hắn.
“Tiêu Ngọc Hoàng, tu vi của ông hiện giờ đã bước qua ngưỡng cửa của “cảnh giới đó” nửa bước, chỉ cần một bước ngoặt là có thể tìm kiếm cơ hội đột phá, thật khiến người khác ngưỡng mộ”.
Gương mặt già nua của Watanabe Heizou hiện lên nét cảm khái.
Tiêu Ngọc Hoàng vẫn bình tĩnh thản nhiên nói: “Không phải ông cũng đã tới được bước đó rồi sao?”.
Watanabe Heizou không phủ nhận, đột nhiên hỏi: “Lúc này, tôi lại muốn biết cảnh giới của Diệp Vân Long nhất, dù sao ông ta cũng là người duy nhất thắng được chúng ta”.
Đôi mắt của Tiêu Ngọc Hoàng lóe lên tia sáng kì dị, đó là sự tán thưởng đối với một đối thủ mạnh.
“Diệp Vân Long quả thật là thiên tài võ học, không thầy mà nên. Nếu chỉ bàn về thiên phú, trừ Diệp Lăng Thiên mới nổi lên thì không ai bì được ông ta. Năm xưa tôi thua dưới tay ông ta cũng là tâm phục khẩu phục”.
“Ông ta cũng có khả năng đã bước vào “cảnh giới đó” trước chúng ta!”.
Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou cùng im lặng, bọn họ đều nhớ tới hình ảnh từng đối đầu với Diệp Vân Long, đó cũng là lần đầu tiên bọn họ nếm mùi thất bại.
“Đáng tiếc, vốn còn một Diệp Lăng Thiên tiền đồ xán lạn ra đời, nhưng qua ngày mai, Hoa Hạ lại mất đi một vị thiên tài tuyệt đỉnh”.
Watanabe Heizou đột nhiên lắc đầu thở dài.
Tiêu Ngọc Hoàng gật đầu đáp: “Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng đã để lộ tài năng, nếu cậu ta có thể nhẫn nhịn thêm mười năm nữa, trong tương lai gần như không ai có thể chống lại cậu ta”.
“Nhưng trên đời không có nếu như, tôi đã khiêu chiến với cậu ta, ngày mai tôi sẽ dốc hết toàn lực, bóp chết cậu ta từ trong trứng nước!”.
Ánh mắt của Tiêu Ngọc Hoàng đầy kiêu ngạo, hiện rõ khí chất bá vương. Tuy ông ta ẩn cư ở núi Thất Tinh hơn mười năm, nhưng vẫn là Ngọc Hoàng Đại Đế “nửa đời vô địch” ấy.
Ánh mắt Watanabe Heizou dao động, đến cảnh giới của bọn họ, tình cảm đạo nghĩa gì đó đều mỏng manh như nước. Cái bọn họ muốn chỉ là sức mạnh nắm quyền sinh sát, bất kể là ai bọn họ cũng sẽ không nương tay.
Trận chiến ngày mai, Tiêu Ngọc Hoàng chắc chắn sẽ sử dụng thủ đoạn hung ác nhất.
Ngay khi Tiêu Ngọc Hoàng vừa dứt lời, một âm thanh xé gió đột nhiên truyền từ xa tới. Âm thanh xé gió này không phải tiếng gió tạo ra khi võ giả di chuyển, mà giống như cơn bão do gió mạnh cuốn tới, rít gào vang vọng, chấn động đất trời.
Watanabe Heizou và Tiêu Ngọc Hoàng đồng thời ngưng mắt nhìn về phía Bắc thung lũng. Chỉ thấy gió xoáy tan đi, một bóng người cao gầy đứng ở rìa vách núi, giọng nói trẻ trung to rõ cũng theo đó truyền tới.
“Tiêu Ngọc Hoàng, nghe giọng điệu của ông có vẻ ông đã nắm chắc phần thắng nhỉ?”.
Dứt lời, bóng người đó đột nhiên nhảy xuống vực sâu vạn trượng, nhưng rồi không mượn ngoại lực mà bay ngược trở lại trên không trung, vượt qua khoảng cách mười mấy trượng, đáp xuống một cột đá.
Sương mù tan đi, hiện ra một thiếu niên vô cùng tuấn tú, hai mắt sâu thẳm, nhìn thẳng vào Tiêu Ngọc Hoàng.
“Ồ?”.
Wakasa Hidetatsu kinh ngạc, thiếu niên bay lướt qua, nhưng với tu vi của hắn lại không phát hiện ra.
Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou thì thay đổi ánh mắt liên tục, giống như nhìn thấy điều gì không thể tin nổi.
Tiêu Ngọc Hoàng im lặng mấy giây, cuối cùng cũng vui vẻ lên tiếng, có chút cảm khái, lại có chút kinh ngạc.
“Hay cho một chí tôn võ thuật thiếu niên!”.
“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi!”.
Thiếu niên đó chính là Diệp Thiên, cậu và mấy người Cố Giai Lệ ăn cơm xong đã lập tức chạy đến đây từ trung tâm thành phố. Đây là một loại tri giác kì lạ, loại tri giác chỉ có giữa những cao thủ tuyệt đỉnh với nhau. Diệp Thiên biết Tiêu Ngọc Hoàng chắc chắn sẽ ở đây, mà Tiêu Ngọc Hoàng cũng nhận ra cậu ngay cái nhìn đầu tiên.
Cảm giác được sức mạnh của Tiêu Ngọc Hoàng cao gấp mấy lần Phan Hoài Uyên, trong mắt Diệp Thiên lóe lên vẻ phấn khởi. Đây là người mạnh nhất mà cậu từng gặp từ khi cậu thành tài tới nay, không hổ danh là một trong “Tứ Tuyệt”.
Watanabe Heizou quan sát Diệp Thiên, không nói tiếng nào, nhưng Wakasa Hidetatsu thì đã hoảng sợ gần chết.
Ngày mai mới là Nguyên Đán, nhưng Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng đều đã đến đây. Lẽ nào trận quyết chiến chấn động Hoa Hạ sẽ bắt đầu sớm vào tối nay?