Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Điềm Hi quay đầu nhìn, ba người thanh niên khí thế ngời ngời đang bị đám học sinh trường Tam Trung vây quanh, cứ thế bước vào cổng trường.



Lục Điềm Hi từng nhìn thấy ảnh của ba thanh niên này, chắc chắn là người nổi tiếng tốt nghiệp trước cô ấy một khoá, là bộ ba Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải.




Ba người đều từng rất nổi tiếng trong trường Tam Trung, giành rất nhiều vinh dự và giải thưởng về cho nhà trường. Hiện giờ, trên chiếc bảng thông tin trong sân trường Tam Trung vẫn để ảnh của bọn họ, nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ và tấm gương cho rất nhiều học sinh.



Âu Hạo Thần mặc một bộ đồ Armani, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, trên miệng nở một nụ cười vô cùng lịch thiệp, ánh mắt thi thoảng loé lên chút gì đó lạnh lùng, đây đúng là hình mẫu lý tưởng nhất của đám nữ sinh hiện nay.



Cậu ta chẳng khác nào nghệ sĩ nổi tiếng, vừa bước tới đã có rất nhiều nữ sinh trường Tam Trung gào thét chào đón. Dù sao cậu ta cũng từng là hotboy số một của trường Tam Trung. Ngoại trừ đám học sinh mới nhập học năm nay không quá biết về bọn họ thì tất cả nữ sinh lớp 11, 12 không thiếu người theo đuổi cậu ta, phải quá nửa nữ sinh trong trường gửi thư tình cho Âu Hạo Thần.




So với người có sức hút lớn như Âu Hạo Thần, chắc chắn Từ Hải và Vương Hiên có phần lép vế hơn nhưng cũng không phải dạng bị đè bẹp, áp đảo. Hai người đều mặc đồ thể thao hàng hiệu, một tay nhét vào túi quần, trông vô cùng lịch thiệp, điềm đạm, vẫy tay thân thiện với các đàn em, tỏ ra rất thân thiện, dễ gần.



Ba người sải bước trông chẳng khác nào F4 trong phim Vườn Sao Băng của thế hệ 9x, thu hút mọi ánh nhìn. Lục Điềm Hi cũng ngẩn người nhìn một hồi.



Một lúc sau cô ấy mới định thần trở lại. Không biết vì sao, nhìn thấy đám người Âu Hạo Thần càng đi càng tới gần, cô ấy bỗng nghĩ tới Diệp Thiên vừa mới rời đi trong sự “vắng vẻ”.



Cô ấy quay đầu, muốn tìm bóng dáng Diệp Thiên, nhưng cậu đã biến mất trong biển người, không rõ đi về hướng nào.



“Không được, đàn anh Diệp Thiên đồng ý về trong ngày kỷ niệm thành lập trường, chắc chắn anh ấy có cảm tình với nơi đây, mặc dù danh sách chỗ ngồi không có vị trí của anh ấy thì mình cũng phải xếp cho anh ấy một chỗ”.



Cô ấy nghĩ vậy, lập tức bước nhanh đi tìm Diệp Thiên. Ngay lúc này, một dáng người mảnh mai, xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy.



“Tiểu Hi, em còn ở đây làm gì vậy?!”



Một cô gái quyến rũ bước tới, có vẻ như lớn tuổi hơn Lục Điềm Hi, chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ, mặc đồ dạ hội, tôn lên dáng người mảnh mai của cô ấy, rõ ràng là một người đẹp cỡ hoa khôi của trường.



Lục Điềm Hi thấy người bước tới bỗng hơi rụt cổ lại. Cô gái này tên Vương Viện Viện, học sinh lớp 12, người kế nhiệm chức vụ chủ tịch hội học sinh trường Tam Trung của Vương Hiên, là MC của buổi lễ kỷ niệm thành lập trường hôm nay, cũng chính là hoa khôi đi sau Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt.



Vương Viện Viện nhìn Lục Điềm Hi, có phần tức giận: “Con bé này, nửa tiếng nữa là buổi lễ bắt đầu rồi, em là nhân viên công tác, phụ trách công việc trong buổi lễ vậy mà còn chưa thay đồ, vẫn mặc đồng phục!”



“Thật ngại quá!”, Lục Điềm Hi thè lưỡi: “Trưa nay em không đặt đồng hồ báo thức nên ngủ quên mất, em đi chuẩn bị ngay đây!"



Mặc dù nhìn bề ngoài thì Vương Viện Viện là dạng lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng cô ta là kiểu ngoài lạnh, trong nóng. Cô ta vỗ nhẹ đầu Lục Điềm Hi, bất lực nói: “Bỏ đi, giờ em phụ trách dẫn các đàn anh vào trong hội trường đi!”



“Lát nữa, chị Tiêu Văn Nguyệt cũng tới. Em dắt mấy nữ sinh ra cổng trường đợi, sau đó dẫn họ vào hội trường luôn”.



“Em biết rồi!”, Lục Điềm Hi nhanh chóng đáp lời. Cô ấy vừa mới quay đầu định đi tới chỗ đám người Âu Hạo Thần thì chợt nhớ tới Diệp Thiên, dừng bước chân lại.
“Đúng rồi chị...”, cô ấy quay lại: “Vừa nãy em gặp một đàn anh, hình như anh ấy cùng khoá với đàn anh Âu, hình như cũng nghe đến lễ kỷ niệm thành lập trường nên vội quay về, có điều, danh sách chỗ ngồi không có tên của anh ấy. Em nghĩ chúng ta có nên sắp xếp một chỗ cho anh ấy không?”



Vương Viện Viện nghe vậy, vẻ mặt ngơ ngác.




“Không có tên trong danh sách chỗ ngồi?”



Cô ta suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Thêm một chỗ ngồi cũng không sao, tuy nhiên những đàn anh đàn chị khoá trước về trường đều nhận được lời mời của nhà trường, ai ai cũng xuất sắc. Nếu mình cố sắp xếp cho đàn anh kia một chỗ ngồi, chị e anh ấy sẽ mất tự nhiên!”



Những gì Vương Viện Viện nói đều có suy xét của riêng mình.



Đám người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải đều là những nhân vật hàng đầu, là người xuất sắc nhất trong số người xuất sắc, nếu người đàn anh mà Lục Điềm Hi gặp chỉ là một học sinh bình thường, nếu bị ép ngồi cùng những học sinh xuất sắc kia sẽ chỉ khiến bầu không khí trở nên ngượng nghịu, không có chủ đề chung để nói chuyện.




“Là vậy sao!”



Lục Điềm Hi nhíu mày, vẫn có chút không cam tâm: “Em cảm thấy đàn anh kia có chút đáng thương. Mặc dù có khả năng anh ấy không sánh được với nhóm của đàn anh Âu nhưng cũng từng là học sinh của trường Tam Trung mà. Anh ấy vội về trường vào hôm kỷ niệm thành lập, chắc chắn có cảm tình rất sâu với trường, hay lát nữa em nói anh ấy ngồi cạnh em?”



Vương Viện Viện nghĩ một hồi rồi gật đầu.



“Vậy cũng được!”



Cô ta ngẩng đầu lên, hỏi: “Đúng rồi, đàn anh kia tên gì vậy?”



“À, anh ấy tên Diệp Thiên!”, Lục Điềm Hi nhanh chóng đáp.



“Diệp Thiên?!”



Nghe thấy cái tên này, mặt của Vương Viện Viện bỗng cứng đơ lại.



Sau đó, cô ta tóm lấy tay Lục Điềm Hi, giọng nói có phần kích động:



“Em nói sao? Anh ấy tên Diệp Thiên? Thực sự tên Diệp Thiên sao?”



Trông thấy đàn chị thường ngày vẫn điềm đạm, nho nhã bỗng thay đổi thái độ, Lục Điềm Hi cảm thấy nghi ngờ, trả lời: “Đúng vậy, anh ấy tên Diệp Thiên. Sao vậy, chị biết anh ấy?”



Vương Viện Viện ý thức được mình hơi mất bình tĩnh, vội vã buông tay. Cô ta rút điện thoại ra, lướt thư viện ảnh một hồi, mở ra một video.



Trong video, một chàng trai trẻ mặc sơ mi trắng ngồi bên cây đàn piano, những ngón tay thon dài nhảy múa trên những phím đàn trắng đen, phong thái tao nhã, điềm đạm.



“Có phải anh ấy không?”



Vương Viện Viện chỉ vào chàng trai trong video, hỏi Lục Điềm Hi.



Lục Điềm Hi tiến lại gần nhìn, tỏ ra kinh ngạc, chàng trai đánh đàn trong video chẳng phải Diệp Thiên sao?



“Đúng là anh ấy. Chị lấy video này ở đâu vậy?”

1646300204021.png

Cô ấy có quan hệ rất thân với Vương Viện Viện. Trong Hội học sinh, Vương Viện Viện cũng rất quan tâm tới Lục Điềm Hi. Theo những gì mà cô ấy biết về tính cách của Vương Viện Viện, nếu chỉ là người bình thường, trong điện thoại của Vương Viện Viện sẽ không lưu video của đối phương.



Diệp Thiên xuất hiện trong điện thoại của Vương Viện Viện, điều này chứng tỏ Diệp Thiên từng là người có mặt mũi, danh tiếng không hề thấp trong trường Tam Trung.




Đồng tử của Vương Viện Viện hơi sáng lên, đem theo chút ánh sáng kỳ lạ, dường như trở về với khoảng thời gian hơn một năm trước của trường Tam Trung.



“Tiểu Hi, đàn anh Diệp Thiên không chỉ từng nổi tiếng trong trường, vào khoảng thời gian đó, cho dù là đám người như anh Âu, anh Vương đều xếp sau anh Diệp Thiên một bậc!”



Nói đến đây, giọng của Vương Viện Viện hơi ngừng lại.




“Vào thời gian ấy, anh Diệp Thiên không hổ là học sinh đứng đầu của trường Tam Trung, không ai có thể so với anh ấy!”



Nghe Vương Viện Viện nói vậy, Lục Điềm Hi lập tức đứng hình.







“Từng là học sinh đứng đầu Tam Trung, không ai sánh được?



Lục Điềm Hi chưa từng thấy Vương Viện Viện đánh giá ai như vậy cả. Mặc dù khi nhắc tới mấy người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Vương Viện Viện có đánh giá rất cao, tỏ ra sùng báo nhưng vẫn không đến mức này.



Chỉ một câu nói ngắn gọn, Lục Điềm Hi có thể cảm nhận được sự sùng bái và thán phục của Vương Viện Viện dành cho Diệp Thiên.



“Đàn anh Diệp Thiên lợi hại đến vậy sao?”



Cô ấy vẫn không dám tin cho lắm.



Vương Viện Viện khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Anh ấy đâu chỉ lợi hại, mà là vô cùng lợi hại!”



“Khoảng thời gian anh ấy còn học trong trường có thể nói là đánh đâu thắng đó, bất luận là anh Âu hay anh Vương, cả hai đều bị anh ấy chấn áp!”



Vương Viện Viện nhìn về phía bồn cỏ, hồi tưởng lại, kể cho Lục Điềm Hi nghe những câu chuyện đã qua của Diệp Thiên.



“Anh Diệp Thiên chuyển đến trường mình năm lớp 12, khi đó, anh ấy không có tiếng tăm gì trong trường, người biết đến anh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng vì vài chuyện phát sinh sau này đã khiến tên tuổi của Diệp Thiên trở nên nổi tiếng, ai ai cũng biết. Thậm chí, người từng được các học sinh phong làm nam thần hàng đầu của trường như anh Âu cũng bị Diệp Thiên vượt mặt!”



“Chuyện thứ nhất, anh ấy ra mặt giúp đỡ câu lạc bộ Tán Thủ của trường”.



“Khi ấy, anh Âu và anh Vương là người dẫn dắt câu lạc bộ Tán Thủ của trường ta, vừa hay gặp đội Karate của trường Nhất Trung - Thành Môn đến trường mình giao lưu học hỏi!”



“Nhưng ai ngờ rằng, người nào trong đội karate của trường Thành Môn đều hống hách, ngang ngược, trực tiếp đề nghị muốn đọ sức với câu lạc bộ tán thủ trường ta. Lúc đó, anh Âu và anh Vương đều ra mặt nhưng ai cũng bị đội trưởng đội karate đánh bại trong vài đường quyền”.



“Sau khi đội trưởng đội karate toàn thắng, còn không quên chế giễu, nói trường Tam Trung Lư Thành của chúng ta không có con trai. Mặc dù mọi người rất giận nhưng thực sự không ai có thể ra mặt để đấu với bọn họ. Ngay lúc mọi người đang cúi đầu thở dài, anh Diệp Thiên đứng lên ra mặt!”


“Anh ấy chỉ đi vài đường cơ bản đã đánh cho đội trưởng đội bạn lăn bò ra đất, không đứng dậy nổi, cuối cùng còn ép đối phương xin lỗi chúng ta. Lúc đó chị mới học lớp 11, đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ câu chuyện”.
“Có thể nói, lúc đấy, anh Diệp Thiên như thần tiên hạ phàm!”



Ánh mắt Vương Viện Viện phát sáng khi nghĩ tới sự anh tuấn của một thời của Diệp Thiên.




“Oa, anh Diệp Thiên lợi hại đến vậy sao?”



Lục Điềm Hi nghe thấy vậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, oa lên một tiếng.



“Đâu chỉ có vậy!”




Vương Viện Viện tiếp tục kể: “Buổi tiệc liên hoan của trường năm ngoái, anh Diệp Thiên lên sân khấu, chinh phục tất cả mọi người trong trường bằng một bản nhạc nổi tiếng của Mozart, sau đó thể hiện xuất sắc bài hát “Theo đuổi giấc mơ đến cùng”, khiến tất cả học sinh trong trường rơi nước mắt, đến cả lãnh đạo nhà trường cũng phải đứng dậy vỗ tay tán thưởng!”



“Còn nữa!”, nói đến đây, Vương Viện Viện hơi ngừng một chút.



“Điểm số 749 cao nhất trong lịch sử thi thử của trường Tam Trung Lư Thành chúng ta là do người tên Diệp Thiên đó tạo ra đấy!”



Lục Điềm Hi càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, đến cuối cùng, vẻ mặt của cô ấy trở nên sững sờ, hai mắt mở to, tỏ vẻ không dám tin.



Khi cô ấy còn chưa bước chân vào trường Tam Trung, còn đang mải chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba đã nghe được một câu chuyện truyền kỳ của Tam Trung.



Đó chính là câu chuyện có người đạt điểm số 749, điểm số cao ngất ngưởng trong kỳ thi thử.



Với một trường có lịch sử cả trăm năm như trường Tam Trung, tuy rằng đề thi thử không đến mức quá khó nhưng chắc chắn cũng chẳng dễ. Muốn đạt được điểm số 700 đổ lên thì buộc phải dạng học sinh xuất sắc mới có thể làm được, còn muốn đạt 730 điểm đổ lên, vậy học sinh này đã có thực lực lấy chức Thủ khoa của tỉnh rồi.



Muốn lấy được 749 điểm trong kỳ thi thử của Tam Trung, đây chắc chắn là điều bất khả thi, vậy nhưng đã có người làm được rồi, hơn nữa còn là lần đầu trong lịch sử.



Từ trước đến nay, Lục Điềm Hi luôn có một sự tò mò rất lớn với những người đạt được “thành tựu vĩ đại” như vậy, rất muốn gặp được người thật. Ai ngờ rằng, người làm nên điều này lại chính là Diệp Thiên, người con trai gặp mặt cô ấy trong quán net ngày hôm nay.



Cô ấy im lặng một hồi rồi mới định thần lại. vẻ mặt vô cùng kích động.



“U là trời, chị, anh Diệp Thần khi ấy giỏi đến vậy, chẳng phải hiện giờ sẽ càng lợi hại hơn sao? Tại sao lãnh đạo trường không mời anh ấy? Danh sách chỗ ngồi không có tên của anh ấy?”



Nghe thế, Vương Viện Viện cũng nghiêm túc lại.



“Tiểu Hi, chị cũng nói rồi, đàn anh Diệp Thiên mặc dù vô cùng giỏi nhưng đó là chuyện trước kia rồi!”



Cô ta thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Sau khi anh Diệp Thiên đạt được điểm số 749. Mọi người đều cho rằng anh ấy sẽ tiếp tục con đường bá chủ của mình, luôn luôn đứng trên đỉnh cao, trở thành Thủ khoa của tỉnh Xuyên, đặt chân vào đại học nổi tiếng của Hoa Hạ hoặc thậm chí là trường lớn trên thế giới, vậy nhưng mọi thứ lại không đi theo hướng mọi người nghĩ”.



“Không biết vì sao, sau đợt thi đó, anh Diệp Thiên lại nghỉ học giữa chừng, rời khỏi trường, không có chút tin tức nào, bặt vô âm tín, cuối cùng còn không tham gia kỳ thi đại học!”

1646300223865.png

“Á?”, Lục Điềm Hi kích động: “Sao lại vậy chứ?”



Ban đầu nghe Vương Viện Viện kể về truyền kỳ của Diệp Thiên, cô ấy cũng cho rằng Diệp Thiên sẽ càng ngày càng tốt hơn, hiện giờ chắc chắn sẽ đứng ở đỉnh cao, nhưng Lục Điềm Hi không nghĩ được rằng kết cục lại hài hước đến vậy.




“Aiz!”, Vương Viện Viện thở dài: “Ai biết được anh Diệp Thiên đã xảy ra chuyện gì chứ! Nhưng dù sao đi nữa, anh ấy không tham gia kỳ thi đại học, đây có nghĩa là anh ấy đã bỏ lỡ cơ hội quan trọng nhất của đời người rồi!”



“Anh ấy đã từng đứng cao hơn một bậc so với đàn anh Âu , đàn anh Vương, nhưng hiện giờ những người ấy đã thể hiện bản thân, bộc lộ tài năng trong trường đại học, còn anh Diệp Thiên, e là đã bị bọn họ bỏ lại quá xa rồi!”



“Trên đời này đâu thiếu gì những trường hợp lên voi xuống chó, anh Diệp Thiên chỉ là một trong số hàng ngàn vạn người mà thôi!”




Ánh mắt Vương Viện Viện hơi lay động, đôi đồng tử loé lên chút thất vọng. Diệp Thiên từng gây ra sự choáng ngợp trong buổi tiệc liên hoan, khi đó, cô ta đã đứng đằng sau sân khấu nhìn cậu, âm thầm trao tình cảm cho Diệp Thiên.



Vậy nhưng đã qua hơn một năm, giờ nghĩ lại, cô ta bỗng cảm thấy suy nghĩ của mình hồi đó quá thiển cận, nực cười. Chỉ có người nở nụ cười đến cuối cùng mới là kẻ mạnh.



Mặc dù Diệp Thiên từng nổi tiếng khắp trường nhưng đến lúc này, Diệp Thiên còn không nhận được lời mời của lãnh đạo nhà trường, còn chẳng được sắp xếp một chỗ ngồi trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường. So ra, hiện giờ Diệp Thiên đã bị đám người Âu Hạo Thần bỏ quá xa.



Nghĩ đến giọng nói từng khuynh đảo cả trường, cô ta biết than thầm.



Thời đại thuộc về Diệp Thiên đã qua rồi. Bây giờ anh ấy có cố gắng phấn đấu, e là vẫn sẽ bị mấy người Âu Hạo Thần bỏ lại đằng sau.



“Một khi con người bỏ lỡ thời kỳ tốt đẹp nhất của mình, muốn đứng lên một lần nữa vậy chắc chắn phải nhận lấy rất nhiều gian khổ, bỏ ra nỗ lực gấp mười lần, một trăm lần. Anh Diệp Thiên, anh còn có thể đuổi kịp mấy người như đàn anh Âu sao?”



Cô ta nghĩ vậy, nhưng lại chẳng ngờ rằng buổi lễ kỷ niệm thành lập trường lần này sẽ thay đổi hoàn toàn thế giới quan và những điều Vương Viện Viện biết về Diệp Thiên.







Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện đứng im vài phút cho tới khi mấy người Âu Hạo Thần bước tới gần thì bọn họ mới bừng tỉnh.



“Được rồi, đừng nghĩ tới đàn anh Diệp Thiên nữa, giờ đón tiếp đàn anh Âu Hạo Thần với là chuyện chính. Giờ em là tân sinh viên, đàn anh Âu Hạo Thầ và đàn anh Vương đều từng là những cán bộ cao nhất của hội học sinh, nhất định cần làm quen với bọn họ thì sau này trong hội học sinh của trường Tam Trung em sẽ làm việc vô cùng thuận buồm xuôi gió!”



Vương Viện Viện khẽ kéo Lục Điềm Hi. Lục Điềm Hi gật đầu với vẻ hiểu như không hiểu.



Một giây sau, Vương Viện Viện đã bước lên trước tới trước mặt ba người Âu Hạo Thần.



“Đàn anh Âu, đàn anh Vương, đàn anh Từ chào mừng quay trở về trường!”



Cô gái mỉm cười, cúi đầu trước ba người.



“Là Viện Viện à!”



Mấy người Âu Hạo Thần lập tức nhận ra Vương Viện Viện. Là đàn em xuất chúng trong hội sinh viên nên bọn họ đương nhiên có ấn tượng với Vương Viện Viện nên đều gật đầu đáp lại cô gái.



Được những nhân vật làm mưa làm gió trong trường ghi nhớ, Vương Viện Viện tỏ ra vui mừng sau đó chỉ về phía hội trường.
“Mời đàn anh đi theo em. Em dẫn mọi người tới vị trí khách mời, hôm nay phiền đàn anh nói vài câu trong lễ kỷ niệm nhé ạ!”



Cô gái cùng Âu Hạo Thần tỏ ra gần gũi, giọng điệu khá nhẹ nhàng và cũng kéo Lục Điềm Hi tới.




“Phải rồi, đây là cốt cán của hội sinh viên mới chúng em, sinh viên lớp 10, vừa vào trường đã coi các anh là thần tượng rồi, hôm nay thật sự đã gặp được người thật việc thật, vừa rồi còn kích động lắm ấy ạ!”



Cô ta vừa nói vừa nháy mắt với Lục Điềm Hi. Lục Điềm Hi hiểu ý, lập tức cúi người trước ba người Âu Hạo Thần.



“Đàn anh Âu, đàn anh Vương, đàn anh Từ, chào các anh, em là Lục Điềm Hi, xin được chỉ giáo ạ!”



Ba người Âu Hạo Thần dù đã nghe nhiều những lời nịnh bợ như vậy nhưng hôm nay bọn họ là những nhân vật được lãnh đạo nhà trường đích thân mời về nên nghe thấy đàn em tỏ ra sùng bái mình như vậy thì không khỏi nợ nụ cười và gật đầu với Lục Điềm Hi.




Dưới sự chỉ dẫn của Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện, ba người Âu Hạo Thần đi về phía hội trường. Trên đường đi, Lục Điềm Hi bình thường vốn hoạt bát thì lúc này trở nên trầm lặng hơn nhiều. Không biết tại sao, khi ba nhân vật làm mưa làm gió kia đang hát hò thì cô ấy lại nhìn thấy Diệp Thiên rời đi.



“Đàn anh Diệp Thiên đã đâu vậy?”



Tới cửa hội trường, cô ấy không khỏi quay lại nhìn thì không thấy bóng dáng của Diệp Thiên đâu nữa.



Trong sân vận động của Tam Trung, Diệp Thiên bước trên bãi cỏ xanh nhìn mọi thứ quen thuộc ở xung quanh với ánh mắt âm trầm.



Hơn một năm trôi qua, Tam Trung không hề có gì thay đổi nhiều, vẫn giống như trước đây, các trang thiết bị vẫn y như vậy.



Chỉ có điều là có thêm những hơi thở mới, những sức sống mới mà chỉ có ở sinh viên lớp 10.



Cậu đi bên sân bóng, nhìn hơn chục học sinh đang cùng thi đấu mà cảm thán.



Hơn một năm qua, cậu luôn làm bạn cùng với những lão quái mấy chục, mấy trăm tuổi, giao đấu với những thực lực hàng đầu thế giới như giáo triều, viện trọng tài, la võng…Bọn họ đều quên mất việc cậu là một sinh viên chưa tới 20 tuổi, cũng chẳng khác những học sinh cấp ba trong sân trường là bao nhiêu.



Khi cậu đang ngây người thì một cô gái xinh đẹp chạy tới. Cô gái chạy tới trước mặt cậu, để lộ vẻ xấu hổ nhưng vẫn cố gắng nói với vẻ dũng cảm: “Đàn anh, anh là học sinh của lớp nào cấp nào ạ? Anh đẹp trai quá, có thể nói cho em số điện thoại của anh không? Hoặc là zalo cũng được!”



Cô gái mặc đồng phục màu trắng của năm nhất, nhìn trông đầy sức sống với đôi mắt to tròn đang nhìn chăm chăm Diệp Thiên.



Ở gần đó, vài cô gái phơi phới sức sống khác cũng đang túm lại, tất cả đều liếc về phía bên này và tủm tỉm cười, rõ ràng là họ là bạn học của cô gái này và đang xem kịch hay.



Diệp Thiên bật cười, cảm thấy bất lực với học sinh lớp 10 bây giờ. Những cô bạn nhỏ những năm gần đây, chẳng dồn tâm tư vào việc học tập, cứ đi nhìn soái ca với mỹ nữ không thôi.



“Hôm nay anh không mang điện thoại!”



Cậu mỉm cười, trả lời sau đó định quay đầu bỏ đi.



Thế nhưng cô gái không có ý định dừng lại. Cô gái nhanh chóng đi tới, chặn trước mặt Diệp Thiên.



“Ấy, đàn anh, anh từ chối cũng rõ ràng quá, cái cớ cũng tệ ghê cơ”.
1646300240381.png

“Đó là trò chơi của em và bạn em, anh không có nghĩa vụ phải phối hợp mà”.



Diệp Thiên cười như không cười và xua tay rồi đi lướt qua cô gái.



“Ấy! Anh đợi đã, đừng có đi!”




Cô gái cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Mặc dù cô ấy không đẹp như tiên nữ nhưng dù gì cũng được coi là hoa khôi mới được mọi người công nhận. Những nam sinh theo đuổi cô ấy không ít, thậm chí là đàn anh lớp 11, 12 cũng đều chú ý đến cô ấy.



Hôm nay cô ấy cùng vài người chị em của mình đi dạo trong trường, đợi buổi lễ kỷ niệm bắt đầu, vô tình nhìn thấy Diệp Thiên cũng đi tới đây.



Diệp Thiên với khuôn mặt nho nhã, tuấn tú vô song, trên người còn tràn đầy khí chất điềm đạm khiến cho mấy cô gái lập tức bị hấp dẫn. Mấy người sau khi chơi oẳn tù tì thì cô gái này đã bị thua nên đành phải vác mặt đi hỏi zalo của Diệp Thiên. Nhưng nào ngờ Diệp Thiên lại từ chối dứt khoát như vậy.



“Không được, em nhất định phải có số điện thoại của anh!”




Nghĩ tới việc mấy người chị em còn đang nhìn mình thì cô gái nghiến răng, định đuổi theo tiếp nhưng ở ngay gần Diệp Thiên đã xuất hiện một bóng hình.



Người này có thân hình cao ráo, đi đôi giày đế bằng màu xanh nhạt, mặc đồ theo phong các Boho, đội một chiếc mũ vành tròn che nắng, cùng với khuôn mặt và ngũ quan tinh tế đẹp không tì vết thì cô gái giống như đại tiểu thư hoàn hảo thu hút tới tám, chín phần nam sinh ở sân tập.



Cô gái chậm rãi bước tới đứng trước mặt Diệp Thiên.



“Tôi nhìn thấy một bóng hình rất giống anh ở trên sân tập mà còn tưởng là nhìn nhầm cơ đấy!”



Cô gái hơi kéo mũ lên, để lộ ra nụ cười quyến rũ, đó chính là Tiếu Văn Nguyệt – từng là hoa khôi của trường Tam Trung.



“Hôm nay vừa giải quyết xong việc nên tới xem!”



Diệp Thiên đút một tay trong túi áo và nói.



“Buổi lễ kỷ niệm bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi thôi!”



Tiếu Văn Nguyệt lộ vẻ vui mừng, khoác tay Diệp Thiên giống như là một cặp tình nhân vậy.



Diệp Thiên chau mày nhưng không hề xen vào. Đối với hành động tự tỏ ra thân mật của Tiếu Văn Nguyệt thì cậu đã sớm quen rồi.



Hai người vừa đi được vài bước thì bỗng có tiếng lộp cộp từ sau vọng tới. Đó chính là cô gái trước đó đã theo đuổi cậu.



Cô gái kinh ngạc nhìn Tiếu Văn Nguyệt với vẻ tò mò: “Chị!”



Tiếu Văn Nguyệt quay lại nhìn và cũng thấy bất ngờ: “Là em à , Tiểu Khả!”



Cô gái gật đầu, sau đó đưa ngón tay ngọc ngà ra chỉ và Diệp Thiên trước mặt.



“Chị ơi, anh ấy là ai vậy?”



Cô gái không dám tin, người chị họ mà bản thân cho rằng là nữ thần cũng như là tấm gương của mình thì lại thân thiết và chủ động với một người đàn ông như vậy.



Tiếu Văn Nguyệt hơi giật mình rồi lập tức bật cười.



“Anh ấy là đàn anh của em, Diệp Thiên?”



“Đàn anh sao? Diệp Thiên?”



Cô gái nghe thấy vậy thì tái mặt, nhìn Diệp Thiên với vẻ không dám tin.


“Anh chính là người mà bác trai bác gái hay nhắc tới đó hả?”
Cô gái nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Biểu cảm trở nên thay đổi nhiều hơn, giống như là phát hiện ra một lục địa mới vậy, cứ nhìn chăm chăm không chịu dời mắt.



Cô gái tên là Vũ Tiểu Khả, là con của ông chú của Tiếu Văn Nguyệt. Do Tam Trung là ngôi trường danh tiếng hàng trăm năm nên nghe danh mà tới và học lớp 10. Cô gái thường sống ở nhà của Tiếu Văn Nguyệt.



Trong biệt thự nhà họ Tiếu, cái tên mà cô gái nghe thấy nhiều nhất không phải là Tiếu Văn Nguyệt mà là người thanh niên Diệp Thiên.




Dưới sự miêu tả của Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm thì Diệp Thiên đúng là vị thần không gì không làm được, là chúa tể của vạn vật, vô địch thiên hạ. Nhất là Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm thường nói Diệp Thiên chính là ân nhân của gia đình họ, chính vì vậy mà cô gái cảm thấy vô cùng cảm kích Diệp Thiên.



Mấy ngày trước, Tiếu Văn Nguyệt trở về biệt thự, cô gái cũng tò mò hỏi về Diệp Thiên. Nhìn thái độ, hành động của Tiếu Văn Nguyệt thì có thể nhận ra Tiếu Văn Nguyệt dành tình cảm hết sức đặc biệt cho Diệp Thiên.



Chính vì vậy, cô gái hết sức tò mò, rất muốn được gặp người thanh niên tên là Diệp Thiên một lần, và muốn biết rốt cuộc Diệp Thiên có bản lĩnh và ma lực như thế nào mà có thể khiến Tiếu Văn Nguyệt coi như là thần tiên như thế.




Giờ đây, người thanh niên khiến cô gái tò mò đang đứng trước mặt mình. Và cô còn vừa hỏi điện thoại của anh ấy. Cô gái cảm thấy thật hoang đường.



“Đây là em họ cô à?”



Biểu cảm của Diệp Thiên trở lên kỳ lạ. Cậu nhìn Tiếu Văn Nguyệt.



Tiếu Văn Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, giới thiệu với anh, đây là con của chú tôi, tên là Vũ Tiểu Khả, năm nay vừa vào học lớp 10 ở Tam Trung!”



Diệp Thiên cũng gật đầu nhưng lại lắc đầu với Vũ Tiểu Khả.



“Nhóc con, đã tới trường thì dồn tâm trí vào việc học, đừng có động tí là đi hỏi điện thoại của đàn ông!”



Cậu cười như không cười, đi về phía trước. Vừa đi vừa xua tay với phía sau bằng vẻ trêu chọc.



“Số điện thoại của anh, chị họ em biết, nếu như muốn thì hỏi chị ấy đi!”



Tiếu Văn Nguyệt nhìn Vũ Tiểu Khả, thấy cô gái mặt đỏ tía tai đầy xấu hổ thì mới phản ứng lại.



“Con bé này, có phải là em chơi trò chơi vô vị, tìm anh Diệp Thiên đòi số điện thoại rồi không?”



Vũ Tiểu Khả lè lưỡi, ôm lấy cánh tay của Tiếu Văn Nguyệt.



“Chị ơi, em nào biết đó là anh Diệp Thiên. Nếu như sớm biết thì có đánh chết em cũng sẽ không lên tiếng, em đâu dám cướp người đàn ông của chị chứ!”



Nghe Vũ Tiểu Khả nói với vẻ châm chọc, Tiếu Văn Nguyệt tức giận ấn vào trán cô gái.



“Em nói linh tinh cái gì vậy?”



Vũ Tiểu Khả rướn đầu với vẻ mặt tinh nghịch.



“Em nói sai sao? Nếu không phải vì sợ da mặt chị mỏng thì vừa rồi em đã gọi luôn anh rể rồi!”



Tiếu Văn Nguyệt mặt đỏ tía tai, xấu hổ vô cùng nhưng không hề phản bác.



Thấy Diệp Thiên đi xa, cô mới vỗ vai Vũ Tiểu Khả và đuổi theo cậu.



Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên vừa rời đi thì mấy người chị em của Vũ Tiểu Khả vội vàng chạy tới.


“Tiểu Khả, chuyện gì vậy? Xin được số điện thoại chưa? Chị gái vừa rồi là ai vậy?”
Vũ Tiểu Khả xua tay: “Đừng xem nữa, hết trò chơi rồi, đó là chị họ tôi và anh rể của tôi!”



Mấy người chị em nghe thấy vậy bèn bật cười.




“Ha ha, Tiểu Khả, chị họ cậu không mắng cậu đấy chứ. Vừa rồi cậu trêu anh rể của chị mình đấy!”



“Đúng vậy, đến cả anh rể của chị họ mà cũng không buông tha, còn định tranh giành người đàn ông với chị họ cơ à?”



Mấy cô mỗi người một câu khiến Vũ Tiểu Khả đỏ mặt bèn đuổi đánh bọn họ.



Một lúc sau, mấy người bọn họ mới yên lặng. Lúc này, vẻ mặt của Vũ Tiểu Khả đã trở nên vô cùng nghiêm túc.




“Xem ra, bọn họ đều tới tham gia buổi lễ kỷ niệm hôm nay. Nói như vậy thì trường học của chúng ta hôm nay đã có một nhân vật quan trọng tới rồi!”



“Ồ?”, mấy người chị em bên cạnh cảm thấy kỳ lạ.



“Tiểu Khả, cậu nói vậy là có ý gì!”



“Không phải hôm nay trường học mời chị họ của cậu sao, còn cả đàn anh họ Âu, họ Vương – những tinh anh, tài tử cùng về trường tham gia sao? Nghe giọng điệu của cậu thì lẽ nào anh rể của cậu còn lợi hại hơn bọn họ?”



Vũ Tiểu Khả không hề trả lời, chỉ nhìn về hướng Diệp Thiên mới rời đi bằng vẻ thất thần.



Nếu như những sự việc mà hai bác nói đều là sự thật thì Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải sao có đủ tư cách để so với Diệp Thiên chứ?







Dù sao thì đó là người đã từng một mình xông vào Quý Thành của tỉnh Kiềm, một người đã cứu Tiếu Văn Nguyệt từ nhà họ Phùng.



Trong hội trường của trường Tam Trung, đã không ít người ngồi vào vị trí của mình. Ba người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải đều được Vương Viện Viện là Lục Điềm Hi dẫn vào vị trí khách mời.



Tại vị trí khách quay, ngoài ba người Âu Hạo Thần ra thì còn một khuôn mặt quen thuộc đó là Đỗ Giai Giai.



Cô gái từng làm lớp trưởng của lớp 12A4 này cũng từng là phó hội trưởng của hội văn nghệ của trường, sau khi tốt nghiệp thì vào học tại trường đại học Nghệ thuật Thủ đô. Vì cô ta cũng là một trong những tài năng của trường Tam Trung nên đương nhiên cũng nhận được lời mời của nhà trường và tham gia và buổi kỷ niệm trăm năm này.



Thấy Âu Hạo Thần nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Giai Giai lấp láy. Cô ta nghiêng đầu.



“Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải, mọi người đều tới rồi à!”



Âu Hạo Thần làm ra vẻ cool ngầu và gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Giai Giai. Mặc dù cậu ta không thích Đỗ Giai Giai nhưng lại thích được hưởng thụ cái cảm giác được cô ta quan tâm.



Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện là người đi cùng thì cũng ngồi xuống đợi buổi lễ bắt đầu.



Âu Hạo Thần nhìn xung quanh, nói với giọng kỳ lạ.



“Lần này trường học không phải cũng mời những người khác tới sao? Sao mà có mấy người chúng ta thôi vậy? Những người khác chưa tới à?”



Vương Hiên, Từ Hải, Đỗ Giai Giai đều giật mình, bọn họ đều biết Âu Hạo Thần đang nói ai.



Những học viên tài giỏi của trường cao trung đã tốt nghiệp, ngoài bốn người bọn họ ra thì còn lại Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.



Ba người này ít nhiều gì cũng có mối liên hệ với ba người đang có mặt, nên khi nhắc tới ba người họ, biểu cảm của bọn họ có phần kỳ diệu.


“À, đàn anh đang nói tới chị Tiếu phải không ạ?”
Vương Viện Viện lập tức phản ứng lại.



“Chị Tiếu và chị Lí hôm qua đã tới Lư Thành rồi, em đã liên hệ với các chị ấy, chắc chắn sẽ tới!”



“Còn chị Cố, không liên hệ được, lãnh đạo nhà trường nói do thân phận chị ấy có phần đặc biệt nên không chắc về thời gian, không biết có đến hay không!”




Nghe thấy vậy, Âu Hạo Thần hơi tái mặt. Nhất là khi nghe thấy Cố Giai Lệ thì biểu cảm của cậu ta âm sầm thêm vài phần.



Năm xưa, cậu ta luôn thích Cố Giai Lệ, coi cô ta chính là người bạn gái lý tưởng của mình và cũng rất tự tin vào tương lai của mình và Cố Giai Lệ. Cậu ta tin rằng nhất định có thể theo đuổi được Cố Giai Lệ.



Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến cho giấc mơ của cậu hóa thành bong bóng.




Cảm thấy tâm trạng của Âu Hạo Thần thay đổi, là bạn tốt nên Vương Hiên bèn vỗ vai cậu ta.



“Hạo Thần, đừng nghĩ chuyện đã qua nữa. Có sự tồn tại của 'người đó' thì cô ấy sẽ vĩnh viễn không để tâm tới cậu đâu, tốt nhất là nên quan tâm tới điều khác đi!”



Nghe thấy chữu người đó, Đỗ Giai Giai và Từ Hải đều co đồng tử, rõ ràng là họ tỏ ra kiêng dè giống như điều cấm kỵ vậy.



Lục Điềm Hi ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của họ thì tò mò hỏi: “Đàn anh Vương, 'người đó' mà anh nói tới là ai ạ?”



Vương Hiên nghe thấy vậy thì khẽ chau mày, không trả lời.



Thấy vậy, Vương Viện Viện biết là mấy người Vương Hiên không muốn nhắc tới nên lập tức trừng mắt với Lục Điềm Hi.



Lúc này Lục Điềm Hi mới hiểu ý và không hỏi nữa.



Cảm thấy biểu cảm của mấy đàn anh đàn trị có vẻ trùng xuống, Vương Viện Viện là người chủ trì buổi lễ hôm nay vội vàng đổi chủ đề.



“Phải rồi, đàn anh Âu, ngoài chị Tiếu và chị Lí ra thì hình như còn một người quen của mọi người cũng tới ạ!”



“Chỉ có điều người này không phải do trường học mời tới nên không sắp xếp chỗ ngồi. Mọi người xem em có nên mời họ ngồi cùng không?”



Âu Hạo Thần thầm cười lạnh lùng. Đối với cái gọi là người quen thì cậu ta chẳng buồn bận tâm.



Niên cấp của bọn họ, ngoài Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ chưa tới ra thì những người khác, có ai mà có thể vượt cậu ta chứ?



Mặc dù cảm thấy khinh thường nhưng khi Vương Viện Viện đề cập thì cậu ta vẫn phải làm ra vẻ và hỏi lại: “Người quen sao? Là ai vậy?”



Vương Viện Viện còn chưa kịp trả lời thì Lục Điềm Hi đã nhanh hơn một bước lên tiếng với vẻ kỳ vọng.



“Là đàn anh Diệp Thiên. Chắc mọi người đều nhớ chứ ạ?”



Cô gái vừa dứt lời thì mấy người đang lơ mơ bỗng nhiên tái mét mặt.



Âu Hạo Thần trước giờ luôn tỏ ra điềm tĩnh vội đứng bật dậy, nhìn chăm chăm Vương Viện Viện và giọng nói nâng tông lên gấp đôi.



“Em nói là ai tới cơ? Em nói lại lần nữa đi!’

1646300268681.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK