Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thưa thầy, bài toán này em còn có 13 cách giải khác, có cần em viết hết ra không ạ?”.





Diệp Thiên nhìn về phía Từ Uy, bình tĩnh nói.








“Không không cần đâu!”.





Từ Uy cuối cùng cũng phản ứng lại, gượng gạo lắc đầu.





Ông ta đến bây giờ vẫn khó mà tưởng tượng được Diệp Thiên có thể giải được bài toán này trong thời gian ngắn đến như vậy.



VietWriter.vn






“Cậu ta thế mà lại giải được rồi á? Có phải trước đó cậu ta đã từng làm bài này ở đâu đó rồi, vẫn còn nhớ nên mới có thể viết được ra nhanh như vậy?”.





Mọi người trong lớp đều nhìn nhau, vẫn không tin việc đang xảy ra trước mặt.





Đến học sinh giỏi như Âu Hạo Thần và Cố Giai Lệ cũng nghĩ cả buổi tối còn chưa tìm ra lời giải, thế mà một học sinh mới chuyển đến lại có thể chỉ cần vừa nhìn qua đã lập tức giải được luôn?





Lúc này bọn họ cũng chỉ có lời giải thích này thôi!





Những người khác nghĩ như vậy, còn Âu Hạo Thần thì tim đập thình thịch, ánh mắt đờ đẫn, một cảm giác thất bại nặng nề đang đổ ập lên đầu cậu ta.





Cậu ta đã suy nghĩ về bài toán này cả ngày hôm qua, nhưng cậu ta vẫn không có ý tưởng để làm, nên cậu ta lên mạng tìm, muốn tìm ra bài này hoặc những bài có dạng tương tự, nhưng đều không tìm thấy, trên mạng căn bản không có đề bài nào tương tự như thế.





Sau đó cậu ta mới biết đề bài này là do bản thân Từ Uy tự nghĩ ra, mục đích là để phát huy tư duy toán học của học sinh, để học sinh nghĩ được xa hơn.





Cậu ta vốn cho rằng bản thân không làm được thì người khác chắc chắn cũng không làm được, nhưng lại đúng Diệp Thiên người mà cậu ta phản cảm nhất lại giải được bài toán này,





Cổ họng Đỗ Giai Giai nghẹn lại, chỉ cảm thấy tim hơi thắt, trước đó cô ta thầm chế giễu Diệp Thiên là đồ ngu ngốc, bây giờ xem ra cô ta mới càng giống đồ ngu ngốc hơn.





“Vậy thưa thầy, em có thể xuống dưới ngủ tiếp được chưa?”.





Diệp Thiên nhún vay, Từ Uy lần này hoàn toàn không nói được gì, cuối cùng thở dài một tiếng rồi gật đầu.





“Tôi nói lời sẽ giữ lời, sau này trong tiết học của tôi, cậu đều có thể ngủ, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp!”.





“Quyết định đuổi học cậu lúc trước là do tôi đã vội vàng, tôi xin lỗi cậu!”.





Diệp Thiên nhẹ nhàng xua tay: “Ngủ trong lớp là do em không đúng, thầy không phải xin lỗi đâu ạ!”.





Cậu nói xong liền đi về chỗ ngồi, khi đi ngang qua chỗ Cố Giai Lệ, cậu mỉm cười một cái, nháy mắt ra hiệu bảo Cố Giai Lệ yên tâm.



Những coi thường và tức giận về Diệp Thiên của Từ Uy lúc này đều đã tan biến, ông ta không quan trọng việc học sinh có chút cá tính, nhưng là khi học sinh đó phải có năng lực tương đương, chứ còn những cậu học sinh không có bản lĩnh gì nhưng luôn cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, thì ông ta vô cùng ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK