Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501: Bái kiến cậu Thiên (2)

“Xin lỗi, tôi không biết là cậu, thật sự xin lỗi, tôi không biết là cậu!”

Lúc này, đám đông bỗng há mồm trợn mắt, bất luận là người phía bên thôn Vượng Trúc hay là phía bên bất động sản Gia Hồng thì đều không hiểu nên cảm thấy kinh ngạc.

Người thanh niên này là người tâm phúc của Lâm Thiếu Bân, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người, kiểm soát không ít nguồn tài nguyên và quyền lực trong nhà họ Lâm. Vậy mà một câu nói của Diệp Thiên lại khiến hắn sợ tới mức phải quỳ phụp xuống sao?

Hai chị em Ngô Duyệt Tinh, Ngô Duyệt Vũ cũng đứng ngây ra như phỗng.

Bọn họ không biết được nỗi sợ hãi lúc này của người thanh niên kia.

“Ôi trời, không phải nghe đồn là cậu ta đã rời khỏi tỉnh Xuyên hơn ba tháng, tới thủ đô phát triển rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Người thanh niên toát mồ hôi hột. Dù hắn không muốn tin những cũng hiểu rõ khắp tỉnh Xuyên này chắc chắn không có ai dám vượt qua vị cao thủ hàng đầu đó.

“Ồ! Xem ra đã biết tôi là ai rồi nhỉ?”

Diệp Thiên uống hết nước ngọt, cười như không cười.

“Biết rồi, tôi biết rồi, Trước đó tôi có mặt như mù, mong đại nhân khai ơn!”

Kịch bản thay đổi nhanh quá khiến đầu đám đông không kịp nảy số. Bọn họ đều không hiểu, người thanh niên trước đó còn hừng hực khí thế trấn nhiếp người khác thì sao đột nhiên lại bị dọa sợ thành ra như thế này.

“Lẽ nào là vì câu nói vừa rồi của anh Diệp sao?”

Ngô Duyệt Vũ nhìn Diệp Thiên. Nhưng cô ta không hiểu, không thể nào mà một người buột miệng nói linh tinh lại khiến cho đối phương phải quỳ xuống như thế kia được.

Diệp Thiên trông vô cùng ngạo nghễ, lạnh giọng: “Đừng nói nhảm nữa, gọi điện cho Lâm Thiếu Bân tới đây, tôi cho hai mươi phút!”

“Vâng vâng!”

Người thanh niên nào dám cãi lại nửa câu, lập tức gọi điện cho Lâm Thiếu Bân.

Tại tổng hành dinh của Gia Hồng ở huyện Tu Vân, Lâm Thiếu Bân đang ở truồng, vui đùa với một ngôi sao ‘câu’ được không lâu trước đó. Lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Anh ta nhìn màn hình và nghe máy với vẻ khó chịu.

“Tiểu Dân, không phải kêu cậu xử lý vụ ở thôn Vượng Trúc sao? Lúc này gọi tôi làm gì, tôi còn đang bận!”

Giọng điệu của thanh niên ở đầu dây bên kia lập tức truyền tới.

“Cậu Bân, phía bên thôn Vượng Trúc xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Có người, muốn bảo vệ thôn Vượng Trúc, còn yêu cầu cậu mau cút tới đây!”

Lâm Thiêu Bân nghe thấy vậy thì trừng mắt.

“Đồ khốn, thằng nào mà to gan vậy, dám bảo Lâm Thiêu Bân tôi cút tới à?”

Tiếng cười nói khúc khích của cô người mẫu non tơ bên cạnh anh ta vọng tới.

“Ấy, khẩu khí lớn gớm nhỉ, dám bắt cậu Bân cút tới gặp cơ à, em thấy tên đó chán sống rồi đấy!”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng vài giây, sau đó là giọng nói run rẩy: “Là…là người đã đánh gãy hai chân của cậu!”

Trong nháy mắt, Lâm Thiếu Bân ngây người.

Anh ta đẩy cô gái bên cạnh ra, vội vàng mặc quần áo và phi như bay ra cửa, không cả quay đầu lại.

Cô người mẫu trẻ kinh ngạc. Mặc dù cô ta ở bên Lâm Thiếu Bân mới có vài ngày nhưng chưa bao giờ thấy Lâm Thiếu Bân trong bộ dạng hoảng loạn như thế.

Tại cổng thôn Vượng Trúc, hai nhóm người đều đứng ngây ra. Thanh niên kia thì còn quỳ phụp xuống. Diệp Thiên không lên tiếng thì hắn không dám đứng dậy.

Người dân thôn cũng nhìn nhau, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Duyệt Tinh và Ngô Duyệt Vũ cũng vậy. Bọn họ đang định hỏi Diệp Thiên thì bỗng có âm thanh ầm ầm truyền tới.

Đám đông ngẩng đầu. Một chiếc trực thăng từ xa bay tới. Khi tới đỉnh đầu mọi người thì chiếc thang dây được thả xuống, một người cuống quýt tụt xuống theo chiếc thang đó.

Đó là một người thanh niên mặc cả cây đồ Armani, trông vô cùng xa xỉ. Anh ta tiếp đất, cuối cùng thì đám đông cũng nhìn rõ diện mạo. Lâm Hán Bình và Lâm Lạc Thiên ở phía sau kêu lên.

“Cậu Lâm sao?”

Nghe thấy vậy, Ngô Duyệt Vũ và Ngô Duyệt Tinh lập tức phản ứng lại. Cả hai đều tái mặt.

Người tới bằng máy bay trực thăng cá nhân này chính là Lâm Thiếu Bân, công tử của Lâm Nam Thiên - cậu ấm hàng đầu ở tỉnh Xuyên sao?

Còn chưa đợi mọi người kịp hoàn hồn thì Lâm Thiếu Bân – kỳ lân của tỉnh Xuyên đã bước tới trước mặt Diệp Thiên và cúi mình.

“Thiếu Bân bái kiến cậu Thiên!”

Trong nháy mắt, toàn bộ đám đông im lặng như tờ.
Chương 502: Một lời áp đảo

“Thiếu Bân kính chào cậu Thiên!”.

Lâm Thiếu Bân quỳ xuống ngay trước mặt mọi người khiến tất cả mọi người choáng váng.

Đùa à, Lâm Thiếu Bân là ai chứ, là con trai của Lâm Thiên Nam đấy, nói là cậu ấm số một tỉnh Xuyên cũng không quá. Chín mươi phần trăm doanh nhân, ông chủ tập đoàn lớn ở tỉnh Xuyên gặp anh ta cũng phải khách sáo chào một tiếng cậu Bân, ai lại đủ tư cách để anh ta quỳ xuống?

Thế mà bây giờ, Lâm Thiếu Bân, thanh niên xuất sắc ở tỉnh Xuyên lại quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên vốn ăn mặc bình thường, còn gọi là cậu Thiên. Chuyện này là sao đây?

Hai bố con Lâm Hán Bình nhất thời không kịp phản ứng.

Hai chị em Ngô Duyệt Vũ và Ngô Duyệt Tinh sững sờ nhìn Lâm Thiếu Bân đang quỳ trước mặt, hồi lâu không nói nên lời.

Những người đồng hương thôn Vượng Trúc chẳng hiểu ra sao, Ngô Xuân Phúc và Vương Quế thì lại càng mơ hồ, cảm thấy không thể tin được.

Mặc dù bọn họ không biết Lâm Thiếu Bân có thân phận gì, nhưng anh ta có thể ra lệnh cho nhiều người của Gia Hồng như vậy, còn có thể đi máy bay trực thăng đến đây, rõ ràng là người giàu có, thân phận địa vị không thể đoán được.

Trái lại, bọn họ cũng biết sơ sơ về lai lịch của Diệp Thiên, cậu chính là đứa trẻ mồ côi được Tiêu Hà cứu về năm xưa.

Thân phận hai người chênh lệch nhau quá lớn, nhưng Lâm Thiếu Bân lại quỳ xuống chào Diệp Thiên, trong giọng nói chứa đựng sự sùng bái và nể sợ cực kì.

Đặc biệt là Vương Quế, bà ấy không hiểu, nhà thông gia mà bà ấy nhắm trúng có uy thế lớn ở tỉnh Vân là thế cũng không dám khiêu khích Lâm Thiếu Bân, chỉ có thể co đầu rụt cổ ở một bên.

Ngược lại, Diệp Thiên trông bình thường nhất không cần nói lời nào đã khiến ông lớn đứng sau bọn họ lập tức quỳ xuống, sự chênh lệch giữa hai bên đâu phải chỉ là chút ít.

Một tay Ngô Duyệt Tinh vẫn còn khoác trên cánh tay Diệp Thiên, ngây ngốc đứng đó. Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, giọng nói hờ hững: “Đứng lên trước đi!”.

Lâm Thiếu Bân không đứng dậy mà càng cúi đầu thấp hơn. Anh ta đợi ở trước mặt Diệp Thiên, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.

“Cậu Thiên, chuyện của thôn Vượng Trúc, tôi… tôi không hề lấy thế đè người!”.

“Tôi đã thu mua thôn Vượng Trúc, cũng đã cho người dân trong thôn thời gian để dọn đi. Nhưng sau khi họ nhận tiền lại không tuân theo thời gian đã định, ngược lại nhiều lần gây cản trở đội thi công, cho nên tôi mới dùng đến hạ sách này!”.

“Cậu Thiên, xin cậu hãy minh xét, xin cậu hãy minh xét!”.

Đám người đứng sau Lâm Thiếu Bân run sợ hít sâu một hơi.

Bọn họ đi theo Lâm Thiếu Bân không phải ngày một ngày hai, cũng hiểu rất rõ người thanh niên này có sức nặng như thế nào, ngông cuồng tự đại đến mức nào. Nhưng khi đối mặt với người thanh niên lạ mặt kia, anh ta lại như con chim cút, không còn vẻ kiêu căng nữa, khiến bọn họ mở mang tầm mắt.

Chỉ có thanh niên dẫn đầu lúc trước hiểu rõ nỗi sợ trong lòng Lâm Thiếu Bân. Nên biết người đứng trước mặt bọn họ lúc này là bá chủ tuyệt đối của tỉnh Xuyên - Diệp tiên sinh.

“Anh sợ tôi đến thế sao?”.

Diệp Thiên mỉm cười nhàn nhạt.

Vẻ mặt Lâm Thiếu Bân cứng đờ, không biết trả lời thế nào. Diệp Thiên là cơn ác mộng của anh ta, là nỗi ám ảnh của anh ta. Anh ta còn chưa từng sợ người bố ruột Lâm Thiên Nam của mình đến vậy.

Nhưng anh ta lại sợ Diệp Thiên vô cùng.

Mặc dù anh ta không biết nhiều về Diệp Thiên, nhưng chỉ dựa vào thân phận chúa tể tỉnh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ là đủ khiến anh ta sợ chết khiếp.

Diệp Thiên không nhìn Lâm Thiếu Bân nữa mà quay sang mấy người Vương Quế.

“Thím ba, có phải đất ở đây đã được bán đi như lời anh ta nói không ạ?”.

Vương Quế do dự chốc lát, cuối cùng gật đầu.

“Đúng là đã bán đi rồi, cũng đã kí hợp đồng, nhưng lúc bọn họ đo diện tích đất có rất nhiều nơi bị họ lén cắt giảm, mỗi nhà mỗi hộ hầu như đều bị bớt đi mấy chục nghìn tệ, vậy nên bà con mới bất mãn với việc này, không đồng ý dọn đi”.

“Ồ?”, Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt quay sang nhìn chằm chằm Lâm Thiếu Bân.

Lâm Thiếu Bân lập tức cảm thấy luồng khí lạnh phủ từ trên đầu xuống, trong lòng khiếp sợ.

“Cậu Thiên, chuyện này Thiếu Bân không hề hay biết!”.

“Tôi đã dặn cấp dưới mỗi một phần mỗi một tấc đều phải nghiêm túc chấp hành. Gia Hồng làm nên được quy mô này cũng là nhờ uy tín, từ lần trước bị cậu dạy dỗ đánh gãy hai chân, tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm nữa!”.

Diệp Thiên nheo mắt lại, cậu không hề phát hiện sự dối gạt nào trong lời nói của Lâm Thiếu Bân. Cậu lập tức hiểu ra, Lâm Thiếu Bân quả thật không có ý định hà hiếp người dân ở đây, nhưng cấp dưới của anh ta tốt xấu lẫn lộn, khó tránh khỏi có vài người ăn tiền trung gian.

Mà người phụ trách dự án thôn Vượng Trúc hiển nhiên là thanh niên mặc Âu phục dẫn đầu đám người kia, cậu lập tức đưa tay tóm lấy.

Cơ thể của thanh niên mặc Âu phục không tự chủ bay lên không trung, bị Diệp Thiên tóm cổ.

“Đầu sỏ mọi chuyện là anh phải không?”.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên, thanh niên lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc. Nhất là khi Diệp Thiên tóm lấy hắn từ xa, khiến hắn khiếp sợ không thôi.

“Chuyện… Cậu Thiên, tôi… tôi…”.

Diệp Thiên vung tay, ném hắn đi giống như ném rác, làm hắn đập mạnh vào máy xúc đất.

Thanh niên lập tức phun ra máu tươi, Diệp Thiên không hề thương hại, lạnh lùng nói: “Nội trong ngày hôm nay phải trả đủ tất cả số tiền mà anh còn thiếu mỗi một hộ gia đình trong thôn này, bồi thường giá gốc cho những ngôi nhà mà anh đã phá dỡ trong ngày hôm nay!”.

“Từ nay về sau không được xuất hiện ở tỉnh Xuyên nữa, nếu còn để tôi nhìn thấy anh ở tỉnh Xuyên, anh sẽ chết chắc!”.

“Cút!”.

Diệp Thiên quát khẽ, sóng âm vô hình lan ra, khiến người thanh niên bò lăn ra sau.

Hắn không dám nán lại thêm nữa, vội vàng xin tha rồi chật vật chạy đi thật xa.

Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, quay sang Ngô Xuân Phúc và Vương Quế.

“Chú Ngô, thím ba, nhờ chú thím nói với bà con một tiếng, số tiền mà mọi người bị ăn bớt chắc chắn sẽ được đưa đến tận tay mọi người trước mười hai giờ tối nay, mọi người không cần lo lắng chuyện này nữa”.

Mấy người Ngô Xuân Phúc và Vương Quế như sực tỉnh giấc mộng. Vì chuyện này, bọn họ đã tranh cãi với Gia Hồng không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có kết quả. Thế mà chỉ một câu nói của Diệp Thiên đã dọa đám người kia chật vật chạy trốn, còn giải quyết hết chuyện tiền nong, bọn họ đều cảm thấy không chân thực chút nào.

Diệp Thiên mỉm cười với bọn họ, sau đó bình thản nói với Lâm Thiếu Bân: “Lâm Thiếu Bân, đây là chuyện làm ăn của anh, thuận mua vừa bán. Diệp Thiên tôi xưa nay làm việc công bằng, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này”.

“Nhưng anh muốn khởi công ở thôn Vượng Trúc thì phải đợi tất cả người dân trong thôn tìm được nơi dọn đi, nếu còn bất cứ hộ nào ở lại thôn, đội thi công của anh không được vào thôn, anh hiểu chưa?”.

Lâm Thiếu Bân làm sao dám không nghe, lập tức gật đầu đáp ứng.

Anh ta xin lỗi Diệp Thiên, nói mấy câu khách sáo, sau đó lập tức dẫn người của đội thi công rời đi, lối vào thôn Vượng Trúc lại khôi phục yên tĩnh.

Cuối cùng người dân trong thôn cũng phản ứng lại, ai nấy vui mừng hoan hô, khen ngợi cảm ơn Diệp Thiên. Vương Quế còn tự hào nói với mọi người đây là con nuôi của Tiêu Hà, là cháu của bà ấy, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Ngô Duyệt Tinh bừng tỉnh, lúc này mới ý thức đến mình còn đang khoác tay Diệp Thiên, mặt đỏ lên, vội vàng buông ra.

Cô ấy nhìn chồng chưa cưới của mình đang ngây ra như phỗng ở phía xa, lại nhìn sang Diệp Thiên vẫn thản nhiên im lặng, không khỏi cười khổ.

Cô ấy vốn tưởng mình tìm được một người chồng chưa cưới ưu tú hơn Diệp Thiên lúc này thì có thể hoàn toàn buông bỏ tình cảm.

Nào ngờ khi gặp cảnh khó khăn khiến cả thôn rơi vào tuyệt vọng, chồng chưa cưới của cô ấy không xử lý được, nhưng Diệp Thiên chỉ nói vài ba câu đã giải quyết xong. Sự trái ngược cực lớn này khiến cô ấy cảm thấy vô cùng chua xót.

Diệp Thiên sờ mũi, nhếch lên nụ cười mỉm, quay sang Ngô Duyệt Vũ đang đứng sững ở một bên.

“Tiểu Vũ, ván cược giữa anh và em chắc là phân được thắng thua rồi nhỉ?”.
Chương 503: Dị bảo hiện thế, sóng gió nổi lên.

Giọng nói Diệp Thiên vang lên, Ngô Duyệt Vũ như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Cô ta lấp láy đôi mắt, nhìn Diệp Thiên với vẻ không dám tin và vô cùng chấn động.

Khoảnh khắc Lâm Thiếu Bân quỳ xuống trước Diệp Thiên thì cô ta biết mình đã thua rồi, thua hoàn toàn.

“Anh Diệp Thiên, tại sao Lâm Thiếu Bân lại sợ anh như vậy?”

Dù đã hoàn toàn khâm phục Diệp Thiên nhưng cô ta vẫn không nhịn được phải hỏi.

Cô ta không hiểu, rốt cuộc Diệp Thiên ẩn giấu thân phận gì mà lại có thể khiến Lâm Thiếu Bân tôn sùng, thậm chí là sợ hãi tới mức lạ thường như thế.

Cô ta có thể khẳng định, với thân phận địa vị của Lâm Thiếu Bân thì đến cả Ngô Quảng Phúc, Từ Uyên Đình – những ông lớn đó cũng sẽ không sợ tới mức bắt anh ta quỳ xuống xin tha. Vậy thì Diệp Thiên dựa vào điều gì chứ?

Ngô Duyệt Tinh cũng nhìn với vẻ hiếu kỳ, thầm suy đoán thân phận của cậu. Đúng lúc này, Lâm Lạc Thiên – chủ tịch tập đoàn Lạc Thiên đột nhiên lao tới trước mặt Diệp Thiên và gập người 90 độ.

“Lâm Lạc Thiên, tập đoàn Lạc Thiên bái kiến Diệp tiên sinh!"

Mấy người Lâm Hán Bình còn chưa kịp phản ứng thì một nhân vật kiêu hùng hàng đầu trong giới doanh nhân như Lâm Lạc Thiên sao có thể lơ mơ như thế được chứ?

Người có thể khiến Lâm Thiếu Bân sợ hãi tới bước này, ngoài Diệp tiên sinh tung hoành, trấn áp khắp tỉnh Xuyên ra thì còn có người thứ hai sao?

“Diệp tiên sinh?”

Đồng tử Lâm Hán Bình co lại, miệng há hốc như nuốt phải một nắm đấm.

Ngô Duyệt Tinh và Ngô Duyệt Vũ cũng khựng người rồi lập tức hô lên đầy kinh hãi.

“Không thể nào?”

Hai chị em nhìn nhau, chỉ cảm thấy không dám tin vào mắt và tai mình.

Diệp tiên sinh, cách xưng hô này đã trở thành truyền kỳ trong giới thượng lưu ở tỉnh Xuyên. Một đỉnh cao mà không ai có thể vượt qua. Mặc dù bọn họ còn cách xa cái gọi là giới thượng lưu của tỉnh Xuyên nhưng đối với danh hiệu Diệp tiên sinh thì cũng đã sớm nghe thấy như sấm rền và luôn muốn được gặp một lần.

Đây là truyền kỳ thực sự ở tỉnh Xuyên, là bá chủ thật sự, dù có là bí thư của một tỉnh thì cũng lắm cũng chỉ ngồi được ngang hàng với cậu mà thôi.

Mặc dù Diệp tiên sinh vang danh khắp tỉnh Xuyên, nhưng những người từng gặp cậu thật sự cũng chỉ có vài nhân vật hàng đầu, có địa vị được tôn sùng mà thôi. Còn lại phần lớn người dân thường không biết mặt mũi thật sự của cậu như thế nào.

Bọn họ thật sự không ngờ, người cùng lớn lên, cùng chơi đùa với mình lại là Diệp tiên sinh bá đạo khắp cả tỉnh.

“Ông không cần khách sáo với tôi, ông là bố chồng của chị Tinh thì cũng là bề trên của tôi!”

Diệp Thiên xua tay với Lâm Lạc Thiên và cười nhạt.

Cậu thật sự không coi Lâm Lạc Thiên ra gì, nhưng nể tình Ngô Duyệt Tinh thì đương nhiên cậu cũng phải nhún nhường đôi chút.

Lâm Hán Bình ở phía sau đã đứng ngây như phỗng từ lâu. Hắn giống như vừa chịu phải một cú sốc cực lớn vậy.

Trước đó, hắn còn coi Diệp Thiên là tình địch giả tưởng, vừa ra mắt đã định ra uy với cậu. Vậy mà một thanh niên mặc toàn đồ chợ trước mặt này lại là bá chủ của tỉnh Xuyên mà cả đời này có khi hắn cũng không theo kịp.

Hai người bất luận là thân phận, địa vị, sự giàu có, quyền lực thì đều chênh lệnh hàng nghìn kilomet vậy mà điều nực cười là trước đó, hắn còn khiêu khích Diệp Thiên.

“Tiểu Thiên, em…em là Diệp tiên sinh sao?”

Ngô Duyệt Tinh vẫn không thể chấp nhận thông tin kinh thiên động địa này nên cô ấy không dám tin.

“Vâng!”, Diệp Thiên xin lỗi: “Ngại quá chị Tinh, không phải em có ý muốn giấu!”

Ngô Duyệt Tinh đanh mắt, không còn nói ra được gì nữa. Ngô Duyệt Vũ đứng bên cạnh thì cũng đơ người.

Cô ta nhớ lại những lời trước đó nói với Diệp Thiên và thầm cười chính mình.

Cô ta lại đi hỏi dựa vào cái gì mà Diệp Thiên bắt cô phải khâm phục. Giờ xem ra, câu nói đó chẳng khác gì tự sỉ nhục chính mình.

Ba yêu cầu mà cô ta nhắc tới, giàu có, nắm giữ một phương, một địch một trăm thì tất cả đều là chuyện quá nhỏ đối với Diệp Thiên.

Diệp Thiên chèn ép cả tỉnh Xuyên, thì đâu chỉ là nắm giữ một phương nữa mà là nắm giữ cả một chế độ, cả một tỉnh luôn rồi.

Vừa rồi, một mình thầy Lý đã đánh gục mấy chục người, thêm hơn hai mươi vệ sĩ áo đen, còn Diệp Thiên thì dễ dàng hạ gục ông ta trong vài giây, như vậy thì có được tính là một chọi một trăm không?

Nói về giá trị bản thân, Diệp Thiên quản lý tập đoàn Lăng Thiên, ông chủ đứng sau lưng thì tài sản là bao nhiêu tỉ tệ đây?

Buồn cười là cô ta còn nói trước mặt Diệp Thiên rằng, bản thân khâm phục anh hùng của thành phố như Từ Uyên Đình, và tất cả những điều cô ta nhắc tới đều có liên quan đến nhân vật này.

Đôi mắt cô ta trở nên sâu thẳm, lần đầu tiên cúi đầu trước Diệp Thiên.

“Anh Diệp Thiên, xin lỗi, em thua rồi!”

Diệp Thiên mỉm cười, vỗ nhẹ lên trán cô.

“Con bé này, anh biết em rời khỏi thôn, đã gặp không ít những thứ xa hoa, và cũng kết giao với không ít người thuộc giới thượng lưu!”

“Nhưng em tuyệt đối đừng nên cho rằng như vậy là lợi hại lắm. Thế giời này rộng lớn như vậy, vượt lên trên cả sự tưởng tượng của em đó!”

Cậu dứt lời, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn vài phần: “Chúng ta đã đặt cược, giờ em thua rồi thì phải nghe lời anh!”

“Từ ngay hôm nay, hiếu thảo với bố mẹ, tôn trọng chị gái, học hành chăm chỉ, không được để dụ dỗ!”

“Phía bên thành phố Phán anh sẽ nói Từ Uyên Đình để ý tới em. Lần sau gặp lại, anh hi vọng em sẽ không còn trong bộ dạng này nữa, nghe rõ chưa?”

Nghe Diệp Thiên nghiêm túc nói chuyện, Ngô Duyệt Vũ tỏ ra vô cùng hào hứng bèn gật đầu lia lịa.

Tính cách của cô ta vô cùng quyết liệt, đó là sùng bái người mạnh. Mà Diệp Thiên chẳng phải chính là người mạnh nhất trong những người cô ta từng gặp sao?

Lễ đính hôn của Ngô Duyệt Tinh tiếp tục được diễn ra. Nhưng người dân thôn đều cảm thấy nụ cười trên mặt cô dâu giảm đi vài phần. Trông cô ấy cười vô cùng miễn cưỡng.

Bọn họ không hề biết, lúc này Ngô Duyệt Tinh đã mất đi sự hào hứng đối với lễ đính hôn.

Trong lầu hai phòng khách, Diệp Thiên dựa lưng vào ghế sô pha, Hoa Lộng Ảnh ngồi bên cạnh đang gọt hoa quả cho cậu.

Ngô Duyệt Vũ và vài người chị em khác đang vây quanh Diệp Thiên nói liến thoắng, hỏi Diệp Thiên tại sao lại trở thành Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên. Bọn họ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với những gì thuộc về Diệp Thiên.

Đại học Thủ Đô, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Cố Trường Bình đang luyện thư pháp thì đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.

Người tới mặc đồ da, mái tóc dài bay bay, khuôn mặt sắc nét, đó chính là nhân tài trong tương lai:Tiết Nhân Huyên của Ám Bộ.

“Phó bộ trưởng!”

Tiết Nhân Huyên cúi người trước Cố Trường Bình, sau đó đưa ra một tập tài liệu.

Cố Trường Bình nhận lấy, chỉ liếc nhìn vài cái và lập tức tái mặt.

“Đại địa Tây Bắc xuất hiện dị tượng sao?”

Nhìn những bức hình gắn trong tập tài liệu, một luồng sáng chiếu thẳng lên trời. Nếu như người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này thỉ sẽ chỉ cảm thấy là một dị tượng tự nhiên. Nhưng là một cao thủ siêu phàm, một người tu hành đỉnh cao thì đương nhiên Cố Trường Bình biết đây chính là dấu hiệu của bảo vật dị thường sắp xuất hiện.

Lần gần đây nhất có dấu hiện của dị bảo hiện thế là sáu mươi năm trước.

“Tôi biết rồi, cô lui ra trước đi!”

Cố Trường Bình phất tay với Tiết Nhân Huyên. Cô ta nghe lời lui ra. Cô ta vừa đi khỏi, sắc mặt của Cố Trường Bình đã tối thêm vài phần.

“Dị bảo hiện thế thì chắc chắn sẽ dẫn đến tranh giành giữa những kẻ mạnh. Lần trước dị bảo xuất hiện đã có mười tám vị siêu phàm tranh chấp, còn siêu phàm thần phẩm thì có tới bốn người, đánh tới mức trời long đất lở!”

“Không biết lần này sẽ lại tạo ra mưa máu như thế nào đây?”

Cố Trường Bình trầm ngâm một lúc rồi gọi điện cho tổng đài Ám Bộ.

“Để Bọ Ngựa Phi Thiên và Song Hùng Thiết Giáp xuất phát đi về phía vùng Tây Bắc, không được để những kẻ siêu phàm của các nước khác khuấy động nội địa Hoa Hạ được!”

Sau khi ngắt máy, Cố Trường Bình vẫn không giấu nổi sự lo lắng. Ông biết rõ Bọ Ngựa Phi Thiên và Song Hùng Thiết Giap dù là những cao thủ hàng đầu trong Ám Bộ, tu vi cực mạnh, đã là siêu phàm thần phẩm nhưng một khi dị bảo xuất hiện, kẻ mạnh ở khắp nơi tập trung, chỉ dựa vào ba người bọn họ thì không thể nào khống chế được cục diện.

Trong lúc đau đầu suy nghĩ thì bỗng một bóng hình lướt qua trước mắt ông.
Chương 504: Song Tu Tông tuyển rể

“Không biết cậu ấy có chịu giúp không!”

Cố Trường Bình nhớ ra một người, hai mắt liên nheo lại.

“Nếu như cậu ấy đi cùng, chưa chắc có thể kiểm soát được toàn bộ thế cục nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo những kẻ mạnh kia không dám quá đáng quá với Hoa Hạ!”

Nghĩ tới đây, ông ấy liền gọi điện cho trợ lý khoa Kiến trúc cảnh quan.

“Ồ! Diệp Thiên không có trên lớp à? Hai ngày nay không đi học sao?”

Cố Trường Bình nhận được câu trả lời bèn tắt máy. Ông ấy tổng hợp thông tin có được từ các sinh viên khác trong khoa và có được số điện thoại của Diệp Thiên.

Diệp Thiên không từ chối được sự mời mọc nhiệt tình của mấy người Vương Quế và Ngô Duyệt Vũ nên đã ở lại thôn Vượng Trúc thêm một tối cùng Hoa Lộng Ảnh. Buổi trưa hôm nay, vừa ăn xong, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh đang định rời đi thì có một số điện thoại lạ gọi tới.

“Alo!”

Diệp Thiên nghe máy, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vọng tới.

“Diệp đế vương, đã lâu không liên hệ, còn nhớ ông già này không?”

Diệp Thiên hơi khựng lại rồi lập tức nhận ra giọng nói của chủ nhân đầu dây bên kia.

“Hiệu trưởng Cố, là thầy à?”

Hoa Lộng Ảnh quay qua nhìn, cảm thấy hơi kinh ngạc, không biết tại sao Cố Trường Bình lại gọi điện thoại cho Diệp Thiên vào lúc này.

Đầu dây bên kia cười ha ha vô cùng sảng khoái.

“May mà Diệp đế vương vẫn còn nhớ tới tôi!"

Diệp Thiên bình thản nói: “Hiệu trưởng Cố, không cần nói khách sáo nữa, tìm tôi có việc gì không?”

Đầu dây bên kia, Cố Trường Bình im lặng một lúc mới đáp lại: “Đúng là có chuyện này tôi muốn nhờ Diệp đế vương giúp đỡ!”

Tiếp sau đó, ông ấy kể lại về dị tượng xuất ở hiện Tây Bắc.

“Dị tượng hiện thế sao, ánh sáng phóng thẳng lên trời à?”

Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động. Trong sách cổ có ghi chép đây chính là dấu hiệu của dị bảo hiện thế. Còn đó là bảo vật gì, thì có khả năng là binh khí hoặc là thần dược, là linh mạch bảo địa hoặc là suối nước sinh mệnh.

Cậu trầm ngâm sau đó hỏi: “Hiệu trưởng Cố muốn tôi làm gì?”

Cố Trường Bình nói giọng chắc nịch: “Lần này dị tượng xuất hiện ở Tây Bắc, chắc chắn là một bảo vật quan trọng. Thông tin này không chỉ có Hoa Hạ mà sẽ truyền khắp cả thế giới. Tới khi đó nhất định sẽ có vô số kẻ mạnh từ khắp nơi tới cướp bảo vật!”

“Chính quyền lo lắng chuyện này mất kiểm soát nên Ám Bộ đã cử ba cao thủ siêu phàm là Bọ Ngựa Phi Thiên, Song Hùng Giáp Thiết đi về Tây Bắc. Nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì e rằng cũng không thể kiểm soát được cục diện!”

“Tôi hi vọng Diệp đế vương có thể cùng đi về Tây Bắc. Trước đó không lâu Diệp đế vương đánh bại chưởng môn Trương Chí Lăng, chiến lực đã vượt lên cả siêu phàm thần phẩm rồi!

“Có cậu, cộng thêm ba người Bọ Ngựa Phi Thiên và Song Hùng Giáp Thiết thì có thể đảm bảo cục diện sẽ không bị mất kiểm soát nữa!”

“Muốn tôi đi sao”, Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bật cười khó hiểu.

“Hiệu trưởng Cố, e rằng thầy lầm rồi, tôi không phải là người của Ám Bộ, chuyện này tôi không có nghĩa vụ phải giúp đỡ!”

Cậu lạnh giọng nói: “Thầy cũng là người học võ, mọi người đều biết di bảo hiện thế, người có năng lực có thể sở hữu. Mặc dù dị bảo xuất hiện ở Hoa Hạ nhưng điều đó không có nghĩa là nó thuộc và Hoa Hạ chúng ta!”

“Ám Bộ đã cử người tới Tây Bắc thì chuyện này có ổn hay không là dựa hoàn toàn vào bản lĩnh của mọi người, tôi chỉ có thể chúc mọi người may mắn thôi!”

“Về phía tôi, vẫn còn việc quan trọng cần xử lý nên tôi tắt máy đây!"

Cậu nói xong, không hề do dự bèn tắt máy.

Đầu dây bên kia, Cố Trường Bình bất lực đặt điện thoại xuống. Diệp Thiên luôn một mình một lối, không chịu ràng buộc. Nên ngay lúc đầu ông ấy cũng chỉ mang theo hi vọng là thử hỏi xem sao.

Thật không ngờ, Diệp Thiên lại từ chối dứt khoát như vậy.

“Hầy!”

Ông ấy khẽ lắc đầu, không biết phải tính toán thế nào.

Ám Bộ là lực lượng chiến đấu do chính quyền Hoa Hạ tạo ra. Ngoài ông ấy và bộ trưởng ra thì Bọ Ngựa Phi Thiên, Song Hùng Thiết Giáp đã là những người mạnh nhất của Ám Bộ rồi.

Mà ông ấy và trưởng bộ giữ chức vụ quan trọng, cần kiểm soát cục bộ không thể tùy tiện ra tay. Bây giờ toàn bộ hi vọng chỉ có thể gửi gắm vào ba người Bọ Ngựa Phi Thiên và Song Hùng Thiết Giáp mà thôi.

Mặc dù dị bảo sẽ dành cho người có năng lực nhưng ông ấy vẫn hi vọng cuối cùng thì Hoa Hạ có thể thu phục được dị bảo này. Vì dù sao thì võ thuật phương Tây mạnh hơn phần nào sẽ khiến Hoa Hạ bị uy hiếp nghiêm trọng hơn phần đó.

Tại cổng thôn Vượng Trúc, Diệp Thiên và mấy người Vương Quế chào tạm biệt. Ngô Duyệt Tinh mặc đồ màu đỏ, nhìn Diệp Thiên từ xa, đứng ngây ra như một khối đá, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Còn Ngô Duyệt Vũ thì vô cùng hào hứng, thầm quyết định làm lại từ đầu, thay đổi bản thân.
Chương 505: Song Tu Tông tuyển rể (2)

Những năm qua cô ta đã gặp không ít những tầng lớp quyền quý, vốn tưởng rằng đó là mục tiêu của đời mình cho tới khi biết được thân phận thực sự của Diệp Thiên thì cô ta mới hiểu ra thứ mình cần theo đuổi là gì.

Chỉ cần ở sát bên Diệp Thiên thì những thứ mà trong tương lai cô ta có được có thể nói là khó mà tưởng tượng nổi.

Vương Quế và Ngô Xuân Phúc nhìn nhau. Họ đều thấy được sự ảo não trong mắt đối phương. Sớm biết thế này thì bọn họ đã khuyên Ngô Duyệt Tinh đính hôn muộn chút, như vậy thì có khi Ngô Duyệt Tinh và Diệp Thiên lại có cơ hội với nhau.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã muộn mất rồi.

“Anh Thiên, vừa rồi hiệu trưởng Cố gọi điện bảo lanh làm gì vậy?”

Trên con đường núi nhỏ hẹp, Hoa Lộng Ảnh hỏi Diệp Thiên.

“Làm gì ấy à? Bảo anh đi làm công miễn phí cho họ!”

“Diệp Thiên cười thản nhiên.

Cậu hiểu rõ tâm tư của Cố Trường Bình. Kêu cậu đi Tây Bắc là muốn giúp đỡ Ám Bộ, ổn định cục diện của những người mạnh nhất giới võ. Một chuyện mất sức như vậy, cậu chẳng có lý do gì phải tham gia cả.

Hơn nữa nhiệm vụ quan trọng hiện tại của cậu chính là tới Doanh Môn tìm địa long, lấy được địa long nội đan để tu luyện, tích lũy lực tinh thần cho mình.

Doanh Môn là một nơi nằm ở hạ du sông Đại Liêu ở vùng Đông Bắc, bao gồm cả vùng thành phố Doanh Môn và những hệ thống sông suối xung quanh thì đều được gọi là Doanh Môn.

Hai người từ sân bay thành phố Phán bay thẳng tới thành phố Liêu ở Đông Bắc. Sau đó bọn họ đi tới vùng hạ du sông Đại Liêu.

Sông Đại Liêu do nước chảy xiết, hệ thống sông ngòi phức tạp nên có thể nói chỉ có những ngư dân có kỹ năng chèo thuyền đặc biệt thì mới dám chèo.

Nhưng hôm nay, hạ du sông Đại Liêu dường như có chuyện gì đó vui mừng, vì chỉ riêng những chiếc thuyền phía trước Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh thì đã có tới hơn chục chiếc.

Trong đó có người ngồi một mình một thuyền gỗ, cũng có những chiếc thuyền lớn dương buồm. Điều khiến Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ là những người ngồi trên thuyền, trừ người chèo thuyền và giăng buồm ra thì hầu như đều là những người luyện võ, mà phần lớn đều là thanh niên.

“Ngày gì vậy, sao mà có nhiều người trẻ luyện võ tụ tập ở đây thế?”

Diệp Thiên sờ mũi, cảm thấy kinh ngạc.

Hoa Lộng Ảnh cũng lấp láy đôi mắt và chợt phản ứng lại.

“Em nhớ ra rồi!”

“Hạ du sông Đại Liêu có một môn phái dùng cách song tu giữa nam và nữ, được truyền từ hàng trăm năm và gọi là Song Tu Tông!”

“Nghe đồn, truyền nhân của Song Tu Tông đều là những cô gái tuyệt mỹ. Mỗi khi tới mười tám tuổi sẽ tiến hành đại hội kén rể. Toàn bộ những thanh niên kiệt xuất từ khắp nơi của Hoa Hạ sẽ chọn ra một người phù hợp nhất để cùng tu luyện Song Tu công pháp!”

“Nghe nói Song Tu Tông vào 25 năm trước đã chọn ra được một chàng rể vô cùng mạnh mẽ, dùng thân phận vô danh khiêu chiến với các cao thủ hàng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ và thắng liên tiếp cho tới khi gặp phải Tiếu Phật Tây Lĩnh, bị thua bởi một chiêu thì mới lui về ở ẩn trong Song Tu Tông!”

“Em quen với truyền nhân lần này của Song Tu Tông, dựa vào ngày tháng năm sinh thì năm nay vừa tròn mười tám tuổi!”

Diệp Thiên thầm gật đầu. Đối với tông môn Song Tu Tông thì cậu cũng từng nghe qua. Trước giờ họ khá là khiêm tốn, nhưng nói về thực lực thì đáng để xếp vào vị trí hàng đầu trong top 5 của Hoa Hạ, thậm chí còn cao hơn. Ít nhất thì họ cũng không yếu hơn nhưng tông đạo môn như Võ Đang, Thiếu Lâm hay Long Hổ Sơn.

“Anh Thiên, xem ra hôm nay là ngày chọn rể của truyền nhân Song Tu Tông. Hay là chúng ta tới xem đi.

“Có anh thì chắc chắn sẽ đoạt giải nhất luôn!”

Hoa Lộng Ảnh cười với vẻ châm biếm và nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên cũng bật cười nhưng lắc đầu kiên quyết.

Cái gì mà Song Tu Tông, Song Tu công pháp chứ, trong mắt cậu chỉ là mấy trò vớ vẩn, cậu không hề có hứng thú.

Thứ duy nhất mà cậu muốn tìm kiếm lúc này chính là tung tích của địa long. Sông Đại Liêu lớn như vậy, cậu tin chắc chắn sẽ có được thu hoạch.

Tới đoạn sau của khúc sông Liêu, Diệp Thiên tìm một người ngư dân, sau khi trả giá thì đã mua con thuyền cũ của ông ta với giá mười nghìn tệ.

Diệp Thiên cầm mái chèo bằng tre, đang chuẩn bị đưa Hoa Lộng Ảnh thuận theo dòng nước thì trong đám lau sậy hai bên bờ bỗng có hai luồng gió mạnh thổi tới, rơi xuống bệ đá bên bờ là hai cuộn tiền.

Người ngư dân khẽ kinh ngạc, bỗng có một giọng nữ dứt khoát vọng tới.

“Bọn họ trả mười nghìn, tôi trả hai mươi nghìn tệ!”

“Chúng tôi muốn mua chiếc thuyền này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK