Một chiêu của Phan Hoài Uyên khiến các trưởng lão của Dược Vương Điện bị thương nặng, nội tạng tổn thương, khoảng cách thực lực không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả.
Lúc này mọi người mới hiểu được ý của câu nói: Dưới chí tôn võ thuật ắt toàn loài sâu loài kiến, không đạt đến đẳng cấp chí tôn võ thuật ắt không thể cạnh tranh với sự tồn tại của cấp chí tôn võ thuật. Cho dù bạn có tiếp cận chí tôn võ thuật như thế nào, nhưng chí tôn võ thuật thật sự hoàn toàn có thể đánh bại bạn chỉ với một cái búng tay.
"Tiết trưởng lão, ông không sao chứ?".
Đôi mắt xinh đẹp của Dược Du ánh lên vẻ kinh ngạc. Khi Dược Du còn nhỏ, Tiết trưởng lão chính là thầy dạy võ thuật công pháp của cô ta. Bảy mươi phần trăm võ thuật hiện tại của cô ta là được Dược Không Nhàn dạy, ba mươi phần trăm còn lại là công sức dạy dỗ của Tiết trưởng lão, vì vậy cô ta biết rất rõ thực lực và tu vi của Tiết trưởng lão.
Nhưng lúc này, người có thực lực hàng hai của Dược Vương Điện lại bị Phan Hoài Uyên đánh cho tan tác, cô ta sao có thể không kinh hãi được?
"Công chúa Dược Du, tôi vốn không muốn đánh người khác bị thương. Có trách thì chỉ có thể trách Tiết Lâm quá tự cao tự đại!".
"Ông ta mà cũng dám ngăn cản tôi? Đúng là không biết tự lượng sức mình!".
Phan Hoài Uyên chắp tay sau lưng, đứng thẳng như thể đây là chuyện thường tình. Khi đạt tới cảnh giới này thì đối với họ mà nói, mạng người chẳng khác nào cỏ tranh. Nhất là những kẻ “thiểu năng” như Tiết trưởng lão đây, ông ta chỉ cần búng một ngón tay là xong đời.
"Chủ nhà họ Phan, ông làm như vậy là muốn trở mặt với Dược Vương Điện chúng tôi sao?".
Ánh mắt lạnh lùng của Dược Du quay sang nhìn ông ta, cho dù trong lòng cô ta sợ hãi cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
"Nếu cô muốn hiểu theo ý như vậy cũng được thôi. Tôi đã nói rồi, nếu Dược Không Nhàn không phục thì có thể đến Vân Kiềm tìm tôi!".
Phan Hoài Uyên không hề sợ hãi. Hôm nay, nếu ông ta có thể thuận lợi lấy được cỏ Ngân Lân, thì khi trở về nhà họ Phan, ông ta có thể chiết xuất hiệu lực của cỏ Ngân Lân thông qua các bài thuốc y kinh điển được tổ tiên để lại, sau đó kích thích tiềm năng của ông ta. Đến lúc đó, thực lực của ông ta sẽ lên một tầm cao mới.
Cho dù Dược Không Nhàn có tới tìm ông ta, ông ta cũng không việc gì phải sợ!
"Còn ai phản đối không?".
Phan Hoài Uyên lạnh lùng nhìn lướt qua đại diện của sáu gia tộc còn lại, ai nấy đều lui xuống lắc đầu, ai mà dám nói "không đồng ý" chứ?
Tu vi của Tiết trưởng lão cao hơn bọn họ, nhưng ngay cả ông ta cũng bị Phan Hoài Uyên đánh bại chỉ bằng một chiêu, kẻ nào trong bọn họ dám xông lên đối đầu, thì e là sẽ phải nhận kết cục giống với Tiết trưởng lão.
"Nếu mọi người đều đồng ý thì Phan Việt, cậu qua đó lấy cỏ đi!".
Phan Hoài Uyên vẫn đứng im tại chỗ, nhiều cao thủ đã rút lui, lúc này ông ta mới mỉm cười sải bước về phía sân.
"Đây chính là Phan Hoài Uyên, chủ nhà họ Phan! Tác phong độc đoán mà thực lực mạnh mẽ!".
Cát Khắc Bát Nhã thầm nói, với thực lực này của Phan Hoài Uyên, ông ta còn cần để ý tới sắc mặt của người khác sao? Ngay cả đại diện của bảy gia tộc, hay trưởng lão của Dược Vương Điện, cũng chỉ đành quan sát sắc mặt của Phan Hoài Uyên mà hành động, không dám làm trái lại. Cát Khắc Bát Nhã thầm mong, rốt cuộc thì đến bao giờ cô ta mới có thể có được thực lực khống chế tất cả như này chứ?
Đôi mắt cô ta khẽ chuyển động, ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên. Lúc này Diệp Thiên chỉ mỉm cười mà không có phản ứng gì, điều này khiến cô ta rất khó hiểu.
"Chẳng lẽ ngay cả Diệp Lăng Thiên cũng sợ Phan Hoài Uyên sao?".
Ngô Quảng Phú đứng ở đằng xa, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng cũng không thể làm gì. Trước đó anh ta còn tưởng rằng Diệp Thiên có cơ hội đánh lại đám người này, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Phan Hoài Uyên đã làm cán cân phân định thắng bại hoàn thành nghiêng ngả.
Phan Hoài Uyên chỉ ra một chiêu đã có thể đánh bại Tiết trưởng lão, so với chiêu điểm huyệt trên không của Diệp Thiên ở võ đài Lư Sơn, thì đúng là không hề kém cạnh. Dù Diệp Thiên đủ sức đối đầu với Phan Hoài Uyên, thì ở đây vẫn còn bảy gia tộc và người của Dược Vương Điện. Nhân lúc Diệp Thiên và Phan Hoài Uyên đấu với nhau, bọn họ chắc chắn sẽ cướp sạch cỏ Ngân Lân.
Nếu muốn giữ được cỏ Ngân Lân, trừ khi Diệp Thiên có đủ thực lực để đánh bại Phan Hoài Uyên, nhưng Diệp Thiên có làm được không?
Ngô Quảng Phú nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, cuối cùng Diệp Thiên cũng động đậy.
Phan Việt đang định bước vào sân thì bỗng ở bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Đây là địa bàn của tôi, tiến thêm một bước nữa thì chết chắc!".
Giọng nói của Diệp Thiên không lớn, nhưng mọi người có mặt đều nghe rất rõ, sáu đại diện của sáu gia tộc đang tụ tập ở bên cạnh quay ngang quay ngửa, vẻ mặt không thể tin nổi.
Cho dù Diệp Thiên có ngốc, thì một chiêu ban nãy của Phan Hoài Uyên cũng đủ để đánh thức cậu, nhưng lúc này, Diệp Thiên chẳng những không biết đường lui, ngược lại còn lên tiếng ngăn Phan Việt lấy cỏ?
Chu Dương nhìn Diệp Thiên mà trong lòng không khỏi cười nhạo. Đối diện với Phan Hoài Uyên uy lực dũng mạnh, có thể một mình chèn ép khiến Dược Vương Điện và sáu gia tộc lớn không dám ho he, mà Diệp Thiên lại dám lên tiếng, đúng là tự tìm đường chết.
Lúc trước có khi bọn họ còn nương tay với Diệp Thiên, nhưng Phan Hoài Uyên là một chí tôn võ thuật, nắm giữ sinh sát. Đối với ông ta mà nói, người thường và võ giả căn bản là một, việc giết Diệp Thiên hay không chỉ là chuyện cỏn con.
Dược Du cau mày, cô ta vốn tưởng rằng Diệp Thiên sẽ giữ yên lặng, như vậy có thể bảo vệ được bản thân, nhưng Diệp Thiên lại liều lĩnh lên tiếng, thì ngay cả cô ta cũng khó có thể cứu được cậu.
Quả nhiên, Diệp Thiên vừa dứt lời, kẻ có sức mạnh ngút trời, một chiêu đánh bại Tiết trưởng lão - Phan Hoài Uyên, đã nhìn sang.
Diệp Thiên không thèm để ý, chỉ thản nhiên nhìn thẳng ông ta, khí thế hùng hãn của Phan Hoài Uyên không hề khiến Diệp Thiên lui lại dù nửa bước, điều này khiến Phan Hoài Uyên thầm kinh ngạc.
Ông ta còn chưa lên tiếng, thì Phan Việt đứng bên cạnh đã mất kiên nhẫn mà quát:
"Nhãi con, tôi đã cho cậu quá nhiều cơ hội, cậu vẫn đâm đầu tìm đường chết đúng không?".
Vừa dứt lời, ông ta lập tức quay đầu nhìn về phía Phan Hoài Uyên, ánh mắt của Phan Hoài Uyên rời đi, sự hiếu kỳ của ông ta về Diệp Thiên đã hoàn tàn biết mất. Ông ta nói một cách thờ ơ:
"Giết!".
Phan Việt nghe thấy lời này, sát khí trong mắt như bùng nổ. Ông ta dường như không chút do dự, đột nhiên bước ra, chân nện mạnh trên mặt đất, sau đó một tiếng động rung trời vang lên, lớp đất vỡ tan bắn tung toé, tạo thành một làn sóng khí đánh về phía Diệp Thiên.
Với nội lực thuần khiết của mình, ông ta muốn giết chết Diệp Thiên thì chỉ cần một chiêu là đủ.
Những người còn lại của bảy gia tộc không chút mảy may thương hại, trong giới võ thuật, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình. Diệp Thiên chỉ là một người bình thường, đối mặt với một cao thủ cấp中期
thì chỉ còn đường chết mà thôi.
Vẻ mặt của Dược Du phức tạp, sau cùng cô ta chỉ quay đầu đi, không chịu nổi cảnh Diệp Thiên bị làn sóng khí giết chết.
Cô ta không phải là người tàn nhẫn, nhưng bây giờ Phan Hoài Uyên một mực muốn giết Diệp Thiên, nếu cô ta ra tay ngăn cản, thì cô ta sẽ biến thành kẻ thù của một chí tôn võ thuật.
"Vù!".
Sóng khí quét qua, vô số tảng đá vỡ vụn bay thẳng vào người Diệp Thiên, nhưng bản thân Diệp Thiên dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Diệp Thiên ngạo nghễ đứng tại chỗ, mặc cho sóng gió quét ngang quét dọc, cậu vẫn đứng yên, ánh nhìn của cậu khiến toàn bộ cao thủ đều thầm tặc lưỡi, không biết tại sao.
"Hừm?".
Đôi mắt Phan Hoài Uyên hơi nheo lại, ông ta vốn đã nhận ra có điều gì đó không ổn, ngay giây sau, ông ta lập tức gào lên:
"Phan Việt, mau lui lại!".
Nhưng lúc tiếng hét này vang lên đã chậm nửa bước, Phan Việt chỉ thấy một bàn tay trắng nõn mảnh mai đập mạnh trên ngực mình với tốc độ cực nhanh.
"Phụt!".
Ông ta lập tức hộc ra máu, cơ thể bị sóng khí mạnh mẽ đẩy văng ra hơn mười mét, ngã xuống dưới chân Phan Hoài Uyên.
"Chỉ là một tông tượng cũng dám đấu với tôi, không biết tự lượng sức mình!".
Diệp Thiên thu lại nắm đấm, lạnh lùng lắc đầu, giọng điệu khinh thường.
Cảnh tượng diễn ra trong nháy mắt khiến đám người còn chưa kịp phản ứng. Rõ ràng là Phan Việt ra tay trước cơ mà, thế mà cuối cùng ông ta lại bị cậu đánh đến nôn ra máu, bay văng ra ngoài?
Phan Việt nằm bên cạnh Phan Hoài Uyên, hơi thở của ông ta đã tắt. Phan Hoài Uyên nheo mắt, trong lòng không khỏi dấy lên lên cảm giác kinh hãi.
"Hoá ra là cậu, Diệp Lăng Thiên!"