Tuy trước đó Diệp Thiên giới thiệu “qua loa” khiến cô ta có chút tức giận, nhưng cô ta sợ bữa tiệc vô vị, bỗng nhiên chủ động khoác lấy cánh tay Diệp Thiên.
“Nói thế nào thì bây giờ chúng ta cũng là bạn trai bạn gái, mặc dù chỉ là tạm thời nhưng đi cùng bạn gái tham gia tiệc tùng, đây chẳng phải là nghĩa vụ của bạn trai sao?”
Cô ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm, không nghe không tha, bày ra tư thế nếu Diệp Thiên không đồng ý thì sẽ không buông.
Lát nữa nếu Diệp Thiên quay về khách sạn thì cô ta sẽ cùng Catherine đến buổi tiệc trước, tuy Catherine là bạn tốt nhưng khó tránh có rất nhiều chuyện xã giao, đến lúc đó cô ta cô đơn lẻ bóng, chắc chắn sẽ không thoải mái.
Thấy vẻ mặt của Lâm Hiểu Nguyễn, Diệp Thiên im lặng.
Nghĩ đến quan hệ bạn trai bạn gái tạm thời với Lâm Hiểu Nguyễn chỉ duy trì đến trưa mai, cuối cùng cậu vẫn gật đầu.
“Ngẫu nhiên hai lần cũng xem như có duyên, xem như lần cuối đi cùng cô ta vậy!”
Dù sao đối với Diệp Thiên mà nói, đến bữa tiệc cũng chỉ là ăn ăn uống uống, giết thời gian mà thôi.
Ba người ăn bữa tối xong đã là tám giờ đúng, bọn họ nghỉ ngơi trong nhà hàng một lát, Catherine gọi xe chuyên dụng đến, trực tiếp đưa bọn họ đến nhà hát lớn nhất Ba Thành.
Nhà hát, vốn là nơi biểu diễn kịch và opera, nhưng gia tộc Boll có thể đặt chỗ này dùng làm nơi tổ chức buổi tiệc, có thể thấy sức ảnh hưởng to lớn, thật sự là bản lĩnh thông thiên ở Pháp Bang.
Vừa đến trước cửa nhà hát, Catherine đã đưa thư mời thành viên ra, đang muốn đưa Diệp Thiên và Lâm Hiểu Nguyễn đi vào.
Nhưng phía sau đột nhiên vang lên âm thanh không đúng lúc.
“Tên nhóc, cậu đứng lại cho tôi!”
Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy đầu Hứa Bác Thuần quấn băng gạc, đang bước nhanh đến.
Anh ta nhìn Diệp Thiên, ánh mắt rét lạnh, nhất là khi nhìn thấy Lâm Hiểu Nguyễn ngoan ngoãn bên cạnh Diệp Thiên, thì càng bực tức.
Anh ta nâng tay lên, chỉ xuống đất, giọng điệu cao ngạo trịch thượng.
“Tôi sống nhiều năm như vậy, ngoài bố tôi ra còn chưa có ai dám đánh tôi, cậu chính là người đầu tiên!”
“Bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi, dập đầu ba cái, rồi tự chặt một bàn tay, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”
Ánh mắt anh ta u ám, tiếp tục nói: “Nếu không chịu làm, tôi cam đoan, sẽ khiến cậu hối hận vì đã đến thế giới này!”
Hứa Bác Thuần trong mắt Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi, Diệp Thiên không hề có hứng thú gì với anh ta.
Lúc trước bọn họ tình cờ gặp nhau trên máy bay, Hứa Bác Thuần muốn ép Diệp Thiên mua thứ gì đó, nhưng đã bị cậu từ chối, suýt chút nữa là bị Hứa Bác Thuần trả thù, nhưng Diệp Thiên vẫn không thèm quan tâm.
Mà lần này Hứa Bác Thuần lại ra tay với Diệp Thiên tại khách sạn Đông Văn, sau đó lại bị Diệp Thiên dùng một chưởng đánh ngã xuống đất, nhưng đây chỉ là một hình phạt nhỏ mà thôi, hy vọng Hứa Bác Thuần sẽ không đến gây chuyện nữa, ai mà ngờ anh ta lại không hề biết điều, ngược lại còn ngông cuồng hơn dám đuổi theo đến tận đây.
Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, nhưng nếu cứ liên tục làm mất sự kiên nhẫn của Diệp Thiên, vậy thì cậu cũng không ngại giẫm nát anh ta đâu.
"Cái tát ngày hôm nay xem ra có vẻ hơi nhẹ!"