Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 620: Xung đột mở màn

Đám người Tề Văn Long ngồi cùng một chỗ với Diệp Thiên vẫn luôn xem chừng bốn phía, sợ sẽ có người của gia tộc Churchill chú ý đến bên này, Ray vừa đi đến bọn họ đã phát hiện ra, biểu cảm trên mặt mọi người lập tức thay đổi.

Sắc mặt Ngô Lễ Phương tái nhợt, nắm chặt lấy tay Tề Văn Long.

“Văn Long, là Ray Churchill, anh ta đến rồi!”

Mấy người Lí Phong cũng vô cùng sợ hãi, nhất là thấy Ray đang nhìn chăm chú về phía bên này, trái tim bọn họ càng thêm nặng nề lạnh giá.

Tề Văn Long thoáng nhìn Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, không có hành động gì, cậu ta rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi Ngô Lễ Phương.

“Hừ!”

Tất nhiên Ray cũng chú ý đến sắc mặt mọi người, anh ta làm động tác cắt cổ với đám người Tề Văn Long, lộ ra nụ cười tàn nhẫn khát máu, lập tức dọa cho mọi người sợ mất hồn mất vía.

“Đại ca!”

Tề Văn Long vỗ một cái vào người Diệp Thiên.

“Ray Churchill để ý đến chúng ta rồi!”

Diệp Thiên chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Ray, sau đó lại nhắm mắt lại.

“Không cần căng thẳng, trời sập thì vẫn còn tôi gánh vác!”

Nghe vậy, Lâm Trạch Nhu bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Họ Diệp này, tôi thật sự rất khâm phục sự ngu dốt của cậu, bây giờ cậu đã bị Ray Churchill để mắt đến rồi, còn nói cái gì mà trời sập thì vẫn còn cậu gánh vác chứ?”

“Nếu tôi là cậu thì đã sớm tìm cơ hội lén lút trốn đi rồi!”

Nhắc đến gia tộc Churchill, dù Lâm Trạch Nhu là thành viên của Nam Long Nhận cũng cảm thấy áp lực nặng nề, cô ấy căn bản không tin Diệp Thiên có vốn liếng gì để không sợ gia tộc Churchill.

Diệp Thiên không hề bị lay động, còn không buồn trả lời cô ấy, điều này khiến Lâm Trạch Nhu không nhịn được oán thầm, cô ấy chỉ hi vọng Ray Churchill có thể dạy dỗ tên nhóc không biết trời cao đất dày này một trận ra trò.

Ánh mắt Ray nhìn Diệp Thiên chăm chú, cũng không vội vã đến gây khó dễ cho cậu, buổi tiệc đêm nay do anh ta chủ trì, đây mới là chuyện quan trọng hàng đầu.

Ánh mắt anh ta dời khỏi mấy người, sải bước về phía Kỷ Nhược Tuyết, anh ta vừa đến nơi đã thể hiện phong thái, khống chế toàn cuộc, nơi anh ta đi qua, những nhân vật nổi tiếng cực kỳ giàu có đều thi nhau tránh ra một lối đi, anh ta giống như con cháu quý tộc hoàng thất, uy nghiêm vô tận.

Anh ta đi đến trước mặt Kỷ Nhược Tuyết, khẽ khom lưng, thể hiện rõ là một người lễ phép lịch sự.

“Cô Kỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Kỷ Nhược Tuyết quay đầu nhìn sang, là Ray Churchill, nụ cười trên mặt vụt tắt.

“Cậu Ray, có chuyện gì sao?”

Đối với Kỷ Nhược Tuyết mà nói, Diệp Thiên chính là người quan trọng nhất, Churchill từng có xung đột với Diệp Thiên, cho dù thân phận đối phương tôn quý đến nhường nào, cô ấy cũng sẽ không nể mặt.

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Kỷ Nhược Tuyết, trong mắt Ray lóe lên tức giận, cười như không cười nói: “Kỷ Nhược Tuyết, vũ hội đêm nay sắp bắt đầu rồi, với tư cách là người chủ trì tối nay của gia tộc Churchill, tôi muốn mời cô cùng nhảy một điệu, mở màn cho vũ hội!”

Anh ta nói xong, khẽ khom người vươn tay về phía Kỷ Nhược Tuyết, cảnh tượng này khiến không ít quý cô, quý bà xung quanh âm thầm ghen ghét, hận không thể đổi vị trí với Kỷ Nhược Tuyết.

Tại Yellen, người nào có thể có được Ray Churchill ưu ái, chẳng khác gì đã trở thành ‘thái tử phi’ dự bị, rất có thể sẽ trở thành ‘hoàng hậu’ trong tương lai.

Nhưng vinh hạnh đặc biệt này lại bị một người phụ nữ Hoa Hạ cướp mất.

Ray vô cùng tự tin mở lời mời Kỷ Nhược Tuyết ngay trước mặt mọi người, trước lúc này, công ty Giải trí Hoàng Gia đã đồng ý với anh ta là sẽ để Kỷ Nhược Tuyết nhảy với anh ta trong buổi vũ hội.

Trong mắt Ray, mặc dù Kỷ Nhược Tuyết là ca sĩ quốc tế nhưng vẫn là nghệ sĩ của Giải trí Hoàng Gia, chỉ cần là nghệ sĩ thì đều phải chấp nhận nghe theo sắp xếp của công ty, thế nên anh ta hoàn toàn không lo lắng Kỷ Nhược Tuyết sẽ từ chối, dù sao đối với một ngôi sao mà nói, tài nguyên của công ty chính là vốn liếng để cô đứng vững gót chân trong làng giải trí.

Nếu như đắc tội với công ty, vậy khó tránh khỏi số phận bị đóng băng hoạt động!

Anh ta vốn cho rằng Kỷ Nhược Tuyết sẽ lập tức đồng ý, nhưng một giọng nói lạnh giá từ phía trước truyền đến.

“Ngại quá cậu Ray à, tối nay tôi đã có bạn trai đi cùng rồi!”

Kỷ Nhược Tuyết mặc váy dài, thanh lịch thuần khiết, nói xong dứt khoát quay người rời đi.

Phản ứng của cô ấy khiến mọi người ở đây đều khẽ giật mình, động tác của Ray cũng cứng lại.

Trong mắt đầy căm giận, nhìn về phía người người phụ trách của Giải trí Hoàng Gia ở bên cạnh.

Người phụ trách Hoàng Vĩnh Cường nói một tiếng xin lỗi với Ray, sau đó sải bước đuổi theo Kỷ Nhược Tuyết.

“Nhược Tuyết, cô làm gì vậy?”

Lúc trước vì mở rộng thị trường đến Yellen, Hoàng Vĩnh Cường đã đạt thành nhất trí với Ray - người thừa kế của gia tộc Churchill này. Tự ý đồng ý với Ray Churchill rằng sẽ để Kỷ Nhược Tuyết nhảy một điệu với anh ta.

Ông ta cho rằng Kỷ Nhược Tuyệt sẽ cân nhắc đến toàn cuộc mà không từ chối, lại không ngờ Kỷ Nhược Tuyết sẽ từ chối dứt khoát đến vậy.

Ông ta nhìn Kỷ Nhược Tuyết, tức giận nói: “Cậu Ray là người thừa kế của gia tộc Churchill, cô nhảy một điệu với cậu ấy sẽ có tác dụng cực kỳ lớn trong việc tuyên truyền video ca nhạc của cô tại Yellen, cô cũng sẽ thoáng chốc trở thành tiêu điểm trong buổi tiệc này, tại sao cô lại từ chối chứ?”

“Giám đốc Hoàng, tôi có bạn trai rồi!”. Sắc mặt Kỷ Nhược Tuyết lạnh nhạt, cũng không hề nể mặt người người phụ trách này chút nào: “Đêm nay tôi chỉ ở bên anh ấy, những người khác mời, tôi đều từ chối!”

Cô ấy nói xong, bước nhanh đi đến bên cạnh Diệp Thiên, không chút băn khoăn dựa lên trên cánh tay Diệp Thiên.

Thấy cảnh này, Hoàng Vĩnh Cường khẽ nheo mắt, dứt khoát đi theo.

Ông ta vọt thẳng đến trước mặt hai người, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỷ Nhược Tuyết.

“Nhược Tuyết, cô đang làm loạn gì đấy!”

“Tôi biết là bố cô có cổ phần trong Giải trí Hoàng Gia, vì vậy chúng tôi từ chối rất nhiều buổi biểu diễn thương mại và lời mời riêng tư dành cho cô, nhưng đừng tưởng rằng có bố bợ đỡ mà cô thật sự trở thành báu vật tối cao của Giải trí Hoàng Gia!”

“Cô là nghệ sĩ của công ty, vậy phải nghe theo sắp xếp của công ty. Tôi mặc kệ thanh niên này là ai, tối nay cho dù như thế nào thì cô cũng không thể từ chối lời mời của cậu Ray!”

Ngày bình thường người người phụ trách của Giải trí Hoàng Gia này đã chịu đựng vô số hành vi ra vẻ thanh cao thánh khiết của Kỷ Nhược Tuyết rồi, cuối cùng hôm nay ông ta cũng lộ ra bộ mặt thật sự của mình.

“Thật sao?”, Kỷ Nhược Tuyết dựa cằm lên cánh tay Diệp Thiên, tùy tiện dang tay ra.

“Vậy từ giờ trở đi, tôi không còn là nghệ sĩ của Giải trí Hoàng Gia nữa, tôi đơn phương hủy hợp đồng với Giải trí Hoàng Gia, như vậy được rồi chứ?”

Sắc mặt Hoàng Vĩnh Cường lập tức thay đổi, tỏ ra không thể tưởng tượng nổi.

“Cô muốn hủy hợp đồng với công ty à? Kỷ Nhược Tuyết, cô phải biết, hợp đồng giữa cô và công ty vẫn còn một năm rưỡi, cô làm như vậy là vi phạm hợp đồng, phải trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng!”

Kỷ Nhược Tuyết nghe vậy, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, thản nhiên nói: “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu, tôi trả cho ông, hi vọng ông đừng đến làm phiền tôi nữa!”

Hoàng Vĩnh Cường ngẩn ra tại chỗ, ông ta thật sự không ngờ đến là chỉ thay Kỷ Nhược Tuyết nhận lời mời của Ray, vì một chuyện vô cùng đơn giản như vậy mà lại khiến cô ca sĩ có tên tuổi lớn này hủy hợp đồng với công ty.

Ông ta đang muốn nói thêm gì nữa, sau lưng chợt truyền đến tiếng bước chân ồn ào, ông ta nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Ray tràn đầy uy nghiêm, anh ta dẫn theo một đám người đi đến.

Ray vốn nghĩ chờ vũ hội kết thúc rồi đối phó với Diệp Thiên, nhưng Kỳ Nhược Tuyết từ chối lời mời của mình ở trước mặt mọi người, còn quay đầu tìm Diệp Thiên ôm ấp đã khiến người thừa kế gia tộc Churchill luôn đứng trên cao như anh ta không cách nào nhịn nổi.

Anh ta sải bước đi đến, ánh mắt âm u lạnh lẽo đảo qua đám người Tề Văn Long, khiến bọn họ sợ đến nín thở.

Cuối cùng, ánh mắt anh ta rơi xuống người Diệp Thiên, nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn.

“Người Hoa Hạ, ngày đó tôi từng nói, chuyện vẫn chưa kết thúc đâu!”

“Nếu cậu đã không biết sống chết đến buổi tiệc do tôi chủ trì, vậy tôi sẽ cho cậu xem kết cục của người dám đắc tội với gia tộc Churchill là gì!”

Anh ta vung tay lên, mười mấy người áo đen ở sau lưng đi ra.

“Trói hết đám người Hoa Hạ này ném vào sông Volga cho tôi!”

Một ngày trôi qua, cuối cùng Ray Churchill đã bắt đầu làm khó dễ.

Anh ta vừa dứt lời, đám người Ngô Lễ Phương sợ nhũn cả người, cơ thể run lên bần bật, trên mặt đều là chán nản tựa tro tàn!
Chương 621: Ẩn Giả xuất hiện

“Trói hết đám người Hoa Hạ này lại cho tôi, ném xuống sông Volga!”.

Ánh mắt Ray lạnh lẽo, nhìn về phía nhóm Diệp Thiên, không nhẫn nại thêm được nữa.

Vũ hội tối nay do anh ta chủ trì, trước khi vở kịch chính mở màn, anh ta vốn không muốn gây khó dễ cho Diệp Thiên, nhưng Kỷ Nhược Tuyết phớt lờ anh ta, cộng thêm sự ân cần đối với Diệp Thiên khiến anh ta không kìm chế được cơn giận trong lòng.

Hơn nữa, ở buổi dạ hội lớn thế này, đuổi mấy người Hoa Hạ đi hoàn toàn chỉ là chuyện vặt vãnh. Gia tộc Churchill là người tổ chức buổi dạ hội, đương nhiên anh ta có tư cách quyết định ai đi ai ở.

Còn chuyện dìm đám Diệp Thiên xuống sông, ở vùng đất thị phi như Trung Đông, mất tích vài người hoàn toàn không gây ra sóng gió gì lớn.

Anh ta vẫy tay, mấy chục vệ sĩ áo đen sau lưng bước nhanh đến, dưới lớp kính đen lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tề Văn Long và những người khác đều biến sắc, nhất là các cô gái như Ngô Lễ Phương, lập tức bị dọa cho tái mặt.

Các cô gái thậm chí còn âm thầm hận Diệp Thiên, vì sao lại khăng khăng làm theo ý mình, đến tham gia tiệc rượu thượng lưu do gia tộc Churchill tổ chức. Nếu hôm qua mua vé máy bay rời khỏi Yellen, trở về Hoa Hạ thì bây giờ đâu gặp phải chuyện rắc rối thế này?

Thấy mấy chục gã đàn ông cao to tiến tới, ba người Tề Văn Long, Lí Phong, Vương Triều Hải đều biến sắc, nhìn về phía Diệp Thiên.

Bây giờ Ray gây khó dễ, bọn họ chỉ có thể trông chờ Diệp Thiên đối phó. Nếu không, ở Yellen rộng lớn này, bọn họ là dân ngoại địa từ Hoa Hạ đến, làm sao chống lại được gia tộc Churchill?

“Mấy người Hoa Hạ này xui thật, không biết sao lại đắc tội với Ray!”.

Không ít doanh nhân giàu có nổi tiếng ở bản địa đều âm thầm lắc đầu, những người nắm quyền trong các gia tộc lớn đối lập với gia tộc Churchill cũng nhắm mắt làm ngơ, cảm thấy hả hê khi nhìn đám người Diệp Thiên gặp nạn.

Đối diện với sức mạnh của gia tộc Churchill, nhóm người Diệp Thiên hoàn toàn không thể phản kháng. Cả trong lẫn ngoài nơi tổ chức dạ hội đều có người của gia tộc Churchill, mấy sinh viên đại học của Hoa Hạ này chỉ có nước tuyệt vọng nghe theo số mệnh.

Đây chính là sự chênh lệch địa vị và quyền thế, kẻ yếu chỉ có thể cúi đầu phục tùng.

Hai chị em nhà họ Lâm đi bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết không có hành động gì, bọn họ không lo những người này dám ra tay với Kỷ Nhược Tuyết.

Kỷ Nhược Tuyết là ngôi sao cấp quốc tế, nhất cử nhất động đều có sức ảnh hưởng rất lớn. Một khi cô ấy xảy ra chuyện ở dạ hội do gia tộc Churchill tổ chức, dư luận quốc tế sẽ đè xuống đầu gia tộc Churchill.

Các nước lớn còn sợ hãi dư luận quốc tế, huống hồ chỉ là một gia tộc?

“Hừ, thằng nhóc ngu xuẩn này, bây giờ Ray Churchill tìm tới cửa thật rồi đấy, tôi cũng muốn xem xem cậu làm sao giải quyết!”.

Hai chị em khoanh tay đứng nhìn, đợi đến lúc nguy cấp mới ra tay giúp đỡ. Trước lúc đó, bọn họ đều muốn xem Diệp Thiên trả giá cho sự ngông cuồng tự đại của mình như thế nào.

Lúc mấy chục vệ sĩ áo đen tiến sát đến chỗ đám người Diệp Thiên, bỗng một cơn gió mạnh quét qua hiện trường. Mấy chục người thoáng chốc bị thổi bay ngược ra sau, nhiều bàn ghế trong buổi tiệc bị đâm gãy thành nhiều mảnh.

Điều khiến người ta sợ hãi nhất là sau khi mấy chục người này ngã xuống, thất khiếu đều chảy máu, tắt thở chết tại chỗ.

Trong nháy mắt, mấy chục mạng người bị lấy đi một cách vô tình.

Biến cố này khiến tất cả mọi người sửng sốt, không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc bọn họ hoàn hồn, chỉ nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đang chậm rãi đứng dậy từ bên cạnh Diệp Thiên.

“Dám động vào chủ nhân của tôi, chỉ có đường chết!”.

Gương mặt Đàm Băng Băng lạnh như sương. Một người đẹp tuyệt sắc như cô ta vốn có hình tượng uyển chuyển dịu dàng, nhưng lúc này cô ta đứng đó, tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Chính cô gái này đã giết chết mấy chục người trong nháy mắt sao?

“Siêu phàm thần phẩm?”.

Ray Churchill tỏ ra nghiêm nghị. Anh ta vốn là một cao thủ cảnh giới siêu phàm, lúc gió lớn nổi lên, anh ta đã cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể Đàm Băng Băng, chỉ có mạnh hơn chứ không hề thua kém anh ta.

Anh ta quả thật không ngờ, trong nhóm người Diệp Thiên lại có một cao thủ như vậy tồn lại.

Đáng ngạc nhiên là vị trí đứng và phương hướng đối mặt của Đàm Băng Băng rõ ràng tôn Diệp Thiên làm chủ, “chủ nhân” mà cô ta nhắc tới đương nhiên cũng là chỉ Diệp Thiên.

Cô ta là một cao thủ cảnh giới siêu phàm, hơn nữa còn là siêu phàm thần phẩm, thế mà lại gọi Diệp Thiên là “chủ nhân”, rốt cuộc Diệp Thiên có lai lịch ra sao? Thân phận bối cảnh của cậu đáng sợ đến mức nào?

Lúc Đàm Băng Băng đứng dậy, hai chị em nhà họ Lâm cũng thay đổi vẻ mặt, cực kì sợ hãi.

Không có tiếng động nào, không có động tác gì, thoáng chốc đã giết chết mấy chục người, đổi lại là đội trưởng của Nam Long Nhận bọn họ cũng không làm được. Nữ sinh viên đại học trông có vẻ yếu đuối này lại là cao thủ mạnh hơn đội trưởng của bọn họ không biết bao nhiêu lần sao?

Bọn họ không khỏi nhìn sang Diệp Thiên, đột nhiên phát hiện phán đoán của mình trước kia chẳng khác nào một trò cười.

“Hóa ra là có cao thủ như vậy đi cùng, nên cậu ta mới dám hành động không kiêng dè vậy sao?”.

Mắt hai chị em lóe sáng, nhất thời quên mất ngôn ngữ của mình.

Bầu không khí nơi đây rơi vào trì trệ, từng ánh mắt nhìn về phía này, không ai nói lời nào. Ngay cả người trong cuộc là Ray Churchill cũng sợ hãi, vẻ mặt nghiêm trọng.

Anh ta có nghĩ nát óc cũng không ngờ, trong nhóm sinh viên đại học từ Hoa Hạ đến đây du lịch lại có một vị siêu phàm thần phẩm tồn tại.

Cho dù là gia tộc mạnh như gia tộc Churchill, trong lịch sử cũng chỉ từng xuất hiện một siêu phàm thần phẩm là Ẩn Giả mà thôi. Những người anh ta cứ ngỡ là đám kiến hôi có thể bóp chết dễ dàng này đột nhiên lại được sự che chở của một con rồng khổng lồ.

Lúc này, nhóm nữ Ngô Lễ Phương mới bớt sợ, nhìn Đàm Băng Băng với vẻ mặt không thể tin nổi. Bọn họ cũng không ngờ, hoa khôi trường Hoa Thanh đồng hành với bọn họ trên đường đi lại nắm giữ sức mạnh giết người dễ dàng như vậy.

Đám người Tề Văn Long cũng thay đổi ánh nhìn, vẻ mặt chấn động.

Hiện trường im lặng trong giây lát, Diệp Thiên vừa cắn một miếng dưa hấu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ray với ánh mắt lạnh nhạt.

“Hôm qua tôi đã nói với anh, tôi không chỉ dám đánh anh mà còn dám giết anh, anh còn nhớ chứ?”.

Ray nghe vậy, sắc mặt bỗng biến đổi nhanh chóng. Hầu như chỉ trong nháy mắt, anh ta đã lùi ra sau, chân nguyên được che giấu nhiều năm hoàn toàn bùng phát vào thời khắc này, tốc độ phát huy đến cực hạn.

Giây phút anh ta lùi ra sau, Diệp Thiên chỉ đưa ngón tay lên. Bóng dáng Đàm Băng Băng lập tức đuổi theo, tốc độ còn nhanh hơn Ray gấp bội, đánh một quyền vào ngực anh ta.

Một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ bùng nổ, vô số bàn ghế bị lật nhào, những doanh nhân giàu có nổi tiếng đồng loạt ngã ra đất lăn đi, giống như có gió lốc kéo tới.

Chân khí cả người Ray xao động, hình thành lớp bảo vệ bên ngoài cơ thể. Nhưng quyền kình của Đàm Băng Băng lại phá vỡ nó, đấm vào ngực phải của anh ta, cứ như đao thép cắm vào đậu hũ.

“Phụt!”.

Ray phun ra máu. Mặc dù anh ta cũng là cảnh giới siêu phàm, nhưng chỉ mới bước vào siêu phàm, sao có thể là đối thủ của siêu phàm thần phẩm. Chỉ trúng phải một quyền, anh ta đã bị đấm bay xa trăm trượng.

Một quyền vừa rồi của Đàm Băng Băng chỉ là tiện tay đánh ra đã khiến Ray bị thương nặng. Cô ta tiếp tục bước tới, lại đánh ra một quyền từ xa. Trước một quyền này, cho dù có mười Ray cũng phải bỏ mạng tại chỗ.

Quyền kình xao động, giống như cuồng long giận dữ thét gào. Đúng lúc đó, Ray đột nhiên gào lên một tiếng tuyệt vọng.

“Ông cố, cứu cháu!”.

Theo tiếng hét của anh ta, trong màn đêm đột nhiên có luồng gió thổi tới, chắn trước mặt Ray, phá tan quyền kình của Đàm Băng Băng.

Không chỉ như vậy, dư lực của luồng gió dồi dào, lực phản chấn mạnh mẽ đẩy lùi Đàm Băng Băng. Mãi đến khi lùi tới trước mặt Diệp Thiên, cô ta mới đứng vững được.

Tất cả mọi người đều xôn xao, cùng ngẩng đầu nhìn trời. Trên bầu trời đêm, có một người đang đứng trên gác chuông của nhà thờ, giống như thần thánh.

Ẩn Giả, cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Chương 622: Đại Thiên Băng Luân

Trên đỉnh tháp chuông, một người trung niên nho nhã mặc chiếc áo dài đứng chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt nở một nụ cười.

Tuy là buổi tối, nhưng hôm nay nhà thờ Thánh Thành được thắp đèn rất sáng, khắp nơi đều là ánh đèn, mọi người đều có thể nhìn rõ mặt ông ta.

Vô số người đều mang biểu cảm kinh ngạc, cảm thấy thật đáng sợ , nhà thờ Thánh Thành này cao lớn hùng vĩ đến mức nào chứ, cho dù người bình thường leo lên bằng thang cũng khó như lên trời, vậy mà người trung niên này lại dẫm chân lên ngói, đứng sừng sững trên đó, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

“Ẩn Giả!”.

Khuôn mặt Đàm Băng Băng trầm xuống, rồi khẽ thốt lên, chỉ là cú vừa rồi thôi, cô ta đã cảm nhận được khoảng cách lớn giữa bản thân và vua sát thủ này thực sự là không thể so sánh.

Nếu không phải là Ẩn Giả đang chuyên tâm cứu Ray Churchill, chỉ đánh cú vừa rồi thôi, đủ để khiến cô ta bị thương nặng hoặc chết ngay tại đó.

Ẩn Giả xuất hiện, Diệp Thiên không thể hiện nhiều động tác gì, cậu vẫn ngồi dựa vào ghế, chỉ là khóe miệng nhếch lên hình vòng cung ma mị.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cơ thể Ẩn Giả lơ lửng, rồi đột nhiên bay từ trên đỉnh tháp chuông xuống, giống như một sợi lông vũ vậy, đáp đất mà không có một tiếng động nào.

Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến tất cả mọi người chấn động, bọn Tề Văn Long cũng há hốc miệng nhìn với vẻ kinh ngạc.

Trong các phim truyện võ hiệp hoặc phim điện ảnh, bọn họ từng nhìn thấy các võ giả bay qua bay lại, nhưng tháp chuông này cũng phải cao đến hơn trăm mét, tương đương với vực sâu, trong các phim điện ảnh kia, các đại hiệp có khinh công giỏi đến đâu, cũng chưa bao giờ nhìn thấy có ai dám nhảy thẳng xuống vực như thế.

Sự xuất hiện của Ẩn Giả đã lật đổ thế giới quan của tất cả mọi người!

So với những người khác, hai chị em nhà họ Lâm miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng xuất thân từ Nam Long Nhận, đương nhiên biết võ công đến mức độ cao nhất có thể đạp chân vào hư không, nhưng bọn họ lại không ngờ ở Yellen lại gặp một người như vậy.

Ẩn Giả chắp tay sau lưng, phong thái ung dung, như làm nền cho trời đất vậy.

Ánh mắt ông ta nhìn sang Đàm Băng Băng, nói với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Vừa rồi đỡ của cô một quyền, tôi cảm nhận được chân khí của cô rất giống với vua sát thủ Toru năm xưa, cô chắc là đồ đệ của ông ta đúng không?”.

“Đúng vậy!”.

Đàm Băng Băng khẽ gật đầu, từ sâu trong ánh mắt lóe lên một tia thù hận.

Cô ta từng nghe sư phụ nhắc đến, một trăm năm trước, chính là Ẩn Giả đã đánh bại ông ta, chiếm đoạt ngôi vị vua sát thủ, hại cho sư phụ của cô ta chỉ có thể sống cuộc sống ẩn dật, từ đó trở nên mờ nhạt trong giới sát thủ.

Nghe thấy Đàm Băng Băng trả lời, Ẩn Giả không chút dao động, chỉ dửng dưng nói: “Tốt lắm, Toru có đệ tử như cô đúng là không làm mất đi uy danh vua sát thủ từng có của ông ta!”.

Ngay sau đó, giọng nói của ông ta đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc lạnh như dao: “Nhưng nếu cô đã là đồ đệ của Toru, thì chắc là biết tôi!”.

“Toru nổi tiếng 100 năm trước đều bại dưới tay tôi, cô chẳng qua chỉ là hậu bối của ông ta, cũng dám ra tay với tôi?”.

Ông ta chỉ gắt lên một câu, khiến đồng tử của Đàm Băng Băng co lại, cơ thể lùi ra sau vài bước, suýt nữa thì hồn bay phách lạc.

Đây chính là sự khác biệt giữa siêu phàm thần phẩm và tam chuyển bán vương!

Khoảng khắc Đàm Băng Băng lùi ra phía sau, một bàn tay trắng dài đỡ ngang qua vai cô ta, khiến tâm tâm trí cô ta lại một lần nữa lấy lại được bình tĩnh.

Diệp Thiên đặt tách trà xuống, kéo Đàm Băng Băng ra phía sau, khóe miệng nhếch nên nụ cười.

“Ẩn Giả, ông đã xuất hiện ở đây, chứng tỏ ông đã chuẩn bị xong hết rồi nhỉ!”.

“Vụ cá cược của chúng ta cũng nên có một kết quả rồi đấy!”.

Ẩn Giả mỉm cười gật đầu, ngửa tay ra nói.

“Hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, bên cạnh nhà thờ này, chẳng phải là một nơi thích hợp cho trận quyết chiến của chúng ta sao?”.

Nghe hai người nói chuyện, bọn Tề Văn Long cùng Diệp Thiên đến đây, mặt mày tái mét, vô cùng sợ hãi.

Ẩn Giả cưỡi gió đến đây, như thần tiên xuống trần thế, rõ ràng là một nhân vật đáng sợ khó bề tưởng tượng, nhưng Diệp Thiên lại đối đầu với ông ta, nói chuyện ngang hàng, lẽ nào Diệp Thiên có cùng đẳng cấp với ông ta sao?

Biểu cảm của hai chị em nhà họ Lâm vô cùng chấn động, nhìn sang Diệp Thiên với ánh mắt không dám tin.

Vừa rồi Ẩn Giả cưỡi mây đáp xuống, rõ ràng là một kẻ mạnh đương thế có thực lực cao siêu, nhưng ông ta lại nói muốn quyết chiến với Diệp Thiên.

Hai từ “quyết chiến”, chỉ dùng khi đối phương có thực lực tương đương, điều này có nghĩa là Diệp Thiên có được thực lực ngang với Ẩn Giả?

Đôi mắt Lâm Trạch Nhu hơi chớp, chỉ cảm thấy tất cả đều là ảo tưởng của bản thân, người bị cô ấy chê bai, thậm chí đích thân đến tận nơi uy hiếp, lại chính là một cao thủ tuyệt thế sao?

Ẩn Giả và Diệp Thiên nhìn thẳng vào nhau một lúc, sau đó, phía dưới chân ông ta nổi gió mạnh, hóa thành một tia sáng chiếu thẳng lên trời, một âm thanh lớn vang khắp không gian.

“Diệp Lăng Thiên, ra tay đi, nói theo cách của võ giả Hoa Hạ các cậu thì hôm nay chúng ta vừa phân cao thấp, cũng vừa quyết sinh tử!”.

Diệp Thiên nhếch miệng cười, nháy mắt ra hiệu cho Đàm Băng Băng, bảo cô ta chăm sóc cho bọn Tề Văn Long thật tốt, sau đó không nhìn thấy cậu thể hiện động tác gì, mà hóa thành một tia sáng màu lam phi thẳng lên trời.

Hai tia sáng chiếu rọi trong không gian, chỉ còn lại mọi người, Tề Văn Long, Lí Phong, Vương Triều Hải đang sững sờ ở đó, ba người này là bạn cùng phòng thân nhất của Diệp Thiên, lúc này đang ngẩng đầu thất thần.

Đến lúc này, bọn họ phát hiện ra bản thân như thể lần đầu tiên quen Diệp Thiên vậy.

“Diệp Lăng Thiên?”.

Hai chị em nhà họ Lâm ai nấy trong lòng thắt lại, nhưng vẫn nắm được thông tin mà Ẩn Giả vừa nói, cái tên này sao nghe mà thấy quen vậy?

Ngay sau đó, hai người rùng mình, cùng lúc quay sang nhìn Kỷ Nhược Tuyết.

“Tiểu Tuyết, lẽ nào cậu ta là...”.

Kỷ Nhược Tuyết chớp chớp mắt, mang theo vẻ kiêu ngạo và tự hào, như đang khoe bạn trai của mình vậy.

“Đúng vậy, anh ấy chính là tổng giáo quan vĩ đại mà mọi người vẫn hay nói!”.

Hai chị em nhà họ Lâm đều im bặt.

Ray bị thương nặng, tuy đang thở thoi thóp, nhưng ý thức vẫn đủ tỉnh táo, khi anh ta nhìn thấy Diệp Thiên cùng ông cố của mình cùng lúc bay lên không trung, khuôn mặt anh ta đầy vẻ sửng sốt.

Anh ta thực sự chưa từng nghĩ, người thanh niên mà anh ta khiêu khích lại chính là thần thoại duy nhất trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới!

“Đoàng!”.

Trên không trung, tiếng gió nổ tung, hai tia sáng tản ra, hiện rõ thân hình của Diệp Thiên và Ẩn Giả.

“Diệp Lăng Thiên, tôi ở băng nguyên Bắc Cực đã 50 năm, hôm nay, tôi sẽ dùng “Băng Thiên Hồi Quyết” mà tôi lĩnh hội được để hủy hoại võ thuật tuyệt thế của cậu!”.

Từ sâu trong đôi mắt của Ẩn Giả lóe lên tia sắc lạnh, ông ta thu nắm đấm lại, một luồng khí lạnh tỏa ra từ cánh tay ông ta, hội tụ trong không trung thành một sợi băng to dài hơn mười trượng.

Sau đó sợi băng một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, bốn hóa thành tám...

Đến cuối cùng, hơn trăm sợi băng chặn ngang dọc khắp bầu trời, cảnh tượng đó giống như mưa đá của trời xanh phủ kín màn đêm.

Cho dù cách đó trăm mét, nhưng mọi người phía dưới đều cảm thấy vô cùng lạnh.

“Đại Thiên Băng Luân!”.

Ẩn Giả phất tay một cái, hàng trăm sợi băng bắt đầu hồi chuyển xoay tròn với tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường, hóa thành một đĩa băng khổng lồ đánh thẳng về phía Diệp Thiên.

Trong màn đêm, đĩa băng khổng lồ tách đôi không gian, Ẩn Giả vừa ra tay đã dùng đến sát chiêu, không chút nương tay.

Trên một tòa kiến trúc cao lớn cách nhà thờ Thánh Thành vài cây số, bảy bóng người sừng sững xuất hiện.

Nhìn thấy đĩa băng khổng lồ trong không trung, khóe miệng Dia nhếch lên nụ cười đắc ý.

“Ẩn Giả thành công rồi!”.

“Mục tiêu đã rơi vào bẫy, bây giờ đã đến lúc những kẻ đi săn như chúng ta biểu diễn rồi đấy!”.
Chương 623: Lĩnh vực của Ẩn Giả

“Đại Thiên Băng Luân!”

Trong không trung, một chiếc đĩa băng xoay vòng, vô số khí lưu bị lực hút cực mạnh khiến cho chúng chuyển động cuồn cuộn tạo thành một lớp băng bao phủ không gian.

Ẩn Giả từng ngồi thiền khổ cực 50 năm ở Bắc Cực, không hề cử động, không hề nói một câu. Đây chính là thiền công nếu nói theo Phật giáo.

Thiền công 50 năm cũng là điều mà không có mấy cao nhân Phật giáo có thể làm được. Ẩn Giả dựa vào ý chí và công lực siêu phàm của mình đã khổ luyện được trong 50 năm. Khí tức trên cơ thể ông ta đã hoàn toàn hợp nhất với một trường lạnh giá khắc nghiệt của Bắc Cực. Ông ta giống như một Bắc Cực di động vậy.

Lúc này làn khí lạnh đã bao trùm toàn bộ. Không gian trong phạm vi ba trăm mét đều bị đóng băng. Đĩa băng cũng giáng xuống vị trí của Diệp Thiên.

Dưới chân của Diệp Thiên là những tảng băng trôi, cậu nhặt một tảng đập ném về phía đĩa băng.

“Ầm!”

Một luồng sức mạnh kinh hồn mang theo lực xuyên không đập mạnh vào trung tâm của đĩa băng.

“Rắc!”

Trung tâm đĩa băng bị Diệp Thiên dùng một đấm đấm lõm, hơi nứt ra và lan ra bốn phía.

“Hả?”

Ẩn giả đanh mắt. Một giây say, đĩa băng khổng lồ nứt vỡ.

“Ầm ầm!”

Vô số mảnh băng bay tứ tung. Đám đông nhìn lên chỉ thấy bầu trời như đang có một cơn mưa tuyết. Những mảnh băng phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn giống như cả vũ trụ đang nở rộ đầy rực rỡ.

Thế nhưng chẳng ai có thể quan tâm được đến cảnh đêm đẹp đẽ đó. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào hai người ở trung tâm.

Cảnh tượng này có ai từng dám nghĩ chứ? Dù bọn họ kinh hãi với sức mạnh của Diệp Thiên và Ẩn Giả nhưng tính hiếu kỳ khiến họ chẳng thể rời đi nửa bước.

“Hừ!”

Đĩa băng bị đập vỡ, Ẩn Giả không hề có biểu cảm gì nhiều. Ông ta đạp một chân, cơ thể dài thêm hàng chục thước, hai tay đặt chéo trước ngực, luồng khí băng sau lưng tiếp tục xoay chuyển tạo thành 18 đường khí lưu.

“Băng Phược Thương Long!”

18 đường khí lưu bằng băng chồng chéo lên nhau, mỗi một đường đều dài hàng chục thước, tạo thành một mạng lưới như mạng nhện khóa chặt không gian xung quanh Diệp Thiên.

Đây là tuyệt kỹ mà Ẩn Giả đã cảm ngộ được khi ở Bắc Cực. Ông ta ngồi trên một tảng băng. Mười năm trước đã gặp một con cá voi màu lam dị chủng bơi phía dưới ông ta.

Trong khoảnh khắc đó, 18 đường khí lưu bằng băng được tạo thành, lao vào dòng nước, khiến con cá coi màu lam hoàn toàn đóng băng.

Mười năm đã trôi qua, chiêu này của ông ta đã luyện thuần thục, có thể tự tin rằng nếu một con rồng xuất hiện trước mặt thì ông ta cũng có thể khóa được nó.

“Vụt vụt!”

Tiếng nổ vang lên trong không gian, 18 đường băng di chuyển cực nhanh, những dòng khí mà chúng đi qua thì bắt đầu đông thành đá.

Chục thước, hai mươi thước, năm mươi thước, từng lớp bằng chồng lên nhau và bắt đầu thu nhỏ về nơi Diệp Thiên đang đứng. Đến cuối cùng, một quả cầu băng xuất hiện trong không trung và nhốt Diệp Thiên vào bên trong.

Quả cầu băng này giống như một cái lồng giam, tương đối giống với quan tài máu mà Huyết Ma tạo ra trước đó. Nhưng lực của máu tươi trong quan tài máu thì là dùng sự mục rữa từ từ của xác thịt để khóa chặt một người, còn quả cầu băng thì đơn giản hơn, nó dùng cái lạnh cùng cực để khiến cho người và vật bên trong bị đóng băng, đến ngay cả chân khí cũng có thể bị đóng băng.

Nếu như thế giới máu của Huyết Ma mà bắt gặp Ẩn Giả thì chỉ cần trong nháy mắt là ông ta có thể khiến cả thế giới đó đóng băng.

“Đây chính là khả năng chiến đấu của người sắp đạt tới vương cấp sao?”

Ở phía dưới, Đàm Băng Băng cảm thấy kinh hãi. Dù cô ta là siêu phàm thần phẩm, có thể nói là đứng trên đỉnh của cảnh giới siêu phàm thì lúc này khi nhìn trận chiến giữa Diệp Thiên và Ẩn Giả thì vẫn cảm thấy không thể tin được. Điều này căn bản không hề xảy ra trong phạm vi hiểu biết của cô ta.

Hai chị em nhà họ Lâm đanh mắt, trước đó, bọn họ coi Diệp Thiên như một tên nhóc ngông cuồng, nào ngờ, Diệp Thiên lại chính là tổng giáo quan mà bọn họ luôn coi là thần tượng, luôn cảm thấy tự hào.

Bọn họ tới Nam Long Nhận chậm hơn một tuần nên không thể nhìn thấy trận chiến của Diệp Thiên với lão tổ Đường môn trên sông Lan Thương. Bọn họ luôn cảm thấy tiếc nuối. Còn hôm nay, sự tiếc nuối đó đã được bù đặp trong trận chiến tại nhà thờ Thánh Thành.

“Ầm!”

Một âm thanh vang sắc bén vang vọng trong không trung.

Bên cạnh cái lồng giam bằng băng khổng lồ, đột nhiên xuất hiện một khe nhỏ, vô số khí lạnh từ bên trong tràn ra.

Ẩn Giả nhìn chăm chăm, chỉ nghe thấy một ầm thanh nổ vang, một đường kiếm từ vị trí khe hở lao ra. Khối băng khổng lồ lúc này cũng bắt đầu nứt toác.

Cái lồng băng bị vỡ làm hai rơi xuống, đè bẹp những tòa kiến trúc nằm ở hai bên con đường của nhà thờ Thánh Thành. Diệp Thiên xuất hiện, hai tay cậu tạo thành hình kiếm, chỉ còn lại ánh kiếm dần dần biến mất.

Một kiếm đoạn tuyệt.

“Được lắm Diệp Lăng Thiên!”

Ẩn Giả không vội ra tay mà mỉm cười, vẻ mặt ánh lên sự khen ngợi.

Hàng trăm năm trước ông ta đã càn quét giới sát thủ. Ngay cả vua sát thủ giữ vị trí hàng chục năm thời điểm đó cũng bị ông ta đánh bại. Năm mươi năm sau đó, ông ta trải qua chiến tranh thế giới thứ nhất, thứ hai. Đâu đâu cũng có bóng dáng của ông ta. Ông ta cũng giết chết không ít nhân tài quốc gia, và từ đó được Hợp chúng quốc liệt vào tội phạm truy nã cấp cao nhất.

Nhưng dù là cả đội quân của Hợp chúng quốc hay là những cao thủ nổi danh của thế giới thì ông ta cũng đều chưa gặp ai có sức mạnh khủng khiếp như Diệp Thiên.

Mặc dù Diệp Thiên là con thú mà ông ta có thết bắt được nhưng không thể phủ nhận, Diệp Thiên chính là kẻ mạnh nhất hàng trăm năm qua mà ông ta từng gặp.

“Ẩn Giả, không cần phải kéo thời gian nữa, dựa vào chút võ vẽ của ông thì chưa đủ khiến tôi thấy hứng thú chứ đứng nói tới việc muốn so tài với tôi?”

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, ngạo nghễ giữa không gian.

“Ông đã đạt tới cảnh giới bán vương, mạnh hơn cả Huyết Ma thì hãy phóng ra lĩnh vực của ông đi.

“Tôi đã gặp lĩnh vực của Huyết Ma rồi, hi vọng lĩnh vực của ông không khiến tôi thất vọng.

Ẩn Gia bật cười.

“Ha ha!”

“Diệp Lăng Thiên cậu là người đầu tiên nói với tôi như vậy trong hàng trăm năm qua đấy!”

Một giây sau, ông ta đanh mặt, khuôn mặt lạnh giá.

“Nếu cậu đã muốn xem lĩnh vực của tôi thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!”

Ông ta vừa dứt lời thì chân đạp mạnh.

Chỗ chân ông ta, một luồng sức mạnh tỏa ra. Phía dưới, bỗng có một bông hoa sen băng xuất hiện.

Ban đầu là nụ hoa, nhưng mỗi một bước chân bước đi thì bông hoa sen lại nở ra thêm một chút, cho tới khi đi được tầm chín bước thì bông hoa sen đã nở hoàn toàn tạo thành một đài hoa xinh đẹp.

“Diệp Lăng Thiên, để cậu được thấy, lĩnh vực cuối cùng mà tôi đã lĩnh ngộ!”

Kỷ băng hà!
Chương 624: Kiếm nuôi dưỡng 50 năm

“Kỷ băng hà!”

Ẩn Giả khẽ gầm lên. Những người phía dưới chỉ cảm thấy hoa mắt, trên cao hàng trăm mét là một thế giới băng giá khác biệt hoàn toàn với xung quanh được hình thành.

Nó giống như một vương quốc được hình thành từ băng. Đâu đâu cũng kết băng, trong không gian hàng trăm thước đều là băng, đến cả không khí cũng kết băng, không hề có sự sống. Tất cả đều lộ ra vẻ thê lương và chết chóc.

Thế giới băng xuất hiện đột ngột một cách quá mơ hồ giống như thành phố dưới biển. Thế nhưng lớp khí lạnh hàng chục thước nhuốm trên đỉnh nhà thờ kia thì đã chứng tỏ cho sự chân thực của nó.

“Sức mạnh gì vậy?”

Hai chị em nhà họ Lâm chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Họ dụi mắt, cảm thấy không thể tin vào những gì trước mặt.

Bọn họ gia nhập Nam Long Nhận, đương nhiên không còn cảm thấy xa lạ với thế giới võ thuật nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng là người luyện võ lại có thể đạt tới trình độ này.

Giơ tay lên là có thể khóa chặt trời đất, tạo ra một thế giới thu nhỏ không thuộc về thế tịch, thay đổi môi trường và cấu tạo, đây chẳng phải là điều mà chỉ có thần linh, tiên nhân mới làm được sao?

Ẩn Giả dùng một tay siết chặt, bông hoa sen bằng đá dưới chân ông ta nở ra. Thế giới băng đá trước mặt đã bao trùm toàn bộ lên Diệp Thiên.

Cả ông ta và Diệp Thiên đều ở trong thế giới đó. Ông ta chính là chúa tể trong thế giới này.

Diệp Thiên đạp lên một tảng băng vững chắc, nhìn thế giới xung quanh. Đôi mắt không hề dao động.

“Kỷ băng hà chính là lĩnh vực của ông sao?”

Ẩn Giả đứng cách Diệp Thiên tầm chục mét, ông ta chỉ nhếch miệng cười.

“Đúng vậy, đây chính là Kỷ băng hà, một lĩnh vực có thể chôn lấp bất kỳ truyền kỳ nào!”

Ông ta đanh mắt, không còn khách khí nữa, chỉ xoay tay.

“Cầu băng!”

Trong thế giới băng giá, bốn phương tám hướng lấy Diệp Thiên làm trung tâm đều hình thành nên những quả cầu băng to tầm chục thước giống như cơn mưa lao về phía Diệp Thiên một cách điên cuồng.

“Rầm rầm rầm!”

Từng quả cầu băng liên tiếp lao tới một cách dồn dập, giống như cơn mưa băng đổ xuống đủ để phá hủy vạn vật trong phạm vi hàng trăm mét. Dù có là những tòa nhà kiên cố thì cũng sẽ bị đè bẹp.

Quả cầu băng đầu tiên đã lao về phía đầu của Diệp Thiên. Diệp Thiên không hề phòng ngự, quả cầu giáng thẳng xuống đầu cậu, sau đó là quả thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Vô số quả cầu băng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy lao về phía Diệp Thiên giống như được bắn súng. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể Diệp Thiên đã bị chôn vùi trong đó.

“Đúng là chán sống, dám dùng xác thịt để đối kháng à?”

Ẩn Giả nắm bắt hành động của Diệp Thiên hết sức rõ ràng. Ông ta cười lạnh lùng, khuôn mặt để lộ vẻ dữ tợn và tàn nhẫn.

Mỗi một quả cầu băng có sức nặng hàn tấn, đến cả xe tăng giáp thiết cũng sẽ bị đè bẹp. Có thể Diệp Thiên sẽ đối kháng lại được một, hai quả bằng sức mạnh của cơ thể nhưng hàng trăm, hàng nghìn quả cùng giáng xuống thì dù có là một cao thủ vương cấp cũng không dám dùng xác thịt ra để chống đỡ.

“Ầm, ầm!”

Cầu băng như mưa, giáng xuống liên tiếp khoảng mười phút. Còn Diệp Thiên thì vẫn không thấy đâu. Dường như cậu đã bị đè bẹp ở bên trong.

Mười phút sau, cuối cùng thì cầu băng cũng ngừng rơi. Ẩn Giả chắp tay sau lưng, ánh mắt ngạo nghễ.

Trong lĩnh vực của mình, một khắc có thể tạo thành đòn tấn công mang tính hủy diệt. Băng đá xung quanh do ông ta điều khiển và trở thành vũ khí giết người sắc bén.

Ông ta thầm nghĩ, năm đó bị hải quân của Hợp chúng quốc đuổi giết, nếu như khi đó ông ta đã cảm ngộ được lĩnh vực này thì chắc chắn sẽ không bị truy đuổi một cách chật vật như thế.

“Xem ra Diệp Lăng Thiên cũng chưa đạt tới bán vương, có thể thắng được Huyết Ma chẳng qua là do thắng miễn cưỡng mà thôi!”

Ông ta nhìn chăm chăm bốn phía rồi lắc đầu. Cuộc chiến lần này với Diệp Thiên cuối cùng cũng không cần viện trọng tài ra tay nữa.

“Hả?”

Đúng lúc này, ông ta bỗng khựng người. Một tiếng nổ vang lên, đám cầu băng trước mặt đều nổ tung, một bóng hình như thần ma lao ra, đứng thẳng người giữa không trung với chiếc áo bay bay như thần tiên.

“Sao có thể?”

Ẩn Giả đơ người, cảm thấy không tin.

Vừa rồi ông ta dùng cầu băng ngợp trời tấn công Diệp Thiên. Ông ta có thể cảm nhận được Diệp Thiên không hề điều động một chú chân khí nào, điều đó chứng tỏ là Diệp Thiên đã sử dụng thân xác để đỡ lại.

Nhưng dù thân xác có mạnh cỡ nào thì cũng không thể bằng thiết giáp. Mà đám cầu băng này còn có thể khiến cả hợp kim thiết giáp bị biến dạng thì tại sao Diệp Thiên lại không hề hấn gì chứ?

“Thần Ma Chi Khu sao?”

Nhìn thấy ánh sáng màu lam phát ra từ cơ thể của Diệp Thiên, cuối cùng thì ông ta cũng hiểu ra và tái mặt.

Thần Ma Chi Khu đại diện cho việc sở hữu cơ thể của Ma Thần. Với một thân xác như vậy chỉ có thần linh, tiên nhân mới có. Cho dù người có bước vào cảnh giới vương cấp thì cũng nằm mơ cũng không thể có được.

Ông ta không ngờ Diệp Thiên lại sở hữu cơ thể mạnh như vậy.

“Còn nữa không?”

Vẻ mặt Diệp Thiên điềm nhiên. Cậu ngoắc tay với Ẩn Giả đẩy vẻ khiêu khích.

Ẩn Giả khẽ dao động đôi mắt, ông ta nở nụ cười âm sầm, bông hoa sen băng dưới chân bắt đầu chuyển động.

“Diệp Lăng Thiên, dù cậu có sở hữu Thần Ma Chi Ngu thì hôm nay tôi cũng sẽ chôn cậu trong thế giới băng giá.

Ẩn Giả khẽ hét lên. Miệng phả ra một làn khói băng.

Làn khói băng này dần dần tạo thành một thanh kiếm băng và được ông ta cầm trong tay.

“Đây là kiếm Băng Phách kết hợp từ tinh nguyên của tôi và khí lạnh của Bắc Cực, năm mươi năm như một. Lúc nào cũng được nuôi dưỡng bởi chân khí thiên nhiên và hàn khí của tôi. Tôi phải dùng máu của cậu tế kiếm!”

Thanh kiếm trong tay ông ta tạo ra một đường kiếm, hoa sen băng dưới chân cũng nổ ra tạo thành khí hàn lưu tập trung lên thanh kiếm.

Vô số khí lạnh lập tới. Kiếm Băng Phách với thân kiếm vốn trong suốt giờ càng trở nên chói mắt hơn. Nó tỏa ánh sáng hàng chục mét, toàn bộ khí lạnh của thế giới băng đều bị nó hút trọn, sự nguy hiểm mà nó mang lại càng lúc càng mạnh hơn.

Khoảnh khắc này, Diệp Thiên cuối cùng cũng phải tái mặt, nhưng ngay sau đó cậu nở nụ cười hào hứng.

“Phải như vậy thì mới thú vị chứ!”

Ẩn Giả nhìn Diệp Thiên không chút dao động. Đôi mắt ông ta ngập tràn sát ý. Ông ta bay lên, cả cơ thể tạo ra làn khí lạnh lan tỏa trong không gian.

Hai tay ông ta cầm kiếm, khí lạnh dâng lên giống như hỗn độn của thế giới những ngày đầu tiên.

Trong sự hỗn độn, ông ta chém kiếm xuống, nhằm thẳng vào đỉnh đầu Diệp Thiên.

“Rẹt!”

Kiếm quang mang theo khí lạnh giống như một con rồng khổng lổ đang gầm lên.

Những nơi kiếm quang đi qua thì vạn vật đều bị chém làm hai. Nhà thờ Thánh Thành rộng lớn giờ cũng bị tách đôi và lập tức bị đông cứng.

Kiếm quang dài hàng chục mét xuyên qua các nơi dễ như bỡn. Ngay cả thế giới mà Ẩn Giả tạo thành từ băng cũng bị tách làm hai. Kiếm khí tung hoành.

50 năm như một ngày, Ẩn Giả dùng tinh nguyên và hàn khí tự nhiên để nuôi kiếm. Hôm nay nó đã đơm hoa kết quả thì uy lực của nó đương nhiên là không thể miêu tả nổi rồi.

Chị em nhà họ Lâm thấy thanh kiếm kinh hồn trong không trung thì bỗng sầm mặt.

Bọn họ biết tổng giáo quan rất mạnh, nhưng Ẩn Giả giống như thần băng vậy. Khoảnh khắc này đến bọn họ cũng cảm thấy nghi ngờ không biết Diệp Thiên có thể đỡ được nhát kiếm kinh thiên động địa kia không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK