Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mối thù của Pierce đợi sau này có cơ hội thì tìm Diệp Lăng Thiên đòi sau?”



Nghe thấy vậy, Lucca và Sith gật đầu vào thầm thở phào.




Bọn họ là những kẻ mạnh của Huyết tộc, là những người dày dạn kinh nghiệm của tộc Ogli, uy danh có thừa, và Ogli cũng là một trong bốn gia tộc hang đầu của Huyết tộc nên không thể thiếu được sự Nam chinh Bắc chiến của bọn họ.



Nhưng dù là như vậy thì khi chứng kiến ngọn lửa của Diệp Thiên, bọn họ vẫn cảm thấy không hề chắc chắn. Thor ở bên cạnh tái mặt, trong lòng dấy lên sự sợ hãi.



Ông ta tưởng rằng khi đã quay về lâu đài, báo cáo sự việc của Pierce cho gia tộc xong thì lập tức sẽ có những người mạnh hơn đi báo thù cho thiếu chủ. Nhưng giờ xem ra đến cả ba người mạnh nhất gia tộc cũng hoãn kế hoạch báo thù lại. Bọn họ đã cúi đầu trước Diệp Thiên, không hề nắm được cơ hội nào để chiến thắng Diệp Thiên.




Ông ta không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Lúc đầu, ông ta tưởng rằng dù Diệp Thiên mạnh như vậy nhưng kẻ mạnh của Huyết tộc đông như kiến, chắc chắn có thể chèn ép được Diệp Thiên. Thế nhưng giờ xem ra, ông ta vẫn còn đánh giá quá thấp thực lực của Diệp Thiên.



Nghĩ tới hình ảnh Pierce cháy thành làn khó xanh, ông ta không khỏi run rẩy. Cả sự việc lúc trước hiện ra trước mặt, thế nhưng ông ta không hề biế Diệp Thiên đã ghim ngọn lửa đó vào cơ thể Pierce khi nào.



Nếu như ngọn lửa này không ghim vào cơ thể Pierce mà là cơ thể ông ta thì không biết điều gì sẽ xảy ra?







Trong quán bar, Diệp Thiên khởi động khớp cổ, khuôn mặt đầy vẻ tự tin.



“Bọn họ muốn tới báo thù thì phải tự lượng sức mình trước đã!”



“Lễ vật mà tôi tặng đủ để cảnh cáo bọn họ rồi!”



Bành Lượng và Ngụy Thi Thi không hiểu. Sao bọn họ có thể biết được, khi Diệp Thiên đánh tung Pierce và Thor ra ngoài bằng một chưởng thì đã âm thầm ghim Phệ Thiên Long Diệm vào trong cơ thể Pierce.



Mầm lửa này nằm sâu trong cơ thể hắn, một khi gặp phải khí tức cực mạnh thì sẽ bạo phát.



Vừa rồi khi Lewis, Lucca và Smith điều tra về cơ thể cả hắn thì mầm lửa đã có cảm ứng và lập tức bùng nổ, đốt cháy cơ thể của Pierce.



“Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi. Bành Lượng, cậu là một trong số ít những người bạn chân thành của tôi, hi vọng cậu hiểu, bất luận xảy ra chuyện gì dù lên trời hay xuống biển thì tôi cũng có thể giúp cậu giải quyết được!”



“Gặp khó khăn, gọi điện thoại là được!”



Bành Lượng và Ngụy Thi Thi vẫn đang cảm thấy nghi ngờ thì Diệp Thiên đã đứng dậy.



“Đi thôi, hai ngày nữa sẽ đưa chị dâu tới cho mọi người làm quen!”



Cậu vỗ vai Bành Lượng sau đó rảo bước đi ra ngoài quán bar.



1646128330418.png

Rời khỏi từ quán bar, Diệp Thiên trực tiếp đến nhà họ Hoa ở thủ đô, “vua” của nửa thủ đô - Hoa Vô Đạo đang ngồi uống trà trong phòng khách, nghe thấy Diệp Thiên đến thăm hỏi, lập tức ra cửa đón.



“Tiểu Thiên, thằng nhóc này, cháu đúng là chúa không an phận mà, không làm mấy chuyện kinh thiên động địa thì cháu đúng là sẽ không nghỉ ngơi mà!”




Hoa Vô Đạo nhìn thấy Diệp Thiên, vẻ mặt như nhìn thấy con rể ngoan của mình, tay khẽ vỗ vai Diệp Thiên.



Không lâu trước đó, Diệp Thiên một mình đánh rơi mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh đã lan truyền khắp mạng internet, mặc dù chưa được kiểm chứng nhưng ông ta vừa nhìn đã nhận ra Diệp Thiên.



Đối với con rể tương lai này, ông ta càng nhìn lại càng thấy hài lòng, tìm quanh thế giới, người trẻ tuổi có thể đạt đến tầm cao như Diệp Thiên chắc chắn không có người thứ hai, con rể mạnh nhất trên đời này, Diệp Thiên danh xứng với thực.



“Bác Hoa, đây đều là chuyện bất đắc dĩ, nếu đối phương không cử người vây giết cháu, thì cháu cũng sẽ không làm vậy!”




Trái lại Diệp Thiên cũng không ra vẻ cao ngạo, cậu khẽ duỗi cổ rồi ngồi xuống ghế sofa.



Cậu đến đây đương nhiên là vì tìm Hoa Lộng Ảnh rồi, nhưng lúc này Hoa Lộng Ảnh đang bế quan trên lầu, anh cũng không đến đến quấy rầy cô, chỉ có thể nói chuyện với Hoa Vô Đạo ở phòng khách, trong lúc đó đã nói đến chuyện vương cấp thế giới nổi lên.



Nhắc đến vương cấp, sắc mặt Hoa Vô Đạo nghiêm trọng hơn nhiều.



“Quả thực, trên trang web Cao thủ quốc tế, bác nhìn thấy cháu bước lên bảng Vương, hơn nữa còn là võ giả duy nhất trên bảng Vương cấp. Với xu thế này, cháu sẽ trở thành đối tượng mà nhiều vương cấp hàng đầu thế giới muốn khiêu chiến!”



Diệp Thiên cười nhạt, đành chịu khẽ buông tay.



“Đây là cục diện rối rắm mà người đứng sau trang web Cao thủ thế giới để lại cho cháu, còn có clip cháu đánh rơi máy bay chiến siêu thanh bị tung lên mạng, tất cả cũng là thủ đoạn của Hợp chúng quốc, họ muốn khiến cháu trở thành mục tiêu công kích!”



“Nhưng đối với cháu mà nói, minh thương ám tiễn đều là chuyện bình thường thú vị, bọn họ muốn thế nào thì cháu sẽ chờ đợi tất cả!”



Cậu quay đầu nhìn Hoa Vô Đạo, ánh mắt nghiêm túc hơn.



“Trái lại là bác Hoa, dạo này không nhàn rỗi, bác tuyệt đối không được rời thủ đô, càng đừng rời khỏi Hoa Hạ! Bây giờ thế giới rất loạn, dưới vương cấp, nếu không dựa vào sự bảo vệ của quốc gia thì rất khó lo cho mình!”



Hoa Vô Đạo đồng ý gật đầu, dù sao không phải ai cũng giống như Diệp Thiên sở hữu thực lực hơn người, thế giới hiện nay, thế gia lâu đời gì đó, công ty lên sàn gì đó, cũng chỉ là phù du mà thôi, chuyện quan trọng nhất là nắm giữ thực lực trong tay.



Hai người hàn huyên hơn một tiếng đồng hồ, trên lầu mới vang lên tiếng bước chân dồn dập.



Hoa Lộng Ảnh mặc đồ ngủ không hề quan tâm đến hình tượng, từ lầu hai chạy vội xuống, cô không quan tâm Hoa Vô Đạo bên cạnh, mà nhảy phốc vào lòng Diệp Thiên.



“Cuối cùng anh cũng về rồi!”



Ánh mắt cô dao động, muốn đè ép rung động trong lòng, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên, nỗi nhớ lâu ngày quả thực không thể kiểm soát nổi, chỉ muốn phát tiết toàn bộ.



Hoa Vô Đạo thấy vậy, biết điều lui vào thư phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh.



“Sao rồi, mới nửa tháng không gặp anh mà đã nhớ anh vậy rồi?”



Diệp Thiên khẽ vỗ trên vai Hoa Lộng Ảnh, cười khẽ nói.


“Ai nhớ anh chứ!”
Hoa Lộng Ảnh nhận thức được bản thân thất lễ, vội buông tay ra, lùi về sau mấy bước.



Cô quan sát Diệp Thiên kỹ càng, muốn nhìn xem trên người Diệp Thiên có bị thương không, vẻ mặt căng thẳng.




“Lúc trước em có nghe mấy người bạn trong quân đội nói rồi, anh ở Trung Đông bị quân đội vũ trang không biết tên vây giết, ngay cả trực thăng Cobra với máy bay chiến đấu siêu thanh cũng dùng đến, anh không bị thương chứ?”



Cô đã xem clip trên mạng, biết Diệp Thiên đánh rơi máy bay chiến đấu siêu thanh, không bị đánh bại trong vòng vây của quân đội, nhưng không chết, không có nghĩa là không bị thương. Dù sao trong lịch sử thế giới cũng chưa từng có tiền lệ võ giả chiến đấu với vũ khí quân sự hiện đại.



“Đúng là anh có bị thương nhưng không đáng ngại, anh đã trị thương ở Yellen, khoẻ cả rồi!”



Diệp Thiên cười nhạt trả lời, có chút kinh ngạc, chẳng qua chỉ là nửa tháng không gặp mà tu vi của Hoa Lộng Ảnh đã đạt đến đỉnh cao chí tôn võ thuật rồi, khoảng cách đến cảnh giới siêu phàm cũng chỉ gần nửa bước nữa, khi nào cũng có thể đột phá.




Cậu âm thầm cảm khái, Hoa Lộng Ảnh không hổ là một trong bốn thiên kiêu mạnh nhất của giới võ đạo Hoa Hạ. Nếu không phải vì có cậu thì hai song tử tinh thủ đô Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh quả thực sẽ là nhân vật dẫn đầu quyền thế mạnh mẽ trong thế hệ trẻ giới võ đạo Hoa Hạ rồi, nhưng mà lại có cậu mất rồi.



“Vết thương đã khoẻ rồi sao? Anh đừng lừa em!”



Hoa khôi Đại học Thủ đô trước giờ đều lạnh lùng, nhưng lúc này lại giống như một cô vợ nhỏ lo trước lo sau, sờ tìm trên người Diệp Thiên, mãi đến khi chắc chắn Diệp Thiên không bị tổn hại gì thì mới an tâm.



“Tiểu Ảnh, cùng anh về nhà một chuyến đi!”



Diệp Thiên cầm tay Hoa Lộng Ảnh: “Thời gian này, anh đều ở bên ngoài, cũng không có thời gian quay về nhà họ Diệp!”



“Những người khác nhà họ Diệp đều không quan trọng, nhưng mẹ anh, dù sao cũng còn ở nhà họ Diệp, đi cùng anh về thăm mẹ đi!”



Từ sau trận chiến bãi biển Nam Hải, Diệp Thiên gần như đều chưa từng đặt chân vào nhà họ Diệp nửa bước, tính ra cũng đã gần một tháng không đến thăm Thi Tú Vân rồi, thân là con trai, Diệp Thiên cũng áy náy trong lòng.



“Được thôi, đợi em thay đồ đã!”



Hoa Lộng Ảnh thẳng thắn gật đầu, lập tức lên lầu sửa soạn, hai mươi phút sau, hai người lái chiếc BMW màu đỏ rượu của Hoa Lộng Ảnh đến nhà họ Diệp.



Trước cửa lớn nhà họ Diệp, Diệp Thiên mặc quần áo bình thường, hiên ngang sải bước, Hoa Lộng Ảnh bên cạnh khoác tay cậu, sánh vai cùng đi.



“Cậu chủ?”



Bảo vệ trước cửa lớn biệt thự nhà họ Diệp nhìn thấy Diệp Thiên đi đến, lập tức cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tôn kính.



Tuy Diệp Thiên rất ít khi ở nhà họ Diệp nhưng uy danh của Diệp Thiên lại chấn động toàn bộ nhà họ Diệp. Diệp Sơn thậm chí còn đích thân đưa ảnh của Diệp Thiên cho toàn bộ người làm trong nhà họ Diệp, chính là để bọn họ sẽ không nhận nhầm Diệp Thiên.



Bọn họ biết, uy tín đại thiếu gia này ở nhà họ Diệp còn cao hơn cả gia chủ Diệp Vân Long và ông chủ Diệp Sơn, ai dám bất kính với Diệp Thiên chứ?



Tuy Diệp Thiên không quan tâm thân phận con trưởng của mình ở nhà họ Diệp, nhưng vẫn khẽ gật đầu, dẫn Hoa Lộng Ảnh bước vào cửa nhà họ Diệp.



1646128345892.png

Diệp Thiên đang chuẩn bị bước vào phòng khách thì ngay lúc đó, anh mắt cậu chợt dừng lại, có loại cảm giác nguy hiểm vô cùng khó hiểu truyền khắp toàn thân, cảm giác này từ khi cậu xuất đạo đến nay, trải qua hơn mười trận chiến lớn nhỏ, vẫn chưa từng cảm nhận bao giờ.



Chẳng qua chỉ là một luồng cảm ứng, Phệ Thiên Chi Thể của cậu lập tức tự động mở ra, đó là tín hiệu khi Phệ Thiên Chi Thể này gặp phải sự đe doạ mạnh mẽ.




Cậu gần như không hề do dự, cánh tay vung lên, đánh một quyền trên không nhà họ Diệp.



“Ầm!”



Sức lực một quyền của Diệp Thiên mạnh đến nhường nào, trong không trung lập tức xuất hiện một lỗ thủng, không gian nơi đó cũng dần biến dạng, trong bầu trời đêm tối đen, một cánh tay gầy guộc đột nhiên bay ra, giao đấu chính diện với quyền của Diệp Thiên, nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc, quyền của Diệp Thiên lại bị chặn lại, biến mất vô hình.



Sau đó một giọng nói già nua vang lên, xen lẫn sự ngạc nhiên, vang lên.




“Thú vị, lại có thể phát hiện sự tồn tại của tôi, không nhờ nhà họ Diệp nhỏ như vậy, lại còn có nhân vật như vậy!”



Ánh mắt Diệp Thiên nghiêm túc, cảm giác nguy hiểm càng rõ ràng hơn, Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể đã bắt đầu vận chuyển đến mức cao nhất.







“Ầm!”



Một quyền kinh động của Diệp Thiên khiến khoảng không bên hông sân viện nhà họ Diệp vặn vẹo, Diệp Sơn đang đọc báo chợt ánh mắt rùng mình, thân hình lập tức lao ra khỏi phòng khách.



Diệp Tinh đang tu luyện cũng cảm nhận chút ít, lập tức mở mắt, bước ra một bước, đứng cùng với Diệp Thiên.



Hai người bọn họ đang lúc nhìn thấy, bầu trời bên cạnh, đột nhiên một bàn tay gầy guộc lộ ra, đánh tan quyền của Diệp Thiên.



“Đại ca?”



“Tiểu Thiên?”



Diệp Sơn và Diệp Tinh sửng sốt, sau đó lại nhìn Diệp Thiên ở phía trước.



Diệp Thiên vẫn còn duy trì tư thế đánh quyền, nhưng hai mắt khẽ nheo lại, có chút ngạc nhiên thoáng qua.



Một quyền này của cậu tuy không dùng hết toàn lực, nhưng cho dù là vương cấp trăm năm như Điển Vinh và Hắc Bạch Song Sát muốn đỡ được cũng không hề dễ dàng, nhưng đối phương lại nhẹ nhàng thoải mái đã hoá giải được quyền của cậu, tu vi này chắc chắn là kinh thế hãi tục.



“Không ngờ chỉ là nhà họ Diệp cũng có nhân vật như vậy, có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi, đúng là thú vị!”



Trong bầu trời đêm, một âm thanh truyền đến, nghe ra thì giống như giọng nói người trung niên ba bốn mươi tuổi, nhưng nghe kỹ lại thì giống như một ông lão sáu bảy mươi tuổi, vô cùng kỳ lạ.



Ngay sau khi âm thanh truyền đến, một bóng hình cũng dần xuất hiện, sau khi mây đen biến mất, thân hình ông ta càng rõ ràng hơn, mấy người Diệp Thiên ngước mắt nhìn, phát hiện đây là một ông lão mặc đồ Hoa màu vàng.



Ông lão tóc bạc mặt hồng, mặc dù lưng hơi còng, nhưng trong tinh thần vẫn phấn chấn, đôi mắt thâm thuý, gương mặt đầy đặn, huyệt thái dương hơi nhô lên, rõ ràng tinh khí thần đã đạt đến đỉnh cao, là một cao thủ đứng đầu vô song.



Diệp Sơn và Diệp Tinh đều ngẩn người. Ông lão xuất hiện từ trong mây đen, rõ ràng là ẩn thân ở nhà họ Diệp, hơn nữa không phải chỉ trong một hai ngày, nhưng thời gian dài như vậy mà bọn họ đều chưa từng phát hiện.


Diệp Thiên nhìn ông lão chằm chằm, vẻ mặt chợt thay đổi.
Hôm nay cậu vừa mới gặp Long Hoàng ở sân bay, trước đó, Long Hoàng chắc chắn là một người mạnh nhất cậu gặp kể từ khi xuất đạo.



Nhưng ông lão đang đứng trên không hiện tại, hơi thở dồi dào, lại sâu như biển lớn, cho dù mạnh như Diệp Thiên cũng cảm thấy đối phương giống như đại dương vô tận, sâu không lường được.




Cũng chính trên người ông lão, cậu cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng có, đó là phản ứng khi tính mạng gặp đe doạ mới có. Phệ Thiên Chi Thể mà cậu tu luyện, lúc này đã dao động kịch liệt, ông lão này chắc chắn là đối thủ mạnh nhất từ trước đến nay, ngay cả Diệp Thiên cũng không thể không thừa nhận, dù là thực lực thì ông lão cũng hơn xa cậu, thậm chí cả Long Hoàng cũng không thể so sánh.



“Ông là ai? Tại sao lại ẩn náu ở nhà họ Diệp? Có mục đích gì?”



Mặc dù tu vi đối phương mạnh mẽ, vượt xa Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên không hề e sợ, lập tức lên tiếng chất vấn.




Tu vi là tu vi, sức chiến đấu là sức chiến đấu, từ khi Diệp Thiên xuất đạo đến nay, trải qua hơn mười trận chiến lớn nhỏ, cảnh giới thực lực trước giờ đều kém hơn người, nhưng mỗi lần người thắng cuối cùng đều là cậu.



Mặc dù ông lão này khác hẳn với những đối thủ cậu từng giao đấu trước đây, nhưng nếu phải giao tranh sống chết, Diệp Thiên nắm chắc năm mươi phần trăm có thể đổ ngã đối phương.



Lúc này cậu chất vấn ông lão, giọng điệu không tốt.



Ông lão này ẩn nấp ở nhà họ Diệp, rõ ràng là có ý đồ, người nhà họ Diệp tuy cậu đã không nhận từ lâu, nhưng chung quy cũng là máu mủ tình thâm, cậu động vào nhà họ Diệp thì được, nhưng người khác muốn động vào nhà họ Diệp thì cậu tuyệt đối không đồng ý.



Diệp Sơn và Diệp Tinh bước nhanh về phía trước, đứng sau lưng Diệp Thiên, hình thành thế đối nghịch với ông lão, nhưng vẻ mặt ông lão lại bình tình, khẽ lắc đầu.



“Cậu nhóc, cậu biết tôi là ai không? Mà lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi?”



Ánh mắt ông ta lạnh nhạt, nói tiếp: “Gia tộc nhỏ ở thế tục như nhà họ Diệp cũng có tư cách khiến lão phu đây ẩn nấp?”



“Lão phu ở đây, chẳng qua bởi vì trên người có chuyện trong tộc uỷ thác, nếu không dù nhà họ Diệp có khiêng kiệu đến tôi cũng không đặt chân nửa bước!”



Nhìn thấy địch ý trong mắt Diệp Thiên, ông ta không hề ảnh hưởng: “Cậu không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, đối với nhà họ Diệp các cậu, lão phu không hề hứng thú, tôi chẳng qua chỉ đang đợi người mà thôi!”



Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ bị khẩu khí ông lão trấn áp.



Nhà họ Diệp ở thủ đô chính là một trong mười danh gia đại tộc của Hoa Hạ, tham gia nhiều lĩnh vực, ba giới thương, chính, quân đều có quyền lực căn cơ sâu, kéo một sợi tóc động đến cả người, là nhân vật máu mặt thật sự, nhưng trong lời ông lão thì nhà họ Diệp lại giống như loại gà bay chó sủa, ngay cả lọt vào mắt ông ta cũng không có tư cách.



Diệp Sơn thân là gia chủ nhà họ Diệp, mặc dù trong lòng tức giận nhưng không hề nói một lời, không thể làm gì, người trước mặt ngay cả Diệp Thiên cũng không làm gì được, có thể nhẹ nhàng phá vỡ đòn tấn công của Diệp Thiên, rõ ràng tu vi mạnh mẽ, đối mặt với cao thủ cấp bậc này, thân phận người đứng đầu nhà họ Diệp thủ đô của ông ta cũng chỉ là mây trôi.



“Đợi người?”. Ánh mắt Diệp Thiên khẽ thay đổi: “Ông đang đợi ai?”



Ông lão khoanh hai tay trước ngực, chân bước trên không, bộ dạng cao cao tại thượng, phong thái ung dung.



“Lão phu đang đợi ai, không cần phải giải thích với cậu!”



1646128362343.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK