Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
"Ông nội, sao ông lại ở đây?"





Vẻ mặt của Hứa Bác Nhiên lập tức thay đổi, cậu ta vội vàng tiến đến.






Cho dù có là danh tiếng đệ nhất thiếu gia ở Kim Lăng đi nữa, nhưng khi đối mặt với Hứa Xương Bình, cậu ta cũng chỉ có thể giữ thái độ khiêm tốn nhất, bởi vì tất cả địa vị và vinh quang của cậu ta nhờ Hứa Xương Bình mới có được.





"Ông đến đây, tất nhiên để xem mọi thứ diễn ra như thế nào!"





"Cháu là cháu trai duy nhất của Hứa Xương Bình ông, nếu cháu đã thích cô bé nhà họ Lâm, cho dù có dùng sạch thể diện của ông già đây thì ông cũng sẽ giúp cháu hoàn thành ước nguyện!"





Hứa Xương Bình tuy lớn tuổi nhưng hơi thở vẫn rất ổn định, giọng nói vang vọng đầy uy lực, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết tinh thần của ông ta vẫn còn rất tốt, có sống thêm mười mấy năm cũng không phải chuyện khó.







Hứa Xương Bình vừa nói xong, ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Thiên.





"Chỉ là lão phu không ngờ, ở Học viện nghệ thuật này vẫn gặp phải một tên nhóc kiêu ngạo như vậy, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt!"





Trong lời nói của Hứa Xương Bình có khen có chê, nghe có vẻ như đang khen Diệp Thiên, nhưng giọng điệu lại không hề có thiện ý, hai mắt ông ta lóe lên tia sắc bén, nhìn thẳng vào Diệp Thiên.





"Cậu nhóc, kiêu ngạo không phải là xấu, nhưng cậu cần phải hiểu rằng, trên đời này muốn kiêu ngạo thì cần phải có năng lực!"





"Trông cậu chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng cách nói chuyện lại muốn ngang hàng với ông già tôi đây, thậm chí cũng không coi tôi ra gì, tôi thật sự rất muốn biết cậu có tài cán gì?"





“Cho dù có là con cháu của gia tộc nào thì cũng không nên nói chuyện ngang hàng với người ngang tuổi bố hoặc ông cậu như vậy được, cậu lấy đâu ra sự kiêu ngạo đó thế?”





Trên đời này, có một số thứ khi nói ra thì phải trả giá!"





Nếu như lúc nãy Hứa Bác Nhiên gây chuyện với Diệp Thiên thì người xem vẫn tỏ ra hóng hớt, nhưng bây giờ bọn họ lại nhìn Diệp Thiên với vẻ thương hại.





Hứa Xương Bình là người như thế nào, ông ta đích thân đến tìm Diệp Thiên để chất vấn, cho dù có là bí thư của tỉnh Giang Nam thì e cũng không thể chịu nổi áp lực này, huống chi chỉ là một Diệp Thiên cỏn con?





"Xong rồi!"





Nhân Nhân khẽ run lên, từ từ nhắm mắt lại.





Trước kia cô có thể dựa vào lợi thế của bản thân và thể diện của Cố Giai Lệ để giải quyết chuyện của Hứa Bác Nhiên, nhưng bây giờ Hứa Xương Bình lại đích thân xuất hiện, vậy thì lời cô nói sẽ vô giá trị, nếu như Hứa Xương Bình thực sự muốn truy cứu Diệp Thiên đến cùng, e rằng chỉ khi Cố Giai Lệ đích thân xuất hiện mới có thể cứu vãn được tình thế.





Hứa Xương Bình chống gậy đứng trước mặt Diệp Thiên, còn Diệp Thiên vẫn cứ ở tư thế cũ, hai tay gối đầu dựa vào ghế.





"Ông là ông Hứa?"





Diệp Thiên hơi nhướng mắt, nhìn về phía Hứa Xương Bình.





"Tôi cũng đã nghe qua danh tiếng của Kim Lăng Hứa Xương Bình, nhưng không ngờ, mắt thấy ‘không bằng’ trăm nghe!"





Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Xem ra cái gọi là gia tộc số một ở Kim Lăng cũng chỉ đến thế!"








20220403031301-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK