Sóng biển cuộn lên, ào ạt đập vào bờ biển. Bốn bóng người cũng theo đó hiện ra, ai nấy đứng trên không trung, lơ lửng giữa trời.
“Chân đạp hư không, là cảnh giới siêu phàm sao?”.
Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng đều kinh ngạc thốt lên. Diệp Vân Long thì nheo mắt nhìn, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm nghị.
Sóng biển cao mấy mét đã xô tới bờ, vô số cao thủ thế hệ trẻ chứng kiến sức mạnh thiên nhiên đáng sợ này đều sửng sốt, liên tục lùi ra sau.
Mặc dù tu vi của họ không thấp, nhưng vẫn chưa đủ để chống chọi với con sóng dữ cuộn trào này. Lúc sóng biển sắp ập vào bờ, Diệp Vân Long bỗng lướt người đến, dùng một tay trấn áp.
“Ầm!”.
Phía trước con sóng hiện ra một dấu chưởng tay khổng lồ, sau đó sóng biển tách ra làm hai, đổ ập vào bờ, cuốn phăng vô số cát đá trên bờ biển, nhưng may là không ảnh hưởng đến bất kì ai.
Dưới một chưởng của Diệp Vân Long, con sóng đã tách ra từ giữa, giữ được an toàn cho những người trên bờ.
Ông ta thu tay lại, chắp sau lưng, đứng đối diện với bốn bóng người lơ lửng bay từ xa đến.
Bốn người cảnh giới siêu phàm xuất hiện, dù là với tu vi và tính cách của ông ta cũng cảm thấy sự việc không ổn.
Gia chủ của ba gia tộc khác đáp xuống bục cao, đứng cùng với Diệp Vân Long. Đám người Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du cũng tiến tới, đứng ở sau lưng những cao thủ đỉnh cao. Bốn bóng người dần dần tới gần, cuối cùng cũng đến bên bãi biển.
Trong số đó, một người đàn ông đeo cây thương dài bước lên, nhìn quanh một vòng những người ở đây, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Vân Long.
“Ông là hậu bối mới phất lên, danh tiếng nổi trội nhất nhà họ Diệp đúng không?”.
Diệp Vân Long đứng thẳng tắp, tay áo trên người phất phới, lập tức gật đầu.
“Không sai, tôi là Diệp Vân Long!”.
“Không biết bốn vị tiền bối đạp biển tới đây có gì chỉ dạy?”.
Ông ta là nhân vật thế nào, chỉ liếc mắt qua đã biết bốn người này không có thiện ý. Đối diện với bốn người cảnh giới siêu phàm, ông ta cũng cảm thấy áp lực cực lớn.
“Chỉ dạy thì không dám, chỉ là trưởng bối của bốn chúng tôi có chút “giao tình” với tiên tổ của bốn gia tộc các ông. Bọn họ đều đã rời khỏi thế gian, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn xem hậu duệ của bốn gia tộc đã trưởng thành đến mức độ nào, có thể kế thừa uy phong của bọn họ hay không”.
Người đàn ông đeo găng tay kim loại ở bên cạnh nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều, giọng điệu đầy giễu cợt.
Diệp Vân Long không biết thân phận của bọn họ, đang suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào thì đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ rừng cây bên cạnh bãi biển.
“Không ngờ Chiến Thần Điện đã tan rã vào năm mươi năm trước vẫn còn có người ở lại, còn tìm đến tận đây ngay thềm hội võ của bốn gia tộc, lão già này thật sự lấy làm kinh ngạc!”.
Giọng nói vừa dứt, một âm thanh xé gió vang lên. Mọi người quay đầu nhìn lại, bên cạnh Diệp Vân Long đã xuất hiện thêm một ông lão tiên phong đạo cốt, chắp tay đứng đó.
“Ông nội!”.
Tư Đồ Lạc Tuyết vui mừng lên tiếng, lúc này mọi người mới bừng tỉnh.
Đó là Tư Đồ Ngạo, ông cụ nhà Tư Đồ, bố của Tư Đồ Hùng.
Sau khi Tư Đồ Ngạo xuất hiện lại có ba tiếng xé gió vang lên, ba luồng sáng vắt ngang chân trời, khí tức hiên ngang, đều đạp chân hư không, đứng đối diện với bốn người ở phía xa.
“Diệp Sơn, Hoa Vinh Niên, Âu Dương Trường Không!”.
Không ít người trẻ tuổi hiểu nhiều biết rộng kinh ngạc kêu lên. Những người vừa xuất hiện này đều là trụ cột thế hệ trước của bốn gia tộc lớn.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là Diệp Sơn, Hoa Vinh Niên, hay Âu Dương Trường Không đều là cao thủ có thể đứng trên không trung.
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô là bốn gia tộc nổi tiếng nhất Hoa Hạ, cường thịnh hơn trăm năm, chưa từng suy yếu. Người thừa kế của bốn gia tộc thường hay bộc lộ tài năng trong giới võ thuật Hoa Hạ, là khách quen của vị trí những người mạnh trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Mọi người đều biết trong bốn gia tộc lớn ẩn giấu nhân tài, nhưng bọn họ không ngờ bốn gia tộc đã mạnh đến mức này, mỗi nhà đều có một người cảnh giới siêu phàm trấn giữ.
Như vậy tính ra, mỗi một nhà trong bốn gia tộc này đều có đủ thực lực san bằng các môn phái lớn trong giới võ thuật, chẳng trách có thể xưng hùng ở thủ đô, đứng vững trăm năm không đổ.
Cây gậy trong tay Diệp Sơn đã biến mất không thấy, lúc này Diệp Sơn không còn dáng vẻ của một ông lão tuổi xế chiều nữa, mà tinh thần phấn chấn, tư thế hào hùng, toàn thân tràn đầy sức mạnh, giống như người khổng lồ chống trời.
Các nhân vật thuộc thế hệ trước của ba gia tộc còn lại cũng có khí tức hùng hậu, trấn áp sóng dữ, đối chọi gay gắt với bốn người đối diện mà không rơi vào thế yếu.
“Bốn gia tộc lớn quả thật có chút thành tựu, chẳng trách năm xưa có thể hợp sức đuổi Chiến Thần Điện bọn ta ra khỏi Hoa Hạ!”.
Người đàn ông mang theo cây thương dài hờ hững lên tiếng, giọng nói có phần lạnh lùng.
“Chiến Thần Điện?”.
Trước kia, lúc Tư Đồ Ngạo nhắc tới, mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng bây giờ lại biến sắc.